Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Truy kích

Tiểu thuyết gốc · 2305 chữ

Thuyền tiến gần chiến thuyền đại lâu 3 tầng treo cờ soái phía trước.....xung quanh đậu hàng chục chiến thuyền, vẫn đang không ngừng nhả mưa đạn về phía đoàn quân Chiêm......Thấy thuyền cờ Đại Việt tiến đến, cung thủ xem xét kỹ thấy rõ là lính triều đình nên cũng không nhả tên, để cho thuyền tiếp cận.

Ván cầu được bắc qua, một viên tướng thân mặc giáp sắt, đầu đội mũ cánh phượng, thắt lưng buộc một chiếc túi to máu tươi loang lổ, nhanh nhẹn tiến đến....Đứng trên lầu 3, Trần Khát Chân cũng chú ý tới, nhận ra đó là Đại Hải, y ra lệnh cho thân binh lui ra để Đại Hải tiến đến....Đang trong trận chiến, tên này không đi mà kiếm quân công đi, chạy đến đây làm gì? Hay là quân y lại toàn diệt rồi, đến xin thêm lính????

Chẳng mấy chốc mà Đại Hải đã leo lên tầng 3 lâu thuyền, chỉ có Trần hát Chân cùng giám quân là ở đây, các tướng quân khác đã lao ra tham chiến hết rồi. Tiến đến gần, Đại Hải quỳ một chân xuống báo rằng:

“Bẩm tướng quân, không làm nhục mệnh. Đây là đầu vua Chiêm”

Rồi trình lên túi đựng đầu vua Chiêm. Khát Chân tiếp lấy rồi mở ra xem, khuôn mặt người đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, còn nguyên nét ngưng nghị cùng không cam lòng, mũ miện đang đeo gần như lệch xuống khỏi đầu.

Khuôn mặt ngưng trọng của Khát Chân từ ngỡ ngàng chuyển thành mừng rỡ, mừng như điên, cảm xúc bộc phát khiến hắn chỉ muốn ngửa cổ lên mà cuồng khiếu….Lần này xuất chinh gần như biết chắc thất bại, nhưng lệnh vua khó cưỡng nên đành khoát áo ra đi. Được mật báo, biết được đâu là thuyền vua Chiêm, tập chung tấn công nhưng ai biết có giết được hay không, thấy quân Chiêm rút chạy chỉ dám thở nhẹ một chút vì đây chỉ là cánh thủy quân của quân Chiêm, đại quân đằng sau còn đang đuổi tới, trận chiến vẫn còn chưa kết thúc. Nay thì tốt quá rồi......vội vàng đỡ Đại Hải dậy

“HAY LẮM!! HAY LẮM!!!Trời không phụ lòng ta, trời thương Đại Việt....Hải tướng quân mau đứng lên, lần này ngươi lại lập công lớn rồi. Ta nhất định báo cho hoàng thượng biết để ban thưởng cho ngươi”

“Đa tạ tướng quân”

Giám quân cùng thân binh hai bên mặt mày rạng rỡ. Vài giây trước còn đăm chiêu lo lắng, không biết có chặn nổi quân Chiêm không, không biết có còn mạng mà về không hay có được chết toàn thây không........ Giờ thì vua Chiêm đã chết, lần tiến công này của quân Chiêm tất bại....bọn hắn không những bảo vệ được mạng nhỏ còn lập được công lao hãn mã. Kẻ thù của Đại Việt đã chết, đối thủ một mất một còn đã chết, mối lo trong lòng hoàng thượng được giải......lo gì không được công cao lộc hậu, phong tước phong hầu. Thật tốt, thật quá tốt!! May, quá may!!!

“Theo lệnh của ta. TOÀN QUÂN XUẤT KÍCH......... quét sạch Chiêm quân”

“Vua Chiêm đã chết....Xông lên, giết sạch quân Chiêm”

Khát Chân hưng phấn, hét to lên ra lệnh cho binh sĩ. Thuyền chiến của hắn cũng đồng thời khởi động, lao lên chặn đánh Chiêm quân.

“VUA CHIÊM ĐÃ CHẾT!!!!!GIẾT SẠCH QUÂN CHIÊM!!!!!!!”

Khắp các chiến thuyền Đại Việt, binh sĩ cuồng rống, hô to “vua Chiêm đã chết, giết sạch quân Chiêm”....như một mồi lửa, đốt cháy lên sĩ khí tưởng như tắt lụi của Việt quân, binh sĩ bất kể thương thế lao vào chiến đấu, bao thương bệnh đều quên sạch, cả người tràn đầy sức mạnh, rừng rực khí thế...Giờ phút này đây, hào khí Đông A như đang sống lại trong những người con Đại Việt, họ lại hăng hái tiến lên, chiến đấu với quân thù, bảo vệ quê cha đất tổ......

Đại Hải trở về chiến thuyền của mình, mang theo chúng bộ hạ đuổi đánh về phía quân Chiêm. Vua đã chết, sĩ khí tan nát, biết đại cục đã mất, các chiến thuyền của quân Chiêm sôi nổi rút lại, cố gắng mở đường máu rút chạy khỏi vòng vây quân Việt.....Khói lửa, tên đạn, trong màn mưa tên trốn chạy, không biết bao nhiêu chiến thuyền đã đâm vào nhau để rồi cùng nhau chìm nghỉm dưới đáy Hải Triều, cũng không biết bao nhiêu chiến thuyền bị quân Đại Việt đuổi theo húc phải mà tan vỡ....Khắp mặt sông là các mảnh vỡ của thuyền, là những binh sĩ ngã xuống sông đang cố ngoi ngóp, vùng vẫy tìm sự sống...nhưng đón tiếp họ không phải vòng tay hữu ái mà là những mũi tên, những đầu giáo vô tình của quân Việt.....máu tươi nhuộm đỏ cả đoạn sông, xác người bồng bềnh chôi nổi, dạt cả vào hai bên chật như nêm cối, còn không biết bao nhiêu xác binh lính trôi xuống hạ du, không biết bao nhiêu chìm xuống đáy sông, làm mồi cho cá......

Mưa vẫn cứ rơi, như ca như thán, như ai oán cho số phận vị vua kiêu hùng nước Chiêm Thành chết trận tại chốn này, cho hàng ngàn hàng vạn binh sĩ người Chiêm chôn xác tại đây, cho giấc mộng hùng cường của người Chiêm không bao giờ được thực hiện....

Mưa cứ rơi, ca thán cứ ca thán nhưng quân Việt cũng không có ý dừng lại, vòng vây bị phá vỡ, Chiêm quân đã rút ra được, các tay chèo không dám ngừng nghỉ, lấy hết sức bú mẹ ra chèo, mong sao cắt đuôi được quân Việt........nhưng quân Việt cứ dai dẳng không tha......

“CẬP BỜ RỒI RÚT THEO ĐƯỜNG BỘ, HỘI HỢP VỚI ĐẠI QUÂN.....NHANH, QUÂN VIỆT ĐANG KÉO TỚI!!!!!”

Một tên tướng to lớn, dữ tợn hét với đám lính Chiêm. Y là La Khải, phó tướng của vua Chiêm, là người quyền lực nhất ở đây, y chính là người tham gia cướp xác vua Chiêm lại, xác tuy cướp được nhưng đầu đã bị Việt quân lấy mất.....Y đăm chiêu lo lắng nhìn đám thuyền tàn tạ đang cập bến, từng tốp, từng tốp lính Chiêm nhảy xuống khỏi thuyền, không hàng ngũ, không đội hình gì cả, nặt đầy lo sợ, ráo rác nhìn xung quanh.......Tất cả chỉ là một đám tàn quân bại tướng trên đường trốn chạy mà thôi.......

Chiêm quân không dám ngừng nghỉ, chạy một mạnh đến khi trời tối mịt...

“Tướng quân, dừng lại thôi, quân sĩ không trụ nổi nữa. Trời cũng quá tối, không nhìn rõ đường để đi”

Một tên phó tướng chạy đến nói với La Khải, xung quanh y, đám thân binh cũng đầy mặt mong chờ. Nhìn những gương mặt sợ hãi và mệt mỏi kia, La Khải biết cũng không thể thúc ép quá được, nếu không chúng sẽ làm phản mất...dù sao cũng không thể chạy một mạch đến chỗ đại quân được.

“Dừng lại, hạ trại, nghỉ lại đây đêm nay, sáng sớm mai đi tiếp”

Đám lính như được đặc xá, nằm lăn ra đất, đao kiếm khiên giáo vứt lung tung không thèm quản, khổ chiến rồi chạy trốn suốt cả một ngày, không ai còn sức lực đâu nữa, tất cả nằm đó há mồm ra thở. Giờ phút này, dẫu quân Việt có đuổi đến cũng mặc, thực sự chúng không còn sức mà nết nổi nữa...

“Cho một nhóm lính khỏe mạnh đi kiếm nước nấu cơm đi...Lấy hết lương thực mang theo ra nấu ăn đi, đóng gói một phần mai mang theo người, dù sao đại quân cũng không còn ở xa, đi một ngày sẽ tới”

La Khải ra lệnh cho đám bộ hạ của mình đi thực hiện, thực ra, cả ngày mệt nhọc như vậy cũng không ai nuốt nổi cơm, nhưng vẫn phải ăn để có sức mai còn chạy tiếp.....Qua loa xong bữa, tất cả đều lăn ra ngủ, để lại dăm ba nhóm gác trại....Lính gác cũng mệt mỏi cả ngày, gật trái gật phải rồi gục hẳn....không quản được ca gác, ai quan tâm đâu cơ chứ....

Bên phía Đại Việt, sau một ngày đuổi đánh, binh sĩ đều mệt nhọc. Khát Chân hạ lệnh hạ trại nổi lửa nấu cơm, chờ quân bộ đến hội quân, ngày mai toàn lực tiến đánh Chiêm quân...

“Nổi lửa lên, mang hết thịt và rượu ra khao quân, cho binh sĩ ăn no, mai quyết một trận quét sạch quân Chiêm”

Khát Chân ra lệnh cho phó tướng của mình đi chuẩn bị, rồi tiến vào doanh trướng dựng tạm. Khắp doanh trại Đại Việt là hoan thanh tiếu ngữ, binh lính có rượu thịt ăn uống xả láng bắt đầu bốc phét hôm nay mình anh dũng thế nào, giết được bao nhiêu quân Chiêm.....Lũ lính cũ thì trêu ghẹo bọn lính mới, hôm nay sợ vãi ra quần mấy đợt.....Không khí hân hoan trái ngược hoàn toàn với phái Chiêm quân.....Đại Hải ăn qua cơm rồi lăn ngay ra ngủ, giữ sức, mai còn là một ngày vất vả.

Tờ mờ sáng hôm sau, mặt trời còn chưa ló rạng, Chiêm quân đã bị kêu dậy, mặt mũi ai lấy bơ phờ, ngủ một đêm không an ổn không khiến họ tốt thêm chút nào, cả người nặng như đeo chì. La Khải lập tức ra lệnh hành quân, không cơm không nước.....Cùng lúc đó, bên doanh trại Đại Việt, binh sĩ đã được triệu tập, quân dung chỉnh tề, sĩ khí cao ngất.......Trần Khát Chân hài lòng nhìn quân sĩ, đây mới là quân sĩ mà hắn muốn chỉ huy. Ra lệnh:

“Kỵ binh đi trước quấy rối đội ngũ địch, tượng binh cùng bộ binh đuổi sát theo sau”

“Đại Hải tướng quân, không cần ham chiến, chỉ cầu làm quân Chiêm mệt mỏi, nản chí”

“Tuân lệnh đại soái”

Đại Hải được bổ nhiệm lên làm tướng quân kỵ binh tạm thời, lực lượng kỵ binh vốn không có tướng quân (quân trưởng) mà trực tiếp được Trần Khát Chân chỉ huy. Nay thấy Đại Hải anh dũng thiện chiến lại lập được nhiều công lớn, vốn y cũng là đô trưởng kỵ binh nên thuận lí thành chương, Trần Khát Chân cho y lãnh đạo chi kỵ binh này. Nhân số không nhiều, chỉ khoảng 1000 kỵ binh.....

Nói là không nhiều nhưng thực ra đây là nói số người không nhiều khi so với đội quân chục vạn người. Ở thời đại này, kỵ binh là lực lượng tinh nhuệ cơ động bậc nhất trên chiến trường, 1000 kỵ binh đã là một số lượng khổng lồ, gần bằng một nửa số kỵ binh Đại Việt đang có, thời này nhà Trần suy yếu, đâu thể bằng xưa được.....

Đại Hải nắm chặt trường thương, kéo căng dây cương, chiến mã hí lên nồng nộn.....Đây là lần đầu tiên trong đời, cả 2 đời, y chỉ huy dẫn đầu nhiều người như vậy...Nhìn từng đoàn từng đoàn kỵ binh chỉnh tề đứng sau, hùng tâm tráng trí không ức chế nổi, bay cao tận mây xanh...

“XUẤT PHÁT!!!”

Chiến mã hí dài một tiếng rồi cất vó chạy nhanh, đằng sau y, 1000 kỵ binh đồng loạt thúc ngựa tiến tới....mặt đất như run rẩy trước vó ngựa, giáp sắt sáng loáng, trường thương như rừng, uy thế rầm rộ, bụi bay mù mịt như trăm vạn đại quân cất bước......kỵ binh hùng mạnh như vậy, xưa kia quân Mông Cổ sở hữu cả chục vạn kỵ binh, có thể chiếm nửa thế giới quả không nói ngoa......

Quân Chiêm tức tốc hành quân, quân cũng như tướng tất cả đều mệt mỏi, voi không có, ngựa cũng không, tất cả đều nhờ đôi chân, lúc này những tên thân binh và tướng quân là khổ nhất, trên người giáp sắt nặng nề như muốn kéo tụt chúng xuống......

Đang lúc cắm mặt cắm mũi hành quân, bỗng mặt đất bỗng rung lên dữ dội từng đợt từng đợt......La Khải mặt biến sắc, đại sự không ổn...

“KỴ BINH TẤN CÔNG....NHANH.....BÀY TRẬN PHÒNG THỦ.....GIÁO BINH ĐỨNG TRƯỚC......CUNG THỦ ĐỨNG SAU”

Không hổ là lão tướng dày dặn kinh nghiệm trận mạc, La Khải tức thời phản ứng, đưa ra quân lệnh.....Quân Chiêm kêu khóc nhốn nháo, người va ta đập vào nhau, trận hình hỗn loạn.......sau một lúc lâu mới bày được một thứ có thể coi là quân trận.....Trường thương nắm chặt trong tay, đuôi chống xuống đất, những tên Chiêm quân hàng đầu mắt đăm đăm nhìn phía trước, mồ hôi tuân ra như mưa, từng tiếng “huỳnh huỳnh cộp cộp” của vó ngựa nện trên mặt đất khiến tinh thần chúng gần như hỏng mất....trên bờ vực sụp đổ...

Không để Chiêm quân chờ lâu, từ phía chân trời, từng đoàn từng đoàn kỵ binh ùn ùn lao đến như một cơn lũ sắt thép, bụi bay mù mịt cả một góc trời.....Nhìn thấy kỵ binh Đại Việt, La Khải không khỏi cảm thấy nhức cả răng, y theo Chế Bồng Nga đánh nhau với Đại Việt không biết bao nhiêu lần, ăn không biết bao nhiêu mệt từ kỵ binh Đại Việt, dù nhà Trần suy yếu nhưng kỵ binh nhà Trần cũng không dễ trêu vào.....nhớ năm đó Duệ Tông dẫn theo đại quân tấn công, kỵ binh Đại Việt gần như quét ngang Chiêm Thành, may nhờ mưu của Chế Bồng Nga mới thoát khỏi vận mệnh diệt quốc.......

“GIỮ VỮNG!!! GIỮ VỮNG!!! CUNG THỦ CHUẨN BỊ!!!”

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.