Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gió mây Vu Sơn

Phiên bản Dịch · 11713 chữ

Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng biết được võ công của “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long qua ánh mắt của y, dường như cao hơn Đồ Tiểu Hổ rất nhiều.

Đôi mắt của Hàn Tiểu Long sáng rực như mắt báo trong đêm, ẩn chứa vẻ uy mãnh và hiểm độc, toàn thân toát ra vẻ man dại như loài cầm thú.

“Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long đưa mắt nhìn Mộng Thiên Nhạc, bỗng ha hả cười nói:

- Tiểu Hổ, đệ đã bị y đánh bại ư?

Đồ Tiểu Hổ đáp nhanh:

- Kỳ phùng địch thủ, khó phân thắng bại!

Hàn Tiểu Long trừng mắt gầm lên:

- Nói dối, chả lẽ sư đệ không muốn ngu huynh báo thù cho hay sao?

Đồ Tiểu Hổ mỉm cười:

- Sư huynh nghĩ là tiểu đệ có thể bại ư?

Hàn Tiểu Long ngẩn người, thầm nghĩ:

- Phải rồi, ba năm qua sư đệ đã được sư phụ chuyên tâm truyền thụ, đâu thể dễ dàng bại dưới tay kẻ khác.

Thừa lúc hai người nói chuyện, Mộng Thiên Nhạc đã rón rén phóng lên yên ngựa, “hây” một tiếng, giục ngựa phóng đi.

Nào ngờ bóng người nhấp nhoáng, một bóng người áo xám kèm theo kình phong hạ xuống, năm ngón tay chộp vào dây cương.

Mộng Thiên Nhạc khẽ quát:

- Lui ra!

Đồng thời bàn tay trái dựng đứng như đao, bổ vào cổ tay đối phương.

Bóng người ấy vội rụt tay về, nhanh chóng xoay tay, đón lấy tả chưởng của Mộng Thiên Nhạc.

“Bùng” một tiếng vang rền, trong tiếng ngựa hí, Mộng Thiên Nhạc cả người lẫn ngựa đã lao tới trước hơn trượng.

Hàn Tiểu Long hạ xuống ngoài ba trượng, mặt đầy vẻ kinh ngạc. Đồ Tiểu Hổ cũng đã đi nhanh đến.

Mộng Thiên Nhạc ngồi trên yên ngựa mỉm cười nói:

- Các hạ chưởng lực hùng hậu, thật là một cao thủ mà tại hạ lần đầu mới gặp trong đời, nếu các hạ cho rằng cần thiết phải tỉ đấu, mai kia chúng ta có thể chọn một nơi nào đó giao đấu ba trăm hiệp.

“Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long vừa rồi giao tiếp một chưởng đã khiến y huyết khí sục sôi, y tuy bề ngoài thô lỗ nhưng lòng rất cẩn mật, giao thủ một chiêu đã biết gặp phải cao thủ tuyệt đỉnh.

“Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long bình sinh chưa từng bại lần nào, y không muốn nhanh chóng bị bại dưới tay đối phương, nên chấp nhận lời đề nghị của Mộng Thiên Nhạc, với giọng hùng hồn nói:

- Các hạ chính là Tàn Khuyết Thư Sinh ư?

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Chính tại hạ! Trong Tử Cấm thành chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau, hẹn tái ngộ!

Đoạn ôm quyền thi lễ, giục ngựa phóng đi như gió cuốn.

Hàn Tiểu Long bỗng khẽ buông tiếng thở dài nói:

- Võ công người này quá cao, ngu huynh với “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ đều không phải đối thủ.

Đồ Tiểu Hổ kinh ngạc:

- Hàn sư huynh cho rằng võ công của Tàn Khuyết Thư Sinh cao hơn mình ư?

- Trong võ lâm đồn đại Tàn Khuyết Thư Sinh có uy thế sắc bén như sư phụ lúc xuất đạo giang hồ mấy mươi năm trước, ngu huynh vốn không tin, Tàn Khuyết Thư Sinh sao thể so sánh với oai phong của sư phụ khi xưa, nhưng hôm nay giao tiếp một chưởng với y, nội lực hùng mạnh của y e rằng không ai có thể chống nổi.

Đồ Tiểu Hổ biết rõ võ công của sư huynh Hàn Tiểu Long cao hơn mình gấp mấy lần, giờ đây y lại có phần không tin Tàn Khuyết Thư Sinh giống như lời sư huynh đã nói, ngay cả “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu kỳ cũng khó thắng nổi.

Đồ Tiểu Hổ khẽ cười nói:

- Sư huynh dường như đã thay đổi tác phong cuồng ngạo trước đây, không sai, võ công của Tàn Khuyết Thư Sinh rất cao, nhưng không cao đến mức như sư huynh đã nhận định. Vừa rồi là do sư huynh lăng không xuất chưởng, và lại là từ trảo đổi sang chưởng, lực đạo kém hơn đối phương rất nhiều, huống hồ Tàn Khuyết Thư Sinh lại ngồi trên lưng ngựa xuất chưởng, cộng thêm sức xông tới của ngựa, đương nhiên là lực đạo hùng hậu hơn rồi.

Hàn Tiểu Long nghe Đồ Tiểu Hổ giải thích quả nhiên không sai, khẽ thở dài nói:

- Mong là sư đệ suy đoán không sai, không thì sư phụ lại có thêm một kình địch nữa.

Đồ Tiểu Hổ đưa mắt nhìn Hàn Tiểu Long:

- Sư phụ phái sư huynh đến đây giúp đệ phải không?

Hàn Tiểu Long gật đầu:

- Sư phụ nhận được phi cáp truyền thư của sư đệ, nói là Vô Ngã chân giáo đang khai quật một bảo tàng… Lão nhân gia ấy dường như nghĩ đến bảo tàng này rất có thể là của Ma Lặc thân vương hồi trăm năm trước, nên đã phái ngu huynh cấp tốc đến đây giúp sư đệ hoạch định đại sự.

Đồ Tiểu Hổ gật đầu:

- Sư phụ đoán không sai, mấy hôm nay đệ đã điều tra rõ ràng, bảo tàng này chính là của Ma Lặc thân vương.

- Bảo tàng của Ma Lặc thân vương hết sức quan trọng đối với Cùng Hán bang, chúng ta nhất định phải giành lấy, sư đệ hãy mau cho ngu huynh biết rõ tự sự.

Đồ Tiểu Hổ trầm giọng:

- Mấy hôm nay đệ đã điều tra rồi, những người biết bí mật về bảo tàng của Ma Lặc thân vương, ngoại trừ Vô Ngã chân giáo dường như còn có Huyết Kiếm môn, cộng thêm Cùng Hán bang chúng ta nữa là ba bang phái.

Hàn Tiểu Long trầm ngâm một hồi, bỗng hỏi:

- Tàn Khuyết Thư Sinh có biết bí mật này không?

- Y có biết hay không cũng chẳng thành vấn đề, với sức một mình y, không thể nào lấy được bảo tàng.

- Nơi cất giấu bảo tàng ở đâu?

- Đó thì dường như Cùng Hán bang chúng ta đã tính sai một nước cờ, đến nay vẫn chưa rõ, chỉ biết là ở trong phạm vi mười dặm quanh Tử Cấm thành. Nhưng đêm qua đệ đã biết được một tin, đó là người của Huyết Kiếm môn đang tìm một người đã phát hiện bảo tàng trước tiên.

- Đó là ai vậy?

- Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh!

- Người đó ở gần Tử Cấm thành ư?

- Nghe đâu người đó đã tiềm nhập nơi cất giấu bảo tàng, đương nhiên là ở gần Tử Cấm thành rồi!

Hàn Tiểu Long chau mày:

- Yếu vụ thứ nhất của chúng ta có lẽ là phải tìm được Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh.

Đồ Tiểu Hổ gật đầu:

- Nghe đâu nơi cất giấu bảo tàng là do sư thúc tổ của Hắc Ki đảo chủ kiến trúc, cơ quan trùng trùng, trong thiên hạ chỉ mỗi mình Hắc Ki đảo chủ là có thể phá cơ quan mà lấy được bảo tàng, nên người của Huyết Kiếm môn đã nhanh một bước tiếp xúc với Hắc Ki đảo chủ rồi.

- Vậy chúng ta hoài công phí sức rồi còn gì?

Đồ Tiểu Hổ lắc đầu:

- Huyết Kiếm môn tuy đã tiếp xúc với Hắc Ki đảo chủ, nhưng dường như điều kiện đôi bên không hợp, đã tan rã rồi.

Hàn Tiểu Long quả quyết:

- Bất luận thế nào chúng ta cũng phải có được Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh.

- Đệ đã phái tất cả đệ tử hình đường bủa đi khắp nơi dò la hành tung của Hắc Ki đảo chủ, chúng ta hãy mau trở về chờ tin.

*

Hoàng Quang tự gồm hai đại điện trước và sau, giữa có mười mấy gian viện thất, nằm trong một bức tường rào bằng gạch đỏ, sân vườn trồng đầy liễu và trúc xanh, hết sức thanh tịnh, đúng là một nơi tu thiền dưỡng tính lý tưởng.

Nhưng trong sân vườn lá khô đầy rẫy, trong đại điện bụi dày cả tấc, tượng thần giăng đầy mạng nhện, khác nào một tự viện bỏ hoang từ lâu.

Trong tự quanh năm khó thấy được một lần ánh đèn, nhưng đêm nay trong bảy gian viện thất phía sau tiền điện đã có ánh đèn sáng choang.

Thì ra khuya đêm nay đã có sáu người thầm lặng dọn vào Hoàng Quang tự, đó là Mộng Thiên Nhạc, Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh và Phi Nhạn Tứ Kiếm.

Đêm dần sâu, Lang Thất Tinh với Phi Nhạn Tứ Kiếm đã chia nhau ngơi nghỉ, chỉ mỗi gian phòng của Mộng Thiên Nhạc là còn ánh đèn, chàng ngồi bên cửa sổ, lặng nghe tiếng reo khe khẽ của lá liễu và trúc xanh.

Trong đầu chàng bất giác hiện lên bóng dáng yếu đuối của một thiếu nữ.

- Ôi! Mình đã rời xa Linh Huệ hơn bốn tháng rồi, thời gian ấy hẳn là nàng sống trong mỏi mòn trông ngóng…

Mộng Thiên Nhạc là một nam nhân đại trượng phu đa tình và có trách nhiệm, Tống Linh Huệ đã là vợ chàng, lúc nào chàng cũng nhớ và quan tâm đến nàng… Nhất là vào lúc đêm khuya thanh vắng, đầu óc chàng lại hiện lên hình bóng của Tống Linh Huệ.

Đôi khi Mộng Thiên Nhạc nghĩ đến Tống Linh Huệ một thiếu nữ yếu đuối, một mình sinh sống chốn thâm sơn, chẳng rõ có bị hổ lang tấn công hay không? Chàng thật muốn tức tốc quay về, luôn kề cận bên nàng.

- Ôi! Linh Huệ mà có thể rời khỏi thâm sơn để chung sống với mình thì hạnh phúc biết bao. Ồ! Không, mình hằng ngày sống trên đầu kiếm mũi đao, đâu thể để cho nàng ngày đêm phập phồng lo lắng… Phải đợi đến khi Trùng Dương hội hùng mạnh mình mới có thể đón nàng về chung sống…

Nghĩ đến đó, Mộng Thiên Nhạc bỗng có một kỳ vọng về Hoàng Quang tự, nếu Hoàng Quang hòa thượng có thể chia sẻ, chàng sẽ xây dựng nơi này trở thành tổng đàn của Trùng Dương hội.

Nghĩ đến Hoàng Quang hòa thượng, Mộng Thiên Nhạc bất giác thầm nghĩ:

- Mình đã đến đây trú ngụ, theo đúng lễ nghĩa là phải đến gặp Hoàng Quang hòa thượng…

Mộng Thiên Nhạc chậm rãi đứng lên, cất bước đi ra ngoài.

Từ lúc đến đây Mộng Thiên Nhạc chưa hề quan sát hoàn cảnh xung quanh, lúc này chàng tâm bình khí tịnh dạo bước trong đêm tối.

Đến trước gian đại điện phía sau, Mộng Thiên Nhạc đột nhiên chững bước.

Thì ra hậu điện này là chỗ ở của ba sư đồ Hoàng Quang hòa thượng, qua lời Lang Thất Tinh, chàng đã biết sư đồ Hoàng Quang hòa thượng rất không thích bị người quấy nhiễu.

Thế là Mộng Thiên Nhạc không dám đi tiếp, chỉ thấy trong đại điện tối mịt, không hề có chút tiếng động, nếu Lang Thất Tinh không nói, ai biết bên trong có ba sư đồ Hoàng Quang hòa thượng trú ngụ.

Mộng Thiên Nhạc đứng yên một hồi, vừa định rời khỏi… Bỗng nghe tiếng bước chân từ phía nam sân vườn vọng đến.

Mộng Thiên Nhạc lập tức nhanh nhẹn lách người vào trong bóng tối một cột trụ to trước cửa đại điện.

Rất nhanh, hai người đã đi đến trước cửa đại điện.

Mộng Thiên Nhạc khi nhìn rõ diện mạo hai người, bất giác thầm kêu lên:

- Trình Ngâm Xuyên và Lang Thất Tinh…

Không sai, hai người đó một là nho sĩ áo lam tuổi ngoài ba mươi, một là lão nhân gầy gò áo đen, chính là “Vân Châu Đại Nho Hiệp” Trình Ngâm Xuyên và Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh.

Hai người này quen biết nhau, khiến Mộng Thiên Nhạc lòng dậy nghi vấn…

Bỗng nghe Trình Ngâm Xuyên thấp giọng nói:

- Trình mỗ thật không hiểu nổi tại sao Lang đảo chủ lại khinh suất đến vậy, Lang đảo chủ gia nhập Trùng Dương hội cũng không hề gì, nhưng sao lại còn đưa họ đến Hoàng Quang tự?

Lang Thất Tinh cười khảy:

- Tàn Khuyết Thư Sinh đã biết bí mật bảo tàng của Ma Lặc thân vương, phàm ai biết bí mật đó đều không thể để cho sống.

- Lang đảo chủ định mượn sức Hoàng Quang hòa thượng trừ khử Tàn Khuyết Thư Sinh ư?

Lang Thất Tinh mỉm cười:

- Võ công của Tàn Khuyết Thư Sinh không kém hơn bất kỳ cao thủ nào của Vô Ngã chân giáo, muốn giết y, ngoại trừ Hoàng Quang hòa thượng, hai ta đều vô phương.

Mộng Thiên Nhạc rợn người, chàng thật không ngờ Lang Thất Tinh thâm hiểm thế này, vậy là từ khi gặp chàng ở mộ địa, Lang Thất Tinh đã tính toán xong kế sách hạ sát chàng rồi.

Nếu đêm nay mình không phát hiện ra âm mưu này của Lang Thất Tinh, rất có thể sẽ bị ám toán, mình thật quá khinh suất, chưa chi đã tin tưởng Lang Thất Tinh. Vậy là Mộng Thiên Nhạc lại có thêm một kinh nghiệm, không nên dễ dàng tin người như vậy.

Trình Ngâm Xuyên chậm rãi nói:

- Trình mỗ đã suy nghĩ kỹ, có lẽ chúng ta không cần phải trừ khử Tàn Khuyết Thư Sinh sớm vậy.

Lang Thất Tinh thắc mắc:

- Vì sao?

- Những người biết bí mật bảo tàng của Ma Lặc thân vương ngoài Vô Ngã chân giáo còn có Huyết Kiếm môn và Cùng Hán bang, người của hai bang phái này đã bắt đầu tìm kiếm Lang đảo chủ, họ dường như quyết phải có được Lang đảo chủ. Nếu ba sư đồ Hoàng Quang hòa thương hiện thân bảo vệ Lang đảo chủ vào lúc này, vậy thì chúng ta sẽ không thể có được bảo tàng của Ma Lặc thân vương.

Lang Thất Tinh gật đầu:

- Sư đồ Hoàng Quang hòa thượng đang tập trung toàn bộ tâm huyết nghiên cứu tàng bảo đồ, quả là không có thời gian lộ diện.

Mộng Thiên Nhạc thầm nghĩ:

- À! Thì ra ba sư đồ Hoàng Quang hòa thượng giam mình trong phòng tối không phải là tọa thiền tiềm tu. Ha ha… Mình thật quá ngây thơ, đã bị Lang Thất Tinh dối gạt.

Chỉ nghe Trình Ngâm Xuyên trịnh trọng nói:

- Vậy Trình mỗ xin cáo từ, Lang đảo chủ hãy cẩn thận ứng phó với Tàn Khuyết Thư Sinh, trước tiên là phải điều tra rõ thân thế lai lịch của y.

Dứt lời, Trình Ngâm Xuyên đi về phía sau đại điện. Lang Thất Tinh quét mắt nhìn quanh, rồi mới cất bước đi về phía tiền viện.

Mộng Thiên Nhạc đuổi theo ra khỏi tiền viện, dưới ánh trăng chỉ thấy một bóng người thấp thoáng ở ngoài xa mấy mươi trượng, biết đó chính là Trình Ngâm Xuyên, lập tức như u linh quỷ mị bám theo.

Vì phải biết rõ mặt thật của Đệ nhất Tổng giáo chủ, cùng tung tích của các cao thủ phủ minh chủ võ lâm, Mộng Thiên Nhạc cần phải đối mặt Trình Ngâm Xuyên để hỏi rõ. Lúc này Mộng Thiên Nhạc bỗng có cảm giác lo sợ, đại sư huynh Hà Bất Kham và mọi người rất có thể đã bị sát hại.

Thủ đoạn hạ sát Cửu phó môn chủ Huyết Kiếm môn một cách tàn ác, cùng hành vi sai khiến Nhiếp Hồn Ma Nữ hãm hại các cao thủ võ lâm của Trình Ngâm Xuyên đã chứng tỏ y không còn là một anh hùng giàu lòng hiệp nghĩa như xưa kia, có lẽ y đã thay đổi, khuất phục dưới thế lực của bọn yêu ma tà ác.

*

Một ngôi lầu ba tầng có mái ngói màu lục rất thanh nhã, tường rào trắng, nằm sau khu vườn cây ăn trái bên cạnh cổng hoàng thành, lúc này trong lầu ánh đèn sáng choang.

Bỗng một bóng người nhanh như làn khói nhẹ hạ xuống trên một cây bạch dương, bóng người ấy vừa ẩn nấp xong, một nho sĩ áo lam từ trong vườn cây ăn trái đi ra, tiến thẳng về phía ngôi lầu ba tầng.

Nho sĩ áo lam nhanh chóng băng qua sân vườn, đi vào trong ngôi lầu.

Người trên cây bạch dương thầm nghĩ:

- Đây hẳn là nơi trú của Trình Ngâm Xuyên.

Trình Ngâm Xuyên lại có nhiều chỗ ở quanh Tử Cấm thành như vậy, Mộng Thiên Nhạc bất giác chau mày thầm nghĩ:

- Trình Ngâm Xuyên thật là một người đa diện thâm hiểm…

Lát sau, Trình Ngâm Xuyên xuất hiện nơi cửa sổ lầu ba, chỉ thấy y đã thay một chiếc áo dài lụa màu lam, mới toanh và sang trọng, tay trái nhẹ cầm một chiếc quạt xếp bằng giấy, hết sức phong nhã, rất xứng đáng là một mỹ nam tử.

Lúc này trên mặt Trình Ngâm Xuyên thoáng hiện lên một vẻ cười đắc ý, y ngước mặt nhìn trời, sao khuya lấp lánh, giờ đã là canh ba.

Đột nhiên, Mộng Thiên Nhạc như ngửi thấy một mùi hương hoa lan, hương thơm này tượng trưng cho sự có mặt của Đệ nhất Tổng giáo chủ.

Quả nhiên, Trình Ngâm Xuyên cao giọng nói:

- Tam giáo chủ cung nghinh Đệ nhất Tổng giáo chủ ngọc giá quang lâm!

Vừa dứt lời, Mộng Thiên Nhạc đã thấy một bóng người nhẹ nhàng bay qua trước mặt, lướt qua cửa sổ, hạ xuống trước mặt Trình Ngâm Xuyên.

Khinh công tuyệt đỉnh Bình Bộ Thanh Vân này của Đệ nhất Tổng giáo chủ như thể tiên nữ cưỡi mây lướt gió xuống trần gian.

Mộng Thiên Nhạc bất giác ngẩn người, khắp thiên hạ cơ hồ không có người thứ hai có được khinh công như thể thần tiên thế này.

Cộng thêm không khí xung quanh nồng nặc hương thơm hoa lan, càng khiến người nghĩ Đệ nhất Tổng giáo chủ là hóa thân của tiên nữ Dao Trì.

Chỉ tiếc là Đệ nhất Tổng giáo chủ hướng lưng ra ngoài cửa sổ, và với khoảng cách hơn trượng, Mộng Thiên Nhạc không sao nhìn thấy diện mạo.

Một chiếc áo trắng như Ngọc bao phủ một thân hình đầy đặn và có chút đẫy đà, trông cực kỳ khiêu gợi.

Y thị tóc búi theo kiểu cung phi, một chuỗi hạt châu quấn thành ba vòng bên mép búi tóc, trên cổ lủng lẳng một sợi dây chuyền bằng Ngọc xanh giá trị liên thành.

Trình Ngâm Xuyên như tột cùng sửng sốt trước vẻ đẹp của Đệ nhất Tổng giáo chủ, hai mắt thờ thẫn nhìn vào mặt y thị, không nói một lời.

Mộng Thiên Nhạc rất muốn nhìn thấy diện mạo của Đệ nhất Tổng giáo chủ, rất tiếc là y thị quay lưng ra ngoài, nhưng qua vóc dáng sau lưng, chàng cũng có thể đoán ra y thị tuổi khoảng ba mươi bảy, ba mươi tám.

Chỉ nghe Đệ nhất Tổng giáo chủ cất tiếng vô cùng lảnh lót nói:

- Tam giáo chủ sao lại giống như người ngoài thế này?

Trịnh Ngâm Xuyên giờ mới như chợt tỉnh trong mơ:

- Ồ! Nhan sắc của Tổng giáo chủ còn kiều diễm và sang trọng hơn là tại hạ đã nghĩ. Ôi! Đó là vì lần đầu tiên tại hạ mới được nhìn thấy dung nhan của Tổng giáo chủ.

Đệ nhất Tổng giáo chủ cười khúc khích:

- Tam giáo chủ bất tất câu nệ, cuộc hẹn đêm nay chỉ có hai ta thôi!

Tiếng cười ngập đầy sức quyến rũ, trừ phi Trịnh Ngâm Xuyên là kẻ mù, không thì chắc chắn y đã đoán ra được mục đích cuộc hẹn đêm nay của Đệ nhất Tổng giáo chủ.

Một phụ nữ góa bụa lâu ngày khó tránh khỏi ăn vụng, huống chi Đệ nhất Tổng giáo chủ là người sinh lực sung mãn, như lang như hổ, sao thể chịu nổi nhịn ăn trường kỳ.

Trình Ngâm Xuyên như hiểu như không mỉm cười nói:

- Xin mời Tổng giáo chủ ngồi, tại hạ sớm đã chuẩn bị rượu và thức ăn rồi!

Đoạn quay người đi vào nội thất, chốc lát sau đã bưng ra hai chiếc khay sành, trên là bốn món sơn trân hải vị, Trình Ngâm Xuyên vào ra hai lần, một bàn ăn thịnh soạn đã được bày xong.

Đệ nhất Tổng giáo chủ ngồi xuống gần cửa sổ, Trình Ngâm Xuyên ngồi đối diện.

Mộng Thiên Nhạc nhìn thấy rất rõ nhất cử nhất động của hai người, Trình Ngâm Xuyên hết sức xiểm nịnh o bế, hết rót rượu lại gắp thức ăn cho Đệ nhất Tổng giáo chủ.

Rượu qua ba tuần, Đệ nhất Tổng giáo chủ càng thêm phóng đảng, lộ liễu, lời lẽ tột cùng khiêu gợi.

- Tam giáo chủ đêm nay có thể làm cho bổn tọa tiêu hồn không?

Trình Ngâm Xuyên bỗng đứng lên, hai tay giơ ra, ôm ngang lưng Đệ nhất Tổng giáo chủ bồng lên.

Trình Ngâm Xuyên cảm thấy y thị toàn thân mềm nhũn như thể không xương, nhất là hương thơm đặc dị của y thị, khiến bất kỳ ai cũng phải ý loạn thần mê.

Trình Ngâm Xuyên cười nói:

- Tổng giáo chủ đẹp quá!

- Ờ! Chỗ đẹp Tam giáo chủ chưa thấy đâu!

- Sẽ thấy ngay đây!

- Chỉ cần một lần là Tam giáo chủ hẳn sẽ suốt đời khó quên.

- Hi hi hi… Tại hạ không mấy tin.

- Không tin thì mau thưởng thức đi!

- Trình mỗ thật không tin Tổng giáo chủ lại ở trong lòng mình.

- Bổn tọa là phụ nữ mà!

- Vâng! Tổng giáo chủ là phụ nữ, một phụ nữ kỳ lạ và đặc biệt nhất thiên hạ.

- Sự huyền diệu lạ kỳ nhất, Tam giáo chủ còn chưa phát hiện mà!

- Tổng giáo chủ khiêu khích thế này, Trình mỗ thật không sao chịu nổi nữa!

Một chiếc giường ngà, một bức màn the.

Màn the không thể che khuất ánh xuân, một trận mây mưa Vu sơn đã diễn ra.

Trình Ngâm Xuyên như lang như hổ, nhưng Đệ nhất Tổng giáo chủ là hóa thân của đào hoa nữ, y thị có thuật khuê phòng thiên biến vạn hóa, đã khiến Trình Ngâm Xuyên trở thành như một đứa bé.

Tiếng cười dâm đãng, lời nói ô trọc, tiếng rên rỉ khiến người máu nóng sục sôi…

Mộng Thiên Nhạc ẩn thân trên cây bạch dương nhắm nghiền mắt, nhưng những âm thanh khiêu gợi kia vẫn khiến chàng tâm trí hỗn loạn, chàng thật hối hận mình đã ẩn thân quá gần.

- Tổng giáo chủ hãy… hãy tha cho tại hạ! Tại hạ… tại hạ sắp chết rồi…

Mộng Thiên Nhạc nghe vậy giật mình, mở mắt nhìn.

Một thân hình mềm mại như rắn quấn chặt lấy Trình Ngâm Xuyên, Mộng Thiên Nhạc giờ mới trông thấy rõ thân hình xinh đẹp quyến rũ và dung nhan tuyệt thế của Đệ nhất Tổng giáo chủ.

Y thị lúc này thật như một dâm phụ đang hút máu Trình Ngâm Xuyên.

Mộng Thiên Nhạc chợt nảy sinh ý nghĩ:

- Sao mình không nhân cơ hội này ra tay đột kích, bất kỳ phụ nữ nào đang lúc lửa dục thiêu thân như vậy, cho dù võ công cái thế cũng không thể nào thi triển.

Ngay khi ấy, bỗng nghe Trình Ngâm Xuyên kêu lên “ôi da” một tiếng, hai mắt trợn trừng, toàn thân run rẩy…

Đệ nhất Tổng giáo chủ cười mắng:

- Đồ vô dụng!

Ngọc chỉ vung ra, Trình Ngâm Xuyên đã nhũn người nằm xuống giường, bất tỉnh nhân sự.

Đệ nhất Tổng giáo chủ như chưa thỏa mãn chầm chậm ngồi dậy, đôi mắt câu hồn xuyên qua màn the nhìn lên trên cây bạch dương ngoài cửa sổ.

Mộng Thiên Nhạc rợn người thầm nghĩ:

- Y thị đã phát hiện ra mình rồi sao?

Chỉ nghe Đệ nhất Tổng giáo chủ cất tiếng nói:

- Bổn tọa không tin bất kỳ đàn ông nào trong thiên hạ nhìn thấy cảnh tượng này mà không động lòng.

- Nguy tai! Y thị quả nhiên đã phát hiện ra mình. Hừ! Mình không tin y thị toàn thân lõa lồ thế kia, có thể làm gì mình?

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng cười lạnh toát, từ trên cây bạch dương phi thân qua cửa sổ vào trong lầu.

Đệ nhất Tổng giáo chủ bước xuống giường, không một mảnh vải che thân đứng trước mặt Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc không dám nhìn, lạnh lùng nói:

- Phụ nữ khắp thiên hạ, tôn giá là người không biết xấu hổ nhất!

Đệ nhất Tổng giáo chủ cười khanh khách:

- Bổn tọa không biết xấu hổ, nhưng các hạ là người vô sỉ nhất!

Mộng Thiên Nhạc đỏ mặt:

- Sao tôn giá không mặc quần áo?

Đệ nhất Tổng giáo chủ cười dâm đãng:

- Mắt các hạ đã tê dại rồi, bổn tọa không mặc quần áo thì có hề gì.

Mộng Thiên Nhạc đanh giọng:

- Tôn giá biết tại hạ là ai không?

- Tàn Khuyết Thư Sinh!

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Nếu tại hạ đem chuyện xấu xa đêm nay của tôn giá bêu riếu khắp thiên hạ, tôn giá còn có thể lãnh đạo Vô Ngã chân giáo nữa không?

- Các hạ không làm vậy đâu!

- Tại sao?

- Đêm nay nếu các hạ không bị bổn tọa chinh phục thì chỉ còn một con đường chết.

- Tôn giá tự tin như vậy ư?

- Phàm là đàn ông nhìn thấy thân hình của bổn tọa, chưa từng có ai không động lòng, người nào đã cùng bổn tọa một đêm tiêu hồn, hẳn sẽ luôn nhung nhớ, suốt đời khó quên.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Tôn giá thật quá tư tin về sắc đẹp của mình.

- Sắc đẹp của Tây Thi có lẽ cũng khó sánh với bổn tọa.

Mộng Thiên Nhạc liếc mắt nhìn vào mặt Đệ nhất Tổng giáo chủ:

- Đáng tiếc là tôn giá đã già!

Đệ nhất Tổng giáo chủ toàn thân run rẩy:

- Bổn tọa đã già ư?

Mộng Thiên Nhạc mục đích đêm nay là muốn sỉ nhục y thị, bèn cười khảy nói:

- Trong mắt tại hạ, mặc dù tôn giá đã sử dụng loại son phấn và nước hoa tốt nhất cũng chẳng thể bù đắp tuổi già của mình, thật quá nực cười, chả lẽ tôn giá nhận thấy mình còn có sức quyến rũ hay sao? Cho tôn giá biết, Trình Ngâm Xuyên với những người đàn ông đã bị tôn giá chinh phục, đó là bởi dâm oai chứ không phải sắc đẹp của tôn giá.

Đệ nhất Tổng giáo chủ tựa hồ rất sợ người khác nói mình già và không đẹp, y thị hận thấu xương Mộng Thiên Nhạc, ánh mặt lộ vẻ căm thù tột độ.

Bỗng y thị lách người, đưa tay chộp lấy y phục trên giường.

Mộng Thiên Nhạc ngước mặt buông tiếng cười vang, đồng thời tung mình ngược ra sau, vọt qua cửa sổ ra ngoài, mang theo tiếng cười vang đầy khinh miệt và ghê tởm xa dần, thoáng chốc đã mất dạng trong đêm đen.

Đệ nhất Tổng giáo chủ bị sỉ nhục và tổn thương lòng tự tôn nặng nề, trong mấy mươi năm qua, chỉ có một người đàn ông duy nhất đã khiến y thị phẫn hận, nhưng hôm nay lại có thêm một người, đó chính là Tàn Khuyết Thư Sinh.

Y thị thề sẽ băm vằm Tàn Khuyết Thư Sinh làm muôn mảnh, Tàn Khuyết Thư Sinh phải chịu sự hành hạ tàn bạo nhất trần gian.

Mộng Thiên Nhạc thi triển khinh công phóng đi khoảng bốn dặm, đột nhiên dừng lại.

Thì ra chàng vừa phát hiện một đám người xuất hiện trên một tiểu lộ hoang dã, họ phóng đi như gió, không hề gây ra tiếng động, chốc lát đã vượt qua trước mặt Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc nhìn thấy rõ những người này thảy đều là thiếu nữ áo đỏ, vai giắt đoản kiếm, trong số có tám người khiêng một chiếc kiệu nhỏ, bốn mặt đều phủ màn đen, dường như có người ngồi trong.

Mộng Thiên Nhạc động tâm, thầm nghĩ:

- Họ chẳng phải là người của Huyết Kiếm môn đó sao?

Lòng hiếu kỳ bừng dậy, Mộng Thiên Nhạc bèn từ trong bóng cây bên đường bước ra, thi triển khinh công đuổi theo.

Vượt qua khoảng tám dặm đường, bỗng nghe một trận cười to như sấm rền, phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch của đêm đen.

Mười ba thiếu nữ áo đỏ lập tức rút lấy đoản kiếm trên vai, nhanh chóng chia nhau đứng trước kiệu, tám thiếu nữ áo đỏ khiêng kiệu cũng nhẹ nhàng đặt kiệu xuống, cùng rút đoản kiếm ra, bảo vệ quanh kiệu như lâm đại địch.

Dưới ánh trăng sao, một người áo bào xám mày rậm mắt to, râu rồng tua tủa, thân hình cao to vạm vỡ đứng cản giữa đường.

Mộng Thiên Nhạc ánh mắt sắc bén, nhận ra ngay đó chính là “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long.

Sự xuất hiện của Hàn Tiểu Long khiến Mộng Thiên Nhạc chau mày thầm nghĩ:

- Nếu trong kiệu không phải là một cao thủ tuyệt đỉnh thì hôm nay đệ tử của Huyết Kiếm môn hẳn là thê thảm…

Chỉ nghe “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long cất tiếng hùng mạnh hỏi:

- Trong kiệu là ai?

Một thiếu nữ mảnh mai như là người cầm đầu bình tĩnh đáp:

- Các hạ là vị cao nhân nào? Trong kiệu là tệ chủ nhân!

Hàn Tiểu Long lạnh lùng:

- Vậy hãy gọi Huyết Kiếm môn chủ ra đây nói chuyện.

- Môn chủ có bệnh, không thể hiện thân!

Hàn Tiểu Long bỗng khẽ gầm lên một tiếng rồi nói:

- Cùng Hán bang bọn này hiện đang tìm Hắc Ki đảo chủ Lang Thất Tinh, dường như Huyết Kiếm môn các vị cũng đang tìm kiếm người đó…

- Các hạ lầm rồi, người trong kiệu không phải Hắc Ki đảo chủ.

Hàn Tiểu Long cười khảy:

- Trừ phi bổn nhân nhìn thấy tận mắt, bằng không chẳng thể dễ dàng rời khỏi đây.

Thiếu nữ áo đỏ bịt mặt này dường như rất có hàm dưỡng, vẫn bình thản nói:

- Các hạ muốn xem cũng được, nhưng nếu người trong kiệu không phải Lang Thất Tinh thì các hạ phải lui đi ngay.

Hàn Tiểu Long ha hả cười to:

- Các vị có biết bổn nhân là ai không?

- Nhìn dáng vẻ của các hạ cũng biết là người của Cùng Hán bang rồi!

Hàn Tiểu Long trầm giọng:

- Giới võ lâm giang hồ đã tặng cho bổn nhân một ngoại hiệu là Vô Mệnh Kiếm!

Chúng đệ tử Huyết Kiếm môn có lẽ thảy đều nghe nói đến nhân vật trọng yếu của Cùng Hán bang, thiếu nữ áo đỏ này nghe vậy kinh hãi, buột miệng:

- Thật không ngờ các hạ đã đến Hà Bắc.

Hàn Tiểu Long cười khảy:

- Vô Mệnh Kiếm lòng dạ cứng rắn, ra tay tàn bạo, có lẽ các vị đã nghe qua. Hôm nay nếu các vị ngoan ngoãn vâng lời, Hàn Tiểu Long cam đoan không làm hại một người nào.

Thiếu nữ áo đỏ tuy kinh khiếp bởi oai danh Vô Mệnh Kiếm, nhưng nàng ta dường như là người uy vũ bất khuất, cười khanh khách nói:

- Huyết Kiếm môn chưa muốn gây thù kết oán với Cùng Hán bang, nhưng nếu quý bang quá bức bách, đệ tử Huyết Kiếm môn thà chết chứ không để bổn môn phải chịu nhục.

Hàn Tiểu Long ha hả cười to:

- Có cốt khí, đệ tử Huyết Kiếm môn đều là cân quắc anh hùng, nhưng chỉ tiếc là các vị đã theo lầm môn phái, đêm nay đành chịu chết thôi.

Đoạn liền cất bước tiến tới. Ba thiếu nữ áo đỏ bịt mặt đứng hàng đầu lập tức vung tay, ba thanh đoản kiếm nhanh như chớp đâm tới và quát;

- Đứng lại!

Hàn Tiểu Long đôi mắt báo sát cơ lóe lên, khẽ buông tiếng cười khảy, tả chưởng vung ra.

Ba tiếng rú thảm thiết liên tiếp vang lên, ba thiếu nữ áo đỏ bịt mặt như bị một luồng kình lực cực mạnh chấn bay ra xa hơn trượng, miệng phún máu xối xả, chết ngay tại chỗ.

Thiếu nữ bịt mặt cầm đầu thấy ba đồng môn thảm tử dưới chưởng lực ghê gớm của Hàn Tiểu Long, buông tiếng quát vang, đoản kiếm trong tay như thể tia chớp công vào Hàn Tiểu Long.

Hàn Tiểu Long cười khảy:

- Ả muốn chết!

Tả chưởng đang vung ra của y đột nhiên hạ xuống, chộp vào cổ tay phải đối phương.

Thiếu nữ này là Bát phó môn chủ của Huyết Kiếm môn, kiếm thuật chẳng kém, cổ tay xoay chuyển, ánh kiếm xẹt qua bên cạnh Hàn Tiểu Long, ngoảnh đầu vung kiếm, tạo ra hằng ngàn đốm sáng, phủ trùm toàn thân Hàn Tiểu Long.

Hàn Tiểu Long trừng mắt quát:

- Hay lắm, ả cũng có chút công phu đấy!

Đồng thời tay phải một chiêu “Nộ hải bác (bắt) long”, vẫn thi triển đại cầm nã thủ toan đoạt lấy đoản kiếm trong tay đối phương.

Hàn Tiểu Long xuất thủ tuy nhanh và tinh diệu, nhưng Bát phó môn chủ là cao thủ bậc nhì trong Huyết Kiếm môn, chiêu “Nộ hải bác long” của Hàn Tiểu Long vẫn rơi vào khoảng không.

Bát phó môn chủ biết đối phương là cao thủ tuyệt đỉnh, đoản kiếm trong tay phải thi triển một pho kiếm pháp kỳ ảo của bàng môn, như đâm như móc, trong chớp mắt đã liên tiếp công ra mười hai kiếm.

“Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long không ngờ thiếu nữ này có thể tránh khỏi mười hai lần cầm nã thủ của mình, buông tiếng quát vang như sấm rền, tay trái với chiêu “Kim ti triền oản” hết sức tinh kỳ chộp trúng cổ tay đối phương.

“Ôi da” một tiếng kêu khẽ, Bát phó môn chủ cổ tay đau nhói, đoản kiếm rơi xuống đất, cùng lúc ấy, Hàn Tiểu Long tay trái giơ lên toan bổ xuống.

Bỗng nghe một tiếng quát khẽ:

- Các hạ đã giết ba người rồi, hà tất hiếu sát như vậy!

Trong khi ấy, một thư sinh cụt tay từ trong bóng tối chậm rãi bước ra.

Hàn Tiểu Long lập tức chững tay, hữu chưởng không bổ xuống, ha hả cười vang nói:

- Hay, hay, hay lắm! Thật không ngờ Tàn Khuyết Thư Sinh đã hiện thân.

Mộng Thiên Nhạc đưa mắt nhìn cánh tay phải của Bát phó môn chủ đã bị tay trái Hàn Tiểu Long bẻ cong, lạnh lùng nói:

- Chúng ta nam nhi đại trượng phu, tựa hồ không cần hiếp đáp phụ nữ yếu đuối như vậy.

Hàn Tiểu Long bỗng đẩy tay, Bát phó môn chủ loạng choạng lùi sau sáu bảy thước, cười khảy nói:

- Các hạ có giỏi thì đêm nay chớ có đào tẩu.

Mộng Thiên Nhạc nhạt giọng:

- Mộng mỗ chưa bao giờ đào tẩu lúc lâm trận!

Hàn Tiểu Long lùi sau một bước, giơ tay rút lấy thanh kiếm trên vai, thanh kiếm này dài bốn thước, rộng ba tấc, không có lưỡi sắc, dường như rất cùn, thân kiếm đen trũi, như được rèn bằng huyền thiết.

Mộng Thiên Nhạc là người nội hành, nhìn thanh kiếm ấy cũng biết Hàn Tiểu Long là một cao thủ kiếm thuật tuyệt đỉnh, chàng nhẹ chau mày bình thản nói:

- Chúng ta quyết sinh tử như thế này, dường như còn sớm đấy!

Hàn Tiểu Long giọng sắc lạnh:

- Vô Mệnh Kiếm một khi ra khỏi bao, không nhuốm máu không trở về bao.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- Câu “không nhuốm máu không trở về bao”, Mộng mỗ đã từng nghe nhiều người nói, nhưng kết quả họ đều nhuốm máu của chính mình.

Hàn Tiểu Long gầm to:

- Các hạ sao còn chưa tuốt kiếm?

Mộng Thiên Nhạc vẫn giọng bình thản:

- Kiếm của Mộng mỗ đã bị lệnh sư đệ chém gãy, không còn kiếm để tuốt nữa!

Hàn Tiểu Long tức giận quát:

- Các hạ định tay không đón tiếp Vô Mệnh Kiếm của Hàn mỗ ư?

- Không dám, khi nào giao thủ với các hạ, Mộng mỗ sẽ mượn kiếm.

Mộng Thiên Nhạc bỗng quay sang Bát phó môn chủ hỏi:

- Cô nương, người trong kiệu có phải Hắc Ki đảo chủ không?

Bát phó môn chủ từng gặp Mộng Thiên Nhạc hai lần, đương nhiên là biết chàng, phen này Mộng Thiên Nhạc cứu mạng nàng, tuy cảm thấy bất ngờ, nhưng trong lòng hết sức cảm kích.

Bát phó môn chủ chớp mắt:

- Có phải Hắc Ki đảo chủ hay không, các hạ biết rõ hơn bọn này kia mà!

Mộng Thiên Nhạc hiểu ý, bèn hỏi:

- Vậy thì là ai?

Bát phó môn chủ trầm ngâm một hồi mới đáp:

- Môn chủ Huyết Kiếm môn!

Mộng Thiên Nhạc biến sắc mặt:

- Môn chủ Huyết Kiếm môn ư? Vậy…

Bát phó môn chủ rất tinh khôn, thấy vẻ mặt của Mộng Thiên Nhạc, bèn hỏi:

- Các hạ biết môn chủ là ai không?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Biết!

Bát phó môn chủ kinh ngạc:

- Thật không?

- Thật, Mộng mỗ cũng đang tìm quý môn chủ!

Bát phó môn chủ càng thêm kinh ngạc:

- Vậy các hạ cũng biết bí mật của Huyết Kiếm môn ư?

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Mộng mỗ biết thân thế lai lịch của đệ nhất và đệ Nhị phó môn chủ.

Bát phó môn chủ trầm giọng:

- Bổn tọa chưa bao giờ bị người dối gạt.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Mộng mỗ có phải kẻ nói dối hay không, cô nương có thể chứng minh ngay.

- Các hạ chứng minh bằng cách nào?

- Mộng mỗ có thể nói ra lai lịch của đệ nhất và đệ Nhị phó môn chủ.

Bát phó môn chủ trầm ngâm một hồi:

- Vậy các hạ nói đi, nhưng phải giữ gìn đấy!

Mộng Thiên Nhạc cười:

- Đệ nhất với đệ Nhị phó môn chủ là hai mẹ con, và nếu người trong kiệu thật sự là môn chủ Huyết Kiếm môn thì chắc chắn là đến từ phủ đệ Ma Lặc thân vương.

Hai điều này đã khiến Bát phó môn chủ không thốt nên lời, hồi lâu mới hỏi:

- Các hạ sao biết rõ vậy?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Chuyện rất dài dòng, không phải một vài lời có thể nói rõ, đằng nào cũng như Mộng mỗ đã nói, Trùng Dương hội không muốn đối địch với Huyết Kiếm môn, cho nên Mộng mỗ chưa bao giờ sát hại một người nào của Huyết Kiếm môn.

- Cửu phó môn chủ, cửu muội của bổn phó môn chủ không phải là các hạ sát hại ư?

- Đúng vậy!

Bát phó môn chủ như hết sức tin Mộng Thiên Nhạc, bèn nói:

- Các hạ nếu là bằng hữu của Huyết Kiếm môn, vậy xin hãy giúp bọn này hộ tống môn chủ đến nơi an toàn ở…

Nàng ta bỗng bỏ dở câu nói, Mộng Thiên Nhạc không gạn hỏi, chỉ nói:

- Mộng mỗ rất sẵn lòng, nhưng xin cô nương cho Mộng mỗ mượn thanh kiếm.

Bát phó môn chủ bước nhanh đến, trao thanh đoản kiếm cho Mộng Thiên Nhạc và nói

- Đối phương là một cao thủ tuyệt đỉnh của Cùng Hán bang, các hạ phải hết sức cẩn thận.

Mộng Thiên Nhạc đón lấy đoản kiếm, quay sang Hàn Tiểu Long nói:

- Các hạ xin hãy nghe lời khuyên của Mộng mỗ, trận quyết đấu của chúng ta có thể đổi sang lúc khác không?

Hàn Tiểu Long giọng sắc lạnh:

- Hàn Tiểu Long cả đời luyện kiếm chỉ mong giành được danh hiệu thiên hạ đệ nhất kiếm, sớm muộn gì hai ta cũng phải quyết một phen sinh tử, đêm nay đã có cơ hội tốt thế này, không nên bỏ lỡ thì hơn.

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Lưỡng hổ tương tranh ắt có một thương vong, huống hồ quanh đây đang có tiềm phục một con hổ thứ ba.

Vừa dứt lời, bỗng nghe một tiếng nói như thể gió lạnh từ dưới hố sâu thổi đến:

- Các hạ ánh mắt thật sắc bèn, dường như còn cao hơn “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long một bậc.

Trong tiếng nói, một người áo dài xanh từ trong lùm cỏ bên phải chậm rãi đi ra, đặc trưng nhất của người này là giữa mày trái có một nốt ruồi đen và bên lưng đeo một thanh trường kiếm có bao bằng đồng xanh.

“Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long cười vang:

- Nhị giáo chủ đến thật đúng lúc, hai năm trước Hàn mỗ chưa có cơ hội lĩnh giáo tuyệt học, đã ngày đêm canh cánh bên lòng, có lẽ đêm nay Nhị giáo chủ có thể khiến cho Hàn mỗ được tròn tâm nguyện.

Hàn Tiểu Long đúng là một cuồng phu võ lâm, y muốn khiêu chiến với tất cả cao thủ trong thiên hạ, bất luận hai phái chính tà hay hai giới hắc bạch, chỉ cần là cao thủ, y đều có thể kết thù thành địch.

Mộng Thiên Nhạc đương nhiên nhận ra Nhị giáo chủ Vô Ngã chân giáo, lúc này Bát phó môn chủ Huyết Kiếm môn ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, quay sang Mộng Thiên Nhạc thấp giọng nói:

- Người của Vô Ngã chân giáo đã đuổi đến rồi!

Mộng Thiên Nhạc thản nhiên:

- Chỉ mỗi mình Nhị giáo chủ thôi, các vị mau chuẩn bị đào tẩu, Mộng mỗ có thể cản ngăn họ một lúc.

Nhị giáo chủ đi đến cách ngoài ba trượng, dừng lại với giọng u ám nói:

- Hàn Tiểu Long, các hạ quá là hiếu thắng, hẳn không sống thọ đâu.

Hàn Tiểu Long cười vang:

- Hàn mỗ từ khi luyện kiếm là đã không muốn sống thọ rồi!

Mộng Thiên Nhạc lúc này hai mắt không chớp nhìn Nhị giáo chủ, bỗng quát to:

- Lui mau, Nhị giáo chủ đang tung kịch độc!

Thì ra Mộng Thiên Nhạc trông thấy từ trong lùm cỏ phía bắc đột nhiên xuất hiện một làn sương khói, cuồn cuộn lướt trên mặt cỏ bay về phía này, như là sương đêm vậy.

Bát phó môn chủ sớm đã truyền lệnh các đệ tử chuẩn bị, giờ nghe tiếng quát của Mộng Thiên Nhạc, tám thiếu nữ áo đỏ lập tức khiêng kiệu lên, phóng đi về hướng nam.

Mộng Thiên Nhạc cũng nhanh chóng lui về hướng nam bảy tám trượng.

Nhị giáo chủ buông tiếng cười to, tay phải đã rút lấy trường kiếm bên lưng, tung mình lăng không lao đến và nói:

- Các hạ quả nhiên rất là cảnh giác, nhưng để xem các hạ có thoát khỏi kiếm chiêu của bổn giáo chủ hay không?

Trong tiếng nói, trường kiếm đã kèm theo một luồng gió lạnh buốt xương công đến.

Ba năm trước Mộng Thiên Nhạc từng thọ thương dưới kiếm của Nhị giáo chủ, nhất là thanh kiếm này dường như có điều bí ẩn, nên chàng không tiếp chiêu, tung mình lui tránh.

Nhị giáo chủ thấy vậy cười khảy nói:

- Các hạ sao không tiếp chiêu?

Tay phải vung động, trường kiếm tạo ra một đường sáng chóa lòa, như bổ như đâm công thẳng vào Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc tay trái cầm đoản kiếm, vẫn lui tránh chứ không tiếp chiêu.

Thế lui của chàng áp dụng theo hình tam giác, thoạt trái thoạt phải, thì ra chàng vì đề phòng Nhị giáo chủ tung kịch độc, luôn lui về phía đầu gió.

Ngay khi Nhị giáo chủ công ra chiêu kiếm thứ tư, bỗng nghe mấy tiếng rú thảm thiết từ ngoài mười mấy trượng vọng đến.

Mộng Thiên Nhạc giật mình quay đầu nhìn, bất giác huyết mạch căng phồng.

Thì ra “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long đã chận đường các đệ tử Huyết Kiếm môn, Huyền Thiết Kiếm trong tay vung động, kiếm phong rít lên như sóng dữ, chúng đệ tử Huyết Kiếm môn không ai tiếp nổi một kiếm của y.

Tiếng rú cực kỳ thảm thiết và ai oán trước khi chết, khiến người sởn tóc gáy.

Mộng Thiên Nhạc cất tiếng huýt dài bi tráng, tung mình lăng không lao đến quát:

- Hàn Tiểu Long, nạp mạng đây!

Tiếng đến người đến, Mộng Thiên Nhạc thân pháp nhanh như tia chớp, thanh đoản kiếm đỏ lòm loáng cái đã đến nơi.

Hàn Tiểu Long ha hả cười vang:

- Tàn Khuyết Thư Sinh, lẽ ra các hạ đã phải sớm động thủ rồi!

Đồng thời Huyền Thiết Kiếm trong tay đã rít lên ghê rợn, đón tiếp đoản kiếm của Mộng Thiên Nhạc.

“Keng” một tiếng chát chúa, tia lửa tung tóe.

Đoản kiếm của Mộng Thiên Nhạc đã đánh bạt Huyền Thiết Kiếm nặng hơn trăm cân, Hàn Tiêu Long loạng choạng lùi sau ba bước mới đứng vững lại được.

Mộng Thiên Nhạc hạ xuống đất, mặt lộ vẻ kinh ngạc, thì ra lần giao thủ này đã khiến hổ khẩu tay trái chàng tê nhói, chứng tỏ sức lực của Hàn Tiểu Long rất là hùng hậu.

Thật ra Hàn Tiểu Long còn kinh ngạc hơn, trong trí nhớ của y, người có thể một kiếm đánh bạt Huyền Thiết Kiếm trong tay y, trong thiên hạ chỉ có mỗi mình sư phụ, thật không ngờ một người cụt tay mặt mày trắng bệch đầy bệnh hoạn lại có thần lực đến vậy.

Cao thủ đối địch tuyệt đối không được khinh suất, ngay trong khoảnh khắc hai người đang kinh ngạc xuất thần, Nhị giáo chủ đã thừa cơ ra tay, trong thoáng chốc tám thiếu nữ áo đỏ đã im lìm ngã xuống, y nhanh chóng xông về phía chiếc kiệu nhỏ.

Một tiếng quát lanh lảnh, Bát phó môn chủ vung kiếm đuổi theo.

Mộng Thiên Nhạc vội quát:

- Cô nương, đừng đến gần y.

Vừa dứt lời, Nhị giáo chủ tay trái đã vung nhẹ ra sau, một tiếng “hự” vang lên, Bát phó môn chủ lảo đảo, hai chân nhũn ra, ngã ngồi trên đất.

Mộng Thiên Nhạc quát to:

- Xem kiếm!

“Vút” một tiếng, đoản kiếm trong tay tạo thành một vệt sáng đỏ, hệt như tia chớp công vào Nhị giáo chủ.

Nhị giáo chủ như biết lợi hại, xoay người lui sang trái. Mộng Thiên Nhạc thừa cơ hoành kiếm đứng chắn trước kiệu.

Nhị giáo chủ quét mắt nhìn quanh, với giọng u ám nói:

- Người của Huyết Kiếm môn đã tử thương hết, một mình các hạ có thể khiêng kiệu đi ư?

Mộng Thiên Nhạc nhìn thấy những tử thi la liệt trên mặt đất, lòng tột cùng đau xót, mới đây họ còn sống sờ sờ, chỉ thoáng chốc đã lần lượt chết dưới tay Hàn Tiểu Long và Nhị giáo chủ, đó thật là điều hết sức bi thương.

Lúc này, bỗng nghe tiếng rên rỉ, Bát phó môn chủ ngẩng đầu lên nói:

- Tướng công… không cần ở lại đây… lát nữa môn chủ… sẽ hồi tỉnh… cũng vẫn là người của Vô Ngã chân giáo…

Mộng Thiên Nhạc kiên quyết:

- Mộng mỗ không thể trơ mắt nhìn quý môn chủ lại bị lọt vào tay người của Vô Ngã chân giáo.

Bát phó môn chủ giọng thê thiết:

- Phen này thất bại… chúng ta có thể cứu môn chủ lần nữa… Môn chủ sau khi hồi tỉnh, thần trí đã mất, chỉ tuân mệnh người của Vô Ngã chân giáo… Lúc ấy tướng công lại có thêm một kình địch…

Lúc này, “Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long từ phía sau xông đến, Huyền Thiết Kiếm trong tay vung ra, “soạt” một tiếng, một mảnh lụa đen đã bị kiếm phong chém rách.

Hàn Tiểu Long sửng sốt kêu lên:

- Nàng ta là Nhiếp Hồn Ma Nữ ư?

Mộng Thiên Nhạc cất bước đi nhanh đến, chỉ thấy trong kiệu là một mỹ nhân đang ngủ say. Nàng, cho dù biến thành than, chàng cũng nhận ra được.

Hàn Tiểu Long như trong đời chưa từng gặp một thiếu nữ đẹp đến vậy, đôi mắt của y đã đờ đẫn.

Nàng đang ngủ rất ngon giấc, rất đẹp.

Mộng Thiên Nhạc buông tiếng thở dài thê lương, thầm nghĩ:

- Quả nhiên Nhiếp Hồn Ma Nữ chính là Đại Quân. Ôi! Đệ nhất Tổng giáo chủ thật ra đã hãm hại nàng bằng cách nào?

Một thanh trường kiếm lạnh toát rón rén đêm đến, Mộng Thiên Nhạc chẳng chút suy nghĩ, đoản kiếm trong tay vung ra, đồng thời xoay người ba vòng.

Nhị giáo chủ ánh mắt lộ vẻ sửng sốt, buột miệng:

- Các hạ lại có thể tránh khỏi chiêu kiếm này.

Mộng Thiên Nhạc trong lòng lửa giận đang cháy bừng, buông tiếng quát to, gầm lên:

- Nhị giáo chủ, Hàn Tiểu Long, hai người đến đây, Mộng mỗ một tay có thể cùng lúc đối địch hai thanh kiếm của các vị.

Tiếng gầm của chàng vang rền, vọng khắp trời đêm.

Hàn Tiểu Long và Nhị giáo chủ sửng sốt, ngẩng lên nhìn, chỉ thấy Mộng Thiên Nhạc hoành kiếm trước ngực, đôi mắt hổ ánh lên vẻ sắc bén còn hơn đao kiếm, nhìn chốt vào hai người.

Nhìn trạng thái hoành kiếm đứng yên như núi đá, trên mặt đằng đằng sát khí của Mộng Thiên Nhạc, Nhị giáo chủ với Hàn Tiểu Long bất giác rợn người.

Thì ra hai người đã nhận ra, đó là Mộng Thiên Nhạc đang ngưng khí ngự kiếm chuẩn bị tấn công, hai người đều không chắc có thể tiếp nổi chiêu này.

Hàn Tiểu Long và Nhị giáo chủ đều không muốn liên thủ, nhất là liên thủ đương cự với Mộng Thiên Nhạc, nhưng trước tư thế hoành kiếm đứng yên của Mộng Thiên Nhạc, buộc hai người phải cùng giơ kiếm giới bị.

Bốn bề hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng sự căng thẳng, rùng rợn và hãi hùng đè nặng lên lòng mọi người, và mỗi lúc càng gia tăng theo thời gian.

Bát phó môn chủ có phần không tin võ công của Mộng Thiên Nhạc có thể cùng lúc đương cự với Nhị giáo chủ và Hàn Tiểu Long, nàng ta cố nén cơn đau do thương thế gây ra, mắt không chớp theo dõi nhất cử nhất động của ba người.

Đột nhiên, Mộng Thiên Nhạc từng bước tiến tới, hết sức chậm chạp.

Tiến tới chậm thế này, bất kỳ ai cũng có thể tránh khỏi sự tấn công của Mộng Thiên Nhạc, nhưng Hàn Tiểu Long và Nhị giáo chủ đều không cử động, như chờ đợi đối phương đến gần.

Thật ra, Hàn Tiểu Long với Nhị giáo chủ không hổ là cao thủ bậc nhất thiên hạ, thì ra thế tiến tới của Mộng Thiên Nhạc nhìn tuy chậm chạp, nhưng nếu kẻ địch động đậy, đoản kiếm trong tay chàng tức khắc nhanh như tia chớp công đến, bất kỳ ai cũng không thể tiếp nổi một kiếm.

“Vút” “vút” hai tiếng, Mộng Thiên Nhạc sau cùng đã đi đến trước mặt hai người, nhẹ nhàng vung ra hai chiêu chia ra công vào ngực Hàn Tiểu Long và Nhị giáo chủ.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Huyền Thiết Kiếm trong tay Hàn Tiểu Long đã bổ mạnh ra, và ánh kiếm màu xanh lục của Nhị giáo chủ cũng lóe lên. Ngay tức khắc, ánh kiếm chóa lòa, khí lạnh thấu xương, tiếng rít chói tai.

Hai tiếng “hự” vang lên, bóng người tung bay, ánh kiếm vụt tắt.

Mộng Thiên Nhạc hạ xuống ngoài xa ba trượng, hàn quang trong mắt dịu đi, đoản kiếm trong tay đã biến mất.

Hàn Tiểu Long Huyền Thiết Kiếm tay phải đã cắm trên mặt đất, một đoạn kiếm gãy cắm trên vai trái, máu tuôn xối xả.

Nhị giáo chủ trường kiếm giơ ngang ngực, nhưng đoạn kiếm gãy có chuôi cắm vào ngực phải, máu tươi cũng nhuộm đầy phần áo trước ngực.

Thì ra Nhị giáo chủ với Hàn Tiểu Long đều đã thọ thương, hai người đã bị đoản kiếm của Mộng Thiên Nhạc gãy làm hai đâm trúng.

Bát phó môn chủ tuy mắt trừng trừng xem diễn biến, nhưng không sao nhìn thấy rõ Mộng Thiên Nhạc bằng cách nào đã dùng hai đoạn kiếm gãy chia ra đâm vào ngực Nhị giáo chủ và Hàn Tiểu Long.

Mà ngay cả Nhị giáo chủ với Hàn Tiểu Long cũng không biết đã bị Mộng Thiên Nhạc đả thương bằng cách nào.

Trong lúc giao thủ, Nhị giáo chủ với Hàn Tiểu Long đều vung kiếm đón tiếp, họ dường như đều nhận thấy đoản kiếm của Mộng Thiên Nhạc đã bị kiếm của mình chém gãy, nhưng Mộng Thiên Nhạc một tay vung động, hai người đều bị trúng kiếm.

Đó dường như là ngay trong khoảnh khắc kiếm gãy, Mộng Thiên Nhạc đã một tay nắm lấy hai đoạn kiếm gãy ném ra nhanh như chớp.

“Vô Mệnh Kiếm” Hàn Tiểu Long đưa tay trái lên, rút đoạn kiếm trên vai ra, ha hả cười vang nói:

- Lợi hại! Tàn Khuyết Thư Sinh quả nhiên lợi hại, võ khí nhanh nhất trong thiên hạ không ai qua Độc Tý Tuyệt Đao, nhưng hôm nay độc thủ kiếm của Tàn Khuyết Thư Sinh không chút kém hơn Độc Tý Tuyệt Đao của Liễu Kỳ.

Mộng Thiên Nhạc cười khảy:

- “Độc Tý Tuyệt Đao” Liễu Kỳ là cao thủ bậc nhì của quý bang ư?

Hàn Tiểu Long tuy vai trái máu tươi tuôn trào, song vẫn cười vang nói:

- Không sai, Liễu Kỳ là cao thủ bậc nhì của Cùng Hán bang, Nhị giáo chủ từng bại dưới tay ông ấy!

Nhị giáo chủ lúc này cũng đã rút đoạn kiếm gãy trên ngực ra, y dường như thọ thương nặng hơn, tay trái vung động, liên tiếp điểm vào mấy nơi huyệt đạo, máu không còn chảy nữa.

Nhị giáo chủ cười gằn nói:

- Chiêu kiếm của các hạ thật nhanh như sấm sét, kiếm của bổn giáo chủ không thể nào đả thương được các hạ.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Không dám! Không dám! Mộng mỗ đã thi triển toàn lực mà không thể lấy mạng hai vị, chia tay đêm nay, không biết đến bao giờ mới có thể giết chết hai vị.

Trong tiếng cười nói, Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng nhặt lấy một đoạn kiếm gãy trên mặt đất, ngay lập tức, bầu không khí xung quanh lại phủ trùm sát cơ ghê rợn.

Nhị giáo chủ với Hàn Tiểu Long lại cùng căng thẳng giới bị. Rất hiển nhiên, Mộng Thiên Nhạc đã động sát cơ.

Thì ra vừa rồi Mộng Thiên Nhạc đã phát hiện ra bí mật về thanh kiếm của Nhị giáo chủ, chàng tự tin có thể trừ khử tên ma đầu này.

Nhị giáo chủ là kẻ thù không đội trời chung của chàng.

Vô Ngã chân giáo cao thủ như mây, mình đã nắm chắc phần thắng, sao không tiêu diệt dần thế lực của Vô Ngã chân giáo, nên Mộng Thiên Nhạc lại ngưng tụ tâm thần lần nữa.

Lần này, Mộng Thiên Nhạc ôm kiếm trước ngực, chậm rãi nói:

- Hàn Tiểu Long, các hạ đã bại dưới kiếm Mộng mỗ, muốn báo thù, chúng ta còn nhiều cơ hội gặp nhau, hãy mau rời khỏi đây.

Hàn Tiểu Long ha hả cười vang:

- Hàn mỗ tuy thọ thương, nhưng vẫn còn đủ sức đánh bại các hạ.

Mộng Thiên Nhạc lạnh lùng:

- Các hạ đã giết rất nhiều người, Mộng Thiên Nhạc không bao giờ buông tha cho các hạ, vả lại Cùng Hán bang cũng không để cho Mộng Thiên Nhạc đứng chân trên giang hồ, nên bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể tái ngộ bằng đao kiếm.

Hàn Tiểu Long cười dài vang dội:

- Tốt lắm! Tốt lắm! Hàn Tiểu Long đêm nay đành lui đi theo lời các hạ.

Đoạn liền tung mình, đừng thấy y dáng người cao to, nhưng khinh công thật không hổ là cao thủ bậc nhất võ lâm, hai lần tung mình đã mất dạng.

Ngay sau đó, Mộng Thiên Nhạc cười lạnh lùng nói:

- Nhị giáo chủ, các hạ đã đến ngày tận số rồi!

Nhị giáo chủ giọng u ám:

- Không phải ngày tận số của bổn tọa thì là ngày tận số của các hạ.

- Không sai, ai chết dưới tay ai cũng chưa biết chừng, nhưng Mộng mỗ tin chắc các hạ đã đối mặt với cái chết rồi!

- Bổn giáo chủ là người vĩnh viễn không chết, tin hay không tùy các hạ.

Mộng Thiên Nhạc cười hào sảng:

- Kiếm của các hạ chậm hơn Mộng mỗ, độc thuật của các hạ cũng không thể thi triển, còn bí mật thanh kiếm trong tay các hạ cũng đã bị Mộng mỗ nhận ra, chả lẽ các hạ còn có tài phi thiên độn địa nữa sao?

Nhị giáo chủ nghe vậy mặt mày xám ngắt, dường như không tin hỏi:

- Các hạ đã biết bí mật thanh kiếm này của bổn tọa rồi ư?

- Sở dĩ kiếm của các hạ cách xa nửa thước mà có thể sát thương đối thủ, đó có nghĩa là kiếm của các hạ có thể dài thêm nửa thước, sự kỳ diệu chẳng qua là trong kiếm có lắp thêm một lưỡi kiếm mỏng, ấn vào nút bật lò xo bắn kiếm ra sát thương đối thủ mà thôi.

Nhị giáo chủ trên mặt lộ vẻ tột cùng sửng sốt, lặng thinh thừ ra nhìn Mộng Thiên Nhạc.

Thật ra đêm nay hai người nếu tiếp tục động thủ, dữ nhiều lành ít là Mộng Thiên Nhạc chứ không phải Nhị giáo chủ, vì Mộng Thiên Nhạc còn chưa biết hết bí mật và sự tinh diệu về thanh kiếm của Nhị giáo chủ.

Có lẽ là số mệnh của Mộng Thiên Nhạc không bị bại dưới tay Nhị giáo chủ lần nữa, ngay khi ấy Nhiếp Hồn Ma Nữ trong kiệu đã mở bừng mắt.

Nàng phóng xuống kiệu như một làn gió nhẹ, đảo mắt nhìn quanh, dừng lại trên người Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc thấp giọng gọi:

- Đại Quân!

Chàng nhận thấy Đại Quân như là người bình thường khỏe mạnh, mặt như hoa tươi, mắt như thu thủy, nhất là lúc này trên mặt nàng hé nở một nụ cười chúm chím, đúng là nhất tiếu khuynh thành.

Đương nhiên là nàng đã nghe tiếng gọi của Mộng Thiên Nhạc, nhưng nàng không trả lời, cũng không có phản ứng gì, trên mặt vẫn treo nụ cười mê hồn.

Đôi mắt nàng cũng như đang cười, biết bao dịu dàng khả ái.

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài nói:

- Đại Quân không nhận ra ngu huynh sao?

Mắt và mặt Nhiếp Hồn Ma Nữ càng cười quyến rũ hơn, bỗng tha thướt bước đi thẳng về phía Mộng Thiên Nhạc.

Bát phó môn chủ thấy vậy hoảng kinh kêu to:

- Mộng tướng công… Môn chủ đã mất lý trí… Tướng công chạy mau…

Tiếng kêu thất thanh của Bát phó môn chủ đã khiến Mộng Thiên Nhạc sực nhớ, người này không phải Đại Quân, mà là Nhiếp Hồn Ma Nữ.

Nàng thướt tha yểu điệu cất bước, dần đến gần Mộng Thiên Nhạc…

Mộng Thiên Nhạc không biết phải ứng phó thế nào, gương mặt nàng không một chút vẻ tức giận hay thù địch, mà chỉ có nụ cười quyến rũ mê hồn.

Có lẽ không một người đàn ông nào trên cõi đời này có thể chống lại mị lực của nàng, và càng không có người nào nhẫn tâm ra tay sát hại một người con gái xinh đẹp quyến rũ mà không hề có địch ý như vậy.

Bát phó môn chủ lại hét to:

- Lui ra mau… Môn chủ sẽ giết tướng công đó…

Mộng Thiên Nhạc giật mình, bất giác lùi sau nửa bước.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Nhiếp Hồn Ma Nữ cả người lao thẳng đến như thể nhào vào lòng Mộng Thiên Nhạc.

Đồng thời, Mộng Thiên Nhạc trông thấy bàn tay trái nàng ánh đỏ lấp lóa, năm ngón vươn ra, chộp vào bụng dưới chàng.

Mộng Thiên Nhạc cả kinh, vội ngửa người tung mình ra sau, quái chiêu “Hầu nhi trích (hái) đào” của Nhiếp Hồn Ma Nữ đương nhiên hụt hẫng.

Trên cõi đời này chưa có người đàn ông nào thoát khỏi ma thủ này của nàng.

Nhiếp Hồn Ma Nữ thoáng ngẩn người, bỗng buông tiếng cười khanh khách đầy dâm tà, khiến người tâm thần dao động, huyết mạch căng phòng, bất giác nghĩ đến chuyện ái ân nam nữ.

Trong tiếng cười, Nhiếp Hồn Ma Nữ đột nhiên hai tay dang ra, chiếc áo ngoài đã phanh mở…

Bên trong không còn mảnh vải nào, đôi nhũ hoa thẳng đứng và những đường cong tuyệt mỹ khiến người thần hồn điên đảo hoàn toàn phơi bày…

Mộng Thiên Nhạc bỗng lạng người, lướt đến sau lưng Bát phó môn chủ Huyết Kiếm môn, tay trái ôm ngang lưng nàng ta bồng lên, chuẩn bị đào tẩu.

Nhưng trước mặt bóng người thấp thoáng, Nhiếp Hồn Ma Nữ đã lao nhanh đến.

Mộng Thiên Nhạc tức tốc lách sang trái mấy thước, “vù” một tiếng, Nhiếp Hồn Ma Nữ lại xông đến, lần này Mộng Thiên Nhạc trông thấy một bàn tay đã bổ đến trước mắt, một luồng chưởng phong ập đến khiến người ngạt thở, Mộng Thiên Nhạc cảm thấy toàn thân chợt lạnh buốt, ngực phải đã bị trúng nhẹ một chưởng, thân người Bát phó môn chủ trong tay trái suýt rơi xuống đất.

Mộng Thiên Nhạc tuy bị trúng một chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ, nhưng chàng không ngã xuống, lại còn mượn vào chưởng lực của Nhiếp Hồn Ma Nữ lướt đi bảy tám trượng, rồi liền thi triển khinh công phóng đi.

Chỉ nghe Nhị giáo chủ cười đắc ý nói:

- Tàn Khuyết Thư Sinh, ngươi đã trúng chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ, không thể nào sống qua một giờ nữa.

Không sai, trong thiên hạ không người nào có thể tiếp nổi một chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ, ngay cả Cổ La thần tăng phái Thiếu Lâm hồi ba năm trước cũng không địch nổi một chưởng của nàng, vì đó là Tố Nữ Tàn Dương chưởng độc bá thiên hạ.

Chốn hoang dã tĩnh mịch và u ám, một tiếng nói yếu ớt và thê thiết vang lên:

- Tướng công đã trúng một chưởng của môn chủ…

Một thiếu nữ áo đỏ bịt mặt ngồi trên bãi đất cỏ dưới một ngọn cây dong, trước mặt nàng ta là một thanh niên cụt tay co chân nửa đứng nửa ngồi, chính là Bát phó môn chủ Huyết Kiếm môn với Mộng Thiên Nhạc.

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Đúng vậy, tại hạ đã bị trúng một chưởng của quý môn chủ.

Bát phó môn chủ nước mắt chảy dài, nghẹn ngào nói:

- Tiểu nữ đã làm hại tướng công, khiến tướng công mất mạng.

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Tại hạ không chết được đâu.

- Không một người nào có thể kháng cự Tố Nữ Tàn Dương chưởng của môn chủ.

Mộng Thiên Nhạc gật đầu:

- Không sai, Tố Nữ Tàn Dương chưởng là một chưởng công lợi hại nhất thiên hạ.

Bát phó môn chủ “oa” một tiếng bật khóc:

- Tướng công khi nãy sao không đào tẩu? Tướng công biết rõ võ công của môn chủ rất cao…

Mộng Thiên Nhạc vẫn thản nhiên mỉm cười:

- Tại hạ đã nói rồi, tại hạ không chết được đâu.

Bát phó môn chủ nghẹn ngào:

- Tướng công nói dối!

Mộng Thiên Nhạc nghiêm mặt:

- Tố Nữ Tàn Dương chưởng lợi hại tột cùng, người bị trúng chưởng khắp người đau đớn khôn tả, toàn thân lạnh buốt, sắc mặt trắng bệch, da thịt co rút, nhưng bây giờ tại hạ vẫn khỏe mạnh như thường, tại sao cô nương không tin?

Bát phó môn chủ trố to mắt nhìn kỹ mặt Mộng Thiên Nhạc, thắc mắc nói:

- Tiểu nữ rõ ràng nhìn thấy ngực phải tướng công bị trúng một chưởng của môn chủ mà!

Mộng Thiên Nhạc khẽ thở dài:

- Tại hạ đã luyện thành Đạt Ma cương khí thần công, Tố Nữ Tàn Dương chưởng không thể gây tổn thương lục phủ ngũ tạng của tại hạ, nên khi nãy tại hạ không hề thọ thương.

Bát phó môn chủ mừng rỡ:

- Thật vậy ư?

- Tại hạ không dối gạt cô nương, bây giờ điều đáng lo là tính mạng của cô nương.

Bát phó môn chủ cười đau khổ:

- Tính mạng tiểu nữ không đáng tiếc.

Mộng Thiên Nhạc trầm giọng:

- Tính mạng con người không phân biệt đáng quý hay không đáng quý, cô nương hãy lấy khăn che mặt xuống để cho tại hạ xem kỹ có bị trúng kịch độc hay không.

Bát phó môn chủ chầm chậm tháo khăn che mặt ra, vừa nói:

- Tiểu nữ chỉ bị trúng một chưởng ở bụng dưới thôi.

Mộng Thiên Nhạc chú mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của Bát phó môn chủ một hồi, cười nói:

- Cô nương ngọt ngào lắm, rất may mắn, cô nương không bị trúng kịch độc của Nhị giáo chủ.

Bát phó môn chủ thẹn đỏ mặt, nũng nịu:

- Tướng công thật hay trêu ghẹo người ta.

- Để tại hạ điều thương cho cô nương!

Mộng Thiên Nhạc dứt lời, nhẹ nhàng đặt tay trái lên bụng dưới Bát phó môn chủ, một luồng khí nóng xuyên qua lòng bàn tay, thẳng vào cơ thể nàng.

Bát phó môn chủ tim đập dữ dội, hai má đỏ bừng. Bởi trong đời nàng, chưa bao giờ động chạm da thịt với đàn ông, huống hồ bàn tay của Mộng Thiên Nhạc lại đặt trên bụng dưới, vốn là chỗ hết sức khiêu gợi.

Bát phó môn chủ hơi thở dồn dập, hai mắt nhẹ khép, nàng đã quên mất đau đớn, một cảm giác khó tả dâng lên ngập lòng.

Nàng âm thầm hưởng thụ cảm giác ngọt ngào ấy, nhưng thật đáng tiếc, bàn tay của Mộng Thiên Nhạc đã rời ra, bên tai vang lên tiếng nói trong sáng của Mộng Thiên Nhạc:

- Xong rồi, thương thế không còn đáng ngại nữa, cô nương có thể đi về rồi!

Bát phó môn chủ mặt đỏ bừng, cũng may là trong đêm tối không nhìn thấy rõ, nàng thầm vận đề một hơi chân khí, quả nhiên huyết khí thông suốt, lòng hết sức bội phục nói:

- Ơn cứu mạng của tướng công, thiếp thân trọn đời khó quên, thiếp thân…

Mộng Thiên Nhạc lắc đầu:

- Đừng bận tâm, đêm nay quý môn tử thương thảm trọng, tại hạ rất là ái ngại… À! Đúng rồi, còn chưa thỉnh giáo phương danh và chức vị của cô nương trong Huyết Kiếm môn.

- Thiếp thân là Bát phó môn chủ, từ bé đã theo bên Đệ nhất phó môn chủ, Đệ nhất phó môn chủ gọi thiếp thân là Tiểu Nguyệt Thu!

- Ồ! Đệ nhất phó môn chủ trước nay vẫn để trống chức vị môn chủ, lòng trung nghĩa ấy thật hiếm có.

Bát phó môn chủ bỗng hỏi:

- Tướng công sao biết rõ lai lịch của Huyết Kiếm môn vậy?

Mộng Thiên Nhạc mỉm cười:

- Cô nương mau về đi, chúng ta sẽ còn có ngày gặp lại nhau, xin thứ cho tại hạ cáo từ trước.

Đoạn liền đứng lên, cất bước bỏ đi!

Chàng đương nhiên là trở về Hoàng Quang tự.

Sau một đêm bôn ba và bị trúng một chưởng của Nhiếp Hồn Ma Nữ, Mộng Thiên Nhạc tuy không thọ thương, nhưng vẫn không yên tâm, một mình vận công tĩnh tọa chừng nửa giờ, càng hao tổn nhiều tinh lực hơn, nên nằm xuống giường ngủ một giấc đến giờ tỵ mới thức.

Mộng Thiên Nhạc vừa mới ngồi dậy đã nghe tiếng gõ cửa vang lên.

- Ai đó?

Một tiếng nói trong trẻo từ ngoài vọng vào:

- Phương Phương đây!

Thì ra là “Hỏa Vân Nhạn” Vu Phương Phương.

- Có chuyện gì vậy?

- Bẩm cáo hội chủ, có người yêu cầu yết kiến hội chủ!

Mộng Thiên Nhạc ngạc nhiên, chau mày hỏi:

- Ai vậy?

- Đang ở trong phòng khách, đã chờ suốt hai giờ rồi!

Mộng Thiên Nhạc nhanh chóng sửa lại y trang, đưa tay mở cửa phòng, Vu Phương Phương đứng ngay bên ngoài, ánh mặt lộ vẻ bí ẩn mỉm cười nói:

- Hội chủ nhân duyên tốt quá!

Mộng Thiên Nhạc ngẩn người:

- Phương Phương nói vậy là sao?

“Hỏa Vân Nhạn” Vu Phương Phương cười khúc khích:

- Có một phụ nữ mới sáng sớm đã tìm đến đây, không gặp được môn chủ là không chịu rời đi, vậy không phải hội chủ nhân duyên tốt là gì?

Mộng Thiên Nhạc thắc mắc thầm nghĩ:

- Phụ nữ? Ai vậy? Sao biết chỗ ở của mình thế nhỉ?

Bạn đang đọc Tàn khuyết thư sinh của Tiêu Sắc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kilbabam
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.