Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không rõ

Tiểu thuyết gốc · 1192 chữ

Một nơi tăm tối không tồn tại ánh sáng, sâu thẳm trong bóng đêm là vô tận sợ hãi, vô tận không biết, vô tận băn khoăn đối với sinh linh có trí tuệ. Nếu đi lạc vào đó mà không đủ tỉnh táo, sẽ dễ hoá điên và không tìm được đường về.

An Di và Tự Yến đang trong nơi như vậy.

"Nè. Chúng ta đang ở đâu đâu thế?"

An Di ngẩng đầu lộ ra đôi mắt phúng phính tròn xoe, nàng kinh ngạc nhìn xung quanh.

Ở bên cạnh nàng, Tự Yến theo tiếng nói tỉnh lại, hắn ngơ ngác một lúc lâu.

"Nàng nhìn thấy ta không?"

"Không. Nhưng mà không biết vì sao lại thấy huynh ở trong linh thức của muội."

"...Ta cũng không thấy muội."

"Huynh cũng vậy à? Đều thấy nhau trong linh thức?"

"Đúng rồi. Bây giờ chúng ta hãy thử xem cái này là sao."

Tự Yến gật đầu, bắt đầu giơ tay múa chân hỏi.

"Linh thức của muội chiếu rõ hình ảnh như nhìn bằng mắt thịt không? Ta quơ tay này có theo kịp không?"

Dường như nhìn thấy gì đó, An Di gật đầu lia lịa.

"Muội nhìn thấy! Rõ ràng hơn cả mắt thịt luôn! Muội còn nhìn thấy lỗ chân lông của huynh luôn nè!" Nàng phấn khởi nói, giọng nói nhí nhảnh như phát hiện thứ gì đó mới mẻ.

"Úi! Nhiều quá! Sao mà lỗ chân lông của con người như hàng vạn cái hố li ti thế này! Trông kỳ lạ ghê."

An Di vừa nói còn vừa sờ tới sờ lui cánh tay hắn.

Tự Yến "....."

Hắn cạn lời rồi, cũng không nghĩ tiểu sư muội mới quen này nghịch ngợm như vậy.

Dù gì thì hai người chỉ nhìn thấy bóng tối vô tận, nhưng trong linh thức đều có thể thấy nhau là đủ rồi.

Mặc dù cứ như nhân duyên định trước hai người "vừa gặp" là đồng ý kết thành đạo lữ.

Nhưng mà hắn cũng không ngờ mình sẽ đi đến cuối cuộc đời với một cô nương như vậy.

Thôi, bỏ đi bỏ đi.

Tập trung chuyện trước mắt cái đã.

"...Muội còn nhớ gì trước khi bất tỉnh không?"

An Di nghiêng đầu, nghĩ nghĩ một hồi lâu, cuối cùng miễn cưỡng cho ra một cái đáp án không đầu không đuôi " Muội cảm thấy đau đầu lắm, nhưng mà có cái gì đó ấm áp bao quanh muội khi muội sắp chết cóng á. Có cảm giác như là nhảy từ cực âm sang cực dương vậy. Vừa nóng vừa đổ mồ hôi.... Á đúng rồi! Muội còn nhìn thấy rất nhiều đoá hoa màu sắc kì lạ tán trong thiên không nữa!"

Tự Yến nghe vậy ngây người, cái đáp án này là thế nào vậy?

Hoa trong thiên không?

Cực âm chuyển sang cực dương?

Chết cóng?

Hắn hỏi nàng tình hình trước khi bất tỉnh mà?

Mà nàng lại nói mấy thứ hoàn toàn không xuất hiện trong thực tế?

Nàng rốt cuộc thấy cái thứ quái quỷ gì vậy?

Tự hỏi một hồi, mồ hôi ròng rọc chảy ra, hắn nghĩ tới một khả năng.

".... Muội.... có cảm giác sắp chết?" Tự Yến dè dặt hỏi, hắn từng trải qua tình huống này rồi nhưng vẫn cảm thấy hết sức khó tin.

"Huynh..... cũng từng trải qua à? An Di mở to đôi mắt nhìn chằm chằm khoảng không đen kịt trước mặt. Mặc dù nàng không thấy trực diện nhưng vẫn có thể thấy hắn trong linh thức của mình, vô cùng sáng tỏ từng cử chỉ động tác của Tự Yến, nàng thấy hắn đang cau mày suy nghĩ, trán đổ mồ hôi hết rồi.

"....." Tự Yến không trả lời, ánh mắt chăm chú nhìn thật kỹ thiếu nữ trước mặt.

Rõ ràng là mới gặp nhau không lâu.... Nhưng sao lại có nhiều lần trùng nhau một cách kỳ lạ như này?

Những gì hắn từng trải nàng cũng sắp trải qua rồi?

Hắn rõ ràng chỉ gặp nàng một lần, ngay tại miếu đổ hoang, hai người mỉm cười gặp nhau, tỉnh lặng trò chuyện, yên tĩnh chia ly..... vậy mà không lâu sau đó lại gặp nhau trong rừng Lâm Phong tại cùng một nơi cùng nhau hướng đến, không thể lờ mà hắn giúp nàng bôi thuốc, ở bên nàng mấy tháng trời để cùng nàng tỉnh dậy đi đánh yêu quái.....

Tất cả những thứ này chỉ là trùng hợp thôi sao?

Vậy tại sao mấy tình huống ly kỳ nhất đời hắn lại lần lượt xuất hiện trên người nàng?

Hắn có cơ thể đặc thù, khả năng đặc thù cùng với hoàn cảnh đặc thù.

Chẳng lẽ nàng cũng vậy?

Tự Yến càng nghĩ càng đổ mồ hôi, không thể tin được mà đưa ra một kết luận đáng kinh ngạc.

Chẳng lẽ nàng thật sự là định mệnh đời mình?

An Di thấy hắn nhìn chằm chằm mình như vậy, không hiểu sao không thấy tức giận mà còn thích thú nở một nụ cười "Sao vậy?"

Tim Tự Yến đập thình thịch, hắn vô thức sờ ngực mình.

Chắc vậy rồi.

Nụ cười như hoa kia rạng rỡ hơn và ấm áp hơn ánh nắng hắn từng thấy, tươi hơn những đoá hoa hắn từng thưởng thức khen ngợi.

Tự Yến mỉm cười, không tự chủ được ôm nàng vào lòng.

An Di bị hắn ôm vào lòng như vậy liền đơ người, líu ríu giọng nhỏ xíu nói "Sao tự nhiên huynh lại ôm ta?"

Nàng ngẩng đôi mắt nhỏ nhìn hắn, như chú mèo đột nhiên bị ôm tò mò tại sao lại ôm nó.

Ánh mắt hắn dịu dàng xoa đầu nàng, nụ cười luôn mỉm mà trêu nàng một câu "Không thấy xấu hổ à?"

An Di lúc này mới phản ứng lại, mặt nàng đỏ lên như quả cà chua.

Aaaaa. Ta đang nằm trong lòng ngực của hắn!!!!!

"Buông ra!" Nàng xấu hổ mà đẩy mạnh hắn ra.

Tự Yến buông tha thả nàng ra, ánh mắt dịu dàng lẫn một chút say mê nhìn nàng.

"Chúng ta đang ở trong thiên không đó. Nàng không thấy mất tự nhiên à, Di Di?"

An Di đỏ mặt lướt ra xa một chút, nghe hắn nói vậy bèn nhìn xuống dưới chân mình.

Ể?!

Không nhìn thì không thấy vấn đề, vừa nhìn liền thấy chân nàng đang lơ lửng không có điểm tựa.

"Sao thân thể nhẹ quá vậy nè?"

An Di thích thú, nàng giơ tay múa chân động lướt xung quanh rồi lướt tới lướt lui.

"Tiểu Yến! Huynh thấy không? Ta đang bay nè!" An Di mỉm cười rạng rỡ, hoàn toàn quên mất một màn xấu hổ vừa nãy.

Tự Yến cũng cười, hắn lướt lại chỗ nàng cùng nàng lướt tới lướt lui.

Mặc dù có nhiều điều không biết, thậm chí không rõ.

Nhưng cứ như vậy giao phó cho số phận đi.

Biết đâu là một hồi kinh thiên sóng lãng?

Bạn đang đọc Tản Mạn sáng tác bởi Asome

Truyện Tản Mạn tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Asome
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.