Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cửu cung kỳ trận

Phiên bản Dịch · 11334 chữ

Mộng Thiên Nhạc nghe tên “Nhị giáo chủ” cũng bất giác chấn động trong lòng hỏi:

- Các hạ nói là Nhị giáo chủ đến ư?

- Đó là “Vân tiêu phiêu hồn nhạc” của Nhị giáo chủ…

Ông Đằng Thụ nói đến đó, chợt nghĩ đến vì sao Mộng Thiên Nhạc lại không biết “Vân tiêu phiêu hồn nhạc” của Nhị giáo chủ?

Mộng Thiên Nhạc tuy biết Ông Đằng Thụ rất có thể là người của Thất giáo chủ Đại Quân, song vì chàng chưa gặp Đại Quân nên chưa nói rõ thân phận.

Lúc này, tiếng nhạc đã rõ hơn một chút, hiển nhiên đã cách nông trang gần hơn.

Ông Đằng Thụ lại hỏi:

- Các hạ thật ra là ai? Nhị giáo chủ sẽ nhanh chóng đến đây, chúng ta phải tìm cách ứng phó!

- Tại hạ là ai, tạm thời các hạ đừng bận tâm, chỉ cần biết tại hạ cùng phe với các hạ là được rồi!

- Nhị giáo chủ sắp đến đây rồi, các hạ định làm thế nào?

- Các hạ xử lý việc của mình ổn thỏa là được rồi, tại hạ tự biết lo liệu.

- Vậy thì tại hạ cần phải đi đón tiếp Nhị giáo chủ!

- Các hạ cứ tự tiện!

- Các hạ hãy hết sức thận trọng.

Ông Đằng Thụ dứt lời, liền tức quay người đi ra khỏi phòng, xuống lầu rời khỏi.

Mộng Thiên Nhạc vẫn ngồi xếp bằng trên giường, suy tìm đối sách. Chàng vốn đến đây với nhiệm vụ là ngầm bảo vệ Thất giáo chủ Đại Quân, giờ Đại Quân không có mặt trong nông trang, biết tính sao đây?

Lát sau, Mộng Thiên Nhạc bỗng như một cơn gió từ trên giường phi thân qua cửa sổ ra ngoài, sau đó tung mình lên trên mái nhà.

Sao khuya đầy trời, gió đêm mát rượi. Nông trang vốn tứ bề vắng lặng, giờ đây nhà nào cũng thắp đèn sáng, nhất là ngôi lầu này, trước cổng đại viện bóng người lố nhố.

Mộng Thiên Nhạc mấy lượt tung mình đã đến trước cổng tiền viện, trà trộn vào đám đông.

Những nghe tiếng nhạc từng hồi, âm điệu quái dị, mê ly.

Con đường lớn nông trang thẳng thớm bỗng xuất hiện một đoàn người, đội nhạc gồm tám người áo bào xanh dẫn trước, theo sau là một chiếc kiệu to hết sức lộng lẫy được khiêng bởi tám người mặc áo bào màu xanh xám.

Mộng Thiên Nhạc trong đám đông thấy khí phái của Nhị giáo chủ như vậy, bất giác thầm mắng:

- Quân khốn kiếp, thật biết hưởng thụ!

Chốc lát sau, chiếc kiệu to đã dừng lại trước cổng đại viện, tiếng nhạc ngưng lặng, một người áo bào xanh lớn tiếng hô:

- Nhị giáo chủ giá đáo…

Tiếng cuối kéo dài, trong đêm khuya vang xa đến những mười dặm.

Các đệ tử Vô Ngã chân giáo đứng xếp hàng trước cổng đại viện cùng hướng về chiếc kiệu to khom mình cúi đầu cung kính thi lễ và hô to:

- Cung nghinh Nhị giáo chủ đại giá quang lâm!

Mộng Thiên Nhạc trà trọn trong đám đông cũng hô theo, và nhân lúc này đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy phía trước hết là một quái nhân tóc tai bờm xờm, tả hữu là hai người áo gấm bịt mặt, ngoài ba người này, Mộng Thiên Nhạc biết là Lục giáo chủ với hai Vô Địch vệ đội, những người khác hoàn toàn xa lạ.

Không thấy bóng dáng Thất giáo chủ Đại Quân, Cửu giáo chủ Nghê Cửu Dao và người bịt mặt áo đen đệ nhị đội trưởng Vô Địch vệ đội.

Qua lời nữ tỳ áo lam, Mộng Thiên Nhạc được biết Thất giáo chủ với Cửu giáo chủ đã ra ngoài chưa về, còn đệ nhị đội trưởng Vô Địch vệ đội sao không có mặt?

Lúc này màn cửa kiệu vén sang bên, một nho sĩ áo xanh chậm rãi bước ra, chỉ thấy y mặt như trăng rằm, râu dài phủ ngực, mắt như sao lạnh, dáng người thanh mảnh, quả là tướng mạo tiên phong đạo cốt. Trông bề ngoài ai biết đó là một lão già tuổi đã năm mươi chín, dường như trẻ hơn không chỉ mười tuổi.

Theo lời Tịnh Trần sư thái, Mộng Thiên Nhạc đã nhận ra đặc điểm của Nhị giáo chủ, quả nhiên nơi đuôi mày trái có một nốt ruồi đen, bên lưng đeo một thanh cổ kiếm bao đồng xanh.

Lão vừa xuống kiệu, Lục giáo chủ đã cung kính tiến đến nghinh đón, thấp giọng hàn huyên.

Nhị giáo chủ quét mắt nhìn mọi người, bỗng hỏi:

- Thất giáo chủ, Cửu giáo chủ và Tiêu đội trưởng đâu?

Lúc này Ông Đằng Thụ với một người trung niên ăn mặc như nông phu tiến đến nghinh đón.

Người trung niên như nông phu tranh trước với giọng hùng hồn nói:

- Bẩm cáo Nhị giáo chủ, Tiêu đội trưởng đang dưỡng bệnh, không thể nghinh đón Nhị giáo chủ. Thất giáo chủ với Cửu giáo chủ có việc đã rời phân đà hồi một giờ trước!

Nhị giáo chủ đưa mắt nhìn người nông phu:

- Ngươi hẳn là Ký Sĩ Duyên, phân đà chủ Khai Phong!

Người nông phu cung kính đáp:

- Tiểu nhân chính là Ký Sĩ Duyên!

Nhị giáo chủ nhẹ khoát tay trái, bảo Ký Sĩ Duyên lui ra, đoàn người lục tục đi vào đại viện.

Mộng Thiên Nhạc sợ bại lộ hành tung, không dám theo vào, một mình vòng ra hậu viện, đi qua đi lại, không biết phải làm thế nào…

Bỗng, trong màn đêm có một bóng người thon thả phóng nhanh đến và nói:

- Tướng công, tiểu tỳ tìm tướng công vất vả quá!

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, thì ra là nữ tỳ áo lam đã gặp trong hoa viên khi nãy, chỉ thấy nàng ta trên mặt lấm tấm mồ hôi, hơi thở hổn hển, có vẻ rất căng thẳng.

Mộng Thiên Nhạc vội hỏi:

- Có chuyện gì vậy?

Nữ tỳ áo lam bỗng vươn tay, nắm lấy tay trái Mộng Thiên Nhạc và nói:

- Đi mau, đây không phải chỗ nói chuyện!

Nàng ta dẫn Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng vượt qua hai khu nhà, đến ngôi nhà nhỏ nằm cạnh hoa viên.

Bên trong ngôi nhà nhỏ đèn nến sáng choang, từ trong cửa sổ soi chiếu ra hai bóng người.

- Tướng công đã đến!

Nữ tỳ áo lam vừa nói vừa đẩy mở cửa, cùng Mộng Thiên Nhạc đi vào.

Mộng Thiên Nhạc biết một trong hai bóng người ấy là Thất giáo chủ Đại Quân nên nhanh bước đi vào, ngước mắt nhìn, quả nhiên không sai, Đại Quân với một nữ tỳ áo lam đang ngồi trên ghế.

Đại Quân mày liễu chau chặt, ánh mắt lộ vẻ u uất, sầu muộn.

Đại Quân nhìn thấy diện mạo của Mộng Thiên Nhạc, sau một thoáng ngơ ngẩn mới nói:

- Sư huynh cải trang thế này càng thêm xấu xí.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Ngu huynh hóa trang thế nào cũng không sao thoát khỏi tuệ nhãn của sư muội!

- Khi nãy nghe Hạ Hồng báo cáo, tiểu muội đã đoán ra là sư huynh, mời sư huynh ngồi!

Mộng Thiên Nhạc khách sáo một hồi mới ngồi xuống, vừa định nói ra ý định, bỗng nghe bên ngoài có tiếng ồn ào, rồi có người hô to:

- Nhị giáo chủ giá lâm…

Chỉ thấy tám người áo bào xanh xám khiêng một chiếc kiệu to lộng lẫy đã đi đến trước cửa, dừng lại cách chừng bốn trượng, hai mươi mấy người chia ra tả hữu vây thành hình vòng cung.

Đại Quân hướng về phía chiếc kiệu to khom mình nói:

- Nhị giáo chủ giá lâm, Thất giáo chủ nghinh đón đây!

Nhị giáo chủ ra khỏi kiệu, với gọng u ám nói:

- Bổn tọa đến Khai Phong là phụng mệnh Đệ nhất Tổng giáo chủ triệu Thất giáo chủ trở về tổng giáo đàn!

Nhị giáo chủ dứt lời, từ trong lòng lấy ra một vật, ném xuống trước mặt Đại Quân.

Dưới ánh sao sáng, chỉ thấy đó là một chiếc còng tay bằng vàng lấp lánh.

Đại Quân đưa mắt nhìn chiếc còng tay vàng, thần sắc không đổi hỏi:

- Xin hỏi bổn tọa đã phạm tội gì mà làm phiền đến Nhị giáo chủ phải đưa ra Vô Ngã Quyền Khảo thế này?

Tất cả đệ tử Vô Ngã chân giáo kể cả Lục giáo chủ đều không biết mục đích đến Khai Phong của Nhị giáo chủ, giờ thấy Nhị giáo chủ ném ra chiếc còng tay vàng, mọi người mới biến sắc mặt.

Thì ra Vô Ngã Quyền Khảo là hình cụ được ủy quyền cao nhất của Vô Ngã chân giáo, chỉ Đệ nhất Tổng giáo chủ mới có, nên chiếc còng tay vàng này đã đại diện cho Đệ nhất Tổng giáo chủ đích thân giá lâm.

Thất giáo chủ đã phạm tội gì? Đó cũng là điều các đệ tử Vô Ngã chân giáo muốn biết.

Lúc này, bầu không khí u ám và căng thẳng phủ trùm, hiện trường im phăng phắc.

Nhị giáo chủ gắt giọng quát:

- Đã thấy Vô Ngã Quyền Khảo mà chưa chịu quỳ xuống lãnh tội, lại còn dám buông lời cường biện.

Đại Quân điềm nhiên:

- Vì điều này quá bất ngờ, nên phải hỏi rõ mới được!

Nhị giáo chủ cười sắc lạnh:

- Thôi được, bổn tọa cho biết, Thất giáo chủ đã phạm trọng tội phản giáo!

- Bổn tọa phản giáo bao giờ?

Nhị giáo chủ cười khảy:

- Hồi ba năm trước Thất giáo chủ đã có hành vi phản giáo; nhân chứng, vật chứng đầy đủ, Thất giáo chủ còn dám chối cãi.

- Có nhân chứng, vật chứng gì cứ đưa ra xem thử!

Nhị giáo chủ cao giọng:

- Đi mời Tiêu đội trưởng đến đây!

Một giáo đồ đứng bên nhận lệnh ra đi. Nhị giáo chủ nói tiếp:

- Mấy năm trước bổn giáo đã bí mật thành lập một tổ đặc vụ giáo chủ, chuyên việc khảo sát lòng trung thành của giáo chúng, Tiêu đội trưởng chính là một chuyên sứ trong tổ đặc vụ ấy, lát nữa hãy nghe y báo cáo.

Lúc này Thất giáo chủ Đại Quân vẻ mặt trĩu nặng, không còn ung dung như trước, nàng không phải sợ mình có tội, mà là sợ bại lộ mọi cơ mật.

Bỗng nghe tiếng hô:

- Tiêu đội trưởng đến!

Chỉ thấy một người bịt mặt áo dài đen dưới sự hộ vệ của hai người áo gấm bịt mặt chậm rãi đi đến.

Người bịt mặt áo đen vẫn lưng giắt song kiếm, sau khi thi lễ với Nhị giáo chủ, quay sang Thất giáo chủ Đại Quân nói:

- Ba năm trước bổn đội trưởng phụng mệnh Tổng giáo chủ cùng với Thất giáo chủ đến Cam Tiêu thi hành một nhiệm vụ, Thất giáo chủ đã để cho kẻ địch đào thoát nên nhiệm vụ ấy không hoàn thành…

Đại Quân cười khảy:

- Người mà bổn tọa buông tha lần đó là một thai phụ sắp lâm bồn, Tiêu đội trưởng sao thể chứng minh y là kẻ địch chứ?

- Sau khi điều tra rõ, thai phụ ấy là một nữ tỳ thân tín của phản đồ Dương Lệ Minh, đệ tam đội trưởng Đội Vô Địch vệ đội.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy giật mình, thầm nghĩ:

- Dương Lệ Minh! Vậy danh tánh thật của Tịnh Trần sư thái là Dương Lệ Minh rồi!

- Rồi về sau Tiêu đội trưởng chứng thực bằng cách nào?

Tiêu đội trưởng cười khảy:

- Thiếu phụ ấy về sau đã bị bổn đội trưởng bắt được, sau khi tra khảo đã khai ra mọi sự, trong số có nhiều điều rất bất lợi cho Thất giáo chủ.

Đại Quân vẫn điềm nhiên:

- Những lời khai do thủ đoạn tàn bạo bức cung không đáng tin.

Tiêu đội trưởng lạnh lùng:

- Sau sự việc ấy, Thất giáo chủ đã có dấu hiệu phản giáo, Đệ nhất Tổng giáo chủ bèn mệnh lệnh riêng cho bổn đội trưởng điều tra tường tận hành động của Thất giáo chủ.

- Tiêu đội trưởng đã điều tra được gì nào?

- Điều tra được Dương Lệ Minh hãy còn sống, Thất giáo chủ cũng có liên lạc với y thị, đang tiến hành kế hoạch phản giáo.

Nhị giáo chủ với giọng u ám xen lời:

- Bổn tọa tối qua đã có mặt trong phủ Khai Phong, thầm điều tra một số sự việc, Thất giáo chủ cũng có liên lạc với Võ Lâm Minh. Mấy hôm trước Tiêu đội trưởng dẫn người tấn công phủ minh chủ võ lâm, Thất giáo chủ đã không hỗ trợ mà còn cản ngăn Tiêu đội trưởng.

Đại Quân cười khảy:

- Nhiệm vụ tấn công phủ minh chủ võ lâm là do bổn tọa toàn quyền đảm trách theo mệnh lệnh của Đệ nhất Tổng giáo chủ, Tiêu đội trưởng tự ý hành động đã là vi phạm mệnh lệnh. Lúc ấy bổn tọa ước lượng thế lực đôi bên, phủ minh chủ có hai cao thủ tuyệt đỉnh là Cổ La hòa thượng với Cao Phong lai lịch bất minh, bổn tọa tự biết không phải địch thủ nên đã khuyên ngăn… Tiêu đội trưởng thọ thương dưới chưởng lực của Cao Phong, điều dưỡng đến mấy ngày liền, chứng tỏ nhận định của bổn tọa không hề sai lầm, sao bảo là hành vi phạm tội?

Nhị giáo chủ giọng sắc lạnh:

- Đệ nhất Tổng giáo chủ hồi một năm trước đã mệnh lệnh Thất giáo chủ tiến hành kế hoạch hủy diệt Võ Lâm Minh, sao muộn đến hôm nay vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, hành vi bất lực cũng là một đại tội.

Đại Quân cười khảy:

- Minh chủ Võ Lâm Minh đời trước “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu chỉ mới chết hồi hai tháng trước, Cổ La hòa thượng cũng chết mấy hôm trước, giờ lại có thêm một Cao Phong, thử nghĩ bằng vào sức bổn tọa, sao thể sớm hoàn thành nhiệm vụ?

Nhị giáo chủ gắt giọng:

- Cổ La hòa thượng hồi tám năm trước Thất giáo chủ đã báo cáo tử vong, sai lầm ấy đã khiến Tam giáo chủ, một cao thủ bậc nhất của bổn giáo táng mạng, vậy cũng đủ cho Thất giáo chủ phải chịu tội chết rồi, Thất giáo chủ còn nói gì nữa, còn chưa mau tự mang còng vào, chả lẽ muốn bổn tọa hạ lệnh động thủ hay sao?

Đại Quân lạnh lùng:

- Trừ phi Đệ nhất Tổng giáo chủ đích thân đến đây, bằng không các vị đừng hòng bổn tọa mang còng.

Nhị giáo chủ giọng sắc lạnh:

- Đệ nhất Tổng giáo chủ đã đoán biết trước Thất giáo chủ hẳn sẽ phản kháng, quả nhiên không sai; nên Đệ nhất Tổng giáo chủ đã ban cho bổn tọa đại quyền sinh sát, nếu còn phản kháng, bổn tọa đành phải hạ lệnh động thủ sát phạt.

Thế là, bầu không khí căng thẳng và kinh hoàng lập tức phủ trùm cả hiện trường.

Thất giáo chủ Đại Quân võ công chẳng phải bình phàm, ngoại trừ cao thủ cấp giáo chủ, ai dám xung phong động thủ, nên các đệ tử Vô Ngã chân giáo không người nào dám khinh cử vọng động.

Nhị giáo chủ bỗng hô to:

- Ma Âm Bát Hùng đợi lệnh!

Liền tức, tám người áo bào xanh tay cầm nhạc khí như thể u linh quỷ quái từ trong bóng tối xuất hiện, có lẽ Nhị giáo chủ sớm đã chuẩn bị bắt giữ Thất giáo chủ nên khi nãy không thấy sự hiện diện của tám người này. Lúc này họ từ tám góc hiện thân, nhanh như chớp bao vây Thất giáo chủ với hai nữ tỳ áo lam vào giữa.

Tình huống này xảy ra quá đột ngột, Đại Quân nhất thời cũng khó thể ứng biến, sau khi tám người đứng vào vị trí, nàng mới biết mình đã sai một nước cờ, thầm kêu lên:

- Không ổn rồi!

Nhị giáo chủ thấy tám người áo bào xanh đã đứng vào vị trí, trên mặt liền hiện vẻ cười đắc ý, chậm rãi nói:

- Ma Âm Bát Hùng trận một khi đã thành lập, mặc ai võ công cái thế cũng không thể thoát ra, Thất giáo chủ tốt hơn hãy ngoan ngoãn tự còng tay, không chừng Đệ nhất Tổng giáo chủ còn niệm tình sư đồ mà miễn cho tội chết.

Đại Quân thản nhiên:

- Nhị giáo chủ khổ công đào tạo ra tám tên người không ra người, quỷ không ra quỷ này, chả lẽ chính là nhằm khắc chế võ công của bổn tọa ư?

Thì ra tám người áo bào xanh này thảy đều tóc tai lòa xòa, mặt mày xấu xí, đúng là ba phần giống người, bảy phần giống quỷ, hơn nữa mặt tám người đều đầy vẻ u ám, càng thêm ghê rợn.

Nhị giáo chủ mỉm cười:

- Thất giáo chủ là người thông minh, đương nhiên biết dụng tâm của Đệ nhất Tổng giáo chủ!

Đại Quân lạnh lùng:

- Đệ nhất Tổng giáo chủ tuy biết rất rõ võ công của bổn tọa, nhưng đêm nay có lẽ không theo như ý muốn đâu.

- Bổn tọa những lời tốt đẹp đã cạn mà Thất giáo chủ vẫn chấp mê bất ngộ, đành phải để cho Thất giáo chủ mở rộng thêm tầm mắt một phen.

Đoạn Nhị giáo chủ quay sang mọi người lớn tiếng nói:

- Ngoại trừ Ma Âm Bát Hùng, mọi người hãy lui ra ngoài xa ba trượng.

Chúng đệ tử bên cạnh lập tức lũ lượt lui ra ngoài, chỉ Thất giáo chủ với Tiêu đội trưởng đứng yên tại chỗ.

Đại Quân bỗng lớn tiếng nói:

- Nhị giao chủ nghe đây, tại sao không thấy Cửu giáo chủ?

Nhị giáo chủ biến sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Thất giáo chủ đã làm gì Cửu giáo chủ rồi?

Đại Quân cười khảy:

- Bổn tọa đã tính trước một nước cờ, bắt giữ Cửu giáo chủ làm con tin!

Nhị giáo chủ cười khảy:

- Cửu giáo chủ bản thân không biết tự lo liệu, chết là đáng kiếp!

Đại Quân cười khanh khách:

- Đệ nhất Tổng giáo chủ vì trừ khử một mình bổn tọa, Vô Ngã chân giáo có thể nói là tổn thất thảm trọng.

Nhị giao chủ sầm mặt quát:

- Ma Âm Bát Hùng nghe đây, hãy bắt sống!

Vừa dứt lời, tám người áo bào xanh bắt đầu di chuyển.

Nhị giáo chủ lại quát:

- Ma âm khởi tấu!

Ngay lập tức, tám nhạc khí khác nhau trong tay tám người áo bào xanh cùng lúc khởi tấu. Tám nhạc khí gồm la, trống, đàn, tiêu, địch, phữu, lục lạc và chũm chọe, âm thanh hòa tấu hết sức quái dị, chẳng rõ là nhạc khúc gì.

Lúc đầu, mọi người đều không có cảm giác gì, Thất giáo chủ với hai nữ tỳ áo lam cũng thần thanh khí nhàn đứng yên, mắt chằm chặp nhìn tám người áo bào xanh đang chơi nhạc khí.

Đột nhiên, tiếng la và chũm chọe vang nhanh, tiếp theo là ba tiếng trống vang rền…

Bỗng nghe hai tiếng “ôi da” thảm thiết, chỉ thấy hai nữ tỳ áo lam hai tay ôm ngực, cong lưng ngồi xổm trên đất, sắc mặt trắng bệch, ra chiều hết sức đau đớn.

Thất giáo chủ Đại Quân kinh hãi, vội quát:

- Hai người bịt tai lại mau!

Vừa dứt lời, "thùng thùng thùng" ba tiếng trống lại vang lên.

Hai nữ tỳ áo lam như thể điên cuồng lăn lộn trên đất, rên la thảm thiết, hai tay đấm mạnh vào ngực, ra chiều tột cùng đau đớn.

Đại Quân lúc này không sao lo liệu cho hai tỳ nữ được nữa, vì giờ đây nàng đã cảm thấy tiếng trống chấn động lòng người, mỗi tiếng trống khiến tim nàng đập mạnh một lần, bèn vội ngưng tụ tâm thần, nội công nàng đã đạt đến cảnh giới thượng thừa, lập tức quên hết mọi sự xung quanh, không còn bị ma âm quấy nhiễu.

Nhưng tình trạng của hai nữ tỳ áo lam thì khác, tiếng rên la cực kỳ thảm thiết, hai tay cào cấu loạn xạ lên ngực, người lăn lộn liên hồi, trong thoáng chốc, nửa thân trên đã hoàn toàn lõa lồ, nhũ hoa phơi bày, tiếp theo là da rách máu chảy, trông vô cùng thê thảm.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy máu nóng sục sôi, vừa định hiện thân, nhưng thấy Đại Quân đứng yên như núi đá, bất giác động tâm thầm nghĩ:

- Hai nữ tỳ đã không sao cứu được nữa, giờ cách duy nhất là làm sao phá thế trận này để cứu Đại Quân thoát hiểm…

Tám người áo bào xanh vẫn tiếp tục di chuyển thế trận, nhạc khí trong tay khua động liên hồi.

Sau cùng, hai nữ tỳ áo lam đã đuối sức tắt thở, hai thi thể lõa lồ đầm đìa máu tươi, nằm bất động trên đất.

Ngay khi ấy, Mộng Thiên Nhạc đã nhận ra thế trận di chuyển của tám người áo bào xanh, đó chính là Bát Quái Trận.

Mộng Thiên Nhạc lòng mừng khôn xiết, lập tức nhẹ nhàng cất bước, từ cửa sổ sau phóng ra, vòng qua hoa viên, trà trộn vào đám đông. Các đệ tử Vô Ngã chân giáo đang hồi hộp và say mê theo dõi thế trận quái dị này, đương nhiên không phát hiện ra sự có mặt của chàng.

Thốt nhiên, Mộng Thiên Nhạc thấy đôi mắt nhẹ khép của Đại Quân bừng mở, biết nàng sắp phát động thế công, mình cũng cần nhân lúc này xuất thủ, phối hợp chặt chẽ với Đại Quân.

Mộng Thiên Nhạc nghĩ vậy tuy không sai, nhưng chàng đã bỏ sót sát thủ của thế trận này không phải tám người áo bào xanh, mà là Nhị giáo chủ ở ngoài trận. Nói cách khác, thế trận này là "Bát quái ám cửu cung".

Thất giáo chủ Đại Quân ngay khi vừa mở mắt, nhìn thấy Nhị giáo chủ đứng ngoài mắt rực sát cơ, bất giác rúng động cõi lòng, thầm kêu lên :

- Ồ ! Bát quái ám cửu cung… Ta chết mất…

Thế trận "Bát quái ám cửu cung" là một tuyệt học huyền diệu, kỳ ảo và tàn độc nhất trong số các thế trận kỳ môn dị thuật.

Bỗng nghe Nhị giáo chủ cất tiếng huýt vang, người từ ngoài xa bốn trượng lăng không lao bổ vào Thất giáo chủ Đại Quân.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy cả kinh, vội từ một hướng khác tung mình lên, đây là một cuộc chiến sinh tử có tính quyết định.

Hướng tấn công của Mộng Thiên Nhạc là vòng ngoài của tám người áo bào xanh, một người cầm tiêu lãnh đòn đầu tiên, một tiếng rú thảm thiết, bị Mộng Thiên Nhạc một chưởng đánh văng bay lên không…

Phương vị Bát quái thiếu mất một người, thế trận liền tức hỗn loạn, nhưng sát thủ cửu cung không mảy may bị ảnh hưởng.

Chỉ thấy Nhị giáo chủ lao tới nhanh như cắt.

Đại Quân thầm cắn răng, tay trái nhẹ giơ lên, lòng bàn tay ánh đỏ lấp loáng, Tố Nữ Tàn Dương thần công đã thi triển.

Ba cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm trong khoảnh khắc cùng thi triển tuyệt học cái thế, ngay lập tức tiếng rú thảm thiết, tiếng thét đau đớn, bóng người tung bay, lần lượt từng người áo bào xanh văng bay ra xa dưới chưởng lực của Mộng Thiên Nhạc, sự xuất hiện và gia nhập cuộc chiến của chàng thật quá bất ngờ, nên uy thế như chẻ tre.

Nhị giáo chủ vừa lao vào đến trong trận, chỉ thấy y phất tay áo, một làn khói trắng bay ra, nhanh chóng lan tỏa, trong chớp mắt đã phủ trùm phạm vi hai trượng.

Đại Quân với Nhị giáo chủ đều bị khói mù bao phủ. Ánh đỏ lấp loáng, Tàn Dương chưởng của Đại Quân đã rơi vào khoảng không.

Trong khói trắng mịt mù, tiếng chưởng phong "vù vù" vọng ra, hiển nhiên Đại Quân với Nhị giáo chủ đã động thủ.

Mộng Thiên Nhạc không ngờ Nhị giáo chủ lại tung ra khói mù như vậy, khi chàng vừa định lao vào trong khói mù, Đại Quân đã loạng choạng lui ra ngoài.

Mộng Thiên Nhạc vội lao đến, hối hả hỏi :

- Thọ thương rồi ư ?

Đại Quân cũng hối hả nói :

- Tiểu muội đã bị ám toán, sư huynh chạy mau !

Các đệ tử Vô Ngã chân giáo đứng ngoài xem lúc này mới nhìn thấy rõ bóng người Mộng Thiên Nhạc, liền tức hô hoán lên, hai mươi mấy người cùng lao đến bao vây.

Mộng Thiên Nhạc lớn tiếng nói :

- Muốn chết, cùng nhau chết ! Muốn chạy, cùng nhau chạy !

Trong khi nói, Mộng Thiên Nhạc tay trái đã ôm ngang lưng Đại Quân bồng lên, cất tiếng huýt dài đầy bi tráng và khích động, người vọt lên không…

Một chuỗi cười khằng khặc quái dị vang lên, Lục giáo chủ phi thân lên không ngăn chận.

Mộng Thiên Nhạc trong thời khắc sinh tử tồn vong này, công lực đã vận đến cực độ, vừa thấy có người lao đến, liền tức vung chưởng bổ ra, kình lực thật vô cùng khủng khiếp.

Lục giáo chủ liền tức rơi trở xuống đất.

Ngay khi ấy, Mộng Thiên Nhạc tay bồng Đại Quân phi thân lên trên một cây ngô đồng, mượn sức tung mình lên trên mái tiểu viện, thân pháp nhanh như tia chớp.

Giáo chúng Vô Ngã chân giáo buông tiếng quát vang, vừa định đuổi theo, bỗng thấy Nhị giáo chủ từ trong khói mù đi ra, quát :

- Bất tất đuổi theo, thân pháp của y quá nhanh, các ngươi đuổi không kịp đâu.

Thì ra lúc này các cao thủ bậc nhất như Lục giáo chủ và Tiêu đội trưởng đã trước sau thọ thương, còn lại toàn nhân vật hạng hai hạng ba, làm sao đuổi kịp. Thật ra thì chưởng lực khủng khiếp của Mộng Thiên Nhạc cũng đã khiến giáo chúng Vô Ngã chân giáo kinh tâm đởm phách.

Nhị giáo chủ đưa mắt nhìn theo hai người khuất dạng trong màn đêm, nhếch môi cười hiểm ác và đắc ý, lẩm bẩm :

- Thất giáo chủ đã trừ khử rồi. Hắc hắc… Tiểu tử ngươi cũng đã trúng ám toán của bổn tọa, trễ lắm là ba ngày, tiểu tử ngươi có bản lĩnh thông thiên cũng khó thể thoát chết.

Tiêu đội trưởng đứng bên nghe vậy liền hỏi :

- Người đó cũng bị trúng ám toán của Nhị giáo chủ ư ?

Nhị giáo chủ ha hả cười đắc ý :

- Tiêu đội trưởng có biết khói trắng này là gì không ?

- Khói trắng này rất kỳ lạ và dày đặc, gió thổi không tan, không lay động, hệt như mây vậy !

- Khói này là trận "Nhân uân độc vụ vân chướng", có tính bám dính, người hay thú đi qua đều khó khỏi bị nhiễm độc tính.

- Nhưng người đó đâu có vào trong khói.

- Nhưng Thất giáo chủ toàn thân đã nhiễm độc, y bồng trên tay đương nhiên cũng bị lây nhiễm.

- À! Người đó võ công cực cao, Lục giáo chủ đã thọ thương, không biết y là ai thế nhỉ?

- Diện mạo y đã qua hóa trang, có lẽ là Cao Phong!

Tiêu đội trưởng lắc đầu :

- Cao Phong bị trúng một kiếm của Tiêu mỗ, thọ thương rất nặng, lẽ nào lại bình phục nhanh đến vậy ?

Nhị giáo chủ lúc này đi đến bên Lục giáo chủ hỏi :

- Lục giáo chủ thọ thương nặng không ?

Chỉ thấy Lục giáo chủ ngồi xếp bằng trên đất, mặt mày đỏ tía, bỗng "ụa" một tiếng, liên tiếp phún ra ba ngụm máu đen.

Nhị giáo chủ thấy vậy sắc mặt đột biến, tay trái vung nhanh, liên tiếp vỗ vào ba đại huyệt sau lưng Lục giáo chủ.

Lục giáo chủ vốn ngồi bất động, lúc này mới thở ra một hơi dài, giọng run rẩy nói :

- Nhị giáo chủ… Bổn tọa thọ thương rất nặng.., chẳng rõ đó là võ công gì ?

Nhị giáo chủ lặng thinh, ngẩng mặt đăm chiêu nhìn trời một hồi, bỗng nói :

- Tiêu đội trưởng hãy ở đây trông chừng, bổn tọa đuổi theo y.

Vừa dứt lời, Nhị giáo chủ nhẹ lắc vai, người đã ra xa hơn bốn trượng, thoáng chốc đã mất dạng trong đêm tối.

"Y" mà Nhị giáo chủ đã nói, đương nhiên là chỉ Mộng Thiên Nhạc.

Hãy nói Mộng Thiên Nhạc tay trái ôm ngang Thất giáo chủ Đại Quân phóng đi một mạch hơn hai mươi dặm đường, bỗng nghe một tiếng rên khẽ, chàng lập tức dừng lại cúi xuống nhìn.

Chỉ thấy Đại Quân đang chớp động đôi mắt mê hồn, thờ thẫn nhìn Mộng Thiên Nhạc.

- Sư muội mệt hả ?

Đại Quân nhè nhẹ gần gật đầu.

- Sư muội đi được không?

Đại Quân nhoẻn cười :

- Sao sư huynh không bỏ tiểu muội xuống ?

Mộng Thiên Nhạc sực nhớ, khẽ "à" một tiếng, nhẹ nhàng buông Đại Quân ra.

Đại Quân rướn lưng một cái cho bớt mỏi, giọng não nùng nói :

- Tiểu muội chết chắc rồi !

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt :

- Vì sao?

Đại Quân thở dài :

- Tiểu muội đã bị trúng một ngọn Phụ Cốt độc châm của Nhị giáo chủ !

Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng:

- Phụ Cốt độc châm? Trúng vào đâu?

- Trên cánh tay phải !

- Nhưng sư muội hiện vẫn khỏe kia mà !

Đại Quân lắc đầu cười khổ sở :

- Tay phải tiểu muội đã tê dại hoàn toàn rồi !

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, quả nhiên cánh tay phải của Đại Quân buông thõng, không chút động đậy.

- Chả lẽ không có cách điều trị sao ?

Đại Quân lắc đầu :

- Nhị giáo chủ là đệ nhất cao thủ dùng độc, đã định tâm lấy mạng sư muội, đương nhiên là y sử dụng loại độc châm không có thuốc cứu chữa.

Mộng Thiên Nhạc thấy nàng có vẻ rất điềm nhiên, không hề giống người trúng độc sắp chết, chàng có phần không tin hỏi :

- Có thật vậy không ?

Đại Quân giọng não nề :

- Tiểu muội dối gạt sư huynh làm gì? Loài kiến còn tham sống, huống hồ con người.

Mộng Thiên Nhạc lẩm bẩm :

- Không thể nào… Không thể nào… Trên cõi đời không có loại độc nào tuyệt mạng cả…

Mộng Thiên Nhạc bỗng vươn tay, lại định ôm ngang lưng Đại Quân bồng lên.

Đại Quân ngạc nhiên hỏi :

- Sư huynh định làm gì vậy ?

Mộng Thiên Nhạc thở dài :

- Ngu huynh phải tìm người điều trị độc thương cho sư muội !

Đại Quân thở dài :

- Tiểu muội đã nói rồi, trên cõi đời này không ai còn có thể giải cứu tính mạng cho tiểu muội được nữa. Bây giờ tiểu muội phải giành lấy thời gian sống có hạn này, cho sư huynh biết một số cơ mật võ lâm.

- Cổ La thần tăng trong di văn có nói, trong võ lâm chỉ sư muội là có thể đối phó với Đệ nhất Tổng giáo chủ, sư muội tuyệt đối không thể chết, tuyệt đối không thể chết như thế này.

Đại Quân cười thê thiết :

- Tiên cơ diệu toán của Cổ La thần tăng không sai chút nào, trong võ lâm chỉ tiểu muội là có thể đối phó với Đệ nhất Tổng giáo chủ… Nhưng người tính không bằng trời tính, tiểu muội đã chết yểu…

Mộng Thiên Nhạc bỗng mắt lộ kỳ quang :

- Sư muội đã nhớ toàn bộ kinh văn võ học của sư phụ đã lấy trộm được trong đời, chả lẽ trong số ấy không có phương pháp điều trị chất độc này hay sao ?

Đại Quân thở dài :

- Sư phụ cả đời lấy trộm được bí kíp võ công của các môn các phái trong thiên hạ, duy chỉ không có quyển y thư hay độc kinh nào, nên lão nhân gia ấy cũng do trúng phải kỳ độc mà chết.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc :

- Sư phụ chết do trúng độc ư ?

Đại Quân gật đầu :

- Không sai, lão nhân gia ấy chết do trúng độc… Ôi ! Bây giờ không còn thời gian kể với sư huynh nữa. Nói chung, hung thủ chính là Đệ nhất Tổng giáo chủ.

Mộng Thiên Nhạc sớm đã đoán ra chuyện ân sư Vạn Lý Phiêu tứ chi sưng phế và chết trong thâm động hẳn có liên quan với Đệ nhất Tổng giáo chủ Vô Ngã chân giáo, quả nhiên không sai.

Chàng rất muốn biết ân sư đã chết do kỳ độc gì, nhưng Đại Quân đã chuyển đề tài nói :

- Cổ La thần tăng đã tiên đoán được tiểu muội có ý định bội phản Vô Ngã chân giáo, hẳn là lúc còn sống lão nhân gia ấy đã từng gặp Dương Lệ Minh… Dương Lệ Minh hẳn đã cho lão nhân gia ấy biết thân thế lai lịch, cùng với âm mưu của Đệ nhất Tổng giáo chủ… Vậy thì Cổ La thần tăng đối với đại cục võ lâm dường như sớm đã nắm chắc phần thắng, tiểu muội dù chết đi cũng có thể yên tâm nhắm mắt…

Mộng Thiên Nhạc nghe những lời có đầu không đuôi của Đại Quân, cảm thấy hết sức thắc mắc, không hiểu nàng muốn nói gì, chàng chau chặt mày nói :

- Ngu huynh đưa sư muội đến Tịnh Trần am nhé ?

Đại Quân lắc đầu :

- Tịnh Trần am là một đội phục quân võ lâm, hiện chưa thể xuất hiện trên giang hồ, bằng không sẽ toàn quân diệt vong.

- Vì sao chứ ? Tịnh Trần sư thái có nói, chín ngày sau trong võ lâm sẽ xuất hiện một môn phái khác, đó chẳng phải có nghĩa là chín ngày sau sẽ hành động sao ?

Đại Quân mỉm cười :

- Không sai, đó là chín ngày sau chứ không phải bây giờ.

- Tại sao phải chờ đến chín ngày sau ?

- Vì đến lúc ấy mới có người khắc chế Đệ nhất Tổng giáo chủ xuất hiện !

- Ngu huynh không hiểu.

- Lúc ở trong phủ minh chủ, sư huynh phải chăng có nghe nói sau khi Hồ Thương Phu minh chủ chết ba ngày, năm vị cao thủ võ lâm khách của phủ minh chủ cũng chết một cách bí ẩn, nhưng sau đó thi thể của họ thảy đều biến mất.

- Năm người đó là "Thiên Hạ Đệ Nhất Quyền" Mạc Cang, Hắc Hổ bang chủ Quan Võ Bình, "Lôi Phong Khách" Dị Băng Sơn, tổng tiêu đầu Liên Minh Tiêu Cục bảy tỉnh Giang Nam, Thất Tinh bảo chủ "Truy Hồn Bút" Tra Lương và "Thiết Quan Âm" Hàn Nương Tử, nhưng chẳng phải họ đã chết cả rồi sao ?

Đại Quân gật đầu :

- Không sai, họ đã chết một lần, nhưng cũng sẽ sống lại!

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc :

- Người chết mà sống lại được ư?

- Chín ngày sau họ sẽ sống lại trong Tịnh Trần am !

Mộng Thiên Nhạc ngơ ngẩn nhìn Đại Quân, thầm nghĩ :

- Trông sư muội rất là tỉnh táo, nhưng mà sao toàn nói những điều không thể tin nổi.

Đại Quân nhoẻn cười :

- Mọi thắc mắc chín ngày sau sẽ rõ, bây giờ nói ra sư huynh cũng không tin.

Mộng Thiên Nhạc lẩm bẩm :

- Thôi được, đành phải chờ chín ngày sau vậy !

Đại Quân thở dài thê lương :

- Những gì cần nói, tiểu muội đã nói hết rồi, sư huynh đi đi !

- Đi ? Ngu huynh biết đi đâu bây giờ ?

- Đi càng xa càng tốt, chín ngày sau hẵng trở lại phủ Khai Phong.

Mộng Thiên Nhạc cười ngớ ngẩn :

- Sư muội cùng đi với ngu huynh chứ ?

Đại Quân buồn bã :

- Sư huynh sao cứ không chịu nghe lời vậy?

- Ngu huynh phụng mệnh bảo vệ tính mạng của sư muội, tuyệt đối không thể rời xa.

Đại Quân bỗng sầm mặt :

- Sư huynh có biết là Nhị giáo chủ sẽ truy sát chúng ta không ?

Mộng Thiên Nhạc cười to :

- Sao sư muội lại khiếp sợ Nhị giáo chủ thế này ?

Đại Quân thở dài :

- Kiêu binh tất bại, sư huynh khinh thường Nhị giáo chủ quá.

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên cười :

- Thật ra Nhị giáo chủ đã đến rồi !

Đại Quân tái mặt, đưa mắt nhìn quanh, chỉ thấy sương khuya mịt mờ, ngoài tiếng gió, tiếng côn trùng và tiếng lá rơi, không một bóng người.

Mộng Thiên Nhạc bỗng xoay người, tay phải vung lên, một vệt sáng đen bay đi, vang lên tiếng "vo vo" như ong kêu, nhắm vào bóng tối một cây ngô đồng.

Cây ngô đồng ấy cách khoảng tám trượng, không ngờ ám khí do Mộng Thiên Nhạc ném ra lại có thể bay xa đến vậy.

Đại Quân buột miệng :

- Lôi Phong Thần Mang !

Mộng Thiên Nhạc sau khi phóng ám khí, lập tức ngưng thần chú mắt nhìn vệt sáng đen bay vào chỗ bóng tối, nhưng kết quả như đá chìm đáy biển, hoàn toàn im bặt.

Mộng Thiên Nhạc biến sắc mặt, thấp giọng nói :

- Sư muội, Lôi Phong Thần Mang của sư phụ có thể bắt lấy bằng tay không ?

Đại Quân cũng biến sắc mặt :

- Lôi Phong Thần Mang có thể xuyên thủng núi đá, bất kể rắn đến mấy, khắp thiên hạ không ai có thể bắt lấy. Tuy nhiên, khoảng cách quá xa.

Mộng Thiên Nhạc lặng thinh, bỗng cất bước phóng đi.

Đại Quân thấy vậy vội nói :

- Đứng lại !

Mộng Thiên Nhạc dừng bước hỏi :

- Chuyện gì vậy ?

- Trong bóng tối nếu thật sự có Nhị giáo chủ ẩn nấp mà không hiện thân, rõ ràng là muốn dụ sư huynh đến đó hầu giở trò ám toán.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười :

- Y đã thọ thương rồi !

- Ai thọ thương ?

- Nhị giáo chủ !

Vừa dứt lời, một bóng người chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.

Nho phục xanh, râu dài phủ ngực, hông đeo trường kiếm, mắt như sao lạnh, không phải Nhị giáo chủ thì là ai ?

Đại Quân với Mộng Thiên Nhạc đều nhìn thấy rõ ràng, tay trái Nhị giáo chủ dường như đang cầm một vật, nhưng máu tươi từ lòng bàn tay chảy ra, từng giọt nhỏ xuống trên đất cỏ.

Mộng Thiên Nhạc hai mắt như bị trúng tà, chòng chọc nhìn Nhị giáo chủ từng bước đi đến.

Lúc này tuy bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng không khí ngập đầy căng thẳng và ghê rợn tột cùng.

Ai cũng biết Nhị giáo chủ mà xuất thủ báo phục, hẳn sẽ là tuyệt chiêu thạch phá thiên kinh, cực kỳ tàn độc.

Đại Quân lúc này cũng đã nhẹ nhàng di chuyển đến bên trái Mộng Thiên Nhạc, vận công giới bị.

Ngay khi ấy, Đại Quân và Mộng Thiên Nhạc bỗng nghe âm thanh như tiếng muỗi kêu, như có như không, khẽ đến mức không sao nghe được. Nếu hai người mà không tập trung tinh thần và nội lực, tiến vào cảnh giới vong ngã, hẳn cũng không sao nghe được.

Thốt nhiên, Đại Quân hớt hải la lên :

- Coi chừng muỗi !

Đồng thời, Đại Quân lòng bàn tay trái ánh đỏ lấp loáng, Tố Nữ Tàn Dương chưởng đã tung ra.

Chưởng lực này là nhắm vào chỗ trước mặt Mộng Thiên Nhạc cách khoảng ba thước, kình lực qua đi, hằng ngàn con muỗi chết từ trên không rơi xuống.

Đại Quân vì lo cho Mộng Thiên Nhạc, cổ tay trái đã bị ba con muỗi đốt một phát, đau nhói tim gan.

Đại Quân khẽ "Ô" một tiếng, hai vai lắc lư. Ngay khi ấy, Nhị giáo chủ tay trái vung lên, một vệt sáng đen kèm theo tiếng ong kêu bay đi như tia chớp, nhắm vào Đại Quân.

Mộng Thiên Nhạc nằm mơ cũng không ngờ Nhị giáo chủ đột kích Đại Quân và lại dùng Lôi Phong Thần Mang, giận dữ buông tiếng quát vang, hữu chưởng bổ ra, vô cùng chuẩn xác, trúng ngay Lôi Phong Thần Mang.

Nhưng Lôi Phong Thần Mang là ám khí độc môn khi xưa của "Thiên Lý Hồ Ly" Vạn Lý Phiêu, cực kỳ bá đạo, chưởng kình uy mãnh của Mộng Thiên Nhạc tuy đánh trúng, nhưng không thể khiến ám khí văng đi.

"Hự" một tiếng đau đớn, Đại Quân lưng phải đã trúng ám khí, ngất xỉu ngã ra đất.

Nhị giáo chủ thật quá tinh ranh, ngay khi Mộng Thiên Nhạc vừa xuất chưởng, y đã từ ngoài xa ba trượng lao nhanh đến.

"Choang" một tiếng vang rền, Nhị giáo chủ trường kiếm bên hông đã ra khỏi bao.

Mộng Thiên Nhạc tuy biết đối phương hẳn xuất kiếm lúc này, nhưng không ngờ thân pháp Nhị giáo chủ quá nhanh, và chiêu kiếm quá ư tinh diệu, hiểm độc.

"Soạt" một tiếng vải rách, Mộng Thiên Nhạc tay phải tuôn máu, người hạ xuống ngoài xa một trượng, tay trái cũng từ nơi lưng rút ra một thanh nhuyễn kiếm.

Nhưng thanh cổ kiếm bao đồng xanh của Nhị giáo chủ dường như nhuốm màu là về ngay, lúc này trường kiếm của y đã tra trở vào bao.

Chả lẽ chỉ có một chiêu kiếm như vậy thôi ư ?

Không sai, nhị giáo chủ kiếm ra khỏi bao chỉ có một chiêu như vậy, biết bao cao thủ võ lâm trong thiên hạ đã táng mạng dưới chiêu kiếm này, chưa từng có người thoát khỏi, nên y cũng từng chưa bao giờ xuất chiêu kiếm thứ hai.

Chỉ nghe Nhị giáo chủ cười lạnh toát và nói:

- Bổn tọa đã mười năm không tuốt kiếm, thật không ngờ ngươi đã khiến bổn tọa phá lệ, và lại còn phá luôn cái lệ một chiêu tiễn xuống suối vàng trong suốt bốn mươi năm qua của bổn tọa. Trong bốn mươi năm qua, ngươi là cao thủ bậc nhất mà bổn tọa từng gặp, và cũng là một kẻ địch đủ tư cách, ngươi dù chết cũng đáng kiêu hãnh và vinh dự.

Những lời này không nhanh không chậm, vừa như an ủi, như khen ngợi, lại vừa ngập đầy ngạo khí.

Mộng Thiên Nhạc tay phải máu tươi đầm đìa, thoáng chốc đã nhuộm đỏ nửa cánh tay áo, tuy vết thương đau nhức khôn tả, nhưng chàng vẫn không dám mảy may chểnh mảng, tập trung toàn bộ tâm thần vào chiêu kiếm tấn công thứ nhì của Nhị giáo chủ.

Đến bây giờ Mộng Thiên Nhạc mới nhận thấy Nhị giáo chủ quả thật đáng sợ, cho đến lúc này chàng cũng chưa nghĩ ra được chiêu kiếm của đối phương xuất kích như thế nào, và vì sao mình lại bị trúng kiếm ?

Bởi chàng trong lúc thi triển thân pháp tránh né, rõ ràng đã tránh khỏi phạm vi sát thương của lưỡi kiếm đối phương ngoài nửa thước, vì sao lưỡi kiếm lại đột nhiên dài ra nửa thước, gây thương tích cho mình ?

Nhị giáo chủ bình tâm tịnh khí nói tiếp :

- Thất giáo chủ đã bị trúng Phụ Cốt Độc Châm của bổn tọa, giờ lại bị “Thi văn” của Miêu Cương cắn, lại thêm Lôi Phong Thần Mang trúng vào yếu hại, dù là thần tiên cũng khó sống. Còn ngươi ? Đương nhiên cũng không thể sống tiếp, vì ngươi cũng bị Thất giáo chủ lây nhiễm kỳ độc, tối đa ba ngày sẽ phát tác mà chết.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy :

- Sao các hạ không dám công ra chiêu thứ nhì ?

Hết sức rõ ràng, Nhị giáo chủ rất muốn công ra chiêu kiếm thứ nhì, song vì thế thủ của Mộng Thiên Nhạc khiến y không có cơ hội xuất kiếm.

- Ngươi đã là người sắp chết, chết sớm hay chết muộn đâu có gì khác nhau.

- Các hạ không công, tại hạ công đây !

Mộng Thiên Nhạc dứt lời, nhuyễn kiếm trong tay vung lên, "vút vút vút" liên tiếp ba kiếm, hàn quang lấp loáng như tia chớp, kỳ ảo khôn lường.

Nhị giáo chủ nhanh nhẹn lách tránh…

Mộng Thiên Nhạc sau khi thi triển ba kiếm, lẹ làng tung mình đến bên Đại Quân, tay phải vươn ra, ôm ngang lưng Đại Quân bồng lên, đồng thời tay trái trường kiếm vung nhẹ, đột nhiên thanh kiếm mềm mại ấy đã biến thành bảy đoạn, như bảy Ngọn phi đao bay thẳng về phía Nhị giáo chủ.

Trong khi ấy, Mộng Thiên Nhạc đã tung mình lên không, chẳng màng đến Nhị giáo chủ có tránh khỏi tuyệt chiêu đó hay không, chỉ vận đề khinh công đến tột đỉnh phóng đi.

Nhị giáo chủ đương nhiên tránh khỏi bảy đoạn kiếm ấy, y không đuổi theo, chỉ nhếch môi cười đắc ý, lẩm bẩm :

- Khắp thiên hạ không ai có thể còn sống khi kiếm của bổn giáo chủ ra khỏi bao, đương nhiên ngươi cũng không ngoại lệ.

Sương sớm mịt mùng, ngoài ba trượng khó thể nhận ra cảnh vật và phương hướng.

Mộng Thiên Nhạc tay ôm Đại Quân phóng đi một hồi, bỗng cảm thấy đầu choáng mắt hoa, miệng khô khốc như muốn nứt nẻ, tay chân rã rượi.

Sự phát tác đột ngột này khiến Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng kinh hãi, thầm nghĩ :

- Mình quả thật đã trúng ám toán… Chả lẽ hai người lại chết như thế này sao ?

Chàng dừng lại, đảo mắt nhìn quanh, chỉ nghe tiếng sóng từng hồi vọng đến, bốn bề sương trắng mờ mịt, chẳng biết đây là nơi nào.

- Có lẽ là bờ sông…

Mộng Thiên Nhạc nghĩ đến đó, cảm thấy dạ dày sục sôi, muốn nôn, nhưng lại không nôn ra được chút gì.

Đột nhiên, hai chân nhũn ra, Mộng Thiên Nhạc tay ôm Đại Quân cùng ngã ra đất.

Đại Quân lúc này vẫn hôn mê, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày trắng bệch, vai phải còn cắm một Ngọn Lôi Phong Thần Mang sâu nửa tấc, máu thịt nhầy nhụa, cánh tay phải đã không thể cử động, cổ tay trái cũng sưng phù, bầm tím.

Mộng Thiên Nhạc thở dài thê thiết :

- Đại Quân thọ thương quá trầm trọng. Ôi ! Mình cách cái chết cũng đâu có xa.

Nghĩ đến cái chết, Mộng Thiên Nhạc nghe lòng vô vàn bi thiết. Cúi nhìn Đại Quân trong lòng, lại bất giác cảm thấy an ủi, cười ngớ ngẩn nói :

- Tạo hóa thật quá trớ trêu, có ai ngờ Mộng Thiên Nhạc này khi chết lại ôm trong lòng một giai nhân đẹp nhất thế gian. Ôi…

Sự thay đổi trên cõi đời thật kỳ diệu khôn lường, vốn ra nàng là một kẻ địch không thể dung thứ, giờ lại trở thành một bạn đời dưới suối vàng, đó thật là điều nằm mơ cũng chẳng ngờ đến… Cổ La thần tăng tiên cơ diệu toán, không biết có đoán ra được kết quả của mình với Đại Quân ngày hôm nay… Hai ta sau khi chết, Vô Ngã chân giáo phải chăng sẽ lộng hành trên võ lâm giang hồ, hủy diệt các môn phái khắp thiên hạ ?

Con người khi đối mặt với cái chết thường không khỏi suy nghĩ vẩn vơ, huống hồ Mộng Thiên Nhạc lúc này thần trí đã có phần hỗn loạn, tạp niệm dâng lên như sóng cuộn.

Thốt nhiên, một tiếng rên khẽ đã cắt đứt dòng suy tư của Mộng Thiên Nhạc, vội cúi xuống nhìn, chỉ thấy Đại Quân nhẹ xoay người hai lần, mí mắt động đậy, đôi mắt hé mở.

Nàng nhìn thấy gương mặt của Mộng Thiên Nhạc, nhoẻn cười nói :

- Tiểu muội đã mơ thấy sư huynh bồng tiểu muội, quả nhiên sư huynh đang bồng tiểu muội…

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười :

- Ngu huynh biết thế nào sư muội cũng tỉnh lại, quả nhiên sư muội đã tỉnh lại rồi !

Đại Quân giọng não nề :

- Lần này tỉnh lại, có lẽ đã đến gần cái chết hơn nữa.

- Ngu huynh cũng không còn sống được bao lâu nữa.

Đại Quân sửng sốt :

- Sư huynh không còn sống được bao lâu ư ?

- Ngu huynh cũng bị trúng ám toán của Nhị giáo chủ !

- Sư huynh cũng bị trúng độc ư ?

Đại Quân trong khi nói đã nhìn thấy tay phải thọ thương của Mộng Thiên Nhạc, vội nói :

- Tay phải sư huynh thọ thương nặng lắm, do trường kiếm của Nhị giáo chủ gây ra phải không ?

Mộng Thiên Nhạc lặng thinh gật gật đầu.

Đại Quân thở dài cực kỳ bi thiết :

- Nghe đâu trường kiếm của Nhị giáo chủ được rèn bởi kịch độc, vậy là sư huynh quả đã trúng độc rồi !

Mộng Thiên Nhạc cười đau khổ :

- Chúng ta chết chung, phải như vậy thôi !

- Sư huynh không được chết, nhất định không được chết.

- Trời cao đã muốn chúng ta trở về, bất kỳ ai cũng không ngăn được.

- Chúng ta hãy đi tìm một người.

- Ngu huynh không còn đi được nữa.

Đại Quân thở dài :

- Vậy là chúng ta chỉ đành ở đây chờ chết thôi !

- Chờ một lát xem thử ngu huynh còn có sức đi lại hay không.

Đại Quân bỗng nhẹ khép mắt lại nói :

- Đến bây giờ tiểu muội còn chưa biết danh tánh và mặt thật của sư huynh.

- Sư muội hỏi chi vậy ?

Đại Quân bỗng thẹn thùng nói :

- Từ khi sinh ra đời, tiểu muội chưa từng được ai ôm như vậy !

- Ồ ! Ngu huynh không hề cố tình làm như vậy.

Đại Quân thở dài :

- Nhớ đêm hôm ấy sư huynh đã…

Nàng bỏ dở câu nói, nhưng Mộng Thiên Nhạc đã biết nàng định nói gì, bèn vội nói :

- Đó cũng là do vô ý thôi !

- Thôi bỏ đi, bây giờ tiểu muội đã là người sắp chết, sư huynh có thể cho biết danh tánh thật không ?

Mộng Thiên Nhạc thở dài thậm thượt :

- Đương nhiên là được, ngu huynh là Mộng Thiên Nhạc !

Đại Quân ngạc nhiên :

- Vậy Mộng sư huynh chính là đệ tử thứ tư của cố minh chủ Hồ Thương Phu.

Mộng Thiên Nhạc giọng não nề :

- Ngu huynh đã bị đuổi khỏi sư môn !

- Tiểu muội biết rất rõ cảnh ngộ của sư huynh… Sư huynh có thể bảo toàn anh danh một đời của Hồ cố minh chủ như vậy, anh linh của lão nhân gia ấy dưới suối vàng mà biết được hẳn sẽ đồng ý để cho sư huynh trở về với sư môn.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc :

- Sư muội sao biết được cảnh ngộ của ngu huynh ?

Đại Quân cười :

- Sư huynh biết Thập Ngũ giáo chủ Vô Ngã chân giáo tiềm phục trong phủ minh chủ võ lâm là ai không ? Y chính là Bạch Yến Linh, kế thất của Hồ cố minh chủ.

Mộng Thiên Nhạc nghe máu nóng sục sôi trong lòng, nghiến răng nói :

- Dâm phụ ấy đến giờ vẫn chưa biết ăn năn hối cải… Ngu huynh mà có thể sống còn, thề quyết băm vằm y thị làm muôn mảnh.

- Còn một điều tiểu muội muốn cho sư huynh biết, sư huynh nghĩ là Tiêu Tử Minh đã chết phải không ?

Mộng Thiên Nhạc mắt rực lên :

- Tam sư huynh Tiêu Tử Minh ư?

Mộng Thiên Nhạc tột cùng kinh ngạc, nghe giọng điệu của Đại Quân, nàng quả thật biết rất rõ chuyện xấu xa của sư môn và nỗi oán hận của minh khi xưa, chả lẽ Tiêu Tử Minh bị mình đánh rơi xuống vực thẳm chưa chết ? Vậy thì bây giờ y ở đâu ? Chàng đắm chìm trong suy tư, bất giác nhìn Đại Quân xuất thần.

Đại Quân chậm rãi nói :

- Tiêu Tử Minh bị sư huynh đánh rơi xuống vực thẳm, nhưng chưa chết.

- Tiêu Tử Minh chưa chết thật ư ?

- Chả lẽ tiểu muội dối gạt sư huynh hay sao ?

- Vậy Tiêu Tử Minh hiện ở đâu ?

- Tiêu Tử Minh năm xưa rơi xuống vực thẳm, hấp hối chờ chết, may được một vị cứu tinh đã vãn hồi mạng sống cho y.

- Vị cứu tinh nào vậy ?

- Đệ nhất Tổng giáo chủ Vô Ngã chân giáo, chẳng những cứu mạng mà còn truyền thụ cho y một thân tuyệt học chỉ trong bảy năm ngắn ngủi.

- Ồ! Vậy Tiểu Tử Minh chính là…

- Người bịt mặt áo đen, đệ nhị đội trưởng Vô Địch vệ đội của Vô Ngã chân giáo.

Mộng Thiên Nhạc bỗng hét to :

- Mình không thể chết, mình phải tiếp tục sống, tuyệt đối không thể để cho Tiêu Tử Minh sống trên cõi đời này.

Chẳng rõ sức mạnh từ đâu mà có, chàng tay trái vươn ra, đã bồng Đại Quân lên và hỏi:

- Chúng ta phải đi hướng nào?

- Đến Lạc Dương!

Mộng Thiên Nhạc ngớ người:

- Vậy là phải đi hai ngày đường!

- Nơi này là Triệu Khẩu, đi một dặm là đến thị trấn, sau đó chúng ta đi xe đến Lạc Dương.

Lúc này trời đã hửng sáng, vầng thái dương đã dần ló dạng ở phương đông, ngoài mấy mươi trượng là nước sông cuồn cuộn.

Mộng Thiên Nhạc tay bồng Đại Quân chậm bước đi tới, vừa hỏi:

- Chúng ta đến Lạc Dương tìm ai vậy?

- Một danh y quy ẩn dưới chân Thúy Vân phong, chỉ cần ông ấy bằng lòng chữa trị, bất cứ nan chứng bệnh độc gì cũng khỏi ngay.

Mộng Thiên Nhạc lo lắng:

- Nếu ông ấy từ chối thì sao?

Đại Quân nhoẻn cười:

- Ông ấy tuyệt đối không từ chối chúng ta đâu.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy đã biết Đại Quân có quen biết với vị danh y đó, cảm thấy yên tâm phần nào, nhưng chỉ sợ hai người không chịu đựng nổi để đến được Lạc Dương.

Bỗng nghe Đại Quân “à” một tiếng và nói:

- Mộng sư huynh, bên hông phải tiểu muội có một chiếc lọ nhỏ, hãy lấy giùm tiểu muội.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Lấy lọ để làm gì?

- Trong lọ có năm viên Độc Long Đơn, thuốc này có công dụng trừ độc khử tà, người thường chỉ cần uống một viên, trong ba năm không sợ phong tà hàn độc xâm nhiễm, hơn nữa còn có thể khỏe mạnh lục phục ngũ tạng.

Mộng Thiên Nhạc theo lời đưa tay sờ bên hông Đại Quân, quả nhiên có chiếc lọ ngọc trắng, lấy ra hỏi:

- Chiếc lọ này phải không?

- Phải rồi, sư huynh hãy mở nắp, lấy ra một viên nuốt ngay.

Mộng Thiên Nhạc nhẹ nhàng mở nắp, trút ra một viên thuốc cỡ hạt đậu nành, một mùi thơm kỳ lạ ập vào mũi, bèn bỏ vào miệng nuốt chửng, vị đắng mát xông lên mũi, lập tức cảm thấy tinh thần sảng khoái, buột miệng nói:

- Ô! Thuốc hay quá. Ủa, sao sư muội không uống?

Đại Quân thở dài:

- Tiểu muội mà không uống Độc Long Đơn từ trước, e đã chết lâu rồi!

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy thầm nghĩ:

- Phải rồi, nghe đâu độc thuật của Nhị giáo chủ quán tuyệt thiên hạ, mà Đại Quân lại liên tiếp trúng phải mấy loại kịch độc mà còn sống đến bây giờ, vậy xem ra hai người được cứu rồi.

Nghĩ vậy, nỗi vui mừng bất giác lộ ra mặt.

Chỉ nghe Đại Quân nói:

- Độc Long Đơn này chính là do vị thần y ở dưới chân Thúy Vân phong ngoại ô thành Lạc Dương đã tặng cho tiểu muội hồi hai năm trước. Theo lời ông ấy thì thuốc này phải mất đến ba năm lửa lò không ngớt mới luyện thành, và chỉ luyện được mười tám viên, nên vô cùng trân quý, có thể nói một viên đáng giá ngàn vàng. Ôi! Quả nhiên không sai, Độc Long Đơn này đã cứu mạng chúng ta… Tuy nhiên, Độc Long Đơn tuy có công hiệu kỳ diệu, nhưng độc thuật của Nhị giáo chủ không phải tầm thường, chúng ta vẫn phải cấp tốc đến Lạc Dương.

Mộng Thiên Nhạc sau khi uống Độc Long Đơn, Dần cảm thấy thần thanh khí sảng, không còn cảm giác buồn nôn khó chịu nữa.

- Ôi! Khi đến Lạc Dương, ngu huynh phải trân trọng cảm tạ vị thần y ấy mới được.

- Vị thần y ấy tính tình rất ư quái đản, khi đến đó sư huynh cần phải làm theo lời tiểu muội… Tiểu muội thật lo là ông ấy không chịu chữa trị cho sư huynh.

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Chỉ cần sư muội bình an vô sự, ngu huynh sống chết không quan trọng.

- Muốn sống, cùng nhau sống. Muốn chết, cùng nhau chết.

Những lời đơn giản này của Đại Quân còn hơn cả ngàn vạn lời nói, khiến Mộng Thiên Nhạc nghe lòng rúng động, không rõ là vui mừng, là bi thương hay phiền não?

Mộng Thiên Nhạc nằm mơ cũng chẳng ngờ vị hồng nhan tuyệt thế này lại động tình với mình, nhưng giờ đây nàng đã bày tỏ nỗi lòng qua lời nói rồi.

Nàng xinh đẹp thế này, người đàn ông nào trên cõi đời không yêu mến, không muốn chiếm hữu?

Chính vì nàng nhan sắc khuynh thành, nên Mộng Thiên Nhạc cảm thấy có chút ưu sầu, phiền não và khiếp sợ mà không rõ nguyên nhân.

Mộng Thiên Nhạc và Đại Quân thuê một chiếc xe ngựa ở Triệu Khẩu, lên đường đến Lạc Dương.

Mộng Thiên Nhạc vốn định ngồi chung với xa phu trên càng xe, nhưng vì Đại Quân sợ chàng bị kẻ địch phát hiện, đành hai người ngồi chung trong xe. Thế là, hạt giống ái tình hai người vừa mới gieo trồng đã nhanh chóng được tưới nước, đó có lẽ là duyên số mà trời cao đã an bài.

Thật lạ kỳ, Mộng Thiên Nhạc từ khi uống vào một viên Độc Long Đơn, cơ hồ đã như người bình thường, không còn chút triệu chứng trúng độc, ngay cả vết kiếm thương trên cánh tay phải cũng không bị sưng.

Đại Quân tinh thần cũng hết sức tỉnh táo, chỉ hai cánh tay là không chịu theo sự điều khiển, tê dại, sưng đỏ, như là tàn phế vậy.

Lúc này, xe đang lăn bánh trên đường sỏi đá, lắc lư dữ dội, Đại Quân ngồi bên phải xe, suýt bị hất ngã, Mộng Thiên Nhạc vội vòng tay ôm lấy hông trái nàng, để nàng nằm trên đùi mình.

Đại Quân bỗng cười nói:

- Sư huynh, nếu như tiểu muội hai tay trở thành tàn phế, sư huynh có còn thích tiểu muội không?

Mộng Thiên Nhạc chẳng chút đắn đo đáp:

- Sư muội dù có trở thành xương tro, ngu huynh vẫn thích.

- Thật không?

- Ngu huynh chưa bao giờ nói dối, nhất là đối với con gái, càng không nói dối để gạt gẫm.

Đại Quân bỗng khẻ thở dài:

- Sư huynh, tiểu muội đã hại chết rất nhiều người, trong phật lý có nói “ác hữu ác báo”, tiểu muội thật lo một ngày nào đó sẽ chết rất thê thảm.

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Con người ai không có lỗi, nhưng biết lỗi mà sửa đổi, đó là điều tốt. Nếu sư muội sớm hạ quyết tâm rời bỏ Vô Ngã chân giáo thì sẽ ít gây tội nghiệt hơn.

Đại Quân rướm nước mắt:

- Sở dĩ tiểu muội còn lưu luyến Vô Ngã chân giáo là vì thân thế…

- Thân thế của sư muội ư?

- Đến bây giờ tiểu muội còn chưa thể xác định Đệ nhất Tổng giáo chủ có phải là mẫu thân của tiểu muội hay không!

Mộng Thiên Nhạc rúng động cõi lòng:

- Nếu thật sự là mẫu thân của sư muội thì sao?

- Cầu mong không phải là mẫu thân của tiểu muội, nếu là mẫu thân của tiểu muội thì đâu có mệnh lệnh Nhị giáo chủ hạ sát tiểu muội.

- Sư muội trước đây phân vân do dự thì ra là muốn xác minh điều này.

- Tiểu muội từ bé đã sống trong hoàn cảnh thế kia, vả lại trong lòng tiểu muội xem Đệ nhất Tổng giáo chủ chính là mẫu thân, sư huynh nghĩ xem, tiểu muội có thể dễ dàng thoát khỏi bể khổ hay không?

Mộng Thiên Nhạc thầm thở dài nghĩ:

- Mình đừng trách nàng nữa, bất kỳ ai sống trong hoàn cảnh như vậy cũng phải sa ngã, hôm nay nàng có thể rời bỏ Vô Ngã chân giáo là đáng quý lắm rồi!

Phải biết một người sống dưới sự áp chế của bạo lực, muốn phản kháng rời bỏ phải cần có một dũng khí mãnh liệt, dũng khí ấy người bình thường chẳng thể có được.

Thúy Vân phong là một danh sơn nằm ở phía bắc ngoại ô thành Lạc Dương, phía trước có một dòng sông ngoằn ngoèo vươn dài đến Lạc Thủy, phía sau toàn đồi núi chập chùng.

Con đường lớn dọc theo bờ sông dần cao lên, người cũng dần thưa thớt.

Trăng mờ sao lạnh, một cỗ xe được kéo bởi bốn con ngựa khỏe, tiếng vó sắt và tiếng bánh xe lăn đã phá tan sư yên lặng của con đường núi.

Đột nhiên, một hồi tiếng hí khẽ vang lên, xe ngựa đã dừng lại trước một trang viện có tường rào thấp nằm dưới chân núi.

Tòa nhà này diện tích rất rộng, xung quanh trồng đầy kỳ hoa dị thảo, từ xa đã ngửi thấy hương hoa ngan ngát.

Lát sau, từ trong xe chậm rãi bước xuống một thư sinh chân đi khập khiễng, trong lòng là một mỹ nhân hai tay cứng đờ.

Mộng Thiên Nhạc từ trong lòng móc ra một nén bạc to, trả cho xa phu, đoạn ngước mắt nhìn tòa trang viện, khẽ nói:

- Người ta đã ngủ rồi!

Đại Quân đưa mắt nhìn trời:

- Chỉ mới canh một…

Nói đến đó, lòng nàng bỗng dâng lên một cảm giác chẳng lành.

Thì ra tòa trang viện rộng lớn lúc này không một ánh đèn, khắp mọi nơi đều tối mịt.

Xe ngựa đã rời khỏi, dưới chân núi chỉ có hai người, bốn bề vắng tanh.

Bỗng Mộng Thiên Nhạc biến sắc mặt, khẽ nói:

- Có người ra!

Đó là ba bóng người nhanh nhẹn, họ không phải ra từ cửa cổng trang viện, mà là từ trên mái nhà phóng xuống, chỉ hai lần tung mình đã vượt qua hoa viên, hạ xuống trước mặt Mộng Thiên Nhạc.

Đó là hai người áo gấm thân hình vạm vỡ cùng với một người bịt mặt áo dài đen.

Mộng Thiên Nhạc đối diện với người bịt mặt áo đen, đôi mắt lập tức phún ra lửa.

Đại Quân mặt mày tái ngắt, giọng run run hỏi:

- Các vị đã đến mấy người?

Người bịt mặt áo đen cười sắc lạnh:

- Kịch độc của Nhị giáo chủ đã mất linh nghiệm đối với hai vị, nhưng sự tính toán của bổn đội trưởng thì không, Thất giáo chủ nếu biết điều thì hãy theo bổn đội trưởng trở về, không chừng Đệ nhất Tổng giáo chủ sẽ dành cho Thất giáo chủ một con đường sống.

Mộng Thiên Nhạc nghĩ nhanh:

- Mình có địch nổi họ ba người không nhỉ?

Nếu là bình thường thì Mộng Thiên Nhạc tự tin còn có thể quyết chiến với họ, nếu bại còn có thể đào tẩu, bây giờ thì không thể nào.

Đại Quân bỗng hỏi:

- Doãn Thiên Thảo đâu?

Người bịt mặt áo đen nhạt giọng:

- “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo đang ở trong!

- Các hạ đã hạ sát ông ấy rồi sao?

- Ông ấy từng là ân nhân cứu mạng bổn đội trưởng, bổn đội trưởng không làm như vậy, mà cũng không cần làm như vậy.

Đại Quân khẽ thở dài:

- Sao bổn tọa không nghĩ đến các hạ từng là khách của “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo nhỉ?

Người bịt mặt áo đen cười lạnh lùng:

- Không sai, những người biết năng lực phối chế vạn dược và y thuật của Doãn Thiên Thảo chỉ có Đệ nhất Tổng giáo chủ, bổn đội trưởng và Thất giáo chủ mà thôi.

- Giờ đã có thêm nhiều người biết rồi!

Người bịt mặt áo đen mắt ánh lên vẻ nham hiểm, cười nói:

- Đêm nay hai người còn muốn sống rời khỏi đây sao?

Mộng Thiên Nhạc bỗng cất tiếng:

- Tiêu Tử Minh, ta phải giết ngươi.

Người bịt mặt áo đen giật mình, cười khảy nói:

- Thật không ngờ Thất giáo chủ đã phá hủy lời thề, tiết lộ điều cơ mật lớn nhất trong giáo, vậy là tội lỗi của Thất giáo chủ không thể nào dung xá được nữa.

Thì ra điều cơ mật lớn nhất của tổ chức nhân vật trong Vô Ngã chân giáo là hủy bỏ danh tánh vốn có, thay thế bằng số thứ tự, nên cho đến nay vẫn không ai biết thân thế lai lịch của các nhân vật cốt lõi trong Vô Ngã chân giáo. Điều thiết yếu đầu tiên khi nhập giáo là phải tuyên thệ không được tiết lộ lai lịch của những người trong giáo, nếu vi phạm tuyệt đối không dung thứ, cực hình xử trị.

Đại Quân nghe Mộng Thiên Nhạc gọi ra danh tánh của Tiêu Tử Minh cũng bất giác giật mình, thấp giọng nói:

- Sư huynh tuyệt đối không được…

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy kinh hãi, biết là Đại Quân bảo mình không được tiết lộ thân thế lai lịch.

Tiêu Tử Minh thấy vậy không khỏi sinh nghi, thầm nghĩ:

- Người này là ai? Không phải Cao Phong sao?

Tiêu Tử Minh bỗng cười u ám nói:

- Các hạ thật giỏi hóa trang, các hạ thật ra là ai?

Mộng Thiên Nhạc giọng bình thản:

- Cao Phong!

Tiêu Tử Minh gắt giọng:

- Các hạ không phải Cao Phong. Bổn đội trưởng có cách bức hỏi ra lai lịch của các hạ.

Đoạn tay phải giơ lên khoát nhẹ, hai người áo gấm đứng bên tả hữu lập tức tiến tới.

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 95

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.