Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Áo gấm về làng

Tiểu thuyết gốc · 2075 chữ

Bữa cơm nhà Tái Đức Khắc hôm nay thịnh soạn lạ thường, ngoài món quen thuộc như khoai nước luộc, cơm lam còn có thêm thịt thỏ nướng mà cha anh hắn mới đánh về, cùng với món thịt kho tàu, tôm rang Tái Đức Khắc nấu. Cả nhà quây quần quanh mâm cơm, vui vẻ chè chén, vừa ăn vừa nghe hắn kể về cuộc sống quân ngũ. Mấy đứa nhỏ ăn mỡ dính đầy mặt, vui vẻ vô cùng, ngày hội hè cũng không ăn thịnh soạn như vậy.

Tối đến, không phải ngày hội, không có hoạt động giải trí gì, bình thường tầm này cả làng đều đã đi ngủ hoặc tiến hành công cuộc tạo người nhưng hôm nay rất đông người tập trung quanh nhà Tái Đức Khắc nghe hắn kể chuyện. Một đống lửa to được nổi lên, chiếu dọi nhưng khuôn mặt ngăm đen đầy tò mò hào hứng.

“……đó, đi lính rất gian khổ nhưng tiền lương cao, lại còn được dạy chữ viết, văn hóa, tính toán, …xuất ngũ là đã là công dân Vạn Xuân rồi, được cấp đất tốt cho trồng trọt, nếu không muốn có thể cho thuê rồi đi làm việc khác, có kiến thức xin việc dễ dàng nhiều, thu nhập cũng tốt, no ấm là khỏi lo” Tái Đức Khắc kết thúc câu chuyện dài về cuộc sống quân ngũ, những thứ thuộc về bí mật quân sự hắn không hề kể, do đã được dặn dò trước lúc nghỉ phép, cái gì nên nói, cái gì không.

“Đúng đấy, thầy giáo, cô giáo bọn cháu ở Trúc Lâm cũng nói thế, học nói học viết được tiếng Vạn Xuân, lại học thêm được nghề thì sau này không lo đói, ai học giỏi còn được gửi đi Tân Thành đào tạo thêm, nơi đó giàu có đông đúc hơn đảo Minh Châu nhiều.” Một đứa nhỏ đáp, nó là một trong số những đứa trẻ đầu tiên được gửi đi Trúc Lâm học tập. Tuy còn nhỏ tuổi nhưng học được nhiều thứ mới nên tiếng nói khá là có trọng lượng, không bị coi là cuồng ngôn, ấu trĩ của bọn nhỏ.

“Ừ, trước kia chỉ quanh quẩn mấy khu rừng địa bàn săn bắn của bộ lạc, ai biết được thế giới bên ngoài lại rộng lớn muôn màu như vậy. Chúng bay người trẻ phải tích cực ra ngoài mở mang đầu óc, thế mới khá lên được, chúng bay khá lên thì mới giúp làng, giúp bộ lạc mạnh mẽ lên được……” một già làng nói

“Phải ra ngoài thấy nhiều việc đời hơn, học giỏi hơn thì đời mới khá, trai tráng bộ lạc ta anh dũng thiện chiến, không ngại sinh tử, sẵn sàng chiến đấu cắt đầu địch nhân về tế tổ nhưng thế cũng chưa đủ khiến bộ lạc ta lớn mạnh hơn nữa được. Trước kia chưa tiếp xúc đến người Vạn Xuân thì cảm thấy chiếm được thêm răm ba cánh rừng là to, nhưng tiếp xúc rồi mới biết, răm ba cánh rừng cũng chỉ là nơi khỉ ho cò gáy, không khiến tộc ta cơm no áo ấm được.” Một già làng khác cảm khái

“Người Vạn Xuân rất mạnh, rất thiện chiến, hãy nhìn thảm trạng mấy bộ lạc lớn xung quanh Trúc Lâm thì rõ, chúng chưa đánh tới đây là do ta ở nơi rừng thiêng nước độc, lại không có thứ gì giá trị để bọn hắn lặn lội đến đánh. Chúng ta có thể phục kích, đánh giết dăm ba cánh quân của chúng nhưng chắc chắn không thắng nổi Vạn Xuân, dù dũng sĩ của ta có anh dũng đến đâu đi nữa cũng không thể, vì bộ tộc ta chỉ có ngần ấy người, mà Vạn Xuân có thể quần quận không ngừng binh lính, rồi dũng sĩ các bộ tộc khác.

Đánh không thắng, cứ cố chấp đánh chỉ tổ thiệt thân. Chúng cũng không yêu cầu ta phải thần phục, cũng không đòi đất, đòi cống nạp, hà cớ chi mà phải đối địch gây chiến. Người Vạn Xuân sẵn sàng cho dũng sĩ của ta tham gia vào quân đội, ta thấy họ có ý giao hảo, làm bạn với bộ lạc ta. Mới giao hảo, buôn bán với Vạn Xuân mấy năm thôi mà cuộc sống của bộ lạc ta khá hơn hẳn, có muối, có thuốc, rồi đổi được lương thực,….vô kể chỗ tốt mà chúng ta chưa biết. Ta nghĩ chúng ta nên tiếp tục giao hảo với họ, chỉ mong nước sông không phạm nước giếng.” Tộc trưởng nói

“Đúng vậy, đúng vậy.” Mọi người xung quanh đồng tình nói

“Trong quân đội Vạn Xuân cũng không chỉ có nguyên người tộc ta mà còn người của nhiều bộ lạc khác. Nếu chúng ta đối địch với họ, cháu nghĩ họ dễ dàng liên hợp với các bộ lạc khác tấn công tiêu diệt chúng ta.” Tái Đức Khắc trầm trọng nói

“Bọn cháu còn nghe kể, mấy năm trước khi mới đến Tân đảo, cách Minh Châu nhiều ngày đi thuyền, họ từng tiêu diệt hàng vạn liên quân các bộ lạc trên đảo. Đó là rất rất nhiều người, tất cả đều là dũng sĩ các bộ lạc, đông hơn bộ lạc ta hàng chục lần. Chống lại họ là không cần thiết, họ cũng không xâm phạm gì tới ta.” Một thiếu niên khác nói, hắn cũng là một trong những đứa đầu tiên cử đi Trúc Lâm học.

Cả bộ lạc lại tiếp tục bàn bạc, nói chuyện đến tối muộn….tất cả đều thống nhất là không nên chống lại Vạn Xuân, không có lợi lộc gì, chọc họ quá chỉ sợ sẽ diệt tộc. Không chỉ bộ lạc Gấu xám mà nhiều bộ lạc khác có người tham gia quân đội Vạn Xuân, đêm nay cũng là một đêm không ngủ, đều bàn bạc về vận mệnh tương lai của bộ tộc.

……..

Cách đảo Minh Châu hàng vạn dặm, bên ngoài Vạn lý trường thành, sóng gió bắt đầu nổi lên.

Sau khi nhà Nguyên sụp đổ, tàn dư của nhà Nguyên rút lên vùng đất phía Bắc Trung Quốc kéo dài hơi tàn, chờ ngày phục quốc, chiếm lại Trung Nguyên. Tuy nhiên hậu duệ Thành Cát Tư Hãn đâu được như xưa nữa, từ khi phải rút chạy khỏi Trung Nguyên đã nguyên khí đại thương, lại liên tục phải đối mặt các chiến dịch Bắc tiến tấn công điên cuồng của Chu Nguyên Chương nay càng tổn thất thảm trọng. Nhà Nguyên vốn là một phần của đế chế Mông Cổ rộng lớn nhưng từ sau cái chết của Thành Cát Tư Hãn, quan hệ với các Hãn trướng còn lại ở Nga, Trung Á,…cũng không được tốt đẹp gì cho cam, nước Bắc Nguyên thành lập được ít lâu cũng bị quân Minh đuổi theo tiêu diệt, tứ tán khắp vùng Mông Cổ, Mãn Châu,…..kẻ bị giết, người đầu hàng, thần phục,….âu cũng là số trời, mạnh được yếu thua.

Dẫu vậy, dòng máu chinh phục chảy trong huyết quản của những chiến binh du mục có dễ dàng tắt như vậy??? Không ai biết, chỉ biết dù có đánh tan Bắc Nguyên, ép nhiều bộ lạc thần phục thì nhà Minh vẫn phải xây dựng tu bổ thêm Vạn lý trường thành.

Cùng lúc đó, quanh khu vực Mãn Châu đặc biệt vùng núi Trường Bạch, một thế lực mới đang dần trỗi dậy, thế lực của các tộc người Nữ Chân. Từ các bộ lạc lẻ tẻ nay đang dần liên hợp, thống nhất lại hòng xây dựng quốc gia cho riêng mình…..họ tỏ ra hung hãn hiếu chiến không thua kém gì dân du mục Mông Cổ.

Bán đảo Triều Tiên sau những năm tháng chiến tranh khốc liệt với nhà Nguyên, Hoàng cân quân rồi nội chiến, nhà Cao Ly sụp đổ, nhà Triều Tiên được thành lập, rồi những cuộc thanh trừng đẫm máu thì cũng dần bình ổn lại. Tuy nhiên phải đối mặt với sức ép bắt thần phục của nhà Minh cùng các đợt tấn công càng ngày càng thường xuyên từ Oa khấu.

Giữa các cuộc chiến, toan tính của các thế lực trên, một thế lực mới âm thầm xuất hiện và cắm chân vào khu vực Đông Bắc Á này.

Tháng 5, ở Đông Nam Á thời tiết đã nóng bức khó chịu nhưng ở vùng Bắc Á này trời vẫn còn rét lạnh, nhiệt độ không qua 7 độ C, đêm đến còn dưới âm, quả là một nơi khó khăn để định cư. Giữa những cơn gió rít gào thổi từ Siberia, một đoàn người ngựa lầm lũi tiến đến, hàng nghìn người mang theo lều bạt gia súc, qua trang phục dễ thấy đây là một bộ lạc du mục nào đó, chứ không phải thương đoàn.

“Sắp tới nơi chưa?” Một tên hỏi đồng bạn

“Khả năng là sắp rồi đấy, đi gần tháng rồi mà.” Một tên khác tay cầm bình rượu sữa ngựa đáp

“Chà, xa ghê, cuối cùng cũng đến nơi. Mong là lần này có hàng tốt.”

“Cái đó khỏi lo, chi lo mày không đủ tiền, gia súc để đổi thôi.”

“Đã vào địa phận Vạn Xuân.” Một tên thám báo cưỡi ngựa chạy dọc đoàn người thông báo.

Chẳng mấy chốc họ đã đến cột mộc biên giới Vạn Xuân, một tháp đầu người, những cái đầu khô quắt vì giá lạnh của đủ sắc dân, người Triều Tiên, Đông Doanh, Mông Cổ, Nữ Chân, người Tàu,… đủ cả, số này khi còn sống đều là phường trộm cướp, không tốt đẹp gì cho cam, nhiều nhóm lập hội hòng cướp đoạt hàng hóa của người Vạn Xuân…và đây là kết quả.

Một tháp đầu lâu, dễ đến hàng nghìn người, dù các chiến binh mạnh mẽ nhất của thảo nguyên đi qua cũng sởn cả gai ốc. Là chiến kỳ xác xơ màu đỏ máu, cắm giữa tháp tung bay trong gió như lời khẳng định chủ quyền của người Vạn Xuân đối với vùng đất băng giá này.

“Khiếp bọn Vạn Xuân, làm hẳn cái tháp đầu người, chúng nó không sợ bị quây lại đánh à.”

“Thử quây đánh nó xem ăn được không, đánh không thắng chúng nó lên thuyền rút ra biển ngay, rồi không quay lại buôn bán nữa. Lúc đấy thì lại vui quá.” Một tên già dặn nói

“Nhìn này, có người của tộc Ủ Tê phía tây luôn, chẹp chẹp.”

Đám người đi qua tháp đầu lâu, vừa đi vừa xì xào bàn tán, dù có gặp bao nhiêu lần nhưng cũng không khỏi ấn tượng trước cột mốc biên giới này của Vạn Xuân. Những kẻ nhát gan đi qua đây dễ dàng vãi cả ra quần….

Từ 3 năm trước, người Vạn Xuân đến vùng đất lạnh giá này buôn bán, từ đầu chỉ làm ăn với vài bộ lạc bản địa, rồi người Dã Nữ Chân cho đến bây giờ, danh tiếng lan xa, đã làm ăn với cả người Mông Cổ mãi ở thảo nguyên phương Bắc, Kiến Châu Nữ Chân từ Trường Bạch Sơn, rồi Hải Châu Nữ Chân, người Triều Tiên (Cao Ly), người Tàu, Đông Doanh…..vùng đất khỉ ho cò gáy ngày nào nay nhộn nhịp lạ thường. Một là hàng hóa của người Vạn Xuân đa dạng phong phú, đủ thể loại, đáp ứng nhu cầu các bộ lạc, hai là nơi đây không lừa già dối trẻ, buôn bán rõ ràng và đặc biệt cấm đấu võ, trái luật giết ngay, đầu sẽ được mang đi làm mốc biên giới.

Kể từ khi nhà Nguyên rồi Bắc Nguyên sụp đổ, các bộ lạc du mục, đặc biệt là người Mông Cổ khổ sở vô cùng với lệnh cấm bán muối, sắt, lương thực, lá trà của nhà Minh, muốn vào cướp phá cũng khó vì quân Minh tăng mạnh phòng thủ biên giới, xây dựng trường thành. Mua của thương lái buôn lậu thì giá cắt cổ mà chẳng được bao nhiêu, may sao người Vạn Xuân từ đâu tới, muốn mua gì đều được, chỉ cần trả đủ giá. Tiện lợi vô cùng, mỗi tội phải đi hơi xa, âu cũng đáng.

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.