Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một đời dâm ác

Phiên bản Dịch · 11915 chữ

Mặc dù thân thủ giết người của Mộng Thiên Nhạc cực nhanh, không hề gây ra tiếng động, nhưng đại điện này canh phòng nghiêm ngặt, có rất nhiều trạm gác, hai mươi bốn vệ sĩ áo vàng trước cửa điện chỉ là lực lượng canh phòng yếu nhất xung quanh đại điện.

Thốt nhiên, một tiếng sáo lảnh lói vang lên, ba vệ sĩ áo vàng vai giắt trường kiếm từ trên ba ngọn cổ bách trong sân vườn phóng xuống, nhanh chóng rút kiếm ra, lao nhanh về phía Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc biết mình đã bị lộ, càng không thể chần chừ, lập tức xông tới đón lấy ba vệ sĩ áo vàng ấy.

Bóng người đôi bên vừa tiếp xúc, tiếng “bốp bốp” khẽ vang lên, ba vệ sĩ áo vàng đã ngã chết dưới đất.

Mộng Thiên Nhạc một tay đã đoạt lấy ba thanh trường kiếm.

Lúc này, bên trái sân vườn bỗng vang lên tiếng cười u ám và lạnh lùng nói:

- Thân thủ thật lợi hại, lão phu đã mấy mươi năm không gặp cao thủ mạnh như vậy rồi!

Mộng Thiên Nhạc ngước mắt nhìn, chỉ thấy một lão nhân béo lùn ở cách mười mấy trượng đang chậm bước đi đến, theo sau là tám vệ sĩ áo vàng.

Mộng Thiên Nhạc ánh mắt sắc bèn, nhìn là biết lão nhân béo lùn này võ công cực cao.

Đột nhiên, tiếng lốp bốp vang rền, tám vệ sĩ áo vàng đã từ nơi lưng rút ra một ngọn trường tiên, động tác nhanh nhẹn bao vây Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc biết nhuyễn tiên là một loại binh khí ngoại môn rất lợi hại, nếu tinh thông tiên pháp, khi thi triển có thể đối kháng với hai người có võ công tương đương.

Do đó, Mộng Thiên Nhạc không để cho tám vệ sĩ áo vàng có cơ hội tranh trước xuất thủ, buông tiếng cười khảy, người như gió xoáy lướt sang phía tây, đồng thời hai trong ba thanh trường kiếm trong tay đã bay ra như tia chớp.

Tiếng rú thảm thiết vang lên, bốn vệ sĩ áo vàng từ phía đông và phía bắc lao đến đã đầu lìa khỏi cổ.

Một kiếm chém bay đầu hai người, đó thật là một tuyệt kỹ kinh người.

Mộng Thiên Nhạc sau khi ném ra hai trường kiếm, trong tay hãy còn một thanh trường kiếm, ngay khi xoay người về phía tây, hàn quang lấp lóa, hai vệ sĩ áo vàng đã bị chém ngang lưng thành hai khúc, máu tuôn đầm đìa, gan ruột nhầy nhụa.

Trong chốc lát, tám vệ sĩ áo vàng đã chết hết sáu, khí thế ấy đã khiến lão nhân béo lùn và hai vệ sĩ áo vàng ở phía nam kinh hoàng dừng bước.

Mộng Thiên Nhạc tay cầm trường kiếm từng bước đi về phía lão nhân béo lùn, khẽ cười lạnh lùng nói:

- Trường tiên tuy là binh khí độc môn chuyên khắc chế đao kiếm, nhưng gặp kẻ này cũng phải táng mạng chốn suối vàng thôi.

Lão nhân béo lùn mặt đầy kinh hoàng hỏi:

- Các hạ là ai?

Mộng Thiên Nhạc cười lạnh lùng:

- Huyết Kiếm môn chủ Tàn Khuyết Thư Sinh!

Vừa dứt lời, Mộng Thiên Nhạc vụt lướt tới, một kiếm đâm thẳng vào lão nhân béo lùn.

Chàng xuất kiếm nhanh như tia chớp, nhưng trường tiên của lão nhân béo lùn cũng nhanh chẳng kém quét ra, Mộng Thiên Nhạc chỉ cảm thấy cổ tay trái bị xiết chặt, đã bị nhuyễn tiên quấn ba bốn vòng, thế kiếm công ra đã mất chuẩn.

Lão nhân béo lùn đắc ý cười dài:

- Quái Ảnh Thần Tiên lừng danh võ lâm thiên hạ mấy mươi năm, trường tiên trong tay, không ai có thể đào thoát. Hắc hắc, Tàn Khuyết Thư Sinh, bây giờ một cánh tay của các hạ lại bị tàn khuyết thêm một bàn tay nữa rồi.

Lúc này, Mộng Thiên Nhạc cảm thấy cổ tay bị nhuyễn tiên xiết chặt hơn, xương thịt đau nhói cơ hồ vỡ nát, chàng biết nếu đối phương xiết mạnh hơn nữa, quả thật tay trái chàng phải mất đi một bàn tay nữa.

Suy tính thật nhanh, bỗng chàng chúi tới trước như thể bị nhuyễn tiên kéo ngã xuống đất.

Nhưng ngay khi Mộng Thiên Nhạc đứng trở lên, cùng lúc là một tiếng “hự” đau đớn, lão nhân béo lùn đã bị chém toạc một đường dài hơn thước nơi bụng, máu và ruột từ khe nứt tuôn ra.

Lão nhân béo lùn da thịt trên mặt co giật liên hồi, đau đớn nói:

- Các hạ… làm sao có thể vuột khỏi trường tiên có gai ngược thế này?

Mộng Thiên Nhạc đứng cách khoảng bốn thước, vẻ mặt đanh lạnh nói:

- Trường tiên của các hạ rất xứng danh nhanh nhất thiên hạ, ba mươi năm trước giới lục lâm Giang Nam có một cường đạo tinh thông tiên pháp, danh hiệu là Quái Ảnh Thần Tiên, hẳn chính là các hạ?

Lão nhân béo lùn trên mặt càng có vẻ đau đớn hơn, run giọng nói:

- Danh hiệu Quái Ảnh Thần Tiên… hôm nay đã trở thành nước chảy hoa rơi… Tàn Khuyết Thư Sinh… kiếm thuật của các hạ tuy vô địch thiên hạ… nhưng khó mà chống lại mấy trăm vệ sĩ Vô Ngã chân giáo giáp công… sau cùng các hạ cũng phải ngã xuống như lão phu…

Nói đến đó, lão nhân béo lùn bước chân loạng choạng, ngã lăn ra đất, không còn bò dậy được nữa.

“Quái Ảnh Thần Tiên” Tiết Võ, một đại đạo lục lâm lừng danh trên giang hồ mấy mươi năm, vậy mà hôm nay đã chết dưới tay Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc từ từ ngẩng đầu lên, quét mắt nhìn quanh, bất giác giật mình kinh hãi, thì ra lúc này quanh chàng đầy nghịt người, đao kiếm thương mâu như rừng, hàng hàng lớp lớp bao vây chàng vào giữa.

Mộng Thiên Nhạc bất giác rợn người, thầm nghĩ:

- Nếu mình giết hết những người này, hẳn tinh lực cạn kiệt, xuôi tay chịu chết… Hôm nay mình phải thoát khỏi đây hay là ra tay tàn sát để khiến Vô Ngã chân giáo tổn thương nguyên khí? Ôi! Những người này đều là bị dâm uy của đệ nhất tổng giáo chủ bức hiếp, làm tay sai cho y thị, mình sao thể giết họ cho đành?

Nghĩ đoạn, chàng bèn dõng dạc nói:

- Chư vị nghe đây, tại hạ là “Tàn Khuyết Thư Sinh” Mộng Thiên Nhạc, đương kim môn chủ Huyết Kiếm môn, hơn ba mươi thi thể trên đất đã chứng minh uy lực của thanh kiếm trong tay tại hạ, ngoại trừ Đệ nhất Tổng giáo chủ còn có thể tiếp được vài chiêu, các vị như với trứng chọi đá, như thiêu thân lao vào lửa đỏ, khó thể chống nổi kiếm chiêu của tại hạ. Trời cao có đức hiếu sinh, tại hạ không muốn gây nhiều sát nghiệt, nếu các vị nghe hiểu lời nói của tại hạ, xin hãy tránh đường, tại hạ tuyệt đối không gây tổn thương cho bất kỳ ai.

Vừa dứt lời, trong đám đông vang lên một chuỗi cười lạnh lùng nói:

- Bổn tọa không tin một người nửa tàn phế như ngươi có được bao nhiêu bản lĩnh.

Chỉ thấy đám người phía bắc lao xao, hai người áo dài đen cất bước đi thẳng đến, theo sau là tám đại hán áo đen vai giắt trường kiếm.

Mộng Thiên Nhạc vừa nghe tiếng nói ấy, lửa hận thù liền tức bừng cháy trong lòng, gắt giọng quát:

- Tiêu Tử Minh, ngươi đến thật đúng lúc!

Mộng Thiên Nhạc đôi mắt phún lửa, giận dữ nhìn người áo dài đen bịt mặt, bên lưng đeo song kiếm.

Lúc này người áo dài đen tóc dài phủ vai, bán nam bán nữ đứng bên phải cười ha hả quái dị nói:

- Những tưởng “Tàn Khuyết Thư Sinh” Mộng Thiên Nhạc là ai! Hắc hắc… Không ngờ lại là ngươi.

Mộng Thiên Nhạc đương nhiên nhận ra người này là lục giáo chủ Vô Ngã chân giáo chàng buông tiếng khảy, gật đầu nói:

- Không sai, Cao Phong chính là tại hạ, ba năm trước các hạ đã bại dưới tay tại hạ, hôm nay càng không phải địch thủ của tại hạ. Hừ! Hừ! Mộng Thiên Nhạc này ân oán phân minh, các hạ không phải là người mà Mộng mỗ cần thiết lấy mạng, chỉ cần các hạ thức thời vụ lui ra, Mộng mỗ còn có thể kiếm hạ lưu tình…

Lục giáo chủ cười u ám:

- Ba năm trước, một chưởng của ngươi đã khiến bổn tọa ngủ suốt ba tháng trời, mối hận thù ấy luôn đeo đẳng trong lòng bổn tọa, khó khăn lắm hôm nay mới gặp, bổn tọa sao thể bỏ qua cơ hội này?

Mộng Thiên Nhạc nhạt giọng:

- Vậy là các hạ không còn sống được bao lâu nữa rồi!

Lục giáo chủ buông tiếng cười ha hả, hữu chưởng vung ra, một luồng kình phong lạnh buốt xô thẳng vào Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc sớm biết chưởng công của đối phương cực kỳ tàn độc, nên đã thầm vận Đạt Ma cương khí thần công bảo vệ tất cả các huyệt đạo toàn thân.

“Vù” một tiếng, gió lạnh qua đi, Mộng Thiên Nhạc “hự” một tiếng, hai vai lắc lư.

Ngay khi ấy, lục giáo chủ buông tiếng cười vang quát:

- Tàn Khuyết Thư Sinh, nộp mạng đây!

Đồng thời, nhanh như gió lao bổ vào Mộng Thiên Nhạc.

Tiêu Tử Minh bên cạnh như nhận ra có sự dối trá, vội quát to:

- Lục giáo chủ coi chừng, hắn không thọ thương…

Chưa dứt lời, Lục giáo chủ đã lao đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc, hai cánh tay dài dang ra, tả hữu vỗ tới.

Thốt nhiên, ánh kiếm lấp lóa, một tiếng rú ghê rợn như thể heo bị chọc tiết, hai cánh tay dài của Lục giáo chủ đã rơi xuống đất, máu phún xối xả, ngay trong lúc ấy, trường kiếm trong tay Mộng Thiên Nhạc đã đâm vào ngực y.

- Lục giáo chủ, phen này các hạ không còn gì để nói nữa chứ?

Mộng Thiên Nhạc vừa nói vừa rút kiếm ra, “phụt” một tiếng, máu từ ngực Lục giáo chủ phún ra như tên bắn, y không thốt được một lời, chỉ trừng mắt ghê rợn nhìn Mộng Thiên Nhạc.

“Phịch” một tiếng, thân người Lục giáo chủ đã ngã xuống, hồn quy âm phủ.

Chỉ một chiêu Mộng Thiên Nhạc đã lấy mạng Lục giáo chủ, tuy có sự dối trá, nhưng dẫu sao Lục giáo chủ cũng là một trong hàng ngũ lãnh đạo có võ công rất cao của Vô Ngã chân giáo, vậy mà bị người giết chết một cách dễ dàng, đó thật là điều khiến người kinh tâm động phách.

Mộng Thiên Nhạc lúc này sát khí đằng đằng, tay cầm thanh trường kiếm nhuốm đầy máu tươi, lạnh lùng và gay gắt nói:

- Tiêu Tử Minh, sao không lấy khăn che mặt xuống?

Đệ nhị đội trưởng Vô Địch vệ đội khẽ cười lạnh lùng, nói:

- Không sai, ta chính là Tiêu Tử Minh, nhưng ta không ngờ ngươi lại là Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc lúc này bao cảnh tượng bi thảm lần lượt hiện lên trong đầu… Máu thù hận sôi sục đến cực độ.

- Tiêu Tử Minh, mười năm trước do ngươi vô sỉ đã khiến Mộng mỗ bị què một chân trái… Ba năm trước ngươi lại chém cụt cánh tay phải của Mộng mỗ, đêm nay Mộng mỗ không biết phải báo mối huyết thù đó bằng cách nào…

Mộng Thiên Nhạc chậm rãi nói, nhưng trường kiếm trong tay đã giơ lên.

Tiêu Tử Minh khẽ cười:

- Mộng Thiên Nhạc, ta hỏi ngươi, mười năm trước vì sao ngươi lại đánh ta rơi xuống vực thẳm? Ha ha… Có phải vì ngươi đã bắt gặp gian tình giữa ta với Bạch Yến Linh, nên khiến ngươi tiết nhục cho sư môn? Hứ! Nhưng hôm nay ngươi với Bạch Yến Linh đã làm chuyện xấu xa bỉ ỏi, vậy chẳng hay ta có phải tiết nhục cho sư môn không?

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy toàn thân run rẩy, “keng” một tiếng, trường kiếm đã rơi xuống đất.

- Trời! Tiêu Tử Minh đã phát hiện ra chuyện ấy… Mười năm trước sở dĩ mình giết y là vì y đã dan díu với Bạch Yến Linh… Nhưng hôm nay… mình với Bạch Yến Linh chẳng phải cũng có hành vi…

Mộng Thiên Nhạc lòng tột cùng đau khổ! Tự trách, tự bi… đã khiến đầu óc chàng hỗn loạn.

Ngay khi ấy, trường kiếm của Tiêu Tử Minh đã im lìm đâm đến trước ngực chàng.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Mộng Thiên Nhạc đột nhiên vung tay, bổ thẳng vào lưỡi kiếm.

“Choang” một tiếng giòn giã, trường kiếm sắc bén của Tiêu Tử Minh đã bị bàn tay da thịt của Mộng Thiên Nhạc đánh bạt, chẳng những Tiêu Tử Minh, tất cả mấy trăm vệ sĩ Vô Ngã chân giáo thảy đều sững sờ.

Mộng Thiên Nhạc sau khi một chưởng đánh bạt trường kiếm, không xuất thủ phản công Tiêu Tử Minh, chỉ đưa mắt nhìn y, lạnh nhạt nói:

- Tiêu Tử Minh, chuyện của Mộng mỗ, Mộng mỗ sẽ tự giải quyết. Bây giờ Mộng mỗ hỏi ngươi điều này, đại sư huynh Hà Bất Kham, nhị sư huynh Du Hận Thủy với Hồ Thiến Ngọc sư muội ba người phải chăng còn sống trên cõi đời?

Tiêu Tử Minh nghe hỏi mới giật mình bừng tỉnh:

- À! Ngươi đã đánh bạt trường kiếm của ta bằng cách nào?

- Ta hỏi ngươi, đại sư huynh và nhị sư huynh, Hồ sư muội sống chết ra sao?

Tiêu Tử Minh bỗng ha hả cười to:

- Bạch Yến Linh không cho ngươi biết sao?

Mộng Thiên Nhạc giật mình, thầm nghĩ:

- Họ ra sao rồi? Tại sao lại nói là Bạch Yên Linh không cho mình biết? Bạch Yến Linh muốn cho mình biết điều gì?

Tiêu Tử Minh cười lạnh lùng nói tiếp:

- Bạch Yến Linh đã không nói, vậy thì ta nói cho ngươi biết.

Mộng Thiên Nhạc gắt giọng:

- Ba người họ ra sao rồi? Nói mau!

Tiêu Tử Minh cố ý khẽ đằng hắng một tiếng, rề rà nói:

- Hà Bất Kham với Du Hận Thủy đã tự sát rồi!

Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng:

- Tự sát? Vì sao?

Tiêu Tử Minh cười khoái trá:

- Vì họ không còn mặt mũi gặp người… Để Tiêu mỗ nói rõ cho ngươi biết, Bạch Yến Linh là sư mẫu của họ, nhưng Hà Bất Kham và Du Hận Thủy đều có hành vi trái với luân thường đạo đức với Bạch Yến Linh… Sau cùng Hồ Thiến Ngọc đã hay biết, hai người vì quá xấu hổ mà tự sát.

Mộng Thiên Nhạc nghe như sấm nổ bên tai, đầu óc choáng váng, suýt nữa ngất xỉu.

Chàng thật không ngờ đại sư huynh với nhị sư huynh lại chết một cách bi thảm và tội nghiệp như vậy.

Chàng biết tất cả đều là do thủ đoạn giết người độc ác của Vô Ngã chân giáo, họ không để cho các anh hùng hảo hán chết một cách oanh liệt, mà phải chết một cách ô nhục, linh hồn cũng không yên dưới chốn suối vàng, thật quá tàn bạo.

Tiêu Tử Minh buông một chuỗi cười lạnh lùng, chậm rãi nói tiếp:

- Việc Hà Bất Kham và Du Hận Thủy tự tận đã khiến Tiêu mỗ nhận thấy họ thật là anh hùng hảo hán, dám làm dám chịu, họ nhận thấy nhục nhã nên đã chết để rửa nhục. Nhưng Mộng Thiên Nhạc ngươi thì không có lòng can đảm đó, Tiêu mỗ thật tội nghiệp cho ngươi.

Mộng Thiên Nhạc bỗng ngửa mặt cất tiếng huýt dài đầy bi tráng, thê thiết và rùng rợn.

Ngay khi tiếng huýt còn vang vọng trong không gian, chàng quát to:

- Tiêu Tử Minh, nộp mạng đây!

Mộng Thiên Nhạc như một con thú điên, nhặt nhanh trường kiếm trên đất, bổ thẳng vào Tiêu Tử Minh.

Tiêu Tử Minh không tiếp chiêu, nhưng tám đại hán áo đen bên cạnh đã cùng vung động trường kiếm, tạo ra trăm ngàn đốm sáng, phủ chụp xuống người Mộng Thiên Nhạc.

Kiếm thuật của Mộng Thiên Nhạc đã đạt đến cảnh giới “đăng phong tạo cực”, kiếm xuất như thể chẻ dưa xắt cải, chỉ ba bốn chiêu, tám đại hán áo đen đã lần lượt ngã xuống, chết mà không kêu rên được tiếng nào.

Tiêu Tử Minh thấy vậy bất giác rợn người, tám đại hán áo đen này là thị vệ của y, trình độ kiếm thuật không kém gì các bậc tông sư võ lâm, vậy mà gặp Mộng Thiên Nhạc lại bị giết dễ dàng như là không hề có võ công, đó thật quá khủng khiếp.

- Chúng đệ tử nghe đây, người này hôm nay mà thoát khỏi đây, bổn đội trưởng tuyệt đối không để cho bất kỳ người nào sống sót, mọi người hãy mau chóng bao vây, loạn thương hay loạn tiễn bắn chết hắn.

Tiêu Tử Minh nói xong, lập tức tiếng la hét vang dậy, các vệ sĩ áo vàng từ bốn phương tám hướng cùng lao bổ vào Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc giết xong tám đại hán áo đen, ngẩng lên thấy Tiêu Tử Minh đã lui xa bảy tám trượng, bèn quát to:

- Tiêu Tử Minh, đừng chạy!

Chàng lăng không lao tới, một kiếm cách không đâm ra.

Tiêu Tử Minh kiếm thuật đâu phải tầm thường, song kiếm cùng vung ra, hóa giải chiêu kiếm của Mộng Thiên Nhạc, cười khảy nói:

- Lát nữa chúng ta hẵng quyết một phen tử chiến!

Lúc này, đám đông như làn sóng biển ào ạt xông đến, đao kiếm, trường mâu, thiết côn… bảy tám loại binh khí khác nhau cùng lúc tấn công.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng quát vang, trường kiếm vung động, hàn quang lấp loáng, máu bắn tung tóe, tiếng rú thảm thiết vang dậy, chớp mắt đã có mười mấy người táng mạng dưới trường kiếm của Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc cảm thấy mềm lòng, quát to:

- Người mà Mộng mỗ cần lấy mạng không phải các vị, các vị hãy lui ra, chỉ cần Mộng mỗ lấy mạng Tiêu Tử Minh, y còn có thể xử phạt các vị không?

Lúc này, Tiêu Tử Minh đã lui ra sau đám đông, Mộng Thiên Nhạc bỗng vọt người lên không, phi thân đuổi theo Tiêu Tử Minh cách xa bảy tám trượng.

Khi chàng hạ xuống đất, người đã ở trong đám đông, vô số đao kiếm thương mâu cùng bổ vào chàng.

Trong tình thế này, chàng không thể truy kích Tiêu Tử Minh, đành vung kiếm kháng cự bọn vệ sĩ áo vàng.

Chàng dũng mãnh như Lữ Bố, Triệu Tử Long, trường kiếm trong tay như vào chốn không người, tiếng gào thét, tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi, chỉ chốc lát toàn thân chàng đã nhuốm đầy máu tươi.

Chàng như điên như dại, không biết mình đã giết chết bao nhiêu người, chỉ biết vung động trường kiếm trong tay.

Sau cùng, trường kiếm trong tay Mộng Thiên Nhạc vung ra, không còn nghe tiếng rú thảm thiết nữa, đó không phải chàng không còn sức giết người, mà là không còn người để cho chàng giết nữa.

Thế nhưng, Mộng Thiên Nhạc vẫn tiếp tục vung kiếm xuất chiêu, hiển nhiên lúc này chàng đã mắt hoa tai ù, không còn nghe và nhìn thấy cảnh vật xung quanh, chẳng biết đã không còn người sống, sau mười mấy chiêu kiếm rơi vào khoảng không, Mộng Thiên Nhạc mới tỉnh táo trở lại.

Chàng nhẹ thở hổn hển, trường kiếm buông thõng chĩa xuống đất, đưa mắt nhìn quanh, máu chảy lênh láng, thi thể la liệt, nhưng vẫn đếm được hơn trăm người chết.

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người, thầm nghĩ:

- Còn những người khác đâu? Họ nấp đâu thế nhỉ?

Thì ra trong lúc Mộng Thiên Nhạc say máu, mải mê chém giết, đại đa số vệ sĩ áo vàng đã rón rén lui đi tứ phía.

Mộng Thiên Nhạc chợt nghĩ đến một điều:

- À! Họ đã thay đổi chiến lược!

Ngay khi ấy, tiếng “vút” “vút” vang lên liên hồi… từng loạt từng loạt trường tiễn từ trong đêm tối bắn đến.

Mộng Thiên Nhạc vội vận đề Đạt Ma cương khí thần công bảo vệ toàn thân, đồng thời trường kiếm tay trái vung động, tạo thành một bức tường kiếm, phi thân phóng đi về hướng bắc.

Sân vườn này rộng khoảng bốn mươi trượng, trồng đầy trúc xanh và tùng bách, bốn bề tối om, Mộng Thiên Nhạc muốn băng qua khu rừng thưa này thật khó hơn lên trời.

Bởi những vệ sĩ Vô Ngã chân giáo đã lui vào nấp sau các gốc cây, khoảng cách xa thì họ tấn công bằng cung tiễn, khoảng cách gần họ có thể từ trong bóng tối tấn công bằng đao kiếm thương mâu.

Nên khi Mộng Thiên Nhạc vung động trường kiếm đi vào rừng, một loạt trường tiễn từ phía sau bắn đến, đồng thời bốn ngọn thương từ trong bóng tối hai phía tả hữu bay ra.

Mộng Thiên Nhạc khổ luyện ba năm dưới ngọn thác trong thâm sơn, đã luyện thành tâm pháp nội công tối cao nghe gió định vị, dĩ tĩnh chế động, dĩ động chế tĩnh.

Bốn ngọn thương bị trường kiếm của chàng lần lượt đánh rơi, còn loạt trường tiễn từ sau bắn đến đã lướt qua trên lưng khi chàng mọp người xuống.

Tiếp theo là hai tiếng rú thảm thiết, hai vệ sĩ áo vàng nấp sau cây đã đầu lìa khỏi cổ, táng mạng dưới trường kiếm của Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc tiến thẳng vào rừng, tiếng rú thảm thiết vang lên liên hồi, thật kinh tâm động phách.

Thỉnh thoảng, những ngọn trúc xanh bị trường kiếm của Mộng Thiên Nhạc chém gãy, rào rào đổ xuống.

Chừng nửa giờ sau, Mộng Thiên Nhạc đã ra khỏi rừng.

Dưới ánh trăng sao, trông chàng hệt như hung thần ác quỷ, toàn thân đầy máu, tóc tai rối bời, y phục rách bươm và thanh trường kiếm đỏ lòm, máu tươi hãy còn từng giọt nhểu xuống đất.

Qua đó chứng tỏ, Mộng Thiên Nhạc lại giết thêm biết bao người trong rừng tối.

Cuộc chiến tuy đã tạm dừng, nhưng đôi mắt hổ của Mộng Thiên Nhạc vẫn ngập đầy sát cơ ghê rợn.

Thì ra chàng biết Tiêu Tử Minh, tên đầu sỏ tà ác vẫn còn sống nhởn nhơ trên cõi đời.

Lúc này Mộng Thiên Nhạc trong lòng rất lấy làm lạ, nơi đây rõ ràng là sào huyệt của Vô Ngã chân giáo, nhưng cuộc chiến xảy ra lâu như vậy mà Vô Ngã chân giáo chỉ xuất hiện Tiêu Tử Minh với Lục giáo chủ.

Đệ nhất Tổng giáo chủ, Nhị giáo chủ và Hình Trọng Cửu, chả lẽ họ không có ở đây?

Mộng Thiên Nhạc cũng cảm thấy may mắn, nếu một trong ba người ấy có mặt tại đây, chàng hẳn là dữ nhiều lành ít.

Nghĩ đến đó, Mộng Thiên Nhạc đổi ý, không muốn sớm rời khỏi đây, chàng còn phải giết người nữa.

Ngẩng lên nhìn, từng ngôi lầu các, điện đường hết sức nguy nga tráng lệ sừng sững dưới ánh trăng mông lung, nhưng không một ánh đèn, bốn bề vắng ngắt.

Mộng Thiên Nhạc sát khí đang thịnh, nhưng xung quanh không một bóng người, lấy ai để mà giết?

Tiêu Tử Minh đâu?

- Tiêu Tử Minh, sao ngươi không ra đây? Ngươi sợ rồi hả? Tiêu Tử Minh, mau ra đây chịu chết!

Mộng Thiên Nhạc oai phong lẫm liệt gào to, tiếng nói vang vọng, đương nhiên là Tiêu Tử Minh nghe thấy, nhưng Mộng Thiên Nhạc quá dũng mãnh, đã khiến y tâm kinh đởm khiếp, biết mình tuyệt đối không phải đối thủ của Mộng Thiên Nhạc.

Bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, tổng đàn Vô Ngã chân giáo giờ đây đã như một tòa thành chết.

Mộng Thiên Nhạc đứng yên hồi lâu, đang không biết phải làm gì?

Đột nhiên, một tiếng kêu la kinh hoàng và thảm thiết của nữ nhân từ trong một ngôi lầu cao vọng ra.

Mộng Thiên Nhạc thoáng chau mày, lập tức phóng đi về phía ngôi lầu ấy.

Lúc này, tiếng kêu la kinh hoàng và thảm thiết ấy lại từ trong lầu vọng ra.

Tiếp theo là tiếng nói hết sức bi thảm:

- Hãy giết… tiểu nữ đi… Van xin các vị… đừng hành hạ tiểu nữ…

Rồi lại là tiếng kêu la kinh hoàng và thảm thiết.

Mộng Thiên Nhạc đã đến dưới lầu, nhưng chàng cảnh giác rất có thể đó là cạm bẫy, nên không lập tức phi thân lên.

Nhưng chàng lại nghĩ:

- Không sai, đó là cạm bẫy của bọn ác đồ… nhưng nữ nhân ấy đã bị họ hãm hại… cho dù bên trong hung hiểm đến mấy mình cũng phải giải cứu...

Đoạn bèn phi thân lên lầu, một chưởng bổ mở cửa sổ.

Đó là một gian sảnh đường, một nữ lang không mảnh vải che thân đang bị trói vào một cột gỗ, trên sàn sảnh lúc nhúc rắn độc, ngốc đầu thè lưỡi, trong số có hai con đã bò lên cột gỗ.

Nữ lang ấy mặt đầy kinh hoàng và khiếp sợ, vừa nhìn thấy Mộng Thiên Nhạc, ánh mắt liền ngập đầy vẻ van xin nhìn chàng.

Mộng Thiên Nhạc quát vang:

- Khốn kiếp!

Chàng không e ngại gì nữa, phi thân về phía nữ lang trên cột gỗ, trường kiếm vung ra, “soạt” một tiếng đâm vào cột, tay trái nắm chặt cán kiếm, treo người lơ lửng trên không, tay áo phải nhẹ phất ra, hai con rắn bò trên cột lập tức bị tiện thành mấy khúc.

Ngay khi ấy, nữ lang bỗng quay người, ôm chầm lấy Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc không biết vì sao nàng ta có thể tự thoát khỏi dây trói, càng không biết trên tay nữ lang này có cầm một con rắn nhỏ màu xanh đen.

Mộng Thiên Nhạc cảm thấy trên lưng đau nhói, cũng không biết mình tính mạng lâm nguy.

Mộng Thiên Nhạc chân phải nhẹ chỏi trên cột, tay bồng nữ lang phóng xuống sàn lầu, đặt nàng ta xuống chỗ không có rắn, sau đó tả chưởng vung động, đàn rắn lần lượt ngửa bụng lên chết.

Ngay khi ấy, một chuỗi cười dâm tà và giòn giã từ miệng nữ lang phát ra.

Mộng Thiên Nhạc kinh ngạc quay đầu nhìn, chẳng rõ từ lúc nào nữ lang đã mặc vào áo yếm và quần cụt, vẻ mặt không còn kinh hoàng và sợ hãi nữa.

Nhất là trong tay phải nàng ta đang cầm một con rắn màu xanh đen dài hơn thước, khiến Mộng Thiên Nhạc như từ trong mơ chợt tỉnh, biết mình đã bị lừa.

- Cô nương... là ai?

Nữ lang hết sức điềm tĩnh nói:

- Hắc Xà Nữ Lang, Tứ giáo chủ Vô Ngã Chân Giáo!

Mộng Thiên Nhạc cả kinh, sực nhớ vừa rồi trên lưng mình như nhói lên một phát, bất giác tái mặt, giận dữ quát:

- Cô nương muốn chết!

Liền tức tả chưởng vung ra, bổ thẳng vào Hắc Xà Nữ Lang.

Hắc Xà Nữ Lang không né tránh, bàn tay Mộng Thiên Nhạc đã trúng vào bụng nàng ta.

Hắc Xà Nữ Lang thản nhiên cười khanh khách nói:

- Phàm là bị tiểu xà này của bổn cô nương cắn trúng một phát, không lâu sau là độc tính phát tác, mất hết lực đạo toàn thân, không còn sức giết người nữa.

Không sai, Mộng Thiên Nhạc cũng cảm thấy toàn thân bải hoải, như là võ công đã bị phế vậy.

Tứ giáo chủ Hắc Xà Nữ Lang của Vô Ngã chân giáo quá xa lạ đối với Mộng Thiên Nhạc, vì vậy chàng mới bị ám toán.

Mộng Thiên Nhạc thở dài não nuột:

- Thật không ngờ Mộng Thiên Nhạc này chỉ vì ý nghĩ sai lầm mà gặp phải hoạn nạn như vậy, bây giờ đã lọt vào tay cô nương, muốn giết muốn xẻo tùy ý.

Hắc Xà Nữ Lang lúc này đã sửa lại mái tóc dài rối bời, chỉ thấy nàng ta gương mặt trái xoan, da dẻ nõn nà, đẹp như thiên tiên, tuổi chừng hai mươi bốn.

Hắc Xà Nữ Lang cười khanh khách:

- Các hạ mà nhân từ ư? Hứ! Hơn trăm đệ tử Vô Ngã chân giáo chỉ trong một giờ đã bị các hạ giết chết, có lẽ trong võ lâm giang hồ các hạ là một ma vương giết người nhiều nhất, vậy mà có lòng nhân từ sao?

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy, cúi đầu nói:

- Cô nương hạ thủ đi!

Hắc Xà Nữ Lang mỉm cười:

- Giết các hạ ư? Đâu dễ dàng vậy!

Mộng Thiên Nhạc tức giận:

- Vậy chứ cô nương muốn xử trí tại hạ cách nào?

- Giờ các hạ đã mất võ công, đằng nào cũng không sợ tẩu thoát, nên bổn cô nương phải từ từ nghĩ ra cách trừng trị các hạ mới được.

Mộng Thiên Nhạc thầm vận chân khí, nhưng lạ thay, huyết khí kỳ kinh bát mạch như bị gì đó cản trở, không sao vận hành được.

Mộng Thiên Nhạc thở dài chán chường:

- Rắn này có tên là gì? Không ngờ lợi hại như vậy !

Hắc Xà Nữ Lang cười đắc ý :

- Thật ra không phải rắn, mà là một vũ khí.

Mộng Thiên Nhạc chú mắt nhìn kỹ, chỉ thấy con rắn màu xanh đen trong tay phải nàng ta không chút động đậy, quả nhiên không phải rắn thật, mà là một loại vũ khí tinh xảo.

- Ồ ! Đó là vũ khí gì ?

- Mặc Lục Linh Xà !

- Cô nương chứa kịch độc trong lưỡi rắn phải không ?

- Không sai !

- Cô nương nghĩ ra cách trừng trị tại hạ chưa ?

Hắc Xà Nữ Lang lắc đầu :

- Chưa !

- Tại hạ tuy không còn võ công, nhưng chẳng thể ở đây mà chờ cô nương sắp đặt.

- Hiện các hạ tuy mất võ công, nhưng còn giữ được tính mạng, nếu ra khỏi đây là bị Tiểu Tử Minh giết chết ngay.

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Vậy chứ tại hạ ở trong này, cô nương với Tiêu Tử Minh không lấy mạng tại hạ ư ?

Hắc Xà Nữ Lang cười khảy :

- Tiêu Tử Minh không bao giờ dám can thiệp vào việc của bổn cô nương, điều đáng sợ là bổn cô nương có thể lấy mạng các hạ.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Chết chẳng có gì đáng sợ, chỉ là cảm thấy chết một cách không có giá trị thôi !

- Sao bảo là chết không có giá trị ?

- Người trong vô Ngã chân giáo tàn bạo vô nhân, khi nãy tại hạ nghe tiếng kêu la, tưởng là họ đang tra tấn hành hạ tội nhân, nên mới tức tốc đến đây. Ôi ! Chẳng ngờ cô nương cũng là một trong số đầu sỏ tội đồ của Vô Ngã chân giáo.

Hắc Xà Nữ Lang bỗng cười lạnh lùng quát :

- Tiêu Tử Minh, các hạ mà dám tự ý tiến vào đây một bước, cam đoan sẽ lập tức chết thảm bởi ngàn vạn rắn độc.

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy quay đầu nhìn ra cửa sổ, quả thấy bên dưới lửa đuốc sáng choang, Tiêu Tử Minh suất lĩnh một đám vệ sĩ áo vàng bao vây quanh lầu.

Tiêu Tử Minh vẫn khăn đen bịt mặt, y ngước mặt lên cao giọng nói :

- Tứ giáo chủ chưa cho phép, Tiêu mỗ đâu dám mạo phạm khuê phòng.

Mộng Thiên Nhạc lúc này đã mất hết võ công, đành đứng yên nghĩ cách ứng phó, hy vọng thời gian kéo dài có thể hồi phục võ công.

Hắc Xà Nữ Lang cười khảy :

- Vậy sao Tiêu đội trưởng lại dẫn người bao vây nơi này ?

Tiêu Tử Minh cười hô hố :

- Tiêu mỗ sợ Tứ giáo chủ một mình không chế ngự được Tàn Khuyết Thư Sinh đó thôi.

Hắc Xà Nữ Lang cười sắc lạnh :

- Dù không chế ngự được y, bổn tọa cũng không để cho y chế ngự.

Tiêu Tử Minh bỗng trầm giọng :

- Tứ giáo chủ, hôm nay Tiêu mỗ cho Tứ giáo chủ một cơ hội lập công chuộc tội, Tứ giáo chủ chớ nên để mất đi.

Hắc Xà Nữ Lang cười khảy :

- Tiêu đội trưởng muốn bổn tọa phải làm sao ?

- Tứ giáo chủ đã chế ngự y rồi, hãy mau giao cho Tiêu mỗ xử lý.

Hắc Xà Nữ Lang cười khảy :

- Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, bổn tọa không hiến dâng công lao này cho các hạ nữa đâu.

Tiêu Tử Minh lạnh lùng :

- Tứ giáo chủ mà phạm sai lầm lần nữa, giáo quy nghiêm khắc của bổn giáo, Tứ giáo chủ biết rõ rồi đó.

Hắc Xà Nữ Lang cười :

- Tiêu đội trưởng yên tâm, bổn tọa sẽ canh chừng y đến khi tổng giáo chủ trở về.

- Vậy là Tứ giáo chủ không chịu giao y cho Tiêu mỗ chứ gì ?

- Lòng dạ xảo quyệt và vị kỷ của Tiêu đội trưởng đã khiến người không dám lĩnh giáo rồi !

Tiêu Tử Minh cười khảy :

- Tứ giáo chủ không sợ Tiêu mỗ hạ lệnh tấn công vào trong lầu ư ?

- Trong ngôi lầu này có đến ngàn vạn độc xà, nếu không sợ thì cứ vào thử xem.

Tiêu Tử Minh cười khảy :

- Độc xà rất sợ lửa, Tiêu mỗ có thể phóng hỏa đốt cháy ngôi lầu này.

Hắc Xà Nữ Lang nghe vậy giật mình, song vẫn bình tĩnh nói :

- Độc xà của bổn tọa đã trải qua sự huấn luyện đặc biệt, chỉ cần tiếng địch của bổn tọa vang lên, ngàn vạn độc xà lập tức túa ra, bổn tọa không tin Tiêu đội trưởng có thể giữ được tính mạng.

Tiêu Tử Minh tức giận :

- Tứ giáo chủ hành động như vậy rõ ràng đã vi phạm giáo quy của bổn giáo.

Hắc Xà Nữ Lang cười khảy :

- Chính Tiêu đội trưởng mới là vi phạm giáo quy của bổn giáo chứ không phải bổn tọa. Bổn tọa bị giam lỏng trong ngôi lầu này, tổng giáo chủ đã hạ lệnh bất kỳ ai cũng không được xâm phạm, Tiêu đội trưởng quên rồi sao?

- Nhưng Tứ giáo chủ đã bao che yếu phạm, bổn đội trưởng có quyền bắt Tứ giáo chủ trị tội.

Hắc Xà Nữ Lang cười :

- Tiêu đội trưởng đừng nói lôi thôi nữa, thù hận giữa hai ta đã đến mức thủy hỏa bất dung, các hạ muốn đối phó với bổn tọa thế nào cứ ra tay đi.

Tiêu Tử Minh cười gằn :

- Tứ giáo chủ không thỏa hiệp với Tiêu mỗ, đó là tự tìm lấy cái chết.

Mộng Thiên Nhạc bỗng khẽ thở dài nói:

- Tiêu Tử Minh rất gian hiểm độc ác, cô nương rất có thể bị hủy trong tay y.

Hắc Xà Nữ Lang đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc, lạnh lùng nói:

- Các hạ định xúi giục bổn tọa bội phản phải không ?

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Có lẽ chỉ vậy mới giữ được tính mạng của hai ta !

Hắc Xà Nữ Lang cười :

- Bổn tọa thành thật cho các hạ biết, khi bị giam lỏng trong ngôi lầu này, bổn tọa đã uống một loại độc dược mạn tính, nếu trốn khỏi đây, một tháng không uống giải dược là độc tính phát tác, thất khiếu xuất huyết mà chết, nên bổn tọa mới không dám bội phản, không dám trốn khỏi đây.

Mộng Thiên Nhạc bàng hoàng, giờ chàng mới biết Đệ nhất Tổng giáo chủ bằng cách nào suất lĩnh quần hùng, bằng cách nào khống chế các cao thủ võ lâm.

Qua những lời này của Hắc Xà Nữ Lang, chàng cũng biết nàng ta đã có ý định phản lại Vô Ngã chân giáo từ lâu, bèn hỏi :

- Cô nương có biết mình đã uống độc dược gì không ?

Hắc Xà Nữ Lang lắc đầu :

- Không !

- Cô nương còn mấy ngày nữa mới phải uống giải dược ?

- Bốn ! Nếu sau bốn ngày mà không mang giải dược đến, bổn tọa sẽ chết thê thảm. Ôi ! Trong ba năm qua lúc nào bổn tọa cũng lo lắng họ không mang giải dược đến, sự giày vò ấy thật quá đau khổ.

Mấy tiếng sau cùng Hắc Xà Nữ Lang lẩm bẩm một mình, Mộng Thiên Nhạc không nghe được, thì ra lúc này chàng đang toan tính một điều, bỗng nghe chàng lẩm bẩm :

- À ! Hãy còn kịp, trong bốn ngày hẳn có thể đến Lạc Dương.

Hắc Xà Nữ Lang đưa mắt nhìn chàng:

- Các hạ đang nghĩ gì vậy ?

Mộng Thiên Nhạc hớn hở:

- Nếu cô nương quyết định thoát ly Vô Ngã chân giáo, tại hạ chịu trách nhiệm giải độc cho cô nương.

- Bổn tọa không tin các hạ có năng lực như vậy !

- Có một vị danh y cái thế có thể giải trừ độc dược trong người cô nương.

- Độc dược mạn tính mà bổn tọa đã uống là do "Tuyệt Trần Thần Y" Doãn Thiên Thảo chế tạo, trong thiên hạ ngoại trừ chính bản thân Doãn Thiên Thảo, không ai có thể giải trừ độc dược trong người bổn tọa.

Mộng Thiên Nhạc mừng rỡ:

- Vị danh y mà tại hạ vừa nói chính là "Tuyệt Trần Thần Y" Doãn Thiên Thảo.

Hắc Xà Nữ Lang không tin :

- Các hạ đừng nói vớ vẩn, độc dược dùng để khống chế thuộc hạ của Đệ nhất Tổng giáo chủ là có được từ Tuyệt Trần Thần Y, Tuyệt Trần Thần Y sao còn có thể giải cứu nữa chứ?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Cô nương nói không sai, nhưng tại hạ có thể cam đoan, Tuyệt Trần Thần Y chắc chắn đồng ý giải độc cho cô nương.

Hắc Xà Nữ Lang trố mắt :

- Tuyệt Trần Thần Y có quan hệ gì với các hạ ?

- Ông ấy là hộ pháp của bổn môn !

- Vậy các hạ là ai ?

Mộng Thiên Nhạc dõng dạc:

- Tại hạ là "Tàn Khuyết Thư Sinh" Mộng Thiên Nhạc, môn chủ Huyết Kiếm môn!

Hắc Xà Nữ Lang dường như rất xa lạ về giới võ lâm gần đây, lắc đầu cười nói :

- Bổn tọa bị giam trong ngôi lầu này đã ba năm, không biết những diễn biến trên giang hồ trong thời gian gần đây, nhưng cái tên Huyết Kiếm môn thì bổn tọa biết rất rõ.

Nàng ta bỗng sầm mặt, lạnh lùng nói tiếp :

- Nếu Huyết Kiếm môn thật sự quật khởi trên giang hồ, chức vị môn chủ ngoài Cao Phong thì chỉ có Tịnh Trần sư thái, sao lại là Tàn Khuyết Thư Sinh ?

Mộng Thiên Nhạc mừng thầm:

- Sao cô nương biết danh tánh Cao Phong và Tịnh Trần sư thái ?

Hắc Xà Nữ Lang đưa mắt nhìn chàng :

- Cao Phong thì bổn tọa không quen biết, còn Tịnh Trần sư thái thì bổn tọa quen biết.

Mộng Thiên Nhạc chợt nghĩ đến một điều, bèn hỏi:

- Cô nương với thất giáo chủ Đại Quân tư giao như thế nào ?

Hắc Xà Nữ Lang thoáng biến sắc mặt :

- Sao các hạ biết phương danh của thất giáo chủ ?

Mộng Thiên Nhạc thở dài thậm thượt:

- Cô nương biết môn hiệu Huyết Kiếm Môn hẳn là do thất giáo chủ Đại Quân nói ra, có lẽ Đại Quân cũng muốn chiêu mộ cô nương gia nhập Huyết Kiếm Môn. Ôi ! Tại hạ chính là Cao Phong hồi ba năm trước, nhưng đó là danh tánh giả, cô nương nếu nhận lời tại hạ, xin hãy hành động mau.

Hắc Xà Nữ Lang ngẫm nghĩ một hồi mới nói :

- Những lời các hạ đã nói là thật chứ ?

Mộng Thiên Nhạc nghiêm giọng:

- Nếu có nửa lời nói ngoa, thiên tru địa diệt, chết không toàn thây !

Hắc Xà Nữ Lang giờ đây cũng lộ vẻ vui mừng nói:

- Mộng tướng công mau ngồi xuống xếp bằng, tiện nữ đi lấy giải dược.

Dứt lời liền đi nhanh vào nội thất, chốc lát sau đã đi trở ra.

Chỉ thấy nàng ta đã khoác lên người một chiếc áo da rắn, tay trái cầm một cây địch ngắn, tay phải cầm một ngọn trủy thủ, trong đống xác rắn ngổn ngang nhặt lấy một con, trủy thủ tay phải rạch một đường lên bụng rắn, gọn gàng móc ra một quả mật rắn rồi nói :

- Mau nuốt lấy mật rắn, nửa khắc sau là có thể hồi phục công lực…

Ngay khi ấy, bóng người thấp thoáng, một người áo dài đen bịt mặt đã tiến vào trong lầu.

Hắc Xà Nữ Lang quát to :

- Tiêu Tử Minh, các hạ dám tự ý xâm nhập cấm địa.

Đồng thời đã lách người đứng cản trước mặt Mộng Thiên Nhạc, ngón tay búng ra, đã đưa mật rắn vào trong miệng chàng.

Cùng trong lúc ấy, trủy thủ tay phải đâm mạnh vào Tiêu Tử Minh.

Tiêu Tử Minh nhẹ lách người tránh khỏi, lạnh lùng quát :

- Tiện nhân, ngươi đã phản giáo thật rồi !

Đồng thời tay phải đã rút trường kiếm ra.

Hắc Xà Nữ Lang sau khi công ra một chiêu, liền tức lui đến trước mặt Mộng Thiên Nhạc, lạnh lùng nói:

- Bổn cô nương đã muốn phản giáo từ lâu, chỉ là chưa có cơ hội thôi !

Tiêu Tử Minh cười khảy :

- Đó là ngươi tự muốn chết, chớ trách Tiêu mỗ ra tay tàn ác.

Dứt lời lập tức sấn tới, trường kiếm tay phải vung động, chớp mắt đã công ra ba chiêu.

Kiếm chiêu của Tiêu Tử Minh hết sức kỳ hiểm, trủy thủ của Hắc Xà Nữ Lang phải vất vả lắm mới hóa giải được ba chiêu kiếm của y, người đã lui đến sát trước mặt Mộng Thiên Nhạc.

Tiêu Tử Minh cười khảy :

- Nếu ngươi bỏ đao đầu hàng ngay bây giờ, có thể còn giữ được tính mạng.

Vừa nói vừa công tiếp một kiếm. Hắc Xà Nữ Lang gắt giọng quát :

- Bổn cô nương thà chết chứ không muốn sống dưới dâm oai của Vô Ngã chân giáo.

Chiêu kiếm này của Tiêu Tử Minh suýt đánh văng trủy thủ của Hắc Xà Nữ Lang.

Tiêu Tử Minh cười khảy :

- Công phu lợi hại nhất của ngươi là với tiếng địch điều khiển độc xà, còn võ công thì tuyệt đối không chống nổi mười chiêu kiếm của Tiêu mỗ.

Trong khi nói, Tiêu Tử Minh kiếm chiêu chuyển động, như đâm như chém, lại công ra ba chiêu.

Chỉ nghe một tiếng thét kinh hoàng, cánh tay trái Hắc Xà Nữ Lang đã bị trường kiếm rạch một đường máu, và ngay sau đó "keng" một tiếng, trủy thủ của Hắc Xà Nữ Lang cũng bị trường kiếm tay trái của Tiêu Tử Minh đánh văng khỏi tay, rồi thì hàn quang lấp loáng, mũi kiếm tay phải đã chĩa vào yết hầu Hắc Xà Nữ Lang.

Tiêu Tử Minh cười đắc ý nói :

- Bây giờ ngươi còn gì để nói nữa ?

Hắc Xà Nữ Lang điềm tĩnh cười :

- Tiêu Tử Minh, ngươi đã mất cơ hội hạ sát bổn cô nương rồi !

Lúc này, trong tay Hắc Xà Nữ Lang chẳng rõ từ lúc nào đã có một con rắn nhỏ màu xanh đen.

Tiêu Tử Minh kinh ngạc :

- Ngươi nói vậy nghĩa là sao ?

- Ngươi xem thử trong tay bổn cô nương là gì ?

- Mặc Lục Linh Xà !

- Ngươi có biết trong bụng Mặc Lục Linh Xà này chứa gì không ?

- Mười ba ngọn độc châm !

Hắc Xà Nữ Lang cười đắc ý :

- Mặc Lục Linh Xà trong tay, đả thương người trong vòng bảy bước, không ai thoát khỏi. Kha kha… Vừa rồi mà ngươi một kiếm đâm thẳng thì bổn cô nương đâu có cơ hội lấy Mặc Lục Linh Xà, giờ thì ngươi tuy có thể một kiếm đâm chết bổn cô nương, nhưng bổn cô nương có thể phát xạ độc châm trong bụng Mặc Lục Linh Xà, giờ chúng ta chỉ có thể giữ yên như vậy thôi.

Tiêu Tử Minh cười lạnh lùng :

- Tàn Khuyết Thư Sinh giờ ra sao rồi ?

Hắc Xà Nữ Lang không quay đầu nhìn Mộng Thiên Nhạc, lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng uổng phí tâm cơ, bổn cô nương không trúng kế ngươi đâu !

Tiêu Tử Minh cười khảy :

- Tiếp tục thế này rồi cuối cùng ngươi cũng sẽ táng mạng dưới kiếm của Tiêu mỗ thôi.

Hắc Xà Nữ Lang cười :

- Bổn cô nương mà chết, ngươi cũng chẳng thể sống bình yên.

- Vậy thì chúng ta hãy thử xem !

Tiêu Tử Minh đột nhiên nghiêng người sang trái, đồng thời trường kiếm tay trái buông thõng trên sàn lầu nhanh như chớp quét ngược lên.

Hắc Xà Nữ Lang giận dữ buông tiếng quát to, tay phải năm ngón bóp mạnh vào bụng Mặc Lục Linh Xà.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Hắc Xà Nữ Lang cảm thấy tay phải chợt lạnh, nàng rú lên một tiếng đau đớn, cánh tay phải từ khuỷu trở xuống đã đứt lìa, máu tuôn xối xả.

Cùng trong lúc ấy, tiếng "soạt” “soạt” vang lên liên hồi…

Tiêu Tử Minh trường kiếm tay phải đang trỏ vào yết hầu Hắc Xà Nữ Lang rụt nhanh về, vung nhanh thành một màn sáng bạc, bảo vệ toàn thân.

Trong tiếng loang choang kim khí chạm nhau khe khẽ, Tiêu Tử Minh “hự” lên một tiếng, người văng đi xa bảy tám thước.

Y nhanh chóng đứng bật dậy, nhưng bước chân loạng choạng, suýt ngã trở xuống sàn lầu.

Hắc Xà Nữ Lang tay phải máu tuôn xối xả, nhưng nàng như quên mất đau đớn, cười ghê rợn nói :

- Ngươi đã bị trúng độc châm, kẻ chết là ngươi chứ không phải bổn cô nương.

Tiêu Tử Minh đôi mắt rực lửa căm thù, nhìn chốt vào Hắc Xà Nữ Lang, lạnh lùng nói :

- Tiêu mỗ trước khi tắt thở, hai ngươi đừng hòng sống sót.

Chưa dứt lời, trường kiếm tay phải Tiêu Tử Minh đột nhiên ném ra, hệt như tia chớp nhắm ngay ngực Hắc Xà Nữ Lang.

Lúc này hai người chỉ cách nhau hơn trượng, tốc độ lại quá nhanh, ngay cả lúc bình thường Hắc Xà Nữ Lang cũng khó thể tránh khỏi.

Mắt thấy chỉ trong chớp mắt là Hắc Xà Nữ Lang sẽ bị kiếm xuyên thủng ngực, chắc chắn táng mạng. Nào ngờ ngay khi nàng xuôi tay chờ chết, một cánh tay từ phía sau vươn ra, thanh trường kiếm đang bay đến với kình lực khủng khiếp đã bị hai ngón trỏ giữa kẹp chặt.

Hắc Xà Nữ Lang hoàn hồn, định thần quay đầu nhìn, thì ra đó chính là một cánh tay của Mộng Thiên Nhạc, nàng vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, thật không ngờ Mộng Thiên Nhạc công lực hồi phục nhanh thế này.

- Cô nương mau băng bó vết thương, Tiêu Tử Minh để tại hạ ứng phó được rồi !

Hắc Xà Nữ Lang lúc này sắc mặt đã trắng bệch, song vẫn không yên tâm nói :

- Hắn tuy đã trúng độc châm của tiện nữ, nhưng chưa thể chết trong vòng nửa giờ, Mộng tướng công phải hết sức cẩn thận.

Mộng Thiên Nhạc nghiêm mặt lạnh lùng nói:

- Tiêu Tử Minh, ngươi còn chưa chịu tháo khăn che mặt ra ư ?

Tiêu Tử Minh thấy Mộng Thiên Nhạc tay cầm trường kiếm của mình, lòng hết sức kinh hãi, nhưng y buông tiếng cười sắc lạnh để khỏa lấp và nói :

- Sao ngươi không tự đến mà tháo ?

Mộng Thiên Nhạc nghiến răng:

- Tiêu Tử Minh, ngươi dù băm vằm muôn mảnh cũng chưa đủ đền bù tội ác của ngươi. Giờ Mộng mỗ hỏi ngươi một điều, hãy tử tế trả lời, Mộng mỗ có thể cho ngươi chết nhanh một chút. Sư muội Hồ Thiến Ngọc hiện ở đâu ? Nói mau !

Bỗng nghe Hắc Xà Nữ Lang từ trong phòng ngủ chạy ra nói :

- Mộng tướng công, Hồ Thiến Ngọc có phải là sư muội của "Bá Vương Cung" Hà Bất Kham ở phủ minh chủ võ lâm Phủ Khai Phong không ?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Đúng vậy !

- Tiện nữ biết cô nương ấy ở đâu, có thể dẫn tướng công đi !

Đột nhiên, Tiêu Tử Minh lẳng lặng vung kiếm đâm thẳng vào Mộng Thiên Nhạc.

Chiêu kiếm này có thể nói là Tiêu Tử Minh đã dồn hết tinh lực, chẳng những kỳ ảo mà còn hung hiểm cực kỳ, kiếm chưa đến mà đã cảm thấy buốt lạnh.

Mộng Thiên Nhạc chau mày, trường kiếm trong tay nhẹ nhàng vung ra nghinh tiếp.

Một tiếng rú thảm thiết vang lên, máu phún xối xả, "cộp" một tiếng, cả trường kiếm lẫn cánh tay trái của Tiêu Tử Minh đã rơi xuống sàn lầu.

Hắc Xà Nữ Lang thấy Mộng Thiên Nhạc chỉ nhẹ nhàng một kiếm đã tiện lìa tay trái Tiêu Tử Minh, kiếm pháp thật quá lợi hại, khiến nàng tột cùng kinh ngạc.

Tiêu Tử Minh lảo đảo lùi sau hai bước, trước mặt kiếm quang lấp lóa, lại một tiếng rú thảm thiết vang lên, cánh tay phải cũng đã chia tay với bả vai.

Tiêu Tử Minh biết đã cùng đường, dù hai tay đã cụt, máu tuôn xối xả, đau đến mức suýt ngất xỉu, song y vẫn cố hai chân chỏi mạnh, định phi thân qua cửa sổ thoát thân.

Nào ngờ bóng người nhấp nhoáng, một luồng tiềm lực đã đẩy y rơi trở xuống, ngồi bệt trên sàn lầu, thanh trường kiếm lấp lánh trong tay Mộng Thiên Nhạc đã trỏ vào yết hầu y.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng cười nói:

- Trước khi chết, Mộng mỗ muốn xem thử gương mặt ngươi có vẻ sợ hãi hay không ?

"Soẹt" một tiếng, khăn che mặt của Tiêu Tử Minh đã bị kiếm khí cắt rơi xuống sàn lầu.

Đó là một gương mặt tái ngắt, diện mạo hệt như mười năm trước, có điều là lúc này da thịt trên mặt co giật liên hồi, ngập đầy vẻ kinh hoàng, sợ hãi và đau đớn.

Mộng Thiên Nhạc ngửa mặt buông tiếng cười dài ghê rợn, rồi nói:

- Tiêu Tử Minh, nếu một kiếm đâm chết ngươi thì dễ dãi cho ngươi quá, nên Mộng mỗ phải chặt đứt tứ chi ngươi, để cho máu chảy hết mà chết.

Ánh kiếm lóe lên, một tiếng rú kinh tâm động phách vang lên, hai chân Tiêu Tử Minh đã bị chặt đứt từ đầu gối trở xuống.

Y lăn lộn, gào thét, rên la… đã trở thành một người máu.

Ngay khi ấy, tiếng địch quái dị và kỳ diệu vang lên…

Hắc Xà Nữ Lang miệng ngậm ngọn địch ngắn, nhẹ thổi mấy tiếng rồi nói :

- Tiện nữ đã thổi Khu Xà Ma Âm, y sẽ bị độc xà hút máu nhai xương mà chết, vậy đủ báo ứng cho hắn rồi, chúng ta đi thôi !

Vừa dứt lời, một cơn gió tanh ập đến, đã thấy sáu bảy con rắn độc từ ngoài cửa bò vào.

Hắc Xà Nữ Lang nắm lấy tay áo Mộng Thiên Nhạc, cùng phi thân ra cửa sổ.

Lạ thay, bốn bề tối om, không còn thấy đám người bao vây nữa.

Lúc này, tiếng rên la thảm thiết của Tiêu Tử Minh từ trong lầu vọng ra, trong đêm khuya nghe vô cùng ghê rợn, khủng khiếp.

Một kẻ gây nhiều tội ác, hiểm độc như rắn, sau cùng đã gặp báo ứng bị rắn độc hút máu ăn thịt mà chết.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng thở dài não nuột, giắt trường kiếm vào bên lưng, nắm tay Hắc Xà Nữ Lang phóng đi qua bốn sân vườn, vẫn không hề gặp người ngăn cản.

Mộng Thiên Nhạc bỗng hỏi:

- Chúng ta đi đâu đây ?

- Mộng tướng công chẳng phải muốn đi tìm sư muội là gì ?

- Tệ sư muội ở đâu ? Đến đó phải mất bao nhiêu thời gian ?

- Có lẽ bị giam trong Xuân Ma cung, cách đây chừng một giờ.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Xuân Ma cung là gì vậy ?

- Đó là một nơi vui chơi của Vô Ngã chân giáo.

Mộng Thiên Nhạc giọng bi thiết:

- Tệ sư muội đã bị làm nhục rồi phải không?

- Đã vào Xuân Ma cung, chẳng ai là không sa ngã !

Mộng Thiên Nhạc nghiến răng:

- Mộng Thiên Nhạc còn sống ngày nào, nhất định phải dành cho đệ nhất tổng giáo chủ một báo ứng tột cùng thê thảm và tàn bạo.

Hắc Xà Nữ Lang đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc:

- Người chỉ huy có quyền lực cao nhất của Vô Ngã chân giáo tuy là đệ nhất tổng giáo chủ, nhưng theo tiện nữ thì muốn tiêu diệt Vô Ngã chân giáo, không phải là giết đệ nhất tổng giáo chủ trước.

- Giết tay sai của y thị trước phải không ?

Hắc Xà Nữ Lang gật đầu :

- Đúng vậy, nhưng Mộng tướng công có biết tay sai của y thị là những ai không ?

- Hình Trọng Cửu, Nhị giáo chủ…

Hắc Xà Nữ Lang lắc đầu cười :

- Mộng tướng công lầm rồi, tướng công mà biết Đệ nhất Tổng giáo chủ có ba sứ giả hộ hoa thần bí, chắc là phải giật thót người.

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên:

- Ba sứ giả hộ hoa thần bí đó là ai vậy ?

- Tướng công không cần hỏi ba người đó là ai, bây giờ tiện nữ hỏi một điều trước, Tuyệt Trần Thần Y hiện ở đâu ?

- Một nơi bí mật ở Lạc Dương !

- Khi nào gặp Tuyệt Trần Thần Y, tướng công hãy giết lão ta ngay.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Cô nương nói vậy là sao ?

- Vì lão ta chính là một trong ba sứ giả hộ hoa bí mật của đệ nhất tổng giáo chủ.

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Không phải đâu, Tuyệt Trần Thần Y tuyệt đối không phải tay sai của đệ nhất tổng giáo chủ.

Hắc Xà Nữ Lang nghe vậy dường như hết sức đau lòng nói :

- Nếu không tin lời tiện nữ, tướng công sớm muộn gì cũng gặp tai họa.

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Tuyệt Trần Thần Y là một hộ pháp của bổn môn, Tịnh Trần sư thái của bổn môn tin cậy ông ấy, đương nhiên tại hạ cũng vậy. Bây giờ cô nương đột nhiên nói vậy, khiến tại hạ hết sức hoang mang. Hiện cô nương trong người có chất độc mạn tính, thời hạn chỉ còn bốn ngày, tại hạ phải đưa cô nương đến Lạc Dương tìm Tuyệt Trần Thần Y giải cứu.

- Tiện nữ biết tướng công không bao giờ tin lời tiện nữ, nhưng chỉ muốn cho tướng công biết Tuyệt Trần Thần Y chính là một trong ba hộ pháp thần bí của đệ nhất tổng giáo chủ.

- Chỉ cần cô nương cùng tại hạ đến Lạc Dương rồi sẽ biết Tuyệt Trần Thần Y là một người tốt.

Hắc Xà Nữ Lang giọng não nề :

- Tiện nữ không đi Lạc Dương đâu !

- Cô nương không đi Lạc Dương, vậy chứ đi đâu ?

- Tiện nữ định trong thời gian bốn ngày ngắn ngủi đi tìm một nơi có thể yên giấc vĩnh viễn.

Mộng Thiên Nhạc chau mày:

- Chúng ta chỉ cần trong bốn ngày đến được Lạc Dương, Tuyệt Trần Thần Y hẳn chữa khỏi kỳ độc trong người cô nương, sinh mạng con người rất là đáng quý, cô nương sao thể từ bỏ cơ hội tìm lại sự sống?

Hắc Xà Nữ Lang lắc đầu :

- Tiện nữ đã cảm thấy tử thần đang đến gần, nên cần phải sớm chia tay với tướng công, kẻo tướng công bị liên lụy.

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Cô nương càng nói càng khiến tại hạ hồ đồ, nếu không vì trân quý sinh mạng, tại sao cô nương lại phản giáo mà cứu tại hạ ?

Hắc Xà Nữ Lang lắc đầu :

- Tiện nữ đã có ý định phản lại Vô Ngã chân giáo từ lâu, sao lại phải sát hại tướng công ? Ôi ! Thẳng thắn cho tướng công biết, sở dĩ tiện nữ không đi Lạc Dương là vì không tin Tuyệt Trần Thần Y.

- Ồ ! Nhưng cô nương đã nói là kỳ độc trong người cô nương chỉ giải dược của Tuyệt Trần Thần Y mới có thể chữa khỏi, ngoài ra vô dược khả cứu, đằng nào cũng sắp tuyệt vọng, sao không đến Lạc Dương cầu may thử xem?

Hắc Xà Nữ Lang ánh mắt lộ vẻ cảm kích :

- Rất có thể là tiện nữ không chết, chỉ cần còn sống ngày nào, tiện nữ sẽ sẵn sàng ra sức vì tướng công.

- À ! Cô nương không đi Lạc Dương là vì còn có cách cứu chữa khác phải không ?

Hắc Xà Nữ Lang cười áo não :

- Hy vọng chỉ có nửa phần thôi !

Mộng Thiên Nhạc thở dài:

- Cô nương đã kiên quyết không đi Lạc Dương, vậy thì tại hạ đi với cô nương.

Hắc Xà Nữ Lang lắc đầu :

- Tướng công là một vị môn chủ, bận rộn biết bao công việc, đâu thể vì tiện nữ mà phí mất thời gian.

- Chẳng qua chỉ có bốn ngày, nếu tại hạ không làm vậy, lòng thật khó yên.

Hắc Xà Nữ Lang biết không thể từ chối, bèn thở dài nói :

- Thôi được, vạn nhất tiện nữ không chữa được độc thương thì cũng có người mai táng hài cốt cho tiện nữ.

- Giờ chúng ta đi đâu ?

- Chỉ cần tìm một ngọn núi vắng người là được rồi !

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn, ngoài nửa dặm như có một ngọn núi, bèn chau mày hỏi :

- Cô nương định tự điều thương bằng cách nào ?

- Dĩ độc công độc !

Thế là, hai người thi triển khinh công phóng đi, lát sau đã đến dưới chân núi.

Hắc Xà Nữ Lang chọn một bãi cỏ non ngồi xuống, mỉm cười nói :

- Tướng công biết tiện nữ dĩ độc công độc như thế nào không ?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Tại hạ đang muốn thỉnh giáo !

- Tiện nữ định dùng tiếng địch dẫn đến trăm ngàn độc xà, chọn lấy bảy con có chất độc mạnh nhất, để cho mỗi con cắn một phát.

Mộng Thiên Nhạc cả kinh:

- Cách đó có ổn không ?

- Chỉ cần thời gian phối hợp đúng mức, có lẽ có năm phần hy vọng.

- Tại hạ thấy phương pháp này không đáng tin cậy, sao cô nương không cùng tại hạ đến Lạc Dương ?

Hắc Xà Nữ Lang lắc đầu :

- Tuyệt Trần Thần Y không bao giờ chịu cứu tiện nữ đâu !

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Giờ tại hạ thành thật cho cô nương biết điều này, Tuyệt Trần Thần Y đang ở Lạc Dương chế luyện Hồi Hồn đơn với mục đích chính là để giải cứu Đại Quân với một số cao thủ võ lâm khác, nên cô nương có thể tin Tuyệt Trần Thần Y là một người chính phái.

Hắc Xà Nữ Lang biến sắc mặt :

- Rất có thể ông ta không phải là chế luyện Hồi Hồn đơn !

- Đó là do Tịnh Trần sư thái nói với tại hạ, hẳn không sai lầm đâu.

Hắc Xà Nữ Lang như sực nhớ điều gì, vội nói :

- Ồ ! Tướng công mau đến Lạc Dương xem thử, không chừng nơi đó đã xảy ra sự cố rồi !

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Vì phải chăm lo cho cô nương nên tại hạ không thể phân thân.

Hắc Xà Nữ Lang hối hả :

- Tiện nữ không nói đùa đâu, không chừng Tịnh Trần sư thái với các đệ tử Huyết Kiếm môn đã gặp bất trắc rồi.

Mộng Thiên Nhạc thoáng biến sắc mặt, đột nhiên vươn tay ôm ngang lưng Hắc Xà Nữ Lang, bồng trong lòng thi triển khinh công phóng đi.

Hắc Xà Nữ Lang giận dỗi :

- Tướng công định làm gì vậy ?

- Nghe cô nương nói, tại hạ chẳng thể không đến Lạc Dương một chuyến, nhưng lại không thể để cô nương lại, nên đành mang cô nương theo.

- Muốn đến Lạc Dương, tiện nữ có hai chân đi được mà !

- Ồ ! Xin lỗi, tại hạ sợ cô nương không chịu đi cùng.

Đoạn nhẹ nhàng đặt Hắc Xà Nữ Lang xuống đất.

Hắc Xà Nữ Lang đưa mắt nhìn quanh :

- Tướng công có biết đây là đâu không ?

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Không !

- Đây là Lăng Châu tỉnh Sơn Tây, chỉ cần vượt qua dãy núi Thái Hành là đến Hà Nam, nên từ đây đến Lạc Dương chỉ một ngày đường mà thôi.

Mộng Thiên Nhạc mừng rỡ:

- Vậy thì tốt quá !

- Tuyệt Trần Thần Y là người rất hiểm độc, mấy mươi năm trước đã cấu kết với đệ nhất tổng giáo chủ, hiện nay Vô Ngã chân giáo tàn hại sinh linh, thảm sát các cao thủ võ lâm có thể nói đều là do độc dược có được từ Doãn Thiên Thảo.

Mộng Thiên Nhạc thở dài não nuột:

- Các bậc thánh hiền xưa nay, ai có thể không phạm lỗi lầm. Ôi ! Giá mà ông ấy còn có thể với tài năng của mình mà chế luyện dược phương hầu cứu giúp nhân loại thì tốt biết mấy.

- Tuyệt Trần Thần Y mà có lòng từ thiện thì xưa kia đâu có phối chế độc dược sát hại loài người.

Mộng Thiên Nhạc biết nàng có thành kiến sâu đậm đối với Tuyệt Trần Thần Y nên không tranh luận nữa, chàng chuyển đề tài :

- Cho đến giờ tại hạ còn chưa thỉnh giáo tôn tánh phương danh ?

Hắc Xà Nữ Lang mỉm cười :

- Tiện nữ là Hàn Tiểu Thanh !

- À ! Hàn cô nương, thương thế trên tay cô nương chưa lành, có thể đi đường trong đêm không ?

Hàn Tiểu Thanh cười :

- Tiện nữ là thân gái, đâu thể để cho tướng công bồng đi.

Mộng Thiên Nhạc thoáng đỏ mặt:

- Ý tại hạ không phải vậy, nếu cô nương mệt, chúng ta có thể nghỉ một lát rồi hẵng lên đường.

- Tiện nữ không mệt !

Thế là, Mộng Thiên Nhạc với Hàn Tiểu Thanh đang đêm vượt qua dãy núi Thái Hành, từ bờ bắc Hoàng hà qua sông, đến Mạnh Tân thì đã nửa đêm.

*

Tả Gia ba ở ngoại ô thành Lạc Dương có một ngôi cổ sát hoang tàn, lúc giờ dậu bỗng xuất hiện một đôi nam nữ cụt tay, họ chính là Mộng Thiên Nhạc và Hàn Tiểu Thanh.

Hàn Tiểu Thanh vẫn khoác trên mình chiếc áo da rắn, nàng cất tiếng hỏi :

- Mộng tướng công không tìm lầm chỗ chứ ?

Mộng Thiên Nhạc quét mắt nhìn ngôi cổ sát hoang tàn, trầm giọng nói:

- Không thể lầm được, chúng ta vào xem thử !

Đoạn hai người sóng vai nhau đi vào cổ sát, chỉ thấy sân vườn dày đặc lá khô, cỏ mọc um tùm. Vào đến đại điện, mạng nhện giăng đầy, bụi dày cả tấc, án thần vỡ nát, tuyệt đối không phải nơi có người cư trú.

Gió nhẹ thổi tạt, dường như mang đến mùi hôi thối.

- Mộng tướng công có ngửi thấy mùi hôi thối của tử thi không ?

Mộng Thiên Nhạc tái mặt:

- Đó là mùi hôi thối của tử thi ư ?

Hàn Tiểu Thanh đưa tay bụm mũi, ngửi quanh một hồi rồi nói :

- Không sai, dường như đến từ hậu điện phía tây bắc.

Mộng Thiên Nhạc lập tức tung mình, phóng đi về phía hậu điện.

Hàn Tiểu Thanh vội nói :

- Mộng tướng công không cần đi xem…

Nhưng Mộng Thiên Nhạc không dừng lại, nàng đành đuổi theo sau.

Hậu điện là một gian đại điện vuông vức rộng chừng bảy trượng, Mộng Thiên Nhạc đang đứng thừ ra nơi cửa, mắt chằm chặp nhìn vào trong điện.

Hàn Tiểu Thanh tay bụm mũi đi đến bên cạnh chàng, đưa mắt nhìn, trong điện la liệt tử thi, mùi hôi thối nực nồng, cơ hồ khiến người nôn mửa.

Qua y phục và mái tóc của những tử thi ấy, chứng tỏ thảy đều là nữ nhân.

Hàn Tiểu Thanh thở dài não nuột :

- Mộng tướng công, tiện nữ nói không sai chứ ? Tuyệt Trần Thần Y đúng là một ác đồ.

Mộng Thiên Nhạc không đáp, một mình đi vào đại điện, nhanh chóng đi một vòng giữa các tử thi, rồi đi trở ra lẩm bẩm:

- Thảy đều là đệ tử Huyết Kiếm môn, nhưng không có Tịnh Trần sư thái và Tuyệt Trần Thần Y...

Hàn Tiểu Thanh bỗng hỏi:

- Mộng tướng công có xem họ chết như thế nào không?

- Tử thi nào cũng không hề có thương tích.

- Vậy là đúng rồi, họ đều chết bởi độc dược, hung thủ đương nhiên là “Tuyệt Trần Thần Y” Doãn Thiên Thảo rồi!

Mộng Thiên Nhạc nghiêm mặt:

- Hàn cô nương, trước khi điều tra ra sự thật, không nên quyết đoán bừa bãi.

Hàn Tiểu Thanh bỗng cười khanh khách:

- Đến lúc này mà tướng công vẫn còn cho Doãn Thiên Thảo là người tốt sao?

Mộng Thiên Nhạc đột nhiên quát:

- Ai?

Đồng thời đã tung mình, như cánh chim to lướt qua một dãy nhà.

Hàn Tiểu Thanh phản ứng chậm hơn, khi nàng hạ xuống sân vườn, Mộng Thiên Nhạc đã giao thủ một chiêu với đối phương, chỉ thấy chàng hai vai lắc lư, bước chân loạng choạng lùi ra sau, “ụa” một tiếng, phún ra một ngụm máu tươi.

Lúc này, đứng cách Mộng Thiên Nhạc ngoài ba trượng là một lão nhân râu đen áo xanh, trên vai giắt một thanh cổ kiếm, đồng nhan hạc phát, đôi mắt hổ sáng rực đầy uy nghi đang chằm chặp nhìn Mộng Thiên Nhạc.

Hàn Tiểu Thanh buông tiếng quát to, vừa định xông tới, Mộng Thiên Nhạc đã nắm tay nàng giữ lại và nói:

- Hàn cô nương, người này võ công rất cao, cô nương không phải đối thủ đâu.

Chỉ nghe lão nhân râu đen áo xanh chậm rãi nói:

- Các hạ là Tàn Khuyết Thư Sinh phải không?

Mộng Thiên Nhạc lòng rất kinh hãi, đó không phải vì đối phương biết ngoại hiệu của chàng, mà là vì nội lực như bài sơn đảo hải của đối phương trong lần giao thủ vừa qua.

Sau ba năm khổ luyện dưới thác nước, Mộng Thiên Nhạc hết sức tự tin và tự hào về thành tựu võ công của mình, nhận thấy trong thiên hạ không ai có thể thắng được mình, vậy mà hôm nay chàng đã nếm mùi thất bại.

Một chưởng vừa rồi của lão nhân áo xanh đã chấn thương nội phủ chàng, và cũng làm vỡ nát lòng tin của chàng.

Chàng có chút kinh hoàng và hồi hộp run giọng hỏi:

- Các hạ là ai?

Hàn Tiểu Thanh cũng không nhận ra được lão nhân râu đen áo xanh này là ai?

Lão nhân râu đen áo xanh cũng không báo danh hiệu, chỉ với giọng bình thản hỏi:

- Các hạ là đồ đệ của “Thiết Chưởng Càn Khôn Khuyên” Hồ Thương Phu phải không?

Mộng Thiên Nhạc không biết vì sao đối phương lại hỏi vậy, bèn đáp:

- Không sai, tại hạ là đồ đệ của lão nhân gia ấy!

Lão nhân áo xanh thoáng biến sắc mặt:

- Các hạ công lực rất thâm hậu, dường như còn hơn Hồ Thương Phu.

Mộng Thiên Nhạc chau chặt mày:

- Các hạ có thể cho biết lai lịch rồi chứ?

Lão nhân áo xanh lạnh lùng:

- Chỉ cần các hạ tấn công lão phu một kiếm nữa, lão phu có thể nói ra danh hiệu.

Mộng Thiên Nhạc lúc này đã rút trường kiếm ra, trầm giọng nói:

- Tại hạ có thể công ra một kiếm nữa, nhưng đó có thể là tận cùng tính mạng của tại hạ, mà cũng có thể là kết thúc tính mạng của các hạ. Do đó, nên từ bỏ thì hơn.

Lão nhân áo xanh lạnh lùng:

- Các hạ không xuất thủ thì lão phu xuất thủ.

Đoạn từ từ giơ tay rút lấy cổ kiếm trên lưng, chỉ thấy thanh kiếm ấy không có ánh sáng, không có lưỡi sắc, thì ra là một thanh mộc kiếm.

Mộng Thiên Nhạc thấy vậy vẻ mặt càng thêm trĩu nặng, bởi lão nhân áo xanh này sử dụng mộc kiếm, chứng tỏ kiếm thuật đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.

Trong giới võ lâm hiện nay có mấy người đạt đến trình độ như vậy?

Mộng Thiên Nhạc nghĩ thật nhanh, bỗng reo lên:

- Bang chủ Cùng Hán bang...

Chưa dứt lời, lão nhân áo xanh mộc kiếm tay phải đã đưa lên ngang ngực Mộng Thiên Nhạc, hết sức chậm chạp đâm thẳng tới.

Chiêu kiếm này trông không hề có kình lực và sát khí, nhưng Mộng Thiên Nhạc vẻ mặt càng thêm căng thẳng và nặng nề, chàng cảm thấy như đã đứng trước bờ vực tử vong.

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.