Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão phu nhân

Tiểu thuyết gốc · 1363 chữ

Trời quang đãng, những làn mây nhấp nhô lên xuống bồng bềnh bay về tứ phía.

Trong một ngôi làng nhỏ, tại ngôi miếu bỏ hoang, một đôi nam nữ đang nhập định trước tượng phật.

Nhìn từ sau lưng, có vẻ như là một đôi đồng nam, đồng nữ.

Thật xứng đôi.

Một lão phu nhân đi ngang qua nghĩ thế.

Bà đã già, tóc bạc phơ, nếp nhăn năm tháng hằn sâu trên khuôn mặt lão hoá.

Lưng đã không thể chống đỡ cơ thể nữa, cứ đi lom khom khắp làng.

Bà từng rất giàu có, nhưng vì người hãm hại, con trai và phu quân của bà đã ra đi mãi mãi.

Bà cũng mất hết tài sản, chỉ còn lại một căn nhà nhỏ ở quê nhà.

Cuộc sống cũng khó khăn hơn, mỗi ngày bà kiếm sống bằng cách đi lụm nhặt và bán trái cây rơi rụng ở trong rừng sâu.

Nơi đó đã từng là một phần của làng, nhưng vì người càng ngày càng ít, diện tích ngày càng thu hẹp mà bỏ hoang.

Từ ngôi làng đi tới chỗ rụng trái cây khá xa, lão phu nhân phải chống gậy đi gồng gánh tới nơi đó.

----------

Bà đi từ tốn chậm rãi ba canh giờ rốt cuộc đến nơi.

Những lùm trái không nhận biết rơi rãi đầy đất.

Xa xa là những bụi dâu rừng đầy ngon ngọt.

Chỉ vì những thứ ấy thôi, bà đã phải lết từng chút từng chút một đến nơi.

Nhưng lão phu nhân không nói gì, y phục trên người bà là loại vải thô sơ màu xám, cũng là trang phục phổ biến trong ngôi làng.

Bà kề chiếc vỏ sau lưng xuống đất, từ hàng dặm cây số đến đây bà vẫn luôn mang một chiếc vỏ rỗng to sau lưng.

Bà khom xuống, như một thói quen hằng ngày, cơ thể run rẩy nhặt từng lụm trái cây bỏ vào vỏ.

Trái cây bà nhặt là những lụm ngon nhất, vừa rơi rụng, còn ăn được.

Những lụm bị động vật hoang dã ăn thì bà bỏ, đi qua những lùm khác.

Chẳng mấy chốc chiếc giỏ đã gần đầy, bà chậm rãi chống gậy đi qua những bụi dâu đằng xa.

Những bụi dâu mọc trong một nơi thoáng đãng ở nơi hàng cây dại che dấu.

Bà mò theo đường cũ, dùng gậy gạt từng đám từng đám cây cản đường.

Đến sâu bên trong, một bãi đầy những bụi dâu xuất hiện trước mắt bà.

Những trái dâu đỏ mọng hứng ánh nắng ban mai mà lớn lên.

Chúng thường rất chua nhưng cũng rất ngọt.

Thường bị những con sâu ăn vụng.

Nhưng cũng vì thế mà kiên cường chống đỡ đâm chồi nảy lộc, cho ra những quả dâu mới.

Bà cảm khái nhìn một hồi, ngắm những quả dâu rừng xong, bà chọn những lùm dâu nơi ánh sáng chiếu rọi rực rỡ nhất, gặt xuống những quả dâu bỏ vào rỗ.

Sau khi hái đầy cả vỏ, bà hài lòng thoả mãn đi vòng đường về làng.

Sở dĩ lão phu nhân biết những nơi như thế này, bởi vì bà đã từng từ nơi đây làm ăn mua bán đi lên.

Mặc dù bây giờ cực hơn, nhưng bà vẫn là một thương nhân giỏi.

---------

An Di và Tự Yến nhập định xong liền tỉnh lại, nhìn nhau rồi im lặng tách ra, mỗi người đi một hướng.

Không thảo luận, không nói lời từ biệt, họ cứ như thế mỗi người đường mình mà đi.

An Di đi vào làng, bắt gặp một lão phu nhân đang ngồi đầu làng bán trái cây.

Nàng tò mò, ở đây cũng có bán trái cây nè.

Nhưng người bán lại là lão bà?

Người thân của bà đi đâu rồi?

An Di nghĩ thầm, bèn lại gần lão phu nhân.

"Bán dâu này sao vậy bà?"

Lão phu nhân ngước đầu lên, thấy một cô nương tuổi mới lớn đầy vẻ thanh xuân tươi đẹp, bà bỉu môi, ghen tị vì sức sống tươi trẻ ấy.

"Hai đồng mười quả."

Bà nói, có vẻ thiếu nữ này từ ngoài làng tới, nhìn cách ăn mặc có vẻ là thuộc hàng khả giả.

Chất liệu vải kia mặc dù màu xám và cũ rồi nhưng nó vẫn trông mềm mại và thoải mái hơn chất liệu vải bà đang mặc.

Có lẽ là một tiểu công chúa của phú thương khá giả nào đó đang đi lữ hành khám phá thế giới.

Bà ngắm nhìn nàng mà nghĩ.

An Di thì giật mình, sao mà rẻ quá thế này?

Nàng theo bản năng lục lọi trên người một hồi, phát hiện trong cái túi không gian kia cũng có một ít tiền, thầm thở phào.

"Ta tưởng phải làm ăn mày chứ, hên là sư phụ luôn chu đáo như vậy."

Nàng lấy hai đồng ra, là hai đồng xu đơn giản, là mặt tiền tệ lưu thông phổ biến nhất trên đại lục Vô Căn.

"Lấy cho con mười quả ngon nhất, gói lại luôn ạ."

An Di hớn hở nói, nhìn những quả dâu tây mọng nước lần lượt được gói lại vào một cái túi vải treo sau vỏ.

"Của con đây."

Lão phu nhân thong thả lấy hai đồng xu trong tay nàng, đưa cho nàng túi dâu đầy ngon ngọt.

An Di nhận lấy rồi cảm ơn.

Nàng háo hức ăn thử một quả, kỳ thật, ngọt hơn nàng tưởng.

Hơi chua.

Nhưng cũng rất ngon.

Nàng vui vẻ nghĩ, liên tục bóc dâu bỏ vào miệng.

Lão phu nhân nhìn nàng, trầm mặc không nói.

Một lúc lâu sau liền kìm không được hỏi.

"Con không định rửa rồi ăn à?"

An Di giật mình nhìn bà, thì ra bà ấy vẫn tò mò về mình.

"Không ạ, thường thường ăn như vậy mới ngon, rửa xong sẽ trôi mất vị ngon."

"Thì ra là vậy, con cứ ăn đi."

Nói xong bà liền không nhìn nàng nữa, cuối đầu chờ người khách kế tiếp.

An Di thấy vậy trong vô thức đặt câu hỏi.

"Người thân bà đâu rồi?"

Lão phu nhân không ngước lên, nhưng vẫn trả lời bằng chất giọng khàn khàn của tuổi già.

"Đều mất rồi."

An Di chết lặng đứng tại chỗ, hành động đang ăn cũng ngừng lại, nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn bà.

"Không cần nhìn ta như vậy, những quả dâu con đang ăn là ta lụm được, vốn dĩ không có vốn, nên mới bán rẻ, ta chỉ cần kiếm cơm đủ sống thôi."

Không biết có phải để chuyển chủ đề để thay đổi bầu không khí khó xử này hay không. Bà hôm nay nói hơi nhiều.

"Bà từng là một thương nhân giỏi?"

An Di như túm được một cọng rơm giữa cơn bão lúng túng, bèn nhanh nhạy bắt lấy.

Lão nhân nghe vậy ngước lên nhìn nàng một cái, xong lại khụp đầu xuống vuốt ve những quả trái cây.

"Coi như vậy đi."

"Vâng. Xin thứ lỗi cho con vừa rồi vô lễ."

"Những quả trái cây này bà bán tới chừng nào xong ạ?"

An Di tò mò hỏi, nàng không hỏi tại sao người thân bà mất, nàng không hứng thú moi móc lịch sử của người khác, nhất là những hoàn cảnh như thế này.

"Tới trưa là hết."

Lão phu nhân trả lời, nghĩ thầm thiếu nữ này thật là có gia giáo, không xồm xoàn vô lễ như những thanh niên thiếu nữ khác.

"Wow, vậy là sẽ bán hết nhanh thôi, con chúc bà mua may bán đắt ạ."

An Di cười cười, nàng đang nói lời thật lòng nhất của mình.

"Cảm ơn con."

Lão phu nhân cũng mỉm cười, thật là một đứa trẻ ngoan.

------

An Di tiếp tục đi xuyên qua ngôi làng, nàng không có ý định ngừng lại.

Mục tiêu của nàng chuyến đi này là đi lữ hành qua các địa phương tìm kiếm lại hai năm kí ức bị mất.

Bạn đang đọc Tản Mạn sáng tác bởi Asome
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Asome
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.