Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phá trận

Tiểu thuyết gốc · 1953 chữ

Kỵ binh Đại Việt nhanh chóng sắp xếp vào đội hình, ai đấy nắm chặt trường thương, những chiếc mặt lạ dữ tợn được hạ xuống, chỉ để hở đôi mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía quân Chiêm, tất cả đã sẵn sàng.

“XUNG PHONG!” Đại Hải vung giáo, hét lớn

“GIẾT!!!!!!” Ngàn quân đồng thanh hò hét, sát khí tận trời

Ngàn kỵ cùng động, tiếng như sấm dậy, mặt đất run rẩy dưới vó ngựa quân Việt, bụi đất bay mù mịt. Phía xa quân Chiêm biết ý đồ của mình đã bại lộ nên cũng không diễn trò nữa, đám quân chặn hậu dừng lại, nhanh chóng co cụm lập trận hình phòng thủ, phía ngoài cùng là lính cầm giáo, tiếp theo là lính cầm khiên và đao, trong cùng là cung thủ. Quân Chiêm như một con nhím xung lông, khoe ra những chiếc gai sắc nhọn hòng chống lại đợt tấn công của kỵ binh quân Việt. Trận hình đơn giản thế thôi, nếu binh lính sĩ khí, kỷ luật tốt thì quân Việt còn lâu mới ăn được.

Nhưng đám quân thua trận lại phải ở lại chặn hậu cho kẻ khác chạy thì làm sao mà tốt cho được, không ai muốn chết cả, đấy là bản năng sống của con người. quân Chiêm thua trận, vua chết, sĩ khí tan nát, nay phải chặn hậu cho đại quân chạy trốn thì lòng mang nhiều bất mãn, Y Nhã dùng thiết huyết thủ đoạn cùng gần trăm cái đầu mới tạm thời bình ổn được….nhưng Y Nhã cùng đám đao phủ của y liệu có đủ để quân Chiêm trụ vững trước đợt xung phong như vũ bão của kỵ binh quân Việt….không ai biết cả.

Quân Chiêm ồn ào nhốn nháo lập trận phòng thủ thì quân Việt đã áp sát lại gần, bọn lính đứng ngoài cảm nhận được mặt đất rung lắc trước vó ngựa quân Việt, tên nào tên đấy mặt mày tái mét, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối, ướt đẫm cả áo ngoài, tay run rẩy khống nắm vững được ngọn giáo. Gần…gần lắm rồi.

“PHIU PHIU” bất trợt một vài mũi tên từ phía quân Chiêm bắn ra, sau đó là một trận mưa tên về phía kỵ binh Đại Việt, hiển nhiên, trận mưa tên này diễn ra sớm quá, quân Việt còn chưa tới tầm bắn, Y Nhã mặt xanh mét, mắt long lên sòng sọc nhìn về đám cung thủ, thằng ngu nào run tay bắn tên ra để bọn đần còn lại học theo, trận này nếu sống hắn phải xé xác thằng ngu đấy cho hả lòng hả dạ.

Đợt mưa tên bắn sớm không tới đích, cắm đầy đất như mạ non mới cấy, nhanh chóng bị kỵ binh quân Việt dẫm đạp bẹp dí, quân Việt càng ngày càng gần rồi.

“GIỮ VỮNG!! NẮM CHẮC GIÁO! AI CHẠY CHẾT!” Y Nhã gào thét, tay nắm chặt chiến phủ, mắt đăm đăm nhìn vào đội hình quân Việt đang tới gần.

Còn 50 mét, vó ngựa đạp đất ầm ầm từng đợt như tiếng chuông đòi mạng, không ít tên lính Chiêm đã vãi ra quần, một vài nơi, quân lính bắt đầu chùn chân lui về sau mấy bước, Y Nhã đứng đầu đội hình không biết gì, đám thân binh của y cũng là bọn gan dạ, vẫn chưa tên nào lùi bước, nhưng mồ hôi lạnh đã tuôn ra như suối, tay nắm ngọn giáo quá chặt mà kêu kẽo kẹt.

Gần hơn nữa, còn 30 mét, mặt đất rung lên càng dữ dội, những tên kỵ sĩ Đại Việt rõ ràng hơn bao giờ hết, cưỡi trên mình những chiến mã to lớn, giáp bọc kín thân, người khoác quang minh khải giáp, đầu đội mũ cánh phượng, mặt lạ quỷ che kín……tư thế oai hùng không khác thiên binh thiên tướng nhưng sát khí tận trời lại giống như âm binh từ địa ngựa, càng nhiều quân Chiêm lùi lại về sau, không ít tên giáo cầm không vững, run rẩy dựa sát đồng bạn, nhiều tên khác như bị trúng thuật định thân, cả người cứng đơ ra, không tự điều khiển nổi, thứ nước khai khai màu vàng chảy ướt cả quần……

Ngàn kỵ xung phong như vạn quân cùng phóng, thế như muốn diệt thần giết phật, há lũ tàn binh bại tướng có thể địch lại, khi quân Việt còn cách khoảng 20 mét, lính Chiêm có thể nhìn rõ những đôi mắt sắc lẻm qua lớp mặt lạ quỷ, chúng không còn dũng khí chống cự gì nữa, một vài, rồi hàng chục, hàng trăm hàng ngàn tên quay đầu bỏ chạy, vứt cả gươm giáo.

Sự áp chế tuyệt đối của kỵ binh lên bộ binh được thể hiện rõ ràng hơn bao giờ hết, nếu trong đợt xung phong của kỵ binh, khi cả 2 cánh nhau khoảng 20m mà bộ binh không đứng vững được trước áp lực, quay đầu bỏ chạy thì trận chiến này chính thức kết thúc, nghiêng về một bên đồ sát. Ngược lại, nếu bộ binh có thể trụ vững thì đợt xung phong thất bại, kỵ binh quay ngựa lùi về sau chuẩn bị đợt xung phong mới, dĩ nhiên bộ binh cũng không thể đuổi theo truy kích được, hai chân làm sao chạy lại bốn chân…và khi mất đội hình, quân kỵ chỉ cần quay lại làm một đợt hồi mã thương thì xong chuyện.

Trong trận chiến này, quân Chiêm không đủ tinh nhuệ cũng như sĩ khí, kỷ luật để chống lại đợt xung phong của kỵ binh Đại Việt, trận hình tan vỡ ngay khi quân Việt vừa mới áp sát, trận chiến này đã kết thúc, bây giờ chính là thời gian của cuộc tàn sát từ phía quân Việt.

Y Nhã tuy đủ gan dạ nhưng lính của y không như vậy, đây không phải truyện tam quốc mà y có thể một mình ngăn cơn sóng dữ, trước bão táp từ phía kỵ binh Đại Việt, y cũng chỉ chiếc thuyền lá mong manh mà thôi.

“GIẾTTTTTTTT!!!!!!!!!”

“AAAAAAA!!!!!!!”

“RẦMMMMM!!!!....HÍ!!!!”

Cơn lũ sắt thép lao thẳng vào đội hình Chiêm quân mà không chịu sự chống trả đáng kể nào, quân Chiêm đã phơi lưng ra mặc cho quân Việt chém giết. Y Nhã nâng lên chiến phủ, ý đồ chém gục ngay tên tướng địch đi đầu nhưng.....Rầm!!! thanh trường thương của tên tướng địch đâm thẳng vào mặt chiến phủ, hất tung chiến phủ, y lảo đảo lùi về sau mấy bước, theo sau một ánh đao sáng loáng quét tới cổ y....Y Nhã cả người lạnh lẽo, nhảy sang bên trái, lưỡi đao lướt qua cổ, chỉ thêm 1cm nữa là đầu y lìa khỏi cổ......bỗng ”phập phập” 2 ngọn giáo bồi tiếp vào ngực y, xuyên phá lớp giáp sắt dày, kéo lê y ra sau mấy mét

“AAAAA...........”

Y Nhã không gào rống không cam lòng, tay giữ chặt hai ngọn giáo, máu tuôn xối xả ướt đẫm áo bào.....rồi rầm rầm, xác y bị ngựa hất văng, sau đó hàng loạt vó ngựa giẫm lên biến xác y thành bãi thịt nát......Hữu dũng vô mưu!!!! Nghĩ đây là trong phim, trong truyện hay sao mà dám đối đầu với cả đại đội kỵ binh xung phong. Chết không oan!

Máu tươi, nội tạng, chân tay cụt lủn, đầu lâu bay tứ tung.....ngựa hí, tiếng người la hét, binh khí va chạm vang vọng một góc trời. Ngay từ đợt va trạm đầu tiên, hàng trăm quân Chiêm gục ngã trước kỵ thương quân Việt, trường thương làm xong nhiệm vụ của mình cũng gãy đoạn, không thể tái sử dụng, sức va chạm quá mạnh...cũng có số ít kỵ binh Đại Việt thiệt mạng trong đợt trạm đầu tiên này.....Chiêm quân thì càng vô số kể....Nhân đà ngựa, kỵ binh rút đao ra tiếp tục gặt hái sinh mạng quân thù....

Trận hình vốn tán loạn của quân Chiêm trước đợt xung phong của kỵ binh Đại Việt thì bất kham một kích, nhanh chóng bị xé rách. Quân Chiêm mất tinh thần thi nhau chạy trốn, dẫm đạp lên nhau mà chạy, ai chạy nhanh thì sống, chạy chậm thì chết, không mấy kẻ dám đứng lại phản kháng…kể cả có gan đứng lại thì cũng nhanh chóng bị nhấn chìm trong cơn lũ sắt thép như tướng quân Y Nhã của chúng mà thôi. Không hơn!

“GIẾT SẠCH CHIÊM QUÂN!” Đại Hải vung đao hét lớn, phía sau là hàng trăm kỵ binh lao vào đám Chiêm quân rút chạy. Kỵ thương gãy nát, ngựa dẫm đỏ vó, quân Việt rút đao ra mà lăn xả mà tàn sát đám lính Chiêm trốn chạy, khắp nơi là cảnh chạy trốn đuổi giết, quân Chiêm chết không biết bao nhiêu mà kể.

Thi thể đầy đồng, nhiều nơi bị dẫm thành thịt nát, máu tươi chảy róc rách, tụ xuống chỗ trũng thành vũng, nội tạng, óc trắng đâu đâu cũng có, tiếng rên rỉ đau đớn, khóc lóc xin tha văng vẳng, như ai như oán trên khắp chiến trường…..Dẫu có vậy, quân Việt cũng không dễ dàng bỏ qua cho đám lính Chiêm như vậy. Quân Chiêm tiến đánh Đại Việt không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu đồng bào đã chết, thê ly tử tán, họ cũng chứng kiến không biết bao nhiêu tử trạng thê thảm của dân Việt trên đường hành quân, chiến đấu. Chủ nghĩa nhân đạo có thể, nhưng chỉ sau khi nợ máu đã được trả bằng máu!

Cứ như vậy, quân Việt giơ lên chiến đao, thúc ngựa đuổi theo đám Chiêm quân trốn chạy, máu tươi khắp nơi, giáp của chiến mã ướt sũng vì máu quân thù, chiến đao chém nhiều đến mức cong, cùn cả lưỡi. Đuổi giết hơn 10 dặm quân Việt mới thu quân, lúc này Chiêm quân mười chẳng còn nổi 1 2. Khắp mười dặm đường là xác chết, là thương binh quân Chiêm, máu tươi loang nổ khắp nơi, chim ăn xác chết phủ kín dọc đường, chó hoang, cáo sói không biết từ đâu lao ra mà thưởng thức thịnh yến, quạ đen sà xuống móc mắt những tên lính Chiêm còn chưa chết thấu, mặc tiếng rên rỉ tuyệt vọng của gã….Địa ngục chính là đây, chiến tranh chính là địa ngục, con người chính là những kẻ tạo ra địa ngục.

Kỵ binh quân Việt sau cơn cuồng sát cũng chết lặng, bao điên cuồng, hận thù có lẽ đã xả ra hết trong đợt tàn sát kia. Những chiến binh mệt mỏi, ngồi trên lưng ngựa chậm rãi quay trở về điểm tập kết, những ai lành lặn thì băng bó, rửa ráy cho người bị thương nặng, thi hài của đồng đội được gom lại, sắp xếp chỉnh tề chuẩn bị khâm niệm. Đồng đội của họ, những người anh em kề vai sát cánh chiến đấu không thể cứ để mặc họ giữa chiến địa thê lương này, mặc cho chim thú xé xác được.

Những người hy sinh sẽ được an táng thể diện nhất có thể, dẫu không mang được về quê quán nhưng da ngựa bọc thây vốn là số mạng của người lính…..nếu có linh thiêng thì linh hồn của họ sẽ tiếp tục bảo vệ mảnh đất này, mảnh đất quê hương mà biết bao thế hệ đã đổ mồ hôi và máu xuống để gìn giữ, để con cháu có thể sinh sống, ấm no.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 59

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.