Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Không nhớ

Tiểu thuyết gốc · 767 chữ

Trong một thế giới đầy rẫy những sự kiện kỳ lạ, những sự việc tưởng chừng như hư ảo lại có thật, những sự kiện tưởng chừng như có thật lại hư ảo.

Vậy đâu là thật, đâu là giả?

Ta không biết.

Ta chỉ biết mình đang ở trong một khu rừng kỳ lạ.

Khu rừng trải dài với những cây cổ thụ cao lớn âm u và mát rượi.

Hàng chục ngàn thực vật và động vật nhỏ sinh trưởng và sinh sống dưới sự che chở của những cái cây khổng lồ.

Một căn nhà nhỏ bằng gỗ trên bãi đất nơi hàng liễu trúc sinh trưởng.

Những tán lá trúc đung đưa theo cơn gió xế chiều.

Một con đường nhỏ dọc theo dòng suối trải dài tới căn nhà nhỏ.

Nơi những tia nắng ấm áp xuyên qua những tán lá chiếu xuống nơi ta đang nằm là bầu trời của một con suối nhỏ.

Ta nằm kề bên dòng suối trong veo, lẳng lặng nhìn nó chảy róc rách qua tóc mình.

Thật mát.

Cũng thật lạnh.

Ta không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ có thể nhớ man mán rằng mình từng ở nơi rất cao để quan sát khu rừng và con suối nhỏ này.

Giờ ta đang làm gì thế này?

Ta thững thờ nhìn bầu trời trong xanh không một gợn mây, ngẩn ngơ một lúc rồi ngồi dậy xem xét hoàn cảnh xung quanh.

Đúng vậy.

Thực sự là ta đang ở nơi khá kỳ lạ.

Căn nhà gỗ kia là do ai xây?

Nhìn giống như nó có ở đó ngay từ lúc khu rừng mới hình thành vậy.

Những rong rêu bám quanh căn nhà gỗ đó chính là những rong rêu bám trên tóc ta.

Ta quan sát một hồi, quả thật chúng mọc ở rìa bờ suối và thỉnh thoảng trôi dạt trên dòng suối nhỏ.

Ta nhìn hình ảnh phản chiếu trên dòng nước như thủy tinh.

Thật xinh đẹp.

Khuôn mặt có ngũ quan thanh tú và đầy đặn các chi tiết như điêu khắc.

Mũi cao, da trắng, mắt phượng, mi dài, môi chúm chím.

Đó là ta nhỉ?

Một tiểu nữ nhi có cái trán vồ vô cùng đáng yêu.

Nhưng ta không có tóc mái.

Chỉ có lưa thưa những sợi tóc ngắn quanh trán cùng mái tóc đen dài tới lưng của ta mà thôi.

Ta rất thích đôi mắt của mình.

Đôi mắt màu nâu sáng ngời ngâm trong những tia nắng thật đẹp.

Ta đứng lên, thấy bản thân đang mặc một bộ y phục màu trắng , nó chỉ dài tới chân, hình như nó là một bộ y phục lữ hành thì phải. Khá tiện gọn để di chuyển mà không phải sợ vấp ngã.

Bộ y phục này ngấm nước đã lâu nên nó dính sát vào da của ta, bên dưới còn không có gì nhưng bên trên lại lồ lộ ra áo yếm ta đang mặc.

Ta biết tại sao lại cảm thấy rất bình thường.

Xung quanh không có ai nên ta chả sợ bị chê cười hay chửi mắng gì cả.

-------------------

Thân thể của ta rất không ổn rồi.

Ta phải lê lết từng bước nhỏ đi đến căn nhà gỗ.

Chả biết tại sao chân trái lại rất đau nữa.

Nó khiến ta phải lê lết chân phải còn lại đi từng bước nặng nề hướng về căn nhà gỗ như xa như gần kia.

--------------------

Két------

Cuối cùng cũng đến nơi, ta mệt xỉu mất.

Cả hai chân đều tê liệt hết rồi.

Ta tính toán ra phải mất tận hai canh giờ để thân xác ta lết vào trong căn nhà gỗ.

Y phục đều khô cả rồi.

Nhưng vẫn như cũ không hiểu vì sao mà mình vẫn còn tỉnh táo như vậy.

Nếu là người thường đã sớm hôn mê rồi.

Trong căn nhà gỗ rất đơn sơ, chỉ có một cái bàn và một cái ghế bằng gỗ.

Có một khung cửa sổ hình ô vuông nhỏ có thể đóng mở ở trên tường nhà.

Và có một thân xác nhỏ bé đang nằm lê lết trước cửa nhà như ta.

Ta không cao nhưng cũng biết mình cỡ tiểu nữ nhi mười hai mười ba tuổi.

Nhưng ta lại không hiểu tại sao một tiểu nữ nhi lại đơn thân một mình trong khu rừng này nữa.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mí mắt thật nặng nề.

Buồn ngủ quá.

Có lẽ ta nên ngủ một giấc vậy.

Bạn đang đọc Tản Mạn sáng tác bởi Asome
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Asome
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.