Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa của hắn

Phiên bản Dịch · 1132 chữ

Chuyển ngữ: Wanhoo

Phất Thần nhìn xuống.

Cô trao cho hắn xúc giác, trao cho hắn phân biệt nóng lạnh.

Vậy nên lúc này đây hắn cảm nhận được bàn tay mềm mại mang theo hơi ấm và sức mạnh cứng cỏi.

“Em rất quan tâm.”

Thanh Hoà nhấn mạnh một lần nữa.

Cô không nhắc lại lời thỉnh cầu nhưng cảm xúc lo lắng gửi đến rõ ràng trong thần thức mà hai người giao hoà.

Như một tấm lưới phả hơi lạnh khẽ khàng bao bọc trái tim đáng lý không tồn tại của thần linh.

Không hiểu sao.

Lệ khí lặng lẽ trào dâng trong lòng chợt như bông tuyết tan dưới ánh nắng.

Một lát sau thần linh rút tay, nói bằng giọng lạnh lùng: “Tuỳ.”

Thanh Hoà hiểu thần linh ngấm ngầm đồng ý.

Cô cười ngọt ngào với thần linh rồi ngoảnh lại nhìn dân Thiên Thánh Thành.

Những con người phàm trần cúi rạp dưới đất đã thôi khóc sụt sịt trong thầm lặng, họ không dám thở mạnh, sợ sệt chờ kết quả xét xử.

Thanh Hoà cười trấn an họ.

Thấy thái độ của cô, A Ngưu ấp úng hỏi: “Dám hỏi hành giả…”

“Ừ?”

“Không biết tội nhân chúng con phải bị phạt ra sao ạ?”

Cô trả lời: “Trời cao có đức hiếu sinh, thần linh không trừng phạt.”

A Ngưu nhẹ nhõm, muốn nói lại thôi, cuối cùng khấu đầu liên tục.

“Cầu xin Đạo Tôn rủ lòng thương xót cứu chúng con!”

Thanh Hoà nói: “Thần linh đã cứu các ngươi từ hàng vạn năm trước. Sau này cũng đã cho các ngươi hy vọng sống.”

A Ngưu hoang mang.

Phất Thần về với đất nhưng không lấy lại món quà đã ban tặng người phàm trần. Nếu Thiên Thánh Thành nương nhờ máu thịt của thần linh phù hộ, chủ động xuống núi giao lưu với thế giới bên ngoài, dị tật do quan hệ huyết thống sẽ mất dần.

Dụng ý này Thanh Hoà hiểu ngay từ khi mới nghe.

Nhưng Thiên Thánh Thành không hiểu.

Họ chỉ lo cầu thần bái phật.

Nghe Thanh Hoà nói, A Ngưu há miệng, đôi mắt nhoè đi như muốn khóc thương cho số phận đau khổ của dòng họ mình hàng vạn năm qua.

Hiếm khi Thanh Hoà nghiêm túc dùng danh ngôn: “Thiên hành kiện, quân tử dĩ tự cường bất tức[1].”

A Ngưu lẩm bẩm: “Cố gắng không ngừng…”

“Lời nguyền huyết mạch có thể biến mất bằng chính linh vật các ngươi thu thập.”

Chỉ rõ đường rồi, chuyện còn lại phải trông vào dân Thanh Hoà tự cố gắng.

Chuẩn bị rời đi, dân Thiên Thánh Thành nhao nhao vái lạy thần linh.

“Đa tạ hành giả tương trợ!”

“Đa tạ Đạo Tôn nhân từ!”

Vạn năm trước hắn là vị thần bảo vệ Thiên Thánh Thành.

Vạn năm sau hắn và Thanh Hoà được ghi lại trong truyền thuyết cứu vãn nguy nan của Thiên Thánh Thành.

Thanh Hoà đặt tay lên ngực cảm nhận cái yên bình đến từ bầu trời trong xanh.

Phất Thần không có ý kiến về cách xử lý của cô.

Nhưng nhìn vào niềm vui gửi đến cảm xúc chung…

Lòng thương của cô cũng không tệ.

Cô đã giải quyết xong chuyện ở Thiên Thánh Thành, thần linh tiện tay kéo cô vào hư không, trời đất quay cuồng, chân cô chạm đất cũng là lúc cô đã về Địa Cung.

Phất Thần không có một chút lưu luyến nào với thế giới bên ngoài, làm việc gì cũng nhanh gọn lẹ.

Thanh Hoà cảm nhận khí lạnh quen thuộc và gió không biết đến từ đâu luôn thổi nhè nhẹ khắp Địa Cung thì mới thả lỏng.

“Em mệt!”

Thần lình liếc cô: “Em đã là tu sĩ Xuất Khiếu.”

“Ngài không hiểu đâu.” Thanh Hoà cảm thán: “Về đến nhà bỗng nhiên thả lỏng và rồi cảm thấy mệt.”

“Nhà?”

Thanh Hoà nháy mắt: “Cần em giải thích chuyên sâu từ này ạ?”

Thần linh không tiếp lời: “Mệt thì nghỉ đi.”

“Tối nay lời nguyền của em phát tác, lần sau khó hơn lần trước.”

“Dạ?”

Hoá ra lão già họ Liễu chết khiến oán khí trong lời nguyền khủng khiếp hơn.

Thanh Hoà ngưng trọng: “Rất nghiêm trọng ạ?”

Phất Thần nói bình tĩnh: “Cần linh tu.”

Linh tu?

Cô biết song tu nhưng linh tu là lần đầu được nghe.

Phất Thần tạm thời không muốn giải thích cho cô, hắn cần dung hợp miếng thịt kia.

Phất Thần trong mắt người ngoài chỉ là bộ xương trắng, nhờ miếng thịt mới hiện ra bản thể trong một chốc nhưng vẫn cần dung hợp hết miếng thịt.

Thanh Hoà hưng phấn: “Thế em đi nấu cơm, ngài muốn ăn gì ạ?”

Chuyến này cô chiến thắng trở về.

“Ta không có ham muốn miệng lưỡi.”

“Vậy thì nấu canh táo đỏ cẩu kỷ.” Thanh Hoà bật ngón cái: “Canh rất ngọt mà còn ấm bụng nữa.”

“Tuỳ.”

Cô gái hào hứng đi ra bếp chuẩn bị cơm nước, mái tóc dài ngang eo tạo sóng xinh đẹp theo bước chân.

Phất Thần nhìn bóng dáng của cô.

Không ai hiểu khuôn mặt anh tuấn nhợt nhạt của thần linh đang nghĩ gì.

Phất Thần ngắm một lúc lâu mới bay về quan tài.

Trước khi hắn nhìn thấy vòng hoa vẫn tươi, nổi bần bật trong quan tài đen…

- Hoa này tươi thế?

Xích Tiêu luôn nín thở trên không trung bật thốt:

- Ngài thích hoa vậy ạ?

Phất Thần: “…”

Thanh kiếm tủi hờn, không hiểu sao mình lại không thấy gì.

Thiên Đạo đại nhân làm gì đó, QAQ (mếu máo).

Xích Tiêu không biết làm gì khác ngoài xem Thanh Hoà nấu nướng.

Trong bếp nóng bức, khói trắng lượn lờ.

Không biết Thanh Hoà cắt vải ở đâu buộc quanh eo làm tạp dề. Một mình bận tới bận lui trong bếp như một đầu bếp yêu nghề.

Đầu tiên cô ngâm và rửa táo đỏ.

Sau đó đổ nước trong linh tuyền lạnh giá, thêm táo đỏ, đường phèn bắc bếp nấu. Chưa đến mười phút đã ngửi thấy mùi thơm ngọt kích thích vị giác. Nửa tiếng sau cô cho thêm cẩu kỷ.

Khẩu vị của Thanh Hoà thích táo nấu mềm, như vậy táo sẽ ngọt thanh.

Cô múc canh táo đỏ cẩu kỷ nấu bằng cả tấm lòng vào trong bát.

Trong bát ngọc là táo đỏ mềm, cẩu kỷ điểm màu đỏ tươi, canh thơm ngọt ấm áp vô cùng kích thích miệng lưỡi.

[1] Tạm dịch: Trời vận động mạnh mẽ, người quân tử cũng nên theo đó cố gắng không ngừng.

Bạn đang đọc Tân Nương Của Thần Linh (Dịch) của Lê Hoa Sơ Ảnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Juliawaw
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.