Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Dã nhân vùng hoang

Phiên bản Dịch · 12085 chữ

Hòa thượng béo phì bỗng biến sắc mặt, gắt giọng quát:

- Nhị vị nếu không lui ra khỏi Vạn Nhân Phần, chớ trách bần tăng thủ đoạn tàn ác.

Mộng Thiên Nhạc tự nãy giờ đứng bên lăng thinh, lúc này mới cười khảy nói:

- Các hạ có tuyệt chiêu gì cứ thi triển thử xem!

Đồng thời đã tiến tới một bước, đứng cản trước mặt bên trái Đại Quân.

Hòa thượng béo phì tức giận quát:

- Chấp mê bất ngộ, chết là đáng kiếp. Nhị vị sư đệ, chúng ta lui!

Dứt lời liền tức quay ngươi bước đi, hai hòa thượng quắt queo cũng cùng quay người sóng vai đi bên hòa thượng béo phì.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng quát:

- Đứng lại!

Đồng thời tung mình đuổi theo, cùng lúc ấy ba hòa thượng áo vàng đã chia ra ba hướng phóng đi.

Đại Quân thấy vậy, biết ba hòa thượng áo vàng không phải thật sự muốn đào tẩu, bèn vội lớn tiếng nói:

- Sư huynh hãy đề phòng họ quay lại phản kích...

Chưa dứt lời, quả thấy hòa thượng béo phì quay phắt người lại, lạnh lùng nói:

- Đã quá muộn rồi!

Chỉ nghe một tiếng “vút” khẽ, chuỗi phật châu đeo trên vai hòa thượng béo phì đã bắn ra một viên, cùng lúc ấy “vút” “vút” hai tiếng, hai hòa thượng quắt queo cũng cùng bắn ra một viên phật châu, tốc độ như tia chớp, nhắm vào Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc võ công trác tuyệt, ám khí thông thường sao thể đả thương được chàng?

Đại Quân đứng bên thấy rõ hướng đi của ba viên phật châu, mục tiêu không phải Mộng Thiên Nhạc, mà là cùng va chạm nhau trên không, vội quát to:

- Mộng sư huynh lui mau, ám khí có dối trá!

Vừa dứt tiếng, ba viên phật châu đã va chạm nhau, một hồi tiếng “đùng” “đùng” vang lên, như thể sấm rền.

Ba viên phật châu nhỏ bé đã biến thành ba quả pháo hỏa, nổ tung trước mặt Mộng Thiên Nhạc chỉ cách khoảng ba thước, lửa đỏ cuồn cuộn bắn ra tứ phía.

Một tiếng rú thảm thiết, Mộng Thiên Nhạc văng bay ra xa ba trượng, trên người máu tươi bê bết, ngã nằm trên đất.

Đại Quân thét lên một tiếng kinh hoàng, lao nhanh đến gọi:

- Mộng sư huynh...

Lúc này, ba hòa thượng áo vàng đã từ ngoài mấy trượng phóng nhanh đến, trong tay mỗi người cầm một viên phật châu.

Đó không phải phật châu, mà là Lân Hỏa đạn.

Mộng Thiên Nhạc đang nằm trên đất, cất tiếng huýt dài bi thiết và ghê rợn, lớn tiếng nói:

- Sư muội, ngu huynh chưa chết, sư muội mau lui ra, Lân Hỏa đạn lợi hại...

Vừa nói vừa rút Bích Huyết kiếm ra, đứng bật dậy, tung mình lao về phía hòa thượng béo phì.

“Vút” “vút” “vút” ba viên Lân Hỏa đạn trong tay ba hòa thượng áo vàng đã bay nhanh ra, Mộng Thiên Nhạc vung kiếm, chỉ thấy ánh đỏ lấp loáng, hòa thượng béo phì chưa kịp rên lên một tiếng, đã bị trường kiếm quét ngang lưng, thân người đã phân làm hai khúc, máu tươi phún ra như suối.

Cùng lúc ấy, tiếng “đùng” “đùng” vang lên rền rĩ, ba viên Lân Hỏa đạn đã nổ tung phía sau Mộng Thiên Nhạc bảy thước.

Mộng Thiên Nhạc hạ sát xong hòa thượng béo phì, liền tức mọp người sát đất, xoay qua một vị trí khác, lại một tiếng huýt dài ghê rợn, Bích Huyết kiếm đã công về phía hòa thượng cao gầy.

Hai hòa thượng gầy guộc một cao một thấp thấy hòa thượng béo phì đã táng mạng dưới kiếm Mộng Thiên Nhạc, hồn phi phách tán, vội tung mình thoái lui.

Đồng thời, một đông một tây lại nhắm vào Mộng Thiên Nhạc ném ra hai viên Lân Hỏa đạn.

Thân người Mộng Thiên Nhạc không hề dừng lại, Lân Hỏa đạn nổ tung phía sau, không còn uy lực gây tổn thương cho chàng nữa.

Hai viên Lân Hỏa đạn vừa nổ xong, Bích Huyết kiếm trong tay Mộng Thiên Nhạc đã đến trên cổ hòa thượng cao gầy, một tiếng rú thảm thiết, đầu lìa khỏi cổ, máu tuôn xối xả.

Hòa thượng thấp bé hồn vía lên mây, nhanh như bay phóng đi vào trong một lùm trúc xanh.

Một tiếng huýt dài bi tráng vang lên, Bích Huyết kiếm của Mộng Thiên Nhạc từ xa bảy trượng đã rời tay bay đi, hệt như một tia chớp đỏ, rồi liền nghe một tiếng rú thảm khốc vang lên, hòa thượng thấp bé đã trúng kiếm táng mạng trong bụi trúc.

Ngay sau đó, Mộng Thiên Nhạc ngã lăn ra đất, chàng một hơi hạ sát ba người, tuy vận dụng đến mấy thủ pháp, song vì tốc độ quá nhanh nên đã khiến Đại Quân không thể trợ giúp.

Đại Quân phóng nhanh đến, đỡ chàng ngồi dậy.

Mộng Thiên Nhạc khẽ rên một tiếng rồi nói:

- Lân Hỏa đạn có chứa châm nhỏ, ngực của ngu huynh đã trúng vô số châm nhỏ... Ngu huynh có lẽ... không còn cứu chữa được nữa...

Đại Quân thấy vùng ngực chàng máu thịt nhầy nhụa, nước mắt lã chã rơi xuống trên mặt Mộng Thiên Nhạc, nghẹn ngào nói:

- Sư huynh, nếu châm không có độc... vẫn còn hy vọng chữa khỏi...

Mộng Thiên Nhạc cười thảm não:

- Cho dù không độc, nhưng châm nhỏ như ngòi ong, nếu trúng huyết quản, châm sẽ theo máu vào trong, dù là thần tiên cũng khó sống. Ôi! Thật không ngờ phật châu của ba hòa thượng đó lại là Phong Vỹ châm Lân Hỏa đạn, ám khí độc ác đó xuất xứ từ Đường Gia môn ở Tứ Xuyên...

- Sư huynh đừng nói nữa.., giờ mà tìm được một miếng từ thiết (nam châm) là có thể cứu chữa cho sư huynh...

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu thở dài:

- Ngu huynh tự biết mình không thể nào cứu chữa được nữa... Ôi! Nhân lúc còn nói được, ngu huynh muốn cho sư muội biết một điều.

Đại Quân lúc này lòng đã rối bời, vội giục:

- Điều gì? Sư huynh nói mau đi!

Mộng Thiên Nhạc cười não nề:

- Ngu huynh yêu sư muội!

Đại Quân nghẹn ngào:

- Tiểu muội cũng yêu sư huynh từ lâu!

Mộng Thiên Nhạc hớn hở:

- Sư muội... không nói dối ngu huynh chứ?

- Không, tiểu muội không nói dối sư huynh, người mà bấy lâu tiểu muội thầm yêu trộm nhớ chính là sư huynh, nhưng vì sư huynh đã có Tống Linh Huệ nên tiểu muội mới... nói dối sư huynh.

Mộng Thiên Nhạc bỗng lớn tiếng:

- Ngu huynh không thể chết... Ngu huynh phải tiếp tục sống...

Đại Quân nghe vậy, bật khóc nức nở, vì nàng phải trơ mắt nhìn người yêu chờ tử thần đến lấy đi tính mạng mà không giúp gì được. Trời hỡi! Mình phải làm sao cứu chàng đây?

Thốt nhiên, một tiếng cười lạnh toát vang lên.

Đại Quân lúc này bi thương quá độ đã mất đi tri giác, tựa hồ như không nghe tiếng cười ấy, mà dù nghe nàng cũng không muốn quay đầu lại xem.

Lúc này nàng chỉ muốn ôm lấy người yêu, hai tay xiết thật chặt.

Nhưng còn Mộng Thiên Nhạc thì đã nhìn thấy bốn người xuất hiện bên cạnh, đó là một lão bà tóc bạc, một tráng phụ và một tráng hán độc nhãn cùng với một nữ lang xinh đẹp bốc lửa.

Mộng Thiên Nhạc sửng sốt kêu lên:

- Miêu Khả Tú!

Đại Quân nghe vậy mới chợt tỉnh, ngẩng lên nhìn bốn người, chậm rãi nói:

- Các vị đến thật đúng lúc, muốn giết bọn này không cần phải tốn bao nhiêu sức lực nữa.

Miêu Khả Tú cười khảy:

- Tàn Khuyết Thư Sinh đã bị trúng Phong Vỹ độc châm trong Lân Hỏa đạn phải không?

Đại Quân cười áo não:

- Thật không ngờ Phong Vỹ châm lại có chứa kỳ độc. Ôi...

Sau tiếng thở dài, nàng không nói tiếp nữa.

Miêu Khả Tú lạnh lùng nói:

- Phàm bị Phong Vỹ châm của Đường Gia môn đả thương, sau ba giờ kỳ độc vào đến tim, thần tiên diệu dược cũng khó cứu chữa.

Đại Quân chợt động tâm:

- Miêu cô nương có thể cứu huynh ấy không?

- Bổn cô nương có thể rút độc châm ra, nhưng không thể chữa trị kỳ độc trong người.

Đại Quân vội nghẹn ngào van vỉ:

- Miêu cô nương, Đại Quân van xin cô nương hãy cứu chữa cho huynh ấy, điều kiện gì Đại Quân cũng chấp nhận.

Miêu Khả Tú cười lạnh lùng:

- Kỳ độc của Phong Vỹ châm không phải chất độc bình thường, cho dù bổn cô nương rút hết độc châm trong người thì Tàn Khuyết Thư Sinh cũng khó thể thoát chết. Thật ra Tàn Khuyết Thư Sinh sớm đã trúng độc của Hắc Ma Vương, sớm muộn gì cũng khó thoát chết.

Đại Quân giọng não nề:

- Đại Quân biết Miêu cô nương có thể cứu huynh ấy thoát chết, độc của Hắc Ma Vương chính là do cô nương gây ra cho huynh ấy, Hắc Ma Vương tuy căm hận tất cả cao thủ võ lâm thiên hạ, nhưng oan có đầu, nợ có chủ, Tàn Khuyết Thư Sinh không hề có hận thù gì với Hắc Ma Vương, chả lẽ các vị quyết lấy mạng huynh ấy bằng được hay sao?

Miêu Khả Tú nghe vậy biến sắc mặt, lạnh lùng nói:

- Sao cô nương biết kỳ độc mà Tàn Khuyết Thư Sinh trúng phải của Hắc Ma Vương là do bổn cô nương gây ra?

- Vì Miêu cô nương là thủ hạ của Hắc Ma Vương?

Miêu Khả Tú cười khảy:

- Cô nương tưởng mình thông minh tuyệt thế, liệu sự như thần, nhưng lần này cô nương đã đoán sai rồi, bổn cô nương không phải thủ hạ của Hắc Ma Vương.

Đại Quân cười thê lương:

- Nếu vậy thì Đại Quân yên tâm rồi!

- Thôi đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, nếu muốn cứu mạng Tàn Khuyết Thư Sinh, trừ phi tìm gặp “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo, bổn cô nương tuy có mang theo một miếng từ thiết, nhưng cũng chẳng thể cứu được tính mạng của Tàn Khuyết Thư Sinh.

Đoạn liền thò tay vào chiếc túi bát bửu đeo bên lưng lấy ra một miếng từ thiết, ném xuống trước mặt Đại Quân và nói:

- Cho cô nương mượn đó, hãy tự hút lấy độc châm.

Lão bà tóc bạc bỗng cất tiếng:

- Tú nhi sao lại giúp họ vậy?

Miêu Khả Tú nũng nịu:

- Nãi nãi, Tàn Khuyết Thư Sinh đã giúp Tú nhi mang về Quỷ Cốc lục, Tú nhi phải đền đáp công ơn ấy. Nãi nãi, chúng ta đi thôi!

Sau đó, Miêu Khả Tú với lão bà tóc bạc và tráng phụ tráng hán độc nhãn nhanh chóng quay người bỏ đi.

Đại Quân nhặt lấy miếng từ thiết, ngơ ngẩn nhìn bốn người đi vào trong rừng trúc, lắc đầu lẩm bẩm:

- Thật không ngờ Miêu Khả Tú lại dễ dàng cho mượn từ thiết thế này. Ôi!...

Mộng Thiên Nhạc nãy giờ nhắm hờ mắt lặng thinh, lúc này mới thở dài nói:

- Hành động lúc bạn lúc thù của Miêu Khả Tú thật thần bí khôn lường. Ôi! Sư muội đừng nhọc tâm nữa, dù hút độc châm ra, nhưng kỳ độc đã theo huyết dịch tuần hoàn vào trong cơ thể, ngu huynh cũng khó thể thoát chết.

Đại Quân dịu giọng:

- Sư huynh không thể chết, chúng ta sẽ tìm được Tuyệt Trần Thần Y, bây giờ sư huynh hãy nằm yên để cho tiểu muội dùng từ thiết hút độc châm ra.

Đoạn nhẹ nhàng đặt Mộng Thiên Nhạc nằm xuống đất, rồi cởi áo trước ngực ra, chỉ thấy ngực trái máu thịt nhầy nhụa, có vài chỗ đã bị lửa đốt cháy khét.

Lúc này máu đã khô, Đại Quân chăm chỉ dùng nước miếng lau sạch vết máu, cho máu tươi chảy ra tiếp.

Sau đó, Đại Quân nhẹ đặt từ thiết lên chỗ vết thương, rồi đưa lên xem, chỉ thấy mặt từ thiết đã hút ra bảy mũi Phong Vỹ châm màu đen, nhỏ như lông trâu và ngắn chỉ năm phân.

Đại Quân nhanh chóng gỡ độc châm ra bỏ đi, rồi lại tiếp tục tìm độc châm nơi vết thương. Chừng một tuần trà sau, Đại Quân đã hút ra cả thảy mười ba mũi độc châm.

Đại Quân khẽ thở dài:

- Châm này bé xíu, vào thịt không sâu, nếu độc châm vào sâu trong huyết quản thì thật rắc rối!

Mộng Thiên Nhạc bỗng ngồi bật dậy, cười thiểu não nói:

- Kỳ độc đã vào trong máu, sớm muộn gì cũng chết thôi!

Đại Quân lau khô miếng từ thiết, cất vào lòng rồi hỏi:

- Giờ sư huynh cảm thấy thế nào?

- Vết thương đau rát như bỏng lửa, đã có dấu hiệu trúng độc!

- Tiểu muội dìu sư huynh, chúng ta mau đi tìm Tuyệt Trần Thần Y.

- Không cần đâu, ngu huynh chỉ mong sư muội ở bên cạnh ba giờ, chúng ta chuyện trò với nhau.

Đại Quân giọng dịu dàng:

- Tiểu muội chẳng thể không có sư huynh, vạn nhất sư huynh chẳng may chết đi, tiểu muội cũng không muốn một mình sống trên cõi đời, nên sư huynh nhất định phải sống mới được.

- Loài kiến còn ham sống, huống hồ là con người. Ôi! Nhưng tứ hải mênh mông, Tuyệt Trần Thần Y thật ra đang ở đâu? Ôi! Cho dù ông ấy ẩn náu trong Vạn Nhân Phần, nhưng biết đâu mà tìm? Mà dù có tìm gặp, ông ấy cũng chưa chắc chịu cứu chữa cho ngu huynh. Thời gian ba giờ hết sức ngắn ngủi, chớp mắt đã qua đi, hơn nữa rất có thể lát nữa là ngu huynh hôn mê rồi.

- Sư huynh, tiểu muội có linh cảm dường như Tuyệt Trần Thần Y đang ở gần đâu đây, chúng ta sẽ nhanh chóng tìm được ông ấy.

Mộng Thiên Nhạc bỗng chau mày:

- Lạ thật, khi nãy lúc hạ sát ba hòa thượng, ngu huynh đã cất lên ba tiếng huýt dài, sao lâu vậy mà chưa thấy Triệu bang chủ ba người đến đây thế nhỉ?

- Tiểu muội không còn lòng dạ nào nghĩ đến điều ấy nữa, chả lẽ sư huynh định thúc thủ chờ chết hay sao?

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Thôi được, ngu huynh theo sư muội đi tìm Tuyệt Trần Thần Y.

Sau đó, Mộng Thiên Nhạc dưới sự dìu đỡ của Đại Quân đứng lên.

Nào ngờ vừa mới đứng lên, Mộng Thiên Nhạc toàn thân run rẩy, khẽ rên lên một tiếng đau đớn, sắc mặt trắng bệch, môi tái ngắt, thớ thịt co giật, vẻ mặt đầy đau đớn.

Đại Quân hoảng kinh hỏi:

- Sư huynh sao vậy?

- Ngu huynh... sắp chết đến nơi rồi, lòng ngực đau khủng khiếp, đầu óc choáng váng...

Đại Quân bỗng vòng tay ngang lưng Mộng Thiên Nhạc, bồng chàng lên nói:

- Tiểu muội bồng sư huynh đến dưới tán cây nhé?

Đại Quân bồng Mộng Thiên Nhạc đi mấy trượng, đặt chàng ngồi xuống trước một gò đất.

Mộng Thiên Nhạc nằm trong lòng Đại Quân, sắc mặt trắng nhách, toàn thân co giật, dường như càng đau đớn hơn.

Mộng Thiên Nhạc rên rỉ:

- Sư muội.., ngu huynh toàn thân tứ chi đau nhức như bị nút nẻ vậy...

- Ồ! Có lẽ kỳ độc của Phong Vỹ châm đã khiến kịch độc của Hắc Ma Vương phát tác trước thời hạn...

- Hai loại kỳ độc cùng lúc phát tác, ngu huynh chết chắc rồi... Đại Quân, ngu huynh căn dặn sư muội mấy điều... Sau khi ngu huynh chết, sư muội hãy đưa thi thể ngu huynh đến tuyệt cốc ở Thúy Vân phong trong dãy Mang sơn... mai táng, Tống Linh Huệ chính là ở đó. Điều thứ hai là xin sư muội hãy giải cứu Hồ Thiến Ngọc, ái nữ của Hồ cố minh chủ... nàng ấy bị Hầu Lan Hương bắt đi, không biết giam ở đâu?

Những lời của Mộng Thiên Nhạc như là trăng trối trước khi chết, giọng nói hết sức thê lương.

Đại Quân nước mắt ràn rụa, nghẹn ngào nói:

- Sư huynh không chết đâu, không chết được đâu... Sư huynh nhất định phải kiên cường tiếp tục sống, đã mấy lần sư huynh có thể chuyển nguy thành an, tại sao lần này không thể chứ?

Mộng Thiên Nhạc giọng yếu ớt:

- Có lẽ lần này ngu huynh không còn may mắn như vậy nữa. Ôi! Bây giờ ngu huynh chết không còn ân hận nữa, lẽ ra ngu huynh kiên trì sống là để báo thù cho vị sư phụ thứ nhất Hồ Thương Phu, nhưng khi biết Hồ sư phụ chết dưới tay Hắc Ma Vương là do họ có oán thù tuần hoàn, tàn sát lẫn nhau.., ngu huynh nhận thấy mình không cần can dự vào vụ ân oán thị phi này nữa. Đại Quân, ngu huynh vốn là một cô nhi bị bỏ rơi, không có phụ mẫu thân.., lẽ ra đã chết đói, chết lạnh hồi hai mươi mấy năm trước... Nay ngu huynh đã sống thêm được hai mươi mấy năm, chết không còn gì ân hận nữa. Đại Quân, sư muội đừng thương tâm, cuộc đời vốn là một giấc mơ, con người gặp nhau rồi cũng phải xa nhau... Ngu huynh ở dưới suối vàng chờ đợi sư muội...

Tiếng nói Mộng Thiên Nhạc mỗi lúc càng nhỏ, sau cùng đã hôn mê.

Đại Quân xót xa gọi:

- Sư huynh... Sư huynh...

Nàng đưa tay nhẹ đặt lên dưới mũi Mộng Thiên Nhạc, hơi thở rất yếu ớt, rồi kề tai lên ngực chàng, tim hãy còn đập, vậy là chàng chưa chết, chỉ là bất tỉnh thôi.

Thế là, Đại Quân yên tâm phần nào, nàng nghĩ bất luận thế nào mình cũng phải tìm gặp Tuyệt Trần Thần Y, chỉ ông ấy mới cứu được Mộng sư huynh mà thôi.

Nàng nghĩ, Mộng Thiên Nhạc trúng phải Lân Hỏa Phong Vỹ châm của Đường Gia môn, lẽ ra sau ba giờ kỳ độc mới công tâm mà chết, nhưng giờ lại dẫn phát chất độc của Hắc Ma Vương, hai loại độc cùng lúc phát tác, không biết tính mạng của Mộng Thiên Nhạc còn kéo dài được bao lâu nữa?

Đột nhiên bóng người loáng thoáng, hai mươi mấy hòa thượng áo vàng từ bốn phương tám hướng trong rừng trúc chui ra, những người này chẳng giống người tu hành chút nào, thảy đều mặt mày dữ tợn, mắt lộ hung quang, tay cầm đoản kích.

Những hòa thượng này vừa hiện thân, nhìn thấy thi thể của ba hòa thượng áo vàng, thảy đều lộ vẻ kinh hãi, lập tức dừng chân.

Đại Quân nhìn thấy những hòa thượng này, liền thầm nghĩ:

- Muốn tìm Tuyệt Trần Thần Y, có lẽ phải bức hỏi những hòa thượng này mới được. Theo lẽ thì các vị hòa thượng trong Vạn Nhân Phần không thể nào là người trong võ lâm, nếu Tuyệt Trần Thần Y thật sự ẩn náu trong Vạn Nhân Phần thì võ công của họ chắc chắn là do Tuyệt Trần Thần Y truyền thụ nhằm đối phó với Hắc Ma Vương đến đây tầm thù.

Đại Quân lúc này cũng biết những hòa thượng này chỉ là hạng xoàng xĩnh, nên mới sợ hãi khi nhìn thấy thi thể của ba hòa thượng bị Mộng Thiên Nhạc hạ sát, bởi ba hòa thượng này hẳn là cao thủ bậc nhất trong Vạn Nhân Phần.

Bọn hòa thượng mặt mày hung dữ do dự hồi lâu, bỗng họ tay cầm đoản kích tiến về phía Đại Quân và Mộng Thiên Nhạc, hiển nhiên họ đã nhận ra nam nhân đã thọ trọng thương, nữ nhân không đáng kể, ngoài ra không còn ai khác nên họ đã lấy lại can đảm.

Đại Quân bỗng quát to:

- Đứng lại!

Bọn hòa thượng áo vàng đang bao vây tiến tới, nghe tiếng quát bất giác giật mình, thảy đều chững bước đứng lại.

Đại Quân đã đặt Mộng Thiên Nhạc nằm trên đất cỏ, đứng ngay trước gò đất, mặt lộ vẻ oai nghiêm bất khả xâm phạm, mắt rực thần quang nhìn chúng hòa thượng.

Chúng hòa thượng lúc này mới nhận ra nữ lang đẹp tựa thiên tiên này không phải kẻ yếu đuối, mà là một con hổ cái.

- Hắc hắc hắc...

Một hòa thượng mặt đen béo nhất trong đám dường như là thủ lĩnh của đám người này buông tiếng cười quái dị, rồi với giọng ồ ề nói:

- Nữ nha đầu đừng tự tìm lấy cái chết, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời mấy câu hỏi của phật gia, phật gia không làm khó dễ ngươi đâu.

Đại Quân lạnh lùng:

- Bổn cô nương cũng có mấy câu hỏi ngươi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời, các ngươi có thể bảo toàn tính mạng, bằng không, chết không có đất táng thân.

Đoạn liền tay trái vung ra, “vù” một tiếng, ba hòa thượng ở phía bắc đã im lìm ngã xuống, táng mạng dưới Tố Nữ Tàn Dương chưởng.

Đại Quân thấy vậy, bất giác giật mình thầm nghĩ:

- Công lực của mình sao mạnh thế này? Cách xa đến bảy trượng mà cách không một chưởng có thể lấy mạng đối phương, thật khó thể ngờ được.

Đại Quân vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nàng vốn chỉ muốn một chưởng đẩy lùi đối phương để hù dọa, nào ngờ chưởng lực của nàng lại mạnh đến mức khiến đối phương táng mạng, công lực ấy dường như đã cao hơn trước gấp hai lần.

- Ồ! Tố Nữ Tàn Dương thần công của mình đã luyện đến bậc thứ mười rồi, mình đã có thể lấy mạng đệ nhất tổng giáo chủ rồi...

Nàng lại vung tay xuất chưởng, không hề có tiếng gió rít, bảy hòa thượng phía nam lại ngã xuống, hồn lìa khỏi xác.

Liền tức, tiếng la hét ầm ĩ, chúng hòa thượng thảy đều kinh hồn bạt vía, đua nhau bỏ chạy.

Đại Quân quát to:

- Chạy đâu cho thoát!

Đồng thời tung mình lướt tới, lăng không vượt qua mấy trượng, tay phải vươn ra, chộp lấy cổ áo hòa thượng mặt đen béo nhất.

Hòa thượng mặt đen cao to mập mạp, nặng không dưới trăm cân, nhưng cổ áo bị Đại Quân nắm giữ, hai chân hẫng hụt, không sao chạy được nữa.

Y kinh hãi hét to:

- Nữ thần tiên tha mạng... Nữ thần tiên tha mạng...

Đại Quân buông tiếng cười khảy, ném y xuống đất, quát:

- Tha chết cho ngươi cũng được, chỉ cần ngươi trả lời bổn cô nương mấy câu hỏi.

Hòa thượng mặt đen lồm cồm bò dậy, bốn bề tĩnh lặng, đồng bọn đã bỏ chạy hết, chỉ còn lại một mình với những thi thể không còn tri giác.

Hòa thượng mặt đen quỳ trên đất, dập đầu lạy lia lịa:

- Nữ thần tiên hỏi gì, tiểu tăng trả lời đó, không dám nói dối nửa lời.

- Nói mau, thủ lĩnh của các ngươi là ai?

- Là Tử Kim Cang hòa thượng, chủ trì khu mộ viện thứ bảy!

Đại Quân chau mày:

- Ba hòa thượng kia là ai?

- Nữ thần tiên hỏi ba vị hòa thượng trong tay có phật châu phải không? Họ đều là chủ trì mộ viện, cùng thủ lĩnh hợp xưng là Thập Đại Kim Cang.

- Tử Kim Cang hòa thượng tướng mạo ra sao?

Ngay khi ấy, bỗng nghe một giọng lạnh toát vang lên:

- Bổn phật gia đến rồi đây, tướng mạo ra sao, cô nương có thể tự xem rõ.

Vừa dứt tiếng, một tiếng rú thảm thiết vang lên, từ miệng hòa thượng mặt đen phát ra.

Hòa thượng mặt đen bỗng lăn đi trên đất, rồi không còn động đậy nữa.

Đại Quân ánh mắt sắc bén, đã nhìn thấy một mũi vũ tiễn nhỏ cắm vào sau ót hòa thượng mặt đen.

Vũ tiễn này bay đến hoàn toàn yên lặng, trúng vào não sau hòa thượng mặt đen, hết sức chuẩn xác, chứng tỏ người phát ra võ công rất cao cường.

Đại Quân ngước mắt lên nhìn, chẳng rõ từ lúc nào trước mặt đã có thêm bảy hòa thượng, béo gầy cao thấp bất nhất, nhưng điều giống nhau là tay trái họ đều có treo lủng lẳng một chuỗi phật châu.

Phật châu đó đương nhiên là Lân Hỏa đạn Phong Vỹ châm.

Trong bảy hòa thượng có một người râu đen phủ ngực, cao to vạm vỡ, mặt mày tím đỏ, hẳn chính là Tử Kim Cang hòa thượng.

Đại Quân cười khảy:

- Các hạ là Tử Kim Cang hòa thượng phải không?

Tử Kim Cang hòa thượng cười gian xảo:

- Không sai, chính phật gia!

Đại Quân vốn nghĩ Tử Kim Cang hòa thượng là hóa danh của Tuyệt Trần Thần Y, giờ hết sức thất vọng, lạnh lùng nói:

- Các hạ đến thật đúng lúc, bổn cô nương có một điều muốn hỏi các hạ.

Tử Kim Cang hòa thượng giọng u ám:

- Cô nương muốn hỏi Tuyệt Trần Thần Y ở đâu, đúng không?

Đại Quân ngạc nhiên:

- Các hạ biết rồi ư?

- Có ba người cũng hỏi điều ấy!

- Các hạ đã cho họ biết rồi ư?

Tử Kim Cang hòa thượng cười đắc ý:

- Bổn phật gia vốn định đưa họ đi gặp Tuyệt Trần Thần Y, nhưng họ không đi được nữa, nên bổn phật gia không thể chiều ý họ.

Đại Quân cả kinh:

- Các hạ đã sát hại họ rồi ư?

Tử Kim Cang hòa thượng ha hả cười to vẻ đắc ý:

- Ma Kiếm Thần Quân, Độc Tý Tuyệt Đao và Bát Kiếm Phi Sương không người nào tránh khỏi thọ thương.

Đại Quân lúc này đã có sự đánh giá khác về Tử Kim Cang hòa thượng này, bởi võ công của Ma Kiếm Thần Quân, Độc Tý Tuyệt Đao và Bát Kiếm Phi Sương thuộc hàng cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, thiên hạ có mấy ai thắng nổi họ, vậy mà lại thọ thương dưới tay Tử Kim Cang hòa thượng này, đủ chứng tỏ ông ta lợi hại dường nào.

- Ba người họ đã thọ thương bởi Lân Hỏa đạn phải không?

Tử Kim Cang hòa thượng lạnh lùng:

- Không sai, chính là Phật Châu Lân Hỏa đạn!

Đại Quân mỉm cười:

- Đó là vì họ khinh địch, chứ đâu phải bằng vào chân tài thực học của các hạ, Lân Hỏa đạn tuy lợi hại, nhưng ba vị hòa thượng có trong tay Lân Hỏa đạn vẫn bị táng mạng đó thôi.

Tử Kim Cang hòa thượng thoáng biến sắc mặt:

- Ba vị Kim Cang hòa thượng là do cô nương sát hại phải không?

- Không phải, mà là Tàn Khuyết Thư Sinh!

Tử Kim Cang hòa thượng sầm mặt:

- Vậy thì phật gia không làm khó cô nương, cô nương hãy mau lui khỏi Vạn Nhân Phần.

Đại Quân mỉm cười:

- Chưa gặp được Tuyệt Trần Thần Y, bổn cô nương tuyệt đối không rời khỏi Vạn Nhân Phần.

- Vậy thì chỉ có một con đường chết.

Đại Quân thấy sáu hòa thượng khác đang chuẩn bị động thủ, vội quát:

- Hãy khoan động thủ!

- Cô nương chịu lui khỏi Vạn Nhân Phần rồi ư?

Đại Quân lạnh lùng:

- Bổn cô nương không muốn gây thêm chết chóc, chỉ muốn được gặp Tuyệt Trần Thần Y nhờ cứu chữa cho Tàn Khuyết Thư Sinh, ngoài ra không còn yêu cầu nào khác.

Tử Kim Cang hòa thượng sầm mặt:

- Phật gia cũng chỉ yêu cầu cô nương lui khỏi Vạn Nhân Phần, ngoài ra không còn yêu cầu nào khác.

Đại Quân đanh giọng:

- Các hạ tin không, ngay khi các vị vừa định phát ra viên Lân Hỏa đạn thứ nhất là bổn cô nương có thể lấy mạng toàn bộ các vị rồi.

Tử Kim Cang hòa thượng bỗng quát:

- Tuyết hoa phi vũ!

Đại Quân giàu kinh nghiệm giang hồ, biết đối phương đã hạ lệnh động thủ, bèn buông tiếng quát to, tả chưởng vung ra, một luồng ám kình Tố Nữ Tàn Dương chưởng đã nhanh như chớp công về phía một hòa thượng đứng bên trái nhất.

Im lìm không có chút tiếng động, hòa thượng đó không kịp rên lên một tiếng, người đã vang bay ra sau hơn ba trượng, không còn bò dậy nữa.

Tố Nữ Tàn Dương chưởng cái thế vô song của Đại Quân tuy khiến chúng hòa thương kinh tâm động phách, nhưng nàng không còn cơ hội xuất thủ nữa.

Trong chớp mắt, tiếng nổ rền vang, lửa bắn tung tóe, sáu Kim Cang hòa thượng đã cùng thi triển thủ pháp ám khí kỳ đặc, từng viên Lân Hỏa đạn nối tiếp ném ra, hệt như tuyết rơi rợp trời.

Đại Quân lúc này đã bị biển lửa vây quanh, nàng tả xông hữu đột, hết sang đông rồi lại sang tây, nhưng không sao thoát ra được.

Đại Quân hết sức kinh hoàng, chẳng phải nàng lo sợ mình thọ thương, mà là lo sợ cho Mộng Thiên Nhạc đang bất tỉnh nhân sự, một thoáng phân tâm, “đùng” một tiếng, hai viên Lân Hỏa đạn đã chạm nhau phát nổ chỉ cách nàng khoảng ba thước.

Đại Quân vội ngã người lăn đi trên đất, tuy tránh khỏi mấy mươi mũi Phong Vỹ châm, nhưng không tránh khỏi lửa đỏ, vạt áo đã bị cháy nám một mảng to.

Phật Châu Lân Hỏa đạn quả là một loại ám khí độc bộ thiên hạ, lúc này dưới sự thi triển của sáu Kim Cang hòa thượng, uy lực thật khủng khiếp.

Lửa cháy rợp trời, tiếng nổ rền rĩ, tia lửa chớp chóa, Đại Quân chỉ còn biết chống chỏi tránh né, không thể nào hoàn thủ được nữa.

Bỗng nghe Tử Kim Cang hòa thượng một tiếng quát to, từ ngoài phóng vào, tay phải vung lên, một mũi tên nhỏ nhanh như tia chớp “vút” một tiếng bắn thẳng vào ngực Đại Quân.

Dưới sự tấn công của lửa đỏ và khói mù thế này, bất kỳ ai cũng phải đầu choáng mắt hoa, thần trí hỗn loạn, ai có thể tránh khỏi thế công bằng ám khí nhanh và đột ngột như vậy?

Tử Kim Cang hòa thượng đinh ninh Đại Quân hẳn bị trúng tên, nhưng thật bất ngờ, Đại Quân kêu lên một tiếng sửng sốt, tay phải giơ lên, bắt lấy mũi tên, rồi liền xoay tay ném ra.

Một tiếng rú thảm thiết vang lên, một Kim Cang hòa thượng đã bị trúng tên vào mắt, hồn quy địa phủ.

Tử Kim Cang hòa thượng kinh hãi, vội quát:

- Tiếp tục phát Phật Châu Lân Hỏa đạn, hỏa hải liên thiên, giết chết người này...

Đại Quân đã nếm đủ mùi vị khổ sở của Phật Châu Lân Hỏa đạn, không dám xuất thủ nữa, vội phi thân đến bên Mộng Thiên Nhạc, nhanh chóng bồng chàng lên.

“Hu” “hu”... “Đùng” “đùng”... Phật Châu Lân Hỏa đạn liên tiếp bay đến.

Đại Quân hét to một tiếng, bồng lấy Mộng Thiên Nhạc vọt thẳng lên không, công lực nàng thật khó thể tin được, một cái tung mình đã vượt qua những ngọn trúc cao gần sáu trượng.

Tử Kim Cang hòa thượng thấy khinh công của Đại Quân trác tuyệt đến vậy, bất giác quên phát ra Phật Châu Lân Hỏa Đạn truy kích, chỉ trơ mắt nhìn nàng khuất dạng trong rừng trúc.

Đại Quân tay bồng Mộng Thiên Nhạc trong lòng liên tục phóng đi hơn một dặm trong rừng trúc, chợt mắt bừng sáng, đã ra khỏi khu rừng trúc rậm rạp của Vạn Nhân Phần.

Đại Quân dừng lại, quét mắt nhìn quanh, đây là phía tây bắc Vạn Nhân Phần, trước mặt là thảo nguyên bát ngát mịt mùng, giờ biết phải đi đâu?

Đại Quân bồng Mộng Thiên Nhạc tiếp tục phóng đi, ánh nắng chiều tà soi chiếu trên người nàng, vạt áo bị cháy nám nhiều nơi, trông hết sức thảm não.

Gió nhẹ thổi tung mái tóc dài của nàng, bay ngược ra sau, tạo nên một bức tranh xiết bao thê lương.

- Nhạc ca đang ở đâu... Nhạc ca...

Gió tây thổi tạt, từ xa vọng đến tiếng gọi ai oán, thê lương não nuột:

- Nhạc ca... Nhạc ca ở đâu vậy?...

Tiếng gọi thê thiết ấy đã khiến Đại Quân bừng tỉnh trong mê loạn, nàng ngước lên nhìn, thảo nguyên mênh mông không một bóng người, tiếng gọi mong manh xa vời...

Đại Quân lẩm bẩm:

- Đó là tiếng gọi của phụ nữ... nàng ta đang tìm Nhạc ca... Nhạc ca là ai vậy?

Đại Quân đứng lặng yên chờ nghe tiếng gọi tiếp, nào ngờ không gian tĩnh lặng, tiếng gọi ai oán thê lương ấy không còn vang lên nữa.

Đại Quân thở dài não nuột, lẩm bẩm:

- Có lẽ mình đã nghe lầm... Ôi! Sao mình lại đi về phía thảo nguyên hoang dã thế này? Mộng sư huynh tính mạng lâm nguy, thời gian rất là quý báu, sao mình lại hoài phí như vậy?... Tuyệt Trần Thần Y ở trong Vạn Nhân Phần, bất luận thế nào mình cũng phải tìm gặp ông ấy để cứu mạng Mộng sư huynh... Mình phải tức tốc quay trở lại, nhưng Phật Châu Lân Hỏa đạn của bọn Kim Cang hòa thượng quá ư lợi hại, mình không sao thắng nổi họ...

Hy vọng tìm gặp Tuyệt Trần Thần Y kể như tiêu tan, nàng bất giác vô vàn thất vọng, bi thương.

Chợt nàng nghĩ đến Mộng Thiên Nhạc tính mạng nguy cấp, phải cần Tuyệt Trần Thần Y cứu chữa, thế là nàng quyết định quay trở lại Vạn Nhân Phần.

Nàng bồng Mộng Thiên Nhạc quay người phóng đi, chừng nửa khắc sau đã đến bìa rừng góc tây bắc Vạn Nhân Phần.

Đại Quân nghĩ lần này trở vào Vạn Nhân Phần hẳn khó tránh khỏi một trận huyết chiến, mình bồng Mộng Thiên Nhạc trong tay chỉ tăng thêm nguy hiểm, bèn tìm đến dưới một cây tùng to, đặt chàng xuống gốc cây rồi nói:

- Mộng sư huynh hãy nằm yên đây, tiểu muội sẽ nhanh chóng quay lại!

Mộng Thiên Nhạc đang hôn mê, đương nhiên là không trả lời.

Đại Quân lắc đầu, buông tiếng thở dài thê lương, quay người thi triển khinh công phóng đi vào rừng trúc Vạn Nhân Phần.

Vạn Nhân Phần âm u ghê rợn, bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng.

Đại Quân lần này liên tiếp phóng đi qua sáu bảy khu mộ viện, nhưng không hề phát hiện một bóng người.

Đại Quân lòng nóng như thiêu đốt, mắt thấy hoàng hôn sắp đến, trong rừng trúc đã âm u mù mịt, màn đêm ập đến lại càng không sao tìm Tuyệt Trần Thần Y được nữa.

Đại Quân như thể điên cuồng hét to:

- Tử Kim Cang hòa thượng đang ở đâu? Bổn cô nương muốn đại chiến với các hạ ba trăm hiệp... Tuyệt Trần Thần Y Doãn lão tiền bối, lão tiền bối đang ở đâu? Đại Quân biết Doãn lão tiền bối ẩn náu trong Vạn Nhân Phần, mau ra đây đi!

Tiếng la hét của nàng vang vọng khắp rừng trúc, nhưng Vạn Nhân Phần vẫn hoàn toàn tĩnh lặng.

Đại Quân vừa la hét vừa cười ghê rợn, nàng cơ hồ đã trở nên điên cuồng.

Nàng phóng đi như gió trong rừng trúc, lúc lúc lại xuất chưởng đánh vào quan tài, gỗ vụn và xương trắng tung bay tứ tán.

Đột nhiên, “vù” “vù” hai tiếng, Đại Quân sớm đã nghe quen tiếng động ấy, liền tức tung mình lên không, ngay sau đó tiếng “đùng” “đùng” vang lên liên hồi, tia lửa xẹt qua bên dưới chân nàng.

Đại Quân như thể một cánh én bay, lướt đi về phía một bụi trúc cách khoảng bảy tám trượng, chưởng phong qua đi, một hòa thượng áo vàng ngã xuống đất.

Liền sau đó, nàng lại tung mình lên không, lướt đi về phía một bụi trúc cách khoảng hai trượng.

Nàng hai chân vừa chạm đất, một bóng người đã từ bụi trúc vọt lên.

Đại Quân khẽ quát:

- Chạy đâu cho thoát!

Tay trái vung ra, một luồng ám kình đã khiến người ấy từ trên không rơi xuống, không còn bò dậy được nữa, chưởng lực thật khủng khiếp.

“Vù” “vù” “vù”... tiếng ám khí rít gió vang lên cùng khắp...

Đại Quân thầm tính: Mười Kim Cang hòa thượng đã có ba người táng mạng dưới tay Mộng Thiên Nhạc, khi nãy nàng đã hạ sát hai người, giờ lại thêm hai người, vậy chỉ còn ba người nữa thôi.

Đại Quân người nhẹ như chim én, nhanh như mãnh hổ, lại tung mình lao về phía một bụi trúc xanh.

Một tiếng rú thảm thiết vang lên từ sau một cỗ quan tài, lại một hòa thượng áo vàng hồn lìa khỏi xác.

- Nha đầu thối tha, phật gia liều mạng với ngươi!

Trong tiếng quát, Tử Kim Cang hòa thượng với một hòa thượng áo vàng khác cùng lúc từ sau một gò đất phi thân đến.

Một mũi tên nhỏ kèm theo hai luồng chưởng lực cương mãnh khôn cùng từ sau ập đến.

Đại Quân cười khanh khách, quát:

- Lẽ ra các vị đã phải hiện thân từ lâu!

Đại Quân tung mình ngược ra sau, nhẹ nhàng hạ xuống phía sau hai hòa thượng.

Ngay khi ấy, một tiếng nói hối hả từ phía bên vọng đến:

- Cô nương xin dừng tay!

Nhưng Đại Quân tả chưởng đã tung ra, một vị hòa thượng không kịp rên lên nửa tiếng đã ngã ngửa ra sau, không ngoại lệ, tâm mạch đứt đoạn mà chết.

Ba bóng người lướt nhanh đến, hạ xuống bên cạnh Tử Kim Cang hòa thượng.

Đại Quân sau khi thấy rõ ba người, mừng rỡ nói:

- Tử Kim Cang hòa thượng này hãy giữ lại bức cung, ba vị không được sát hại.

Thì ra ba người này chính là “Ma Kiếm Thần Quân” Triệu Điện Thần, “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ và “Bát Kiếm Phi Sương” Trần Tam Thanh.

Lạ thay, Tử Kim Cang hòa thượng thấy ba người đến, sầm mặt quát:

- Ba người hãy mau bắt lấy tiện nhân này!

Đại Quân sững sờ, đưa mắt nhìn ba người, xem họ hành động thế nào?

Chỉ thấy họ nhanh nhẹn lách người, chia ra ba góc bao vây Đại Quân vào giữa.

Đại Quân thấy vậy cười khảy:

- Ba vị lúc nào đã trở quẻ nghe theo sự chỉ huy của Tử Kim Cang hòa thượng vậy?

Triệu Điện Thần nghiêm giọng:

- Đại cô nương, chúng lão phu đã gặp Tuyệt Trần Thần Y rồi, để đồng tâm hiệp lực đối phó với Hắc Ma Vương, chúng lão phu sẽ ở lại Vạn Nhân Phần. Kể từ bây giờ, Vạn Nhân Phần sẽ không cho người ngoài tiến vào một bước, nên xin Đại cô nương hãy mau lui khỏi đây.

Đại Quân nhướng mày, mặt bừng sát cơ:

- Bổn cô nương chưa gặp Tuyệt Trần Thần Y, quyết không rời khỏi Vạn Nhân Phần!

Liễu Kỳ lạnh lùng:

- Nếu cô nương không lui khỏi Vạn Nhân Phần, giữa chúng ta khó tránh khỏi xung đột.

Đại Quân đưa mắt nhìn Trần Tam Thanh:

- Trần lão tiền bối cũng quy thuận rồi ư?

Trần Tam Thanh lạnh lùng:

- Chốn võ lâm biến đổi khôn lường, Đại cô nương tốt hơn hết hãy mau lui khỏi Vạn Nhân Phần kẻo chuốt lấy họa sát thân.

Đại Quân cười sắc lạnh:

- Hay lắm, vậy thì Đại Quân muốn táng thân trong Vạn Nhân Phần chứ không muốn lui khỏi Vạn Nhân Phần dù chỉ một bước.

Tử Kim Cang hòa thượng trầm giọng:

- Ả ta đã sát hại chín vị Kim Cang hòa thượng, chả lẽ bần tăng phải trơ mắt nhìn ả ta ung dung rời khỏi đây hay sao?

Triệu Điện Thần đưa mắt nhìn Tử Kim Cang hòa thượng:

- Đại sư, Tuyệt Trần Thần Y muốn nàng ta lui khỏi Vạn Nhân Phần, nếu nàng ta không chịu lui đi, lúc ấy mới phải hạ độc thủ.

Tử Kim Cang gằn giọng:

- Bần tăng không tin Tuyệt Trần Thần Y có ý định như vậy!

Đại Quân cười khảy:

- Tặc hòa thượng, bổn cô nương lấy mạng ngươi trước.

Đoạn tay trái giơ lên, lao nhanh về phía Tử Kim Cang hòa thượng.

Nhưng nàng vừa động đậy, hai thanh trường kiếm và một ngọn trường đao đã nhanh như tia chớp cản trước mặt nàng.

Triệu Điện Thần, Liễu Kỳ và Trần Tam Thanh là ba cao thủ tuyệt đỉnh võ lâm, một khi liên thủ, ai dám đượng cự?

Đại Quân kinh hãi lùi sau ba bước, lạnh lùng nói:

- Ba vị quả thật muốn nhúng tay ngăn cản ư?

Triệu Điện Thần trầm giọng:

- Tuyệt Trần Thần Y có nói là Tàn Khuyết Thư Sinh bị trúng Lân Hỏa đạn Phong Vỹ châm hẳn không tử vong, chả lẽ cô nương còn muốn lộng hành nữa sao?

Đại Quân kinh ngạc hỏi:

- Triệu bang chủ nói là Tàn Khuyết Thư Sinh sẽ không chết ư?

Triệu Điện Thần thở dài não nuột:

- Lão hủ khi nãy cũng bị trúng Lân Hỏa đạn Phong Vỹ châm, chất độc Phong Vỹ châm đã khích dậy chất độc của Hắc Ma Vương, hai loại kịch độc cùng lúc phát tác, vậy mà lão phu có chết đâu.

- Đó là Triệu bang chủ nhờ được Tuyệt Trần Thần Y cứu chữa nên mới không chết.

- Đại cô nương có biết y lý Độc Mai Quế không? Tàn Khuyết Thư Sinh bị trúng Lân Hỏa đạn Phong Vỹ châm chẳng những không chết mà còn giải trừ chất độc trong người bị trúng của Hắc Ma Vương. Bây giờ Tàn Khuyết Thư Sinh chỉ hôn mê vài giờ thôi, không chết được đâu.

Đại Quân kinh ngạc:

- Triệu bang chủ nói thật chứ?

Triệu Điện Thần quả quyết:

- Tuyệt đối không ngoa!

Đại Quân cười khảy:

- Nếu các vị dối gạt Đại Quân, Đại Quân thề bất lưỡng lập với các vị.

Đoạn liền quay người bỏ đi. Chỉ nghe Triệu Điện Thần nói:

- Cô nương xin hãy nhớ, đừng bao giờ trở vào Vạn Nhân Phần nữa!

Đại Quân phi thân vượt qua mấy trượng, cao giọng nói:

- Tàn Khuyết Thư Sinh mà bình an vô sự, có lẽ bọn này sẽ vĩnh viễn lui khỏi võ lâm giang hồ...

Trong thoáng chốc Đại Quân đã khuất dạng.

Vầng thái dương đã lặn từ lâu, một vạt nắng chiều cuối cùng cũng đã tắt lịm.

Trên thảo nguyên hoang dã thỉnh thoảng lại vang lên tiếng gọi thê lương ai oán:

- Mộng sư huynh... sư huynh ở đâu vậy? Mộng sư huynh...

Một nữ lang y phục tả tơi, mặt mày tiều tụy phóng đi như điên trên thảo nguyên.

- Mộng sư huynh ở đâu vậy hả? Tại sao sư huynh lại rời bỏ tiểu muội thế này?

Khi nãy có tiếng nữ nhân não nùng thê lương gọi:

- Nhạc ca... Nhạc ca ở đâu vậy?

Giờ đây lại có tiếng nữ nhân não nùng thê lương gọi:

- Mộng sư huynh... sư huynh ở đâu vậy?

Cùng là tiếng nữ nhân não nùng thê lương, nhưng không phải là tiếng gọi của một người.

Thì ra Đại Quân sau khi ra khỏi khu rừng trúc của Vạn Nhân Phần, tìm đến dưới cây tùng kia, nhưng Mộng Thiên Nhạc không còn ở đó nữa.

Dưới cây tùng không có chút dấu vết, hiển nhiên là không có dã thú tấn công hoặc sự cố gì xảy ra, mà là Mộng Thiên Nhạc đã tự hồi tỉnh và rời khỏi.

Mộng Thiên Nhạc bỏ đi mà không từ biệt, khiến Đại Quân đau lòng nát dạ, từ khi nàng bị uống Thất Hồn đơn, thần kinh não đã tổn thương nặng nề, trở nên rất yếu ớt, lần đả kích này lại khiến trí não nàng trì trệ, hôn mê.

Nàng vừa kêu gọi danh tánh Mộng Thiên Nhạc vừa phóng đi như điên dại, tìm kiếm khắp mọi nơi trên thảo nguyên mênh mông.

Đêm mịt mùng, đìu hiu.

Nơi một góc thảo nguyên có một trang viện cũ nát, lạnh lẽo tiêu điều.

Bỗng xuất hiện một thiếu phụ áo trắng tóc dài, xinh đẹp tuyệt trần, tuổi chừng trên dưới hai mươi, nhưng bụng nàng gô cao, hiển nhiên đã mang thai.

Trên chiếc bụng hoài thai năm sáu tháng của nàng còn bồng một thanh niên bất tỉnh nhân sự, trông nàng càng thêm yếu ớt tội nghiệp.

Thiếu phụ áo trắng vẻ mặt đầy lo lắng bi thương, đưa mắt nhìn quanh trang viện, lẩm bẩm:

- Trang viện này có lẽ không có người ở!

Vừa nói vừa bồng người thanh niên đang hôn mê băng qua sân vườn, đi thẳng vào trong sảnh.

“Xẹt” một tiếng, thiếu phụ áo trắng bật cháy hỏa tập, soi sáng xung quanh, chỉ thấy gian đại sảnh này đầy đủ bàn ghế, ngay cả trên vách cũng có treo mấy bức thủy họa và hình người, dưới đất không một hạt bụi, hiển nhiên có người sinh sống.

Thiếu phụ áo trắng hoảng kinh, vội lui ra ngoài cửa sảnh, lớn tiếng nói:

- Trong nhà có ai không?

Thiếu phụ áo trắng liên tiếp gọi mấy tiếng, nhưng không có tiếng trả lời.

Thiếu phụ áo trắng lẩm bẩm:

- Có lẽ người trong nhà này đã đi khỏi, cửa không đóng thế này hẳn là không đi xa... Ôi! Nhạc ca thương thế trầm trọng, mình cần phải nhanh chóng chữa trị... Thôi thì đành phải tự ý mượn tạm đại sảnh này vậy.

Thiếu phụ áo trắng trở vào trong sảnh, bật cháy hỏa tập, nhanh chóng thắp cháy ba ngọn nến, lập tức soi sáng khắp nơi trong đại sảnh.

Lúc này thiếu phụ áo trắng đã thấy rõ sự bày trí cao quý trang nhã trong đại sảnh, cơ hồ mỗi bức tranh sơn thủy, hình người, hình thú đều được vẽ bởi danh nhân, hết sức sinh động, truyền thần.

Thiếu phụ áo trắng như không có thời gian và tâm trí thưởng thức những bức họa ấy, nàng đặt chàng thanh niên trong lòng nằm trên một chiếc bàn thấp to, rồi cởi áo trước ngực ra, xem kỹ vết thương, nhẹ nhàng thăm mạch hai tay.

Chừng một tuần trà sau, thiếu phụ mới buông tiếng thở dài, bưng một chiếc ghế dựa đến bên bàn, từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp ngọc để lên trên ghế.

“Choang” một tiếng, nắp hộp ngọc mở ra, trong hộp phát ra ánh sáng màu bạc và màu vàng kim chói lọi, lấn át cả ánh nến.

Thiếu phụ áo trắng từ trong hộp lấy ra một mũi kim châm và một mũi ngân châm nhỏ như lông trâu, dài chừng sáu tấc, mũi châm nào cũng sáng chói.

Thiếu phụ áo trắng lần lượt sắp từng mũi kim châm và ngân châm lên trên ghế, tổng cộng là mười hai mũi kim châm và mười hai mũi ngân châm.

Sau đó, thiếu phụ áo trắng hít sâu một hơi không khí, tay phải cầm lấy một mũi kim châm, tay trái ngân châm, cùng lúc đâm vào huyệt đạo trước ngực chàng thanh niên.

Thiếu phụ áo trắng hai tay chuyển động rất nhanh, thoáng chốc hai mươi bốn mũi kim châm và ngân châm chỉ còn lại hai mũi, lúc này nàng lại cầm lấy hai mũi kim ngân châm sau cùng.

Ngay khi ấy, bỗng nghe một tiếng gọi thê lương từ ngoài vọng vào:

- Mộng sư huynh ở đâu?

Thiếu phụ áo trắng sửng sốt, nhưng hai mũi châm trong tay vẫn đâm xuống huyệt đạo trước ngực chàng thanh niên.

Đột nhiên, trước cửa sảnh bóng người thấp thoáng, một thiếu nữ áo lam y phục tơi tả đã xuất hiện nơi cửa sảnh, vừa trông thấy người nằm trên bàn thấp, liền quát:

- Không được làm hại huynh ấy!

Rồi liền lao nhanh vào, tay trái ánh đỏ lóe lên, Tố Nữ Tàn Dương chưởng đã tung ra.

Thiếu nữ áo trắng đưa mắt nhìn nàng, hai mũi châm trong tay vẫn đâm vào huyệt đạo chàng thanh niên nên không sao đón đỡ chiêu chưởng công đến của đối phương, mắt thấy thiếu nữ áo trắng sắp táng mạng dưới tiềm lực bá đạo của Tố Nữ Tàn Dương chưởng.

Nào ngờ ngay trong khoảnh khắc ấy, một cánh tay từ phía sau thiếu phụ áo trắng vươn ra, đẩy nàng sang bên ba bốn bước.

Đại Quân không ngờ Tố Nữ Tàn Dương chưởng của mình lại hụt hẫng, tuy nhìn thấy người đã cứu thiếu nữ áo trắng, nhưng nàng không có thời gian xuất thủ, hai tay đưa ra định bồng lấy chàng thanh niên trên bàn.

Thiếu phụ áo trắng nhìn thấy, vội quát to:

- Không được động đến huynh ấy!

Đồng thời một chưởng tung ra, nhanh khôn tả, trúng nhẹ vào vai phải Đại Quân.

Đại Quân loạng choạng lùi sau ba bốn bước, “ụa” một tiếng, há miệng phún ra một ngụm máu tươi.

Đại Quân lúc này mắt ngập sát cơ, từ từ đưa tay trái lên.

Bỗng nghe một tiếng già nua quát:

- Dừng tay!

Nhưng đã quá muộn, ám kình Tố Nữ Tàn Dương chưởng của Đại Quân đã lại tung ra.

Thiếu phụ áo trắng “hự” một tiếng đau đớn, hai tay ôm bụng, cong lưng ngồi xuống đất.

Lúc này Đại Quân đã nhìn thấy rõ đối phương là một thai phụ, bất giác ngẩn người, hai chân nhũn ra, cũng ngã ngồi trên đất.

Thiếu phụ áo trắng sắc mặt trắng bệch, thớ thịt co giật, ra chiều hết sức đau đớn, gắng gượng nói:

- Vị bá bá này... xin hãy giúp tiện nữ trông chừng huynh ấy, huynh ấy sẽ hồi tỉnh ngay bây giờ...

Thì ra lúc này trong sảnh đã có thêm một lão nhân áo xanh mày bạc mắt hổ, hai tai rất to, tướng mạo đầy phúc đức, nhưng dường như có bệnh trong người, sắc mặt vàng ệch, tuy vậy vẫn không che đậy được khí chất oai vệ của ông.

Lão nhân áo xanh đưa mắt nhìn thiếu phụ áo trắng, giọng hiền từ nói:

- Cô nương thọ thương nghiêm trọng không?

Thiếu phụ áo trắng nhăn nhó:

- Rất nghiêm trọng, đã chấn động thai khí!

Đại Quân lúc này đã nhận ra vừa rồi thiếu phụ áo trắng không phải có ý làm hại Mộng Thiên Nhạc, mà là áp dụng thuật châm cứu điều trị thương thế cho chàng.

Nàng hết sức hối hận vì đã quá hấp tấp, bèn gắng sức đứng lên hỏi:

- Cô nương là ai?

Thiếu phụ áo trắng mặt lộ vẻ oán trách, giọng rên rỉ:

- Cô nương... rất có thể đã... giết chết thai nhi trong bụng...

Đại Quân thở dài não nuột:

- Tiểu muội... nhất thời mất lý trí... Tiểu muội quá hấp tấp...

Lúc này lão nhân áo xanh đi vào trong phòng, lấy ra một lọ dược vật, đi đến trước mặt thiếu phụ áo trắng, trút ra ba viên dược hoàn, giọng hiền từ nói:

- Cô nương hãy mau uống dược hoàn này, đây là Cửu Chuyển Mệnh Hoàn, không chừng có thể dằn nén thai khí.

Thiếu phụ áo trắng đón lấy ba viên dược hoàn, bỏ ngay vào miệng nuốt chửng, quả nhiên hương thơm ngào ngạt, sự đau đớn ở vùng bụng thuyên giảm ngay.

Đại Quân bỗng đưa tay đỡ thiếu phụ áo trắng đứng lên, thấp giọng nói:

- Vị tỷ tỷ này xin hãy lượng thứ cho tiểu muội!

Thiếu phụ áo trắng chau mày:

- Cô nương là ai? Sao quen biết huynh ấy?

Đại Quân chấn động trong lòng:

- Tỷ tỷ quen biết huynh ấy ư?

Thiếu phụ áo trắng giọng não nề:

- Huynh ấy là lang quân của tiểu muội!

Đại Quân sửng sốt:

- Tỷ tỷ.. là Tống Linh Huệ!

Thiếu phụ áo trắng dường như không ngờ Đại Quân biết danh tánh mình, ánh mắt lộ vẻ ưu sầu hỏi:

- Cô nương danh tánh là gì?

- Đại Quân! Sư muội của huynh ấy!

Thì ra thiếu phụ áo trắng là Tống Linh Huệ, từ khi Mộng Thiên Nhạc rời khỏi, nàng một mình ở chốn tuyệt cốc thâm sơn, niềm nhớ nhung lang quân ngày một gia tăng, ngày nào từ sáng sớm đến hoàng hôn nàng đều ra đứng nơi đầu núi ngóng trông lang quân trở về.

Tháng sau nàng đã nhận thấy trong người có điều khác lạ, bụng ngày một phình to, nàng biết sau một đêm ân ái mình đã hoài thai.

Thế là, nàng càng thêm khao khát lang quân trở về, nàng muốn hạ sơn, nhưng lời dặn dò của song thân lúc lâm chung khiến nàng không dám phản bội lời thề.

Thế nhưng, nỗi đau khổ vì nhung nhớ và nỗi kinh hoàng bởi bụng ngày một to đã thôi thúc nàng bất chấp tất cả, quyết định hạ sơn.

Sau khi hạ sơn, dọc đường nàng luôn hỏi thăm tung tích của Mộng Thiên Nhạc, nàng đến Hà Bắc... rồi Hà Nam, trải qua hơn một tháng trời vẫn không tìm được Mộng Thiên Nhạc.

Bởi quá thương tâm nên tâm lý thay đổi, mỗi ngày hoàng hôn nàng đều cất tiếng gọi “Nhạc ca” nơi vùng thảo nguyên hoang dã.

Sau cùng, nàng đã tìm gặp Mộng Thiên Nhạc nằm dưới gốc cây tùng và đang hấp hối, bèn bồng chàng phóng đi hơn một dặm đường, tìm đến trang viện này.

Tống Linh Huệ buông tiếng thở dài áo não, chậm rãi nói:

- Đại Quân tỷ tỷ, tiểu muội có nghe Nhạc ca đề cập đến tỷ tỷ, Nhạc ca tái xuất giang hồ chính là để cứu tỷ tỷ... Ôi! Nhưng hôm nay Nhạc ca đã trở nên như thế này...

Đại Quân nước mắt ràn rụa, thấp giọng:

- Tống tỷ tỷ hãy lượng thứ cho Đại Quân, Đại Quân thật đáng chết... Giờ mà Tống tỷ tỷ có mệnh hệ gì, tiểu muội thật quá có lỗi với Mộng sư huynh.

Đại Quân bật khóc nức nở, tiếng khóc thật bi thương, da diết.

Tống Linh Huệ thấy vậy an ủi:

- Đại Quân tỷ tỷ đừng thương tâm, tiểu muội không chết được đâu!

Đại Quân nghẹn ngào:

- Tống tỷ tỷ... Khi nãy tiểu muội đã vận dụng Tố Nữ Tàn Dương thần công... Tiểu muội thật đáng chết...

Bỗng nghe lão nhân áo xanh buông tiếng thở dài rồi nói:

- Tố Nữ Tàn Dương thần công là một tuyệt học hiếm có trong võ lâm, nhưng Tống cô nương có luyện Thái Ất cương khí hộ thân, dường như thọ thương không nghiêm trọng lắm.

Lời nói của lão nhân áo xanh đã khiến hai nàng sực nhớ trong sảnh còn có người thứ ba, Tống Linh Huệ quay lại nhìn lão nhân áo xanh, cung kính nói:

- Đa tạ lão tiền bối đã ban cho linh dược, xin thứ cho tiểu nữ đang thọ thương, chưa thể khom mình bái tạ.

Lão nhân áo xanh mỉm cười:

- Tống cô nương không cần khách sáo!

- Lão tiền bối hẳn là chủ nhân trang viện này, hôm nay trong lúc lão tiền bối đi vắng tiểu nữ đã tự ý vào đây mượn dùng quý sảnh, kính xin lão tiền bối lượng thứ cho sự mạo muội của tiểu nữ.

Lão nhân áo xanh mỉm cười:

- Không cần khách sáo, chúng ta gặp gỡ nhau đây là tam sinh hữu duyên rồi!

Tống Linh Huệ mỉm cười:

- Lão tiền bối thật là một vị kỳ nhân, chỉ nhìn qua đã nhận biết đường lối võ công của tiểu nữ, dám hỏi lão tiền bối tôn tánh đại danh?

Lão nhân áo xanh vuốt râu cười:

- Thái Ất cương khí là tuyệt học võ lâm, trong thiên hạ chỉ “Võ Lâm Tình Lữ” Tống Uyên phu phụ là được chân truyền, nếu lão hủ đoán không lầm, Tống cô nương hẳn là hậu duệ của Tống Uyên.

Tống Linh Huệ biến sắc mặt, vội hỏi:

- Lão tiền bối là ai?

Trong lúc này, trong đầu Tống Linh Huệ nhanh chóng hiện lên những lời nói của phụ thân lúc lâm chung :

- Huệ nhi tuy đã luyện thành tuyệt kỹ Thái Ất cương khí và nhiều tuyệt học cái thế, nhưng bất luận thế nào Huệ nhi cũng không được hạ sơn ra đi, vì phụ mẫu thân có một kẻ thù hết sức lợi hại, y chẳng những luyện thành các môn tuyệt học võ lâm, mà còn lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn bạo, chỉ cần Huệ nhi hiển lộ võ công là y nhận ra thân thế lai lịch hẳn sẽ chuốc lấy họa sát thân. Do đó phụ thân muốn Huệ nhi phát thệ vĩnh viễn không hạ sơn, vĩnh viễn giấu kín võ công ngay cả đối với người mình yêu…

Tống Linh Huệ lòng hết sức kinh hãi, mắt chằm chặp nhìn lão nhân áo xanh.

Đại Quân thấy Tống Linh Huệ căng thẳng như vậy, cũng thầm tự trách mình, chỉ cần lão nhân áo xanh xâm phạm là nàng tranh trước xuất thủ ngay.

Lão nhân áo xanh nhìn hai nàng chậm rãi nói :

- Hai vị cô nương không cần biết danh tánh lão hủ, và cũng đừng hoài nghi và lo sợ.

Tống Linh Huệ vừa mới xuất đạo giang hồ, va chạm cuộc đời còn ít, nghe vậy bất giác e ngại cúi đầu xuống.

Đại Quân mỉm cười :

- Không dám, không dám! Chúng tiểu nữ chỉ cảm thấy lão tiền bối có vẻ khác lạ thôi!

Lão nhân áo xanh vuốt râu cười:

- Thấy lạ mà không lạ, lạ là do trong lòng sinh ra!

Đoạn quay nhìn Mộng Thiên Nhạc nằm trên bàn, nói tiếp:

- Khi xưa, thuật châm cứu với hai mươi bốn mũi kim ngân châm của Tống phu nhân là khắc tinh của vạn độc, giờ đây chất độc trong người Mộng thiếu hiệp có lẽ đã giải trừ hết, Tống cô nương có thể rút châm ra được rồi.

Tống Linh Huệ lòng càng thêm thắc mắc:

- Lão tiền bối dường như biết rất rõ về song thân của tiểu nữ.

Lão nhân áo xanh khẽ cười:

- “Võ Lâm Tình Lữ” Tống Uyên phu phụ danh liệt trong mười đại cao thủ võ lâm, lừng danh một thời, ai mà không biết?

Đại Quân bỗng nói:

- Lão tiền bối, xin lượng thứ cho tiểu nữ mạo muội hỏi một câu, lão tiền bối sắc mặt không tốt, phải chăng quý thể bất an?

Lão nhân áo xanh cười:

- Đại cô nương ánh mắt thật sắc bén, lão hủ quả là có bệnh trong người!

- Chẳng hay lão tiền bối bệnh vì vậy?

- Trúng độc!

- Có phải rất khó chữa trị không?

- Chất độc trong người lão hủ, khắp thiên hạ chỉ hai người có thể chữa trị thôi!

- Tiểu nữ biết hai người đó!

Lão nhân áo xanh cười:

- Đại cô nương nói nghe thử xem!

- Một là “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo, hai là thuật châm cứu của Tống phu nhân.

Lão nhân áo xanh cười hơ hớ:

- Thật thông minh, cô nương đoán rất đúng. Nhưng lão hủ thật không hiểu, Đại cô nương dựa vào đâu mà biết được tâm ý của lão hủ.

- Khi nãy Tống tỷ tỷ thọ thương, tiểu nữ nhận thấy lão tiền bối lộ vẻ hết sức lo lắng.

Tống Linh Huệ trố mắt nhìn lão nhân áo xanh:

- Lão tiền bối quả thật trong người bị trúng độc ư?

Lão nhân áo xanh gật đầu:

- Đúng vậy, bệnh độc đã hành hạ lão hủ mấy mươi năm rồi!

Tống Linh Huệ nhiệt tình:

- Lão tiền bối có bệnh, tiểu nữ sẵn sàng giúp hết sức mình.

- Lão hủ xin cảm tạ trước!

Tống Linh Huệ bỗng quay sang Đại Quân nói:

- Đại Quân tỷ tỷ hãy đến rút hai mươi bốn mũi kim ngân châm trên ngực Nhạc ca ra đi!

Đại Quân liền đi đến bên cạnh Mộng Thiên Nhạc, y lời rút hết hai mươi bốn mũi kim ngân châm trên ngực chàng ra.

Tống Linh Huệ lại nói:

- Chừng nửa giờ sau Nhạc ca sẽ hồi tỉnh, Đại Quân tỷ tỷ đã trúng một chiêu Thái Ất chưởng của tiểu muội, nội phủ hẳn cũng thọ thương nhẹ, hãy mau tĩnh tọa vận công điều tức. Bằng không, máu bầm ứ đọng sẽ trở nên bất trị.

Đại Quân cảm kích:

- Tống tỷ tỷ, tiểu muội không hề gì, giờ xin nhắc nhở tỷ tỷ...

Tống Linh Huệ ngắt lời:

- Tiểu muội được vị lão tiền bối này tặng cho diệu dược, có lẽ không còn nguy hiểm nữa, chỉ cần điều tức một hồi là có thể chữa trị độc thương cho vị lão tiền bối này.

Lão nhân áo xanh vội nói:

- Không cần vội, không cần vội, các vị hãy ở đây nghỉ ngơi vài hôm, chờ thương thế hoàn toàn bình phục rồi hẵng chữa trị cho lão hủ cũng không muộn.

Đại Quân tiếp lời:

- Tống tỷ tỷ, chúng ta tá túc ở đây vài hôm cũng được.

Tống Linh Huệ thở dài:

- Chúng ta không hề quen biết vị lão tiền bối này, làm phiền như vậy thật ái ngại.

Lão nhân áo xanh cười:

- Tống cô nương nặng lời rồi, nếu cô nương chữa khỏi được độc thương bao năm cho lão hủ, ân đức ấy lão hủ còn e khó thể báo đáp. À! Có lẽ hai vị cô nương còn chưa dùng bữa tối, để lão hủ vào trong bảo bộc nhân chuẩn bị thức ăn.

Đoạn liền một mình đi vào nội thất, trong sảnh chỉ còn lại Mộng Thiên Nhạc, Đại Quân và Tống Linh Huệ.

Đại Quân và Tống Linh Huệ tuy trong lòng hoài nghi về lai lịch của lão nhân áo xanh, nhưng lão nhân áo xanh thân thiện và nhiệt tình như vậy, khiến hai nàng không dám nghi ngại gì nữa.

Lão nhân áo xanh vào trong một hồi, bỗng thấy hai nha hoàn áo xanh từ hậu thất đi ra, một người tay bưng một khay trà tinh xảo, trên có sáu chiếc chung, còn một người tay xách một ấm trà.

Hai nha hoàn này tuổi chừng mười lăm mười sáu, da dẻ trắng nuột, mày mắt diễm lệ, nụ cười thật tươi rất là khả ái.

Nha hoàn áo xanh bên phải tay xách ấm trà cất giọng lảnh lót nói:

- Tiếp khách chậm trễ, kính xin lượng thứ, mời nhị vị cô nương dùng trà!

Hai nha hoàn áo xanh nhanh chóng rót trà vào chung, cùng hai tay cung kính trao cho Đại Quân và Tống Linh Huệ.

Đại Quân và Tống Linh Huệ không khách sáo đón lấy, Đại Quân cảm thấy chung trà trong tay lạnh buốt, thì ra chung được làm bằng ngọc, kinh ngạc buột miệng nói:

- Sáu chiếc chung này quá là quý giá!

Nha hoàn áo xanh mỉm cười:

- Cô nương nhãn lực hơn người, sáu chiếc thiên niên bạch ngọc bôi này chủ nhân chỉ dùng khi tiếp đãi khách quý, nghe nói dùng đựng trà chẳng những mùi vị thơm ngon, mà dùng thường xuyên còn có thể tráng kiện trường thọ, tinh thần sảng khoái.

Tống Linh Huệ lúc này đã uống vào một ngụm, tấm tắc khen:

- Thơm quá, thật chưa từng được uống loại trà ngon thế này!

Đại Quân uống một ngụm, cũng buột miệng khen:

- Trà này như quỳnh tương ngọc dịch, cam lộ ngàn năm, thật là kỳ phẩm nhân gian.

Hai nha hoàn áo xanh đứng bên lại rót thêm hai chung trà đưa cho Đại Quân và Tống Linh Huệ.

Tống Linh Huệ mỉm cười:

- Hai vị muội muội hãy thưởng thức một chung đi!

Hai nha hoàn áo xanh mỉm cười:

- Trà của thiên niên bạch ngọc bôi hết sức trân quý, nô tỳ không dám uống!

Đại Quân giật mình, thầm nghĩ:

- Sao họ không dám uống, chả lẽ trong trà có vấn đề?

Ngay khi ấy, bỗng nghe tiếng cười ha hả nói:

- Tú Cung! Tú Nga! Khách đã thưởng cho một chung trà thiên niên bạch ngọc bôi, sao còn chưa cảm tạ?

Hai nha hoàn áo xanh nghe vậy vội cùng nói:

- Cô nương đã thưởng trà, nô tỳ xin đa tạ!

Đoạn liền uống cạn một hơi chung trà trong tay, rồi cùng nói:

- Thơm quá, ngọt quá!

Đại Quân thấy thần thái của hai nha hoàn như chưa từng được uống trà trong thiên niên bạch ngọc bôi, ngạc nhiên hỏi:

- Hai vị muội muội chưa từng uống trà này ư?

Lúc này lão nhân áo xanh từ trong nội thất chậm rãi đi ra, mỉm cười nói:

- Thiên niên bạch ngọc bôi hết sức trân quý, lão hủ chưa từng giao cho bộc nhân sử dụng, để khiến hai vị cô nương cười cho.

Tống Linh Huệ nhẹ chau mày, thầm nghĩ:

- Lão này thật keo kiệt, vậy mà lại khảng khái với bọn mình.

Đại Quân cười nói:

- Xin mời lão tiền bối cùng thưởng thức một chung trà!

Lão nhân áo xanh như nhìn thấu tâm ý Đại Quân, cười hơ hớ nói:

- Lão hủ đương nhiên phải cùng uống với khách rồi!

Lúc này nha hoàn Tú Cung đã bưng một chung trà đi đến trước mặt lão nhân áo xanh, ông đón lấy uống cạn một hơi, đoạn khẽ cười nói:

- Tú Cung, Tú Nga, hãy vào trong phụ Hải Thanh Tử chuẩn bị thức ăn.

Hai nha hoàn áo xanh khom mình cung kính thi lễ với mọi người, nhanh chóng lui vào trong.

Lão nhân áo xanh ngồi xuống ghế, mỉm cười nói:

- Lão hủ hồi nửa năm trước di cư đến đây dưỡng bệnh, chỉ dẫn theo ba bộc tùng, nên trang viện rộng lớn này có vẻ rất lạnh lẽo đìu hiu.

Đại Quân và Tống Linh Huệ vừa định hỏi trong trang viện này gồm có những ai, nào ngờ lão nhân áo xanh đã nói ra trước, nhưng Đại Quân trong lòng vẫn hết sức nghi hoặc đối với lão nhân áo xanh này.

Đại Quân cười nói:

- Lão tiền bối vẫn chưa muốn cho biết tôn tính đại danh ư?

Lão nhân áo xanh cười ha hả:

- Đại Quân cô nương, hai vị sớm muộn gì cũng sẽ biết lão hủ là ai thôi!

Bỗng nghe một tiếng rên khẽ vang lên, Mộng Thiên Nhạc đột nhiên ngồi bật dậy trên bàn.

Chàng vừa ngồi dậy, ngay lúc mặt đối mặt với Tống Linh Huệ, bất giác kinh ngạc đưa tay dụi mắt, rồi lại mở ra.

Tống Linh Huệ liền cất tiếng:

- Nhạc ca... muội đây!

Đồng thời đã lao nhanh đến. Mộng Thiên Nhạc lúc lắc đầu:

- Linh Huệ, muội đó ư? Đây có phải là trong mơ không?

Đại Quân cũng đi đến nói :

- Không phải trong mơ, mà là Tống tỷ tỷ đã hạ sơn cứu sư huynh!

Mộng Thiên Nhạc giờ đã nhìn thấy rõ diện mạo mọi người trong sảnh, đây không phải trong mơ, mà là sự thật, nhưng trong ký ức của chàng, Tống Linh Huệ là một phụ nữ yếu đuối không biết võ công, làm sao có thể cứu chữa cho mình? Nhưng hơn ba năm trước, chẳng phải nàng cũng đã cứu mạng mình là gì?

Trong đầu Mộng Thiên Nhạc bao ý nghĩ ngổn ngang, nhưng khi nhìn thấy chiếc bụng nhô cao của Tống Linh Huệ, chàng hết sức kinh ngạc, lẩm bẩm:

- Linh Huệ, muội... đã mang thai ư?

Tống Linh Huệ thấy Mộng Thiên Nhạc ra chiều ngơ ngẩn, nàng bất giác tủi thân, nghĩ là chàng không yêu mình, không thích thai nhi trong bụng, “òa” một tiếng, bật khóc rấm rứt.

Đại Quân bỗng lạnh lùng nói:

- Mộng sư huynh, Tống tỷ tỷ đã mang thai nhi của sư huynh, sư huynh thật nhẫn tâm, để cho một người con gái yếu đuối đơn độc ở chốn thâm sơn, giờ đây Tống tỷ tỷ đã vượt qua thiên sơn vạn thủy, biết bao gian khổ tìm kiếm sư huynh, hơn nữa lại còn cứu mạng sư huynh, vậy mà sư huynh lại lạnh nhạt với Tống tỷ tỷ như thế này?

Mộng Thiên Nhạc thấy Tống Linh Huệ, lòng càng thêm rối rắm, bất giác ngồi thừ ra, giờ nghe Đại Quân nói vậy, như vừa tỉnh lại trong mơ, bỗng hét to một tiếng, nhào đến ôm vai Tống Linh Huệ, hớn hở nói:

- Linh Huệ... muội quả thật đã mang thai con của chúng ta ư? Ô! Huynh mừng quá... Huynh mừng quá... Huynh chưa bao giờ nghĩ đến mình lại có con... Huynh mừng quá... Ô! Linh Huệ, muội vất vả quá, huynh... huynh thật có lỗi với muội.

Tống Linh Huệ hé môi cười, nghe lòng thật ấm áp, thẹn thùng nói:

- Nhạc ca thích con thật ư? Muội còn trách đứa bé đến quá sớm đấy!

Mộng Thiên Nhạc vui mừng nhảy cẩng lên:

- Càng sớm càng tốt, huynh ước gì có con gọi phụ thân ngay bây giờ...

Tống Linh Huệ hờn dỗi:

- Đây đâu phải nhà của chúng ta, Nhạc ca đừng có la lối ầm ĩ mà thất lễ như vậy.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy quay đầu nhìn quanh, thắc mắc hỏi:

- Đây là đâu? Huệ muội đã hạ sơn ra sao?... Hãy kể cho huynh nghe mọi sự đi...

Lão nhân áo xanh bỗng ha hả cười to nói:

- Tống cô nương với Mộng lão đệ lâu ngày trùng phùng, hẳn có nhiều lời muốn nói, lão hủ tạm cáo lui.

Lần này Mộng Thiên Nhạc đã nhìn rõ diện mạo của lão nhân áo xanh, chàng thoáng biến sắc mặt, ngạc nhiên thầm nghĩ:

- Dường như mình đã từng gặp ông ta rồi... Ông ta là ai thế nhỉ?

Lão nhân áo xanh đi vào hậu sảnh. Đại Quân thấy Mộng Thiên Nhạc với Tống Linh Huệ âu yếm bên nhau, thỏ thẻ tâm tình, lòng nghe vô vàn chua chát, lẳng lặng quay người đi ra ngoài sảnh.

Tống Linh Huệ nhác thấy, vội nhanh bước đuổi theo nói:

- Đại Quân tỷ tỷ đi đâu vậy?

Đại Quân nhoẻn cười:

- Mộng sư huynh đã bình yên vô sự, Đại Quân muốn rời khỏi đây...

Tống Linh Huệ giận dỗi:

- Tỷ tỷ đừng đi, tỷ tỷ mà đi, tiểu muội tức khắc trở về thâm sơn ngay!

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Sư muội đừng đi, dù muốn đi cũng không cần vội trong nhất thời. Ôi! Đây là đâu? Lão nhân khi nãy là ai vậy?

Đại Quân khi nãy cũng nhận thấy thần sắc của Mộng Thiên Nhạc thay đổi khi nhìn rõ diện mạo của lão nhân áo xanh, bất giác động tâm hỏi:

- Mộng sư huynh đã từng gặp ông ấy rồi ư? Ông ấy là chủ nhân trang viện này, trang viện này ở ngoại ô thành Lạc Dương, xung quanh không có dân cư.

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.