Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngày “mãn thất” của Trác Nhị Thư

Phiên bản Dịch · 871 chữ

Nhưng cô ta năm nay bao nhiêu tuổi ? Vương bà đáp:

Cô ta sanh năm Qúy Hợi, tức là tuổi con lợn, tức là năm nay “chín mươi ba tuổi” rồi. Tây Môn Khánh cười:

Bà này thật khéo khôi hài, chuyện gì cũng có thể cười giỡn được.

Nói xong đứng dậy định ra về. Lúc đó cũng gần tối, Vương bà thắp đèn lên để tiễn chân khách. Tây Môn Khánh bước ra cửa, cuốn bức mành lên rồi nhìn sang nhà Võ Đài. Trầm Đại quan từ trong huyện nhìn ra thấy Tây Môn Khánh liền bước sang nói:

Tây Môn Đại quan nhân đấy à ? Giờ này sao còn ở đây ? Hồi sáng tôi có tới nhà nhưng không gặp, thật uổng công quá.

Tây Môn Khánh hơi thẹn, bèn hỏi:

Chuyện đó ngài lo xong chưa ? Trầm đại quan nói:

Xong từ lâu rồi, xin Đại quan nhân đợi tôi một chút, tôi đem bạc ra đưa luôn cho tiện. Nói xong chạy vội về nhà, lấy số bạc và tờ cam kết của Từ quan nhân đưa cho Tây Môn Khánh. Tây Môn Khánh thưởng cho Trầm Đại quan mười lạng. Trầm Đại quan cảm ơn rồi cáo từ. Tây Môn Khánh lại đứng nhìn sang nhà Kim Liên, những mong được thấy mặt nàng, nhưng lát sau vẫn không thấy gì, đành đem tiền về. Về tới nhà, Nguyệt nương kể lại mộng mị của Trác Nhị Thư cho chồng nghe. Tây Môn Khánh hỏi:

Bây giờ thì sao?

Thì cứ vào thăm rồi đã. Tây Môn Khánh vào phòng Trác Nhị Thư, mới nhìn đã rơi lệ, không dám đứng lâu sợ thương tâm mà xúc động bèn quay ra. Lúc đó trong phòng mọi người đông đủ Trác Nhị Thư chỉ còn thoi thóp, không nói năng gì được nữa, mắt đã nhắm nghiền.

Ra tới ngoài, Tây Môn Khánh hỏi Đại An:

Phó nhị thúc đã tới chưa ?

Đại An đáp:

Tới hai ba lần rồi, nói là mọi việc đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ còn mua một cái mũ thật tốt nữa mà thôi. Chắc lát nữa sẽ trở lại.

Tây Môn Khánh nghĩ thầm:

“Trác Nhị Thư không phải là chính thất, nhưng cũng là thiếp của mình. Phó nhị thúc tính mua mũ quả là chu đáo. Có lẽ nên mua cho nàng một cái mũ lục sắc”.

Hôm sau thì Trác Nhị Thư ra người thiên cổ. Tây Môn Khánh thương cảm khôn nguôi, đưa đám xong, ở nhà suốt mấy ngày liền, không đi tới đâu.

Thấm thoát đã tới ngày “mãn thất” của Trác Nhị Thư, chín người kết nghĩa với Tây Môn Khánh đều sai gia nhân đem đồ lễ tới. Tây Môn Khánh bắt buộc phải cho dọn tiệc. Tới trưa thì cả bọn kéo tới. Ứng Bá Tước nói:

Bệnh của nhị tẩu quả là không qua khỏi được. Tây Môn Khánh bảo:

Nhị ca không được chứng kiến lúc lâm chung của nàng, thương tâm lắm. Hôm nọ tôi vắng nhà, nàng mê sảng nói toàn những chuyện ma quỷ ở âm cung, thật thương tâm hết sức.

Hoa Tử Hư hỏi:

Nhị tẩu có kể lại không ?

– Lúc tỉnh dậy thì có kể lại.

Rồi thuật lại tỉ mỉ từng chi tiết trong cơn mộng của Trác Nhị Thư cho mọi người nghe.

Tạ Hy Đại bảo:

Như vậy thì đủ thấy là có Diêm Vương chứ không phải là không. Cho nên chúng mình cũng nên ăn ở cho có đức để khi chết xuống âm ty khỏi chịu cực hình.

Ứng Bá Tước bảo:

Ôi, hơi đâu tin những chuyện mê sảng của người bệnh làm gì có thật. Tây Môn Khánh nói:

Phải đấy, người sắp chết thường hay nói nhảm, làm sao tin được. Thôi, mình uống rượu đi.

Nói xong mời mọi người ra bàn tiệc dọn trong vườn, vì trong nhà có tăng sĩ và đạo sĩ tụng kinh gõ mõ. Ngoài vườn, bàn tiệc thật ồn ào, tiếng cười tiếng nói vang lên, trái ngược hẳn với khung cảnh buồn bã trong nhà. Lát sau Đại An chạy tới nói nhỏ với chủ:

Hoa Nhị nương sang thăm. Tây Môn Khánh bảo:

Hoa Nhị nương đang ở đâu ? Đại An đáp:

Đang ở trong phòng Đại nương. Tây Môn Khánh uống thêm một chung rượu nữa rồi đứng dậy bảo mọi người:

Xin anh em cứ tự nhiên uống rượu, tôi vào trong nhà có chút việc. Nói xong trở vào phòng Nguyệt nương, thấy Hoa Nhị nương hôm nay đẹp hơn hẳn lần trước, bèn bước tới thi lễ. Hoa Nhị nương cũng đứng dậy đáp lễ. Nguyệt nương sai dọn tiệc vô cùng thịnh soạn, rồi gọi Lý kiều Nhi ra tiếp rượu Hoa Nhị Nương, còn mình thì phải chạy ra chạy vào lo mọi việc. Tây Môn Khánh tự tay rót một chung rượu Kim Hoa đưa cho Hoa Nhị nương mà bảo:

Mời tẩu dùng rượu. Hoa Nhị nương vội đỡ lấy chung rượu mà nói:

Chỗ người nhà cả, xin đại gia cứ để tôi được tự nhiên.

Bạn đang đọc Tân Kim Bình Mai của Dâm Tà Lão Tặc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi 198X
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.