Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quét sạch Chiêm quân

Tiểu thuyết gốc · 2449 chữ

Kỵ binh Đại Việt chạy nhanh như vũ bão chẳng mấy chốc đã đến trước mặt quân Chiêm. Lập tức những tấm khiên to nặng cả người khiêng được dựng trước đội hình Chiêm quân, từ đằng sau, giáo mác chĩa ra tua tủa như con nhím khổng lồ, Chiêm quân tuy hoang mang rồi loạn nhưng tướng Chiêm không phải đèn cạn dầu, y lập tức chỉ huy quân đội đón đầu đợt tấn công của kỵ binh Đại Việt.

Cách Chiêm quân trăm mét bỗng kỵ binh Đại Việt quay ngựa chạy sang hướng khác, không tấn công vào đội hình Chiêm quân đang chờ sẵn. Cung thủ Chiêm quân bỡ ngỡ, tên lắp lên cung nhưng chưa kịp bắn, mục tiêu đã mất, tên tướng Chiêm chau mày nhìn đám kỵ binh Đại Việt, không biết chúng có ý định gì.

Đại Hải có nhiệm vụ quấy rối tiêu hao quân Chiêm, làm đội hình chúng rối loạn để đại quân tiến đến tiêu diệt nhưng khi gặp con nhím khổng lồ của Chiêm quân, hắn có điên mới cho quân lao vào, đây cũng không phải là phim, lao vào chỉ có nước chết thôi, chưa đủ một ngàn kỵ binh mà đòi chính diện phá trận quân Chiêm, mơ đi, không nổi lên được bọt sóng.

Cách đội hình bộ binh Chiêm quân trăm mét là đàn chiến tượng hàng trăm con, con nào con lấy to như quả núi, một số được giáp phủ kín mít. Số voi chiến Chiêm quân đang nồng nộn muốn xuất trận, quản tượng vất vả làm chúng dịu bớt đi.....Đại Hải thấy vậy sáng mắt lên, hắn dẫn đầu đội kỵ binh lao thẳng về phía đoàn chiến tượng.

“NÉM!!!!!!”

Hét to ra lệnh, đồng thời ngọn giáo trong tay hắn cũng ném mạnh đến đầu con voi gần nhất, theo sau hắn, hàng trăm mũi giáo xé gió lao đến...

“Phập.......Phập.....NGÓEEEEEEEE!!!!!!!!!”

Hàng chục con voi bị giáo đâm trúng, không ít con chết tại chỗ, trên người đính không biết bao nhiêu mũi giáo. Với khoảng cánh chỉ chưa đến 30 mét này, ném giáo gần như mang sát thương tuyệt đối, cung thủ trên lưng voi bắn tên tới tấp vào đoàn kỵ binh nhưng không hiệu quả, không cản trở được đợt oanh kích của kỵ binh Đại Việt.....Chiến tượng bị đau rống lên giận giữ, hất vang quản tượng và cung thủ trên người xống.....điên cuồng xông lên.

Đại Hải ngay khi ném giáo đi không xem kết quả lập tức xoay ngựa chạy, có ngu mới ở lại chém giết, tượng binh gần như khắc chế hoàn toàn kỵ binh, không ít ngựa bị voi làm hoảng sợ.....voi gần như không có kẻ thù tự nhiên mà hầu hết động vật đều sợ voi vì chúng quá to, lúc chúng điên lên thì không con gì dám lại gần....chúa sơn lâm gặp voi trưởng thành cũng phải đi đường vòng. Voi hiền lành chỉ khi chúng chưa nổi điên lên, voi chạy cũng nhanh nhưng không nhanh bằng ngựa nên đoàn kỵ binh Đại Việt nếu không tấn công trực diện thì đủ khả năng để chạy thoát đoàn voi chiến Chiêm Thành đang nổi điên.

Sau khi thành công chọc giận đàn voi, Đại Hải thúc ngựa dẫn theo bộ hạ lao thẳng đến đội hình con nhím của người Chiêm, tên bắn ra tua tủa, không ít kỵ binh Đại Việt đã gục ngã khi tiếp cận đội hình đó.....Cách chừng 20 mét, tên bắn ra như mưa, kỵ binh chịu tổn thất dần lớn hơn, mũi tên bắn vào chiến giáp cách cách, không xuyên phá nhưng vẫn mang đến đau đớn....Thấy khoảng cánh đủ gần kỵ binh Đại Việt lập tức quay ngựa chạy, thúc ngựa điên cuồng chạy, không ngoái đầu lại....chạy đến bên ngoài 1km mới ghìm cương lại.

Phía sau đàn chiến tượng Chiêm Thành bị quân Việt chọc giận dẫn đến trước đội hình Chiêm Thành bất phân địch ta, lao thẳng ngay vào đội hình. Trận hình lập tức tan vớ, đàn voi nổi điên lao vào tàn sát, không gì cản nổi.....Những tấm khiên to lớn, dày nặng như tấm phản nằm đối mặt chiến tượng lộ ra nhỏ bé đến đáng thương, không chịu nổi một húc.

Trận hình nghiêm cẩn của Chiêm quân đối mặt đàn chiến tượng nổi điên không kiên trì nổi 1 phút. Đàn voi điên nào dẵm, nào đập giết chết không biết bao nhiêu binh lính, mùi máu người kích thích khiến chúng càng điên cuồng, Chiêm quân tan tác. Khắp nơi là xác người, tử trạng thê thảm, hầu hết bị voi dẵm chết, quật chết, thân thể nát be bét, óc trắng cùng nội tạng máu tươi hỗn độn tất một chỗ đầy kinh tởm, tiếng la hét kêu khóc vang tận trời.

Đàn chiến tượng là con át chủ bài của Chiêm quân nhưng giờ đây lại thành đả kích chí mạng cho chúng, hàng trăm con voi chiến gây thiệt hại không biết bao mà kể, hàng ngàn binh lính đã chết khi quân Việt còn chưa tấn công tới....binh lính quân Chiêm vất vả chống lại đàn voi yêu quý của mình. Lại nói tới, quân Chiêm rất tinh nhuệ và có kinh nghiệm đánh voi, thuần voi, chiến tượng tuy hung hãn nhưng không thể chống lại con người, hàng chục con bị giết tại chỗ, số còn lại thương tích đầy mình, không ít đã bị quản tượng thuần trở lại.

Khi mà mọi chuyện tưởng chừng như ổn thỏa thì....

“VÙUUU...VÍUUUU....PHẬP.....PHẬP”

Hàng ngàn mũi tên xé gió lao đến, lao thẳng vào đoàn quân Chiêm mệt mỏi cùng số chiến tượng vừa mới dịu lại....chẳng biết từ bao giờ Việt quân đã áp sát ngay lại gần, Chiêm quân không kịp lập trận hình ngăn cản......Tên bắn như mưa, súng bắn vang trời, ầm ầm như sấm dậy, đàn voi chiến thật vất vả mới yên lại thì nay lại lồng lên, sợ hãi chạy trốn tứ tán, phá tan trận hình vốn đã rất rách nát của Chiêm quân….đây chỉ là bản năng của động vật mà thôi, sợ hãi sấm và lửa. Súng thần công của Đại Việt bây giờ còn rất sơ sài, sát thương chẳng đáng bao nhiêu nhưng thanh thế to lớn, tiếng vang như sấm, dễ dàng dọa phá lá gan kẻ thù, quân Chiêm đánh đấm với quân Việt cả chục năm cũng không sao mà quen nổi, chiến tượng quân Chiêm thì càng như vậy, không được luyện tập để có thể yên ổn, không sợ hãi bỏ chạy trước lửa đạn.

Sau đợt tên đầu tẩy lễ, khắp nơi là xác người xác voi, hai quân chưa áp sát mà Chiêm quân đã tan tác, tiếp đó là đàn chiến tượng Đại Việt lao đến, một lần nữa Chiêm quân lại phải chịu sự tấn công của chiến tượng, tinh thần sụp đổ, không ít tên từ bỏ chống cự, vứt gươm giáo quỳ xuống bãi đất tràn đầy máu tươi nội tạng, cầu mong đầy trời thần phật có thể cứu được mạng chúng......nhưng kẻ có thể cứu được chúng lúc này là quân Đại Việt và lúc này họ lại chưa muốn thu tù binh....

Chiêm tướng biết đại thế đã mất, hạ lệnh rút quân, y mang theo thân binh của mình cưỡi ngựa bỏ chạy. Từ giờ phút này, trận chiến nghiêng về một bên đồ sát, khắp nơi là cảnh tàn sát chém giết, tiếng kêu la hét vang dội góc trời, trên không từng đàn từng đàn chim ăn xác thối bay lượn, kêu lên quang quác, góp “tiếng ca” của mình vào bản nhạc chết tróc.

Trận đồ sát của quân Đại Việt diễn ra đến chiều muộn, Chiêm quân chết không biết bao nhiêu mà kể. Suốt chục dặm là xác người, xác voi, máu tươi nhuộm đỏ đại địa. Trên cao, nào quạ, nào kền kền bay rợp trời, dưới đất chó hoang, lợn rừng, beo sói đi thành đàn…..

Chạy trốn cả chục dặm mà quân Việt vẫn không thả, quân Chiêm tuyệt vọng muốn chết, quân đi 10 thành về không được 3 4, phần thì chết, phần đi lạc, phần bị bắt làm tù binh.

Đoàn quân thua trận chạy liền một mạch cả chục dặm đường không ngơi nghỉ, sĩ tốt mệt mỏi, voi ngựa cũng không khá hơn, binh khí, áo giáp thất lạc không biết bao nhiêu mà kể, tất cả đều bị vứt lại trên đường tháo chạy, dẫu vậy, hàng chục xe chở vàng bạc cướp được lại không bị bỏ. Có câu “chim chết vì ăn, người chết vì tiền” lòng tham nhiều khi hại chết con người.

La Khải ngao ngán nhìn cảnh này, đời y chưa bao giờ thảm như hôm nay. Vàng bạc ai chả thích nhưng cứ như này, vừa kéo chậm đại quân, có khi lại làm béo cho bọn tướng Việt!

“Rỡ vàng bạc tiền lụa các thứ ra, rải ra đất. Nhanh!’

“Bọn ngu, chớ có tham, mang theo chỉ chóng chết thôi, để lại may ra còn giữ được mạng!”

La Khải hét mấy tên lính tham lam, thấy nhiều vàng bạc là không nhịn được, bị vứt như vậy há lại không tiếc. Dẫu La Khải có la hét thì không ít tên vẫn cố nhét vào người, y cũng mặc, không cản, mang nặng thì chết sớm! Chính y cũng không đành lòng, vẫn đem theo chút vàng ngọc mà không ném đi tất, những thứ quý nhất y vẫn để voi ngựa chở.

Dọc bờ sông, khắp nơi đều là vàng bạc lụa là, ánh nắng chiếu vào sáng chói cả một vùng. Đâu đâu cũng là những nén vàng, nén bạc, những sốc lụa, rồi ngọc ngà mã lão, tiền đồng rải ra đầy đất như rải chấu, chen lẫn vào đó là binh khí áo giáp, ai đi qua cũng thấy loá mắt choáng ngợp…..Phía bên kia bờ, Chiêm quân qua sông liền tức tốc bỏ chạy,thi thoảng lại có chút vàng bạc nữ trang rơi vãi xuống đất...không ít tên tiếc nuối quay đầu nhìn đầy đất vàng bạc nhưng vẫn phải dặn lòng lại mà chạy, không chạy Việt quân đến chẳng những vàng không có, mà mạng cũng không luôn.

Nửa canh giờ sau, mặt đất chấn động, hùynh hùynh từng tiếng vang rội. Từ xa, quân Việt ùn ùn kéo tới, đen kịt chân trời như đám mây đen trước bão…..chả mấy chốc đã đến bờ sông. Này đây, những vàng, những bạc trải khắp nơi, quân tướng hoa hết mắt thi nhau nhặt nhạnh. Ai đây mặt cười vui như Tết, đúng là không có gì vui hơn bắt được tiền, đặc biệt là nhiều tiền như vậy.

Tiền bạc đầy đất tranh nhau nhặt, không ít tranh chấp xảy ra, có kẻ còn sẵn gươm giáo lao vào nhau tranh giành, chém giết. Tiền bạc làm cho con người ta mờ mắt, ở thời đại nào cũng vậy, tiền bạc dễ dàng làm tan nát cả gia đình họ hàng, chớ nói chi giữa những người xa lạ, chỉ họp với nhau chưa bao lâu, đồng đội cũng chưa tính. Quân Việt có lòng nào truy đuổi Chiêm quân nữa, cả quân tan tác, khắp nơi là cảnh quát tháo tranh cướp, rồi cả chém giết….Buồn thay, bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng tiêu diệt hoàn toàn Chiêm quân.

Đại Hải ngơ ngác nhìn đám binh sĩ đang lăn xả vào nhau tranh cướp vàng bạc, nghẹn đắng không nói gì. Đoàn quân oai hùng khi nãy nay trở thành đám ô hợp, nào huynh nào đệ quay ra chém giết nhau vì nén vàng, nén bạc. Chỉ cần chút vàng bạc rải đường là Chiêm quân đã thoát ngay khỏi sự truy sát của quân Đại Việt. Quá cao tay, quá dứt khoát!

Nói là chút nhưng cũng đến hàng chục xe chứ ít ỏi gì, là gia sản cả đời của chục vạn dân Việt bị Chiêm quân cướp đoạt. Nhìn xem khắp đất vàng bạc, ai không động lòng, dẫu thánh nhân đến đây cũng vậy thôi chớ nói chi mấy anh nông dân đi lính, cả đời chưa cầm được một nén bạc trắng chứ đừng nói vàng ngọc. Chỉ cần chiếm được một chút thôi là nửa đời sau khỏi lo ăn uống. Ai mà không lao vào tranh đoạt chứ.

Đội quân có kỷ luật nghiêm minh có lẽ sẽ kìm được lòng tham không lao lên tranh đoạt hoặc là lấy rồi nộp lại cho thượng cấp. Nhưng đấy là đội quân tinh nhuệ bậc nhất thời hiện đại may ra có thể làm được, của thế kỉ 20, 21 chứ không phải thế kỉ 14. Thời đại này không đội quân nào trụ được trước chiêu rải tiền thế kia. Đặc biệt đội quân mới họp này của Đại Việt cũng không có kỷ luật nghiêm minh gì cho kham. Nhìn xem, kỵ binh, tượng binh tinh nhuệ cũng lao xuống ngựa tranh nhau nhặt rồi.

Đại Hải xem tất cả, trầm ngâm, quân của hắn sau này tuyệt đối không được như vậy, nếu không, dù có trăm vạn quân cũng quá dễ tan tác, chỉ có nước chôn thây nơi chiến địa…..

Trần Khát Chân bối rối nhìn cảnh hỗn loạn này mà không làm gì được, nhìn sang chúng tướng, mắt cũng đang không chớp nhìn đống vàng bạc, nếu không phải thân phận không cho phép, có khi họ cũng đã lao lên tranh cướp. Sức dụ hoặc của tiền tài quá đáng sợ. Ánh mắt Khát Chân chạm phải mắt Đại Hải, cả 2 đều nhìn thấy trong mắt nhau sự bối rối cùng bất đắc dĩ…

“TẤT CẢ DỪNG LẠI. AI TRÁI LỆNH GIẾT”

Khát Chân hét to đối với đám binh lính đang chém giết tranh cướp lẫn nhau. Thân binh của y rút đao ra chém chết mấy tên hung hãn nhất răn đe. Cục diện dần được kiểm soát, vàng bạc ngọc ngà được tập hợp lại một chỗ, tuy nhiên cũng thiếu đi khá nhiều, không phải ai cũng thành thực nộp lại hết nhưng cũng không ai truy tra. Biết không đuổi được Chiêm quân nữa, y ra lệnh thu quân, dọn dẹp chiến trường. Đợt chiến tranh Việt - Chiêm lần này coi như hạ màn với phần thắng thuộc về Đại Việt nhưng cũng là thắng thảm, tổn thất quá nhiều…...

Bạn đang đọc Tân Phục Hưng sáng tác bởi hoangdinh2125
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangdinh2125
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 61

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.