Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp lại người

Tiểu thuyết gốc · 866 chữ

Một tháng sau.

"Nàng có nhớ đường quay về không?"

"Có."

"Vậy tại sao chúng ta lại ở đây?"

"Ghé mua dâu tây."

"..."

"Dâu tây ở đây rất ngon đó. Huynh ăn với muội đi. Đây là nơi hai chúng ta gặp nhau đó."

"Sao ta không nhớ?"

"Huynh không đi cùng muội mà. Vừa đi ra miếu là chúng ta chia nhau đi rồi."

"..."

"Đi nào!" An Di kéo tay hắn đi vào nơi đầu làng.

Bây giờ là tờ mờ sáng, đúng lúc gặp hôm nay lão phu nhân bán hàng.

Bà vẫn như vậy, áo xám sờn sạch sẽ, không vết ố bẩn, chỉ là trên má bà nếp nhăn ngày càng nhiều.

"Bán cho con hai túi dâu."

"4 đồng." Bà trả lời theo lệ, nghĩ thầm hôm nay sao có khách sớm vậy, chẳng lẽ là người từ bên ngoài à?

Bà lão ngẩng đầu lên, thấy một nam một nữ vừa quen vừa lạ sóng vai nhau đứng trước mặt bà, nam thanh nữ tú, trông rất xứng đôi.

"Là cháu à?" Bà mỉm cười hỏi

"Vâng."

Lão phu nhân liếc nhìn người bên cạnh "Phu quân cháu à?"

"Có thể coi là vậy ạ." An Di mỉm cười nói.

Tự Yến liếc nhìn An Di, thấy nàng rất tự nhiên như chuyện hiển nhiên nên không nói gì.

Đôi tay hai người cứ như thế, trước mặt lão phu nhân, đan chặt vào nhau không buông.

Lão phu nhân thấy thế bèn nhanh nhanh gọn lẹ gói hai chiếc túi giấy chứa đầy những quả dâu kèm một chút hoa quả cho họ.

"Ta có cho chút quả đặc sản vào đó, hai đứa cứ ăn tự nhiên."

"Vậy cháu phải trả thêm tiền rồi." Vừa nói, An Di vừa mỉm cười móc móc cái nải tìm 6 đồng xu còn lại đưa cho bà.

"!!!"

Tiền đâu rồi?!

Khuôn mặt An Di bối rối móc đi móc lại chiếc nải nhỏ bị nhàu nát.

Lúc trước vì tiện lấy tiền mà không lộ ra việc túi chứa tiền là đồ vật không bình thường nên nàng để tiền bên ngoài, ai dè chiếc nải này lại "làm mất" rồi.

Tự Yến đứng bên cạnh nhìn mà chỉ cảm thấy muốn cười, bèn móc một lạng bạc nhỏ từ trong tay áo ra đưa cho lão bà.

"Tiền hai túi dâu đây ạ."

"Nhiều quá. Để bà thối cho." Nói rồi, lão phu nhân bèn cúi đầu lấy xâu đựng xu ra đếm từng đồng một rồi lấy mười đồng xu đưa cho đối diện.

Nhưng bà đưa đến mỏi tay mà vẫn không thấy đáp lại hay nhận lấy, bà ngẩng đầu lên, thấy đôi nam thanh nữ tú kia đi rồi, không thấy đâu nữa.

Lão phu nhân không thấy người, xoay qua xoay lại chỉ thấy lác đác vài con gà mái, gà trống dậy sớm đi đi lại lại kiếm ăn.

Bà không băn khoăn nữa, liền hiểu đây là vị nam thanh niên kia tặng cho, bèn cất vào túi.

"Aiz, hai đứa trẻ vẫn là tốt quá."

Nói một câu cảm khái xong, bà tiếp tục sắp xếp những quả trái cây ra quầy chờ đợi những người mua tiếp theo.

Mặt trời theo ánh ban mai nhô lên càng ngày càng cao, mang theo ánh nắng mặt trời, chiếu rọi muôn nơi, đánh thức mọi sự sống của thế gian này.

----

Trên không trung, một nam một nữ mang theo gió mây lướt về phía trước, họ đang phi hành, người nam nắm chặt tay người nữ không buông.

"Sao chàng vội thế? Muội chưa đưa tiền cho bà mà? Huynh muốn đưa muội đi đâu?" An Di hớt hả quay đầu tới quay đầu lui hỏi dồn dập với Tự Yến.

Tự Yến cười, gõ nhẹ đầu nàng một cái, nói "Đồ ngốc, muội cứ loay hoay như thế biết chừng nào trả xong, để ta trả cho nhanh."

Nói đoạn, hắn thuận miệng bổ sung "Không có tiền lẻ nên ta đưa cho bà một lạng bạc nhỏ, cứ coi như cho bà ấy một khoảng thời gian nghỉ ngơi đi."

"A! Huynh thật tốt!" An Di cười tủm tỉm khen ngợi.

Tự Yến cười cười, hắn chỉ là thuận tiện đưa cho mà thôi, không ngờ lại được nàng khen ngợi như thế.

"Giờ đi đâu nhỉ? Thật sự định đi về chỗ cũ của muội hả?"

"Huynh biết Lữ Khách phái không?"

"Biết."

"Đưa muội qua đó, muội muốn đi thăm sư phụ."

"?"

"Ông ấy ở đó ẩn tu thì phải, ừm, đó là nơi ông ấy ở bên ngoài."

"Muội chắc chứ?"

"Chắc." An Di gật đầu lia lịa.

"Vậy đi thôi." Tự Yến thấy nàng khẳng định như vậy bèn không có ý kiến gì nữa.

Hai người vừa nói vừa bay đi, cùng ăn những quả dâu ngon ngọt, cùng thưởng thức đặc sản trái cây có vị độc lạ, cùng nhau cưỡi mây đạp gió đi về phương xa.

Những cái bóng hết hiện rồi lại mất đi lướt nhanh qua đại địa, từng luồn gió thổi qua nơi chúng đến.

Bạn đang đọc Tản Mạn sáng tác bởi Asome

Truyện Tản Mạn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Asome
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.