Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 06 phần 1

Phiên bản Dịch · 4768 chữ

Chương 6: Bước ngoặt trên đường đến đích

Những việc anh làm chưa tốt, em nhẹ nhàng nhắc nhở

Để anh hiểu mình nên làm thế nào mới có thể vừa lòng em.

Ngược lại, khi anh hoàn thành tốt việc gì, em khen ngợi động viên

Anh cứ thế tiếp tục phát huy những ưu điểm của mình.

Chẳng trách có người nói, phái đẹp chính là trường học của phái mạnh

Người đàn ông tốt cũng cần phải được rèn giũa.

Đầu năm 2008, giá nhà trọ ở thành phố Bắc Kinh giống như cỏ gặp mưa rào, tăng nhanh tới mức chóng mặt. Hình như các chủ nhà đã ngấm ngầm nhất trí với nhau cùng đồng loạt tăng giá. Nhà của Tiểu Lạc và Trình Hạo thuê cũng không ngoại lệ, còn ba tháng nữa mới đến kì hạn, vậy mà bà chủ nhà đột nhiên gọi điện thoại cho Trình Hạo, thông báo cho anh tia sét đánh này, rồi hỏi anh có tiếp tục thuê nhà nữa không.

“Cái gì? Từ 1900 NTDT tăng lên 2500 NTD mỗi tháng cơ à? Có nhầm gì không, định cướp tiền của người ta à?” Đây là phản ứng đầu tiên khi Tiểu Lạc biết tin. Cô còn tưởng rằng mình đã nghe nhầm. Giá phòng mỗi năm đều tăng lên nhưng chưa bao giờ tăng quá cao như vậy. Chẳng lẽ chỉ vì năm nay Bắc Kinh tổ chức Olympic hay sao?

Trước đây mỗi tháng giá tiền thuê phòng là 1900 NDT, Tiểu Lạc và Trình Hạp ở phòng lớn, mỗi tháng phải trả 1100 NDT, còn Tần My ở phòng nhỏ hơn chỉ trả 800 NDT. Bây giờ giá phòng tăng lên 600 NDT, đồng nghĩa với việc mỗi tháng hai người phải trả thêm 400 NDT, còn Tần My phải trả thêm 200 NDT.

“Chúng ta đã thuê nhà của bà ta lâu như vậy, đáng lẽ phải giảm xuống cho cho chúng ta một chút chứ. Mỗi tháng 2300 NDT chưa chắc em đã chấp nhận.” Tiểu Lạc nói.

“Bà Lý thế nào em biết rồi đấy, tính lại cố chấp vô cùng. Lần trước, tòa nhà bên cạnh chưa hoàn thiện xong, vậy mà hôm nào bà cũng tới kiếm chuyện với họ. Công ty xây dựng bồi thường cho người dân ở đây, bà Lý không ở đây nữa, đáng ra không được nhận số tiền ấy. Vậy mà người bị ảnh hưởng là chúng ta, còn người nhận tiền bồi thường lại là bà ấy. Không phải chúng mình đã từng lấy lý do ấy để buộc bà ta giảm giá tiền phòng hay sao. Nhưng kết quả thì thế nào? Bà Lý không phải là người nhặt được tiền rồi lại ném tiền đi đâu, chưa chắc bà ta chịu giảm dù chỉ một đồng.”

Tiểu Lạc đã gặp bà Lý vài lần, đó là một phụ nữ Bắc Kinh nhanh nhẹn sắc sảo đúng nghĩa. Mặc dù cả Trình Hạo và cô đều gọi là bà nhưng thực ra bà Lý chỉ khoảng năm mươi tuổi. Bà Lý có ánh mắt sắc vô cùng, mỗi lần đến thu tiền phòng, ánh mắt ấy sáng lên như tia X-quang, chỉ cần liếc qua rồi liếc lại là phát hiện được góc nhà nào còn bụi bặm. Bà ta lấy một miếng khăn giấy trắng tinh, lau đi lau lại trên mặt bàn hay tivi, khi miếng giấy ngả sang màu đen vì bụi bẩn thì bà ta chuyển hướng sang Tiểu Lạc và Trình Hạo, dùng giọng điệu như một phụ huynh đang quở trách những đứa con lười biếng: “Sao bọn trẻ chúng mày lại không biết dọn dẹp cho nhà cửa sạch sẽ nhỉ! Còn phòng khách chất đống những cái gì thế kia, mấy hộp giấy còn tiếc rẻ làm gì mà không vứt nó đi, xếp một đống ở đấy làm gì.”

Bắc Kinh thường bị ảnh hưởng bởi bão cát, nếu hai ngày không lau chùi dọn dẹp nhà cửa thì đồ đạc sẽ bị phủ đầy bụi bẩn, thêm vào đó bình thường Trình Hạo và Tiểu Lạc rất ít khi dọn dẹp nhà cửa, chỉ khi nào thật sự quá bẩn mới nghĩ đến chuyện quét dọn. Tiền thuê ba tháng phải trả tiền một lần, vậy là cứ ba tháng họ sẽ phải gặp bà Lý. Thế là hai người bèn nghĩ cách bày binh bố trận, đối phó với cách giáo dục vị thành niên thái quá của bà ta. Trước hai ngày bà Lý tới thu tiền, Tiểu Lạc và Trình Hạo mới quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Mặc dù có hơi gấp gáp nhưng biện pháp này có hiệu quả cao. Khi bà Lý tới thu tiền, ánh mặt đảo qua một lượt có vẻ vui lắm, rồi như đang tâm đắc trước nhà cửa sạch sẽ, gật gù khen ngợi: “Ái chà chà, sạch sẽ đấy, phòng khách không còn đồ đạc ngổn ngang nữa rồi…”

Thực ra, mấy thứ đồ đạc trong phòng khách đã được chủ nhân của nó kịp thời chuyển tạm sang phòng ngủ. Lúc quét dọn, Trình Hạo nhanh trí áp dụng chiến dịch “càn khôn chuyển dời” để xử lý. Phòng ngủ là nơi duy nhất bà Lý không được xâm phạm. Bà ta từng muốn vào trong đó kiểm tra đồ đạc nhưng Tiểu Lạc không cho phép. Cô nói phòng ngủ là chốn phòng the riêng tư của cô và Trình Hạo. Tiểu Lạc đã nói vậy, bà Lý mà cố tình vào có khác gì mang tiếng nhìn trộm, xâm phạm đời tư người khác, thế nên nhanh chóng quyết định: Chả rỗi hơi mà mang tiếng can thiệp vào chuyện riêng tư của nhà người ta. Bà ta chỉ nhìn qua phòng khách một lượt, rồi tự lẩm bẩm một mình: “Dù sao đó cũng là nhà của mình, chỉ là tạm thời cho người ta thuê thôi.”

Tính cách bà Lý như vậy nên Tiểu Lạc không còn mơ mộng đến đề cập chuyện giảm giá thuê nhà nhưng cô không hề muốn chuyển đi vì mỗi lần chuyển nhà, đồ đạc lại lung tung bừa bãi hơn. Trước kia, lúc nào cô cũng mê đọc sách, trong nhà nhìn đâu cũng thấy tạp chí, đống lớn đống nhỏ, bây giờ làm biên tập sách, đi đâu thấy sách là cô lại mua về, thành ra căn phòng nhỏ không khác gì một thư viện sách. Nếu họ chuyển nhà thì sẽ gặp phiền phức lớn, chưa kể tới những đồ đạc khác, chỉ riêng tủ sách và đống tạp chí cũng khiến người ta ngạt thở rồi. Hơn nữa, cơ quan của Trình Hạo và Tiểu Lạc đều cách đây không xa, nếu chuyển đi chỗ khác, liệu có tìm được chỗ nào thuận tiện gần nơi làm việc như ở đây không.

“Nếu không thể thương lượng được với bà Lý, hay chúng ta nói chuyện lại với Tần My, xem cô ấy có muốn chia đều giá nhà với chúng mình không, mỗi bên chịu thêm 300 NDT nữa.” Tiểu Lạc lau vội những những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán vì nãy giờ phải vắt óc nghĩ cách làm sao để trách được phương án cuối cùng là chuyển nhà. “Hay chúng mình chuyển sang phòng nhỏ, nhường phòng này cho Tần My, chắc cô ấy sẽ vui lắm đấy.”

“Cô ấy vui nhưng em không vui.” Tiểu Lạc quay sang khẽ lườm Trình Hạo. Đồ đạc họ quá nhiều, ở phòng nhỏ thì không có chỗ nhét. “À mà anh đã nói chuyện bà Lý tăng tiền nhà cho cô ấy biết chưa?”

“Anh chưa kịp nói, anh cũng vừa mới biết thôi mà.”

“Vậy anh nhanh nói cho cô ấy biết đi, xem cô ấy còn muốn thuê tiếp nữa không. Nếu cô ấy mà không thuê nữa thì chúng mình sẽ mệt đấy. Giá nhà tăng lên, lại có phòng trống thế này, chúng mình sẽ vất vả tìm thêm một người ở cùng nữa.”

“Hay là… chúng mình chuyển nhà đi, tìm căn hộ có phòng đơn thôi, chắc chắn sẽ rẻ hơn nhà có phòng đôi thế này, lại không phải chung ***ng gì cả, tha hồ thoải mái.” Trình Hạo đề nghị.

“Ồ, anh thông minh quá! Được một công đôi việc đấy nhỉ.” Tiểu Lạc vốn dĩ không muốn chuyển nhà nhưng nghe Trình Hạo thuyết phục lập tức đồng ý với quan điểm ấy.

Bất lợi lớn nhất khi thuê nhà là lúc nào cũng có cảm giác bất an, đối diện với nguy cơ chuyển nhà nhưng ưu điểm lớn nhất của việc này cũng chính là việc chuyển nhà, nếu chỗ này không thoải mái thì chuyển chỗ khác, muốn chuyển là chuyển được luôn.

Khuôn mặt Tiểu Lạc tràn đầy mãn nguyện : “Khi nào chuyển sang nhà mới, chúng mình không cần phải dậy sớm để tranh nhà vệ sinh với người khác nữa, buổi tối về nhà thì nhà bếp cũng là không gian riêng của đôi ta.”

“Em còn nói vậy được cơ à, bình thường em vào bếp được mấy bữa?” Trình Hạo quay sang lườm yêu Tiểu Lạc.

“Ngày nào em chẳng vào bếp, em vào mang thức ăn từ bếp ra ngoài phòng khách đấy thôi.” Tiểu Lạc mỉm cười, đưa tay lên làm động tác như bê thức ăn.

“Haizz…em nấu cơm được mấy lần, rửa bát được mấy bữa? Đấy mới là việc quan trọng.”

“Anh nhìn bàn tay búp măng của em này, vừa mềm vừa thon. Anh yêu, anh nỡ để bàn tay này phải lao lực làm những công việc bếp núc hay sao?” Tiểu Lạc nói xong rồi xòe mấy ngón tay trắng muốt ra.

Trình Hạo nắm lấy bàn tay cô, khẽ hôn nhẹ lên: “Tay vợ anh đẹp như thế này, sinh ra chỉ để ngồi mát ăn bát vàng, cho nên việc nhà cứ để anh làm hết.”

“Đấy là anh nói nhé. Em phải đi lấy điện thoại ra ghi âm những lời này mới được.” Vừa nói Tiểu Lạc vừa quay sang lấy điện thoại.

“Lời hay không nói hai lần, giờ em mới ghi âm thì muộn rồi.” Trình Hạo đắc ý nói.

“Không sao, em đã ghi lại tất cả vào trong này rồi.” Tiểu Lạc đưa tay chỉ lên đầu.

“Vợ yêu, dù em không ghi âm anh cũng sẽ không bao giờ quên lời hứa của mình đâu. Em là một biên tập nổi tiếng và trở thành tác gia lớn trong tương lai. Vì sự nghiệp của vợ yêu, anh nên giúp đỡ vợ yêu lo việc nhà chứ.”

“Giờ thì em đã hiểu thế nào gọi là nói hay hơn hát rồi. Anh vừa trách em không đảm việc bếp núc, giờ lại nhiệt tình ủng hộ sự nghiệp của em. Lúc nào anh cũng ca ngợi vợ thế này thế kia mà sao chẳng thấy bao giờ anh cầu hôn em vậy?”

“Chúng ta chẳng như vợ chồng rồi sao. Hơn nữa, anh phải mua được nhà rồi mới dám cầu hôn em, bằng không bố mẹ vợ lại không gả con gái cho anh đâu.”

“Oa, Trình Hạo nhà ta càng ngày càng thông minh rồi đấy. Chúc mừng chúc mừng!” Trong suy nghĩ của Trình Hạo đã có những thay đổi rõ rệt, từ không có ý định mua nhà chuyển sang do dự giữa mua hay không mua, giờ thì anh đã chủ động đề cập tới chuyện mua nhà cho Tiểu Lạc. Sau này cho dù có mua được hay không thì ít nhất anh ấy cũng đã có ý định mua nhà, chỉ cần vậy thôi cũng đủ khiến Tiểu Lạc hân hoan.

Để tìm được nhà thuê như ý muốn, Tiểu Lạc và Trình Hạp đăng tin trên mạng, không lâu sau họ nhận được tin tìm người thuê phòng trên trang Môi giới bất động sản.

Trong bàn đăng ký Tiểu Lạc đề cập luôn ba yêu cầu khi tìm nhà: “Chỗ ở phải thuận tiện để bắt xe đi làm; nhà chỉ dành ột hộ thuê, không có bất cứ yếu tố nào ảnh hưởng đến đời sống riêng tư của hai người; tiền nhà mỗi tháng dưới 1500 NDT để không quá ảnh hưởng đến tiến độ mua nhà.”

Nhưng khi anh chàng môi giới xem xong yêu cầu của Tiểu Lạc, nét mặt liền biến sắc: “Bây giờ giá nhà trung bình tăng phải từ 2100 NTD tới 2300 NDT mỗi tháng, nhà dưới 1800 NDT còn chẳng có, làm sao mà có nhà dưới 1500 NDT được.”

“Thuê ột hộ gia đình thôi, sao mà đắt như vậy chứ!” Tiểu Lạc buồn bã nói, sao chủ nhà ở chỗ nào cũng tăng giá cùng một lúc vậy?

“Giá nhà đang lên cơn sốt, tất nhiên là tiền thuê phòng cũng tăng lên rồi. Bây giờ người muốn mau nhà, thuê nhà nhiều vô kể, cung không đủ cầu, giá cả không tăng lên mới lạ đấy. Tôi có một khách hàng, hai tháng trước muốn mua một căn nhà ba tầng, tiền trả góp ban đầu thì đủ rồi nhưng ông này lại không thích kết cấu xây dựng của ngôi nhà đó, định đợi thêm xem có căn nào phù hợp hơn không, thế mà hai tháng sau, số tiền ấy chỉ còn đủ cho ông ta mua căn nhà hai lầu thôi, thế là ông ấy vội vội vàng vàng mua ngay. Olympic Bắc Kinh sắp đến rồi, giá nhà chắc chắn chỉ tăng chứ không bao giờ giảm, ông ấy còn sợ tới lúc đó đến căn nhà một tầng cũng chẳng mua nổi.”

Câu chuyện của anh chàng môi giới nhà đất như chất xúc tác làm cháy to hơn nữ ngọn lửa mua nhà đang âm ỉ cháy trong lòng Tiểu Lạc. Giá nhà, giá thuê nhà đang từng ngày tăng lên, điều đó càng thôi thúc người ta càng phải mau chóng mua nhà.

Tiểu Lạc đưa mắt sang Trình Hạo, ý nói: “Chúng ta phải nhanh mua nhà thôi anh.”

“Vậy ý anh là, bây giờ không còn phòng nào rẻ hơn à?” Trình Hạo hỏi người môi giới.

“Phòng rẻ thì vẫn có, giá trung bình thôi nhưng phải vệ sinh chung.”

Tiểu Lạc và Trình Hạo đã từng sống những khu nhà như thế, không chỉ điều kiện thiếu thốn mà đi vệ sinh cũng không thoải mái. Người xưa có câu : “Khổ rồi sướng thì dễ chứ sướng rồi khổ thì khó hơn lên trời”, hai người họ đã quen sinh hoạt trong những tòa nhà cao tầng, nếu bây giờ quay lại cuộc sống thuê nhà dãy sống qua ngày hẳn là không chịu đựng nổi. Nghĩ tới cảnh mấy chục người dùng chung một nhà vệ sinh, sáng dậy đi vệ sinh mà như đi phục kích cũng đủ làm Tiểu Lạc phải nổi hết da gà.

“Anh tìm giúp tôi phòng nào dưới 1800 NDT một tháng được không?” Tiểu Lạc vẫn giữ nguyên yêu cầu của mình.

“Phòng giá ấy xung quanh đây thật sự rất ít, chỗ chúng tôi may sao vẫn còn hai căn nữa, một căn 1800 NDT, còn căn kia 1700 NDT.” Anh chàng môi giới nhìn thông tin trên máy tính đáp. “Nếu hai người có yêu cầu, tôi sẽ đưa đi xem.”

Tiểu Lạc gật đầu. Bây giờ cô chuẩn bị đi làm, không có nhiều thời gian, nếu muốn xem thì phải xem ngay mới được.

Căn hộ 1800 NDT rộng tầm hơn 400m2 là phòng trên cùng của tòa nhà năm tầng, cầu thang vừa hẹp vừa tối. Vừa bước chân vào, tầm mắt của Tiểu Lạc đã bao trọn cả căn nhà, phòng khách không lớn, còn nhà vệ sinh thì bé đến nỗi một người vào còn thấy chật. Đồ đạc trong phòng đều đã cũ, không có máy giặt, không có tủ lạnh, điều hòa cũng không lắp…Tiểu Lạc cảm thấy không có ấn tượng tốt với ngôi nhà này. Ngôi nhà cô và Trình Hạo đang ở có đầy đủ các đồ dùng cơ bản: máy giặt, tủ lạnh, điều hòa.

Khi người ta đang kiếm tìm một vật gì đó, nhất định người ta sẽ đem so sánh với những vật trước kia họ đã có, Tiểu Lạc đi tìm nhà cũng không hề gạt bỏ những so sánh với ngôi nhà đang thuê, rõ ràng căn hộ cô và Trình Hạo đang sống chiếm ưu thế hơn.

Tiểu Lạc nhìn căn nhà rồi lại lắc đầu, nếu chuyển đến đây ở, không chỉ tiền phòng đắt mà chất lượng sống tự nhiên tụt hẳn xuống, chẳng hề phù hợp với phương châm “Hàng rẻ nhưng phải tốt” của cô.

“Nhà 1700 NDT một tháng cũng đang có khách muốn thuê. Chúng tôi sẽ nói chuyện với chủ nhà, nếu hai bạn thích thì chỉ cần trả thêm mỗi tháng 100 NDT nữa, chắc chắn phòng đó sẽ thuộc về hai bạn.” Anh chàng môi giới gợi ý.

“1800 NDT mà nhà như thế này à? Anh bảo chủ nhà ra cướp ngân hàng đi, dưới lầu có ngân hàng đấy.” Câu nói này của Tiểu Lạc làm cho anh chàng môi giới thẹn đỏ cả mặt.

Sau đấy, anh ta dẫn Tiểu Lạc và Trình Hạo tới căn còn lại nhưng căn hộ này còn tồi tệ hơn cả căn trước. Cuối cùng, Tiểu Lạc liền đưa ra quyết định: Nếu thuê những loại nhà như thế này thì chẳng thà cứ tiếp tục ở nhà bà Lý, chịu đựng cảnh ở ghép cho tới khi nào mua được nhà riêng vậy.

Doãn Nặc đã mua được nhà nhưng tận tháng Sáu họ mới chính thức được sử dụng, cho nên hiện tại cô vẫn đang thuê nhà như Tiểu Lạc. Biết tin bà chủ nhà của Tiểu Lạc muốn tăng giá, cô bèn mách cho Tiểu Lạc một cách, đó là mua chút quà để biếu bà Lý và nói thêm vài câu xuôi tai, bà Lý thấy quà chắc chắn sẽ giảm bớt giá nhà.

Tiểu Lạc đã đi làm mấy năm nay nhưng trong những chuyện liên quan tới vấn đề “nhân tình thế thái” như thế này thì không có chút kinh nghiệm. Nghe Doãn Nặc nói vậy, cô liền mua một ít mỹ phẩm và đồ dùng sinh hoạt rồi bảo Trình Hạo mang sang tặng bà Lý. Dù việc này không có mấy hy vọng nhưng cuối cùng cũng có thể coi là có chút hiệu quả. Khi Trình Hạo đề cập đến giá cả, bà Lý đã bình thản đưa ra quyết định cuối cùng:

“Bà đã quen hai cháu khá lâu rồi, dần dần cũng thấy thân thiết, vì thế mỗi tháng ta giảm cho hai cháu 100 NDT.”

Nói tới câu cuối cùng, giọng bà Lý như bị thắt trong cổ họng, phải miễn cưỡng lắm mới thốt nên lời. Tiểu Lạc nóng ran người nhưng đang nhờ cậy người ta nên cô phải cố gắng vui vẻ gật đầu.

Giá căn hộ bây giờ là 2400 NDT một tháng, Tiểu Lạc dự định cô và Trình Hạo sẽ chịu 1300 NDT, còn Tần My chịu 1100 NDT, như vậy thì số tiền cũng không quá đắt so với giá cũ, chỉ thêm 200 NDT mỗi tháng, như vậy vẫn có thể chấp nhận được.

Tiểu Lạc đã suy nghĩ kỹ rồi, nếu Tần My không thuê nữa mà trả nhà thì cô sẽ tìm người khác đến thuê cùng. Cô đã tìm thấy trên mạng vô số tin tức nhà ở ghép, đều với mức giá từ 1000 NDT đến 1200 NDT một tháng. Cô sẽ cho người khác thuê phòng còn lại với giá 1100 NDT, chắc chắn sẽ có người thuê ngay.

Người ta thường nói: “Cây mà muốn bật rễ lên để di chuyển thì cây sẽ chết, còn người muốn tồn tại thì phải di chuyển.” Nếu công việc hiện tại không phù hợp thì có thể chuyển sang ngành khác, biết đâu ở đó sẽ có môi trường làm việc tốt hơn, còn trong chuyện tình yêu nam nữ, cũng có thể chia tay với người này để tìm người khác phù hợp với mình hơn. Nhưng câu nói này không chắc đã đúng trong mọi trường hợp, ví dụ như đối với chuyện nhà cửa, phần lớn mọi người đều mong muốn có cuộc sống ổn định, an cư rồi mới lạc nghiệp, chẳng ai thích nay chuyển chỗ này mai chuyển chỗ kia. Tiểu Lạc và Tần My là những người trong số đông ấy, thậm chí Tần My còn tình nguyện trả thêm mỗi tháng 300 NDT chứ nhất quyết không muốn chuyển đi chỗ khác.

Điều này khiến Tiểu Lạc nửa mừng nửa lo, mừng vì cô sẽ không phải dành nhiều thời gian tìm người ở ghép nữa, lo vì Tần My vừa có bạn trai mới. Dù Tần My không hay gây sự nữa nhưng anh bạn trai lại có tính hay ghen tuông, luôn kiếm cớ nghi ngờ khiến hai người bọn họ thường xuyên cãi lộn, hơn nữa giọng anh chàng lại to và vang như tiếng hổ gầm. Có đêm, Tiểu Lạc bị đánh thức bởi những tiếng cãi vã om sòm từ phòng của Tần My.

“Anh định làm gì hả? Anh đừng có dọa tôi.” Giọng nói sợ hãi của Tần My vang lên.

“Nếu em còn muốn chia tay với anh thì anh sẽ nhảy từ trên này xuống, em có tin không?” Cậu bạn trai hét lớn.

“Em xin anh! Anh đừng làm như vậy!” Tần My khẩn thiết van xin.

“Vậy em phải hứa từ nay trở đi không được liên lạc với Jack nữa. Như thế là không công bằng với anh.”

Tiểu Lạc đang ngái ngủ, còn tưởng nhà bên xem tivi và âm thanh vừa rồi là giọng nói của hai diễn viên trong phim, nhưng sau khi tỉnh hẳn, cô mới nhận ra đó là giọng nói của hai người phòng bên. Ôi chao, lẽ nào “giọng ca vàng” Tần My hay giận dỗi ngày nào giờ cũng phải dỗ dành bạn trai sao!

Trình Hạo cũng không ngủ được vì tiếng cãi cọ từ phòng bên. Anh không thể tin vào tai mình, đường đường là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất mà phải dùng đến hạ sách nhảy lầu để đe dọa người yêu ư?

“Cứ chờ xem, hai người này chẳng bao lâu nữa lại chia tay thôi. Con trai gì mà động cái là ghen bóng ghen gió.” Tiểu Lạc nghe đoạn kịch gây lộn của nhà hàng xóm rồi rút ra kết luận.

“Em có vẻ giống nhà tiên tri nhỉ. Giỏi nhỉ, có tiến bộ, biết phân biệt thị phi rồi cơ đấy!”

Tiểu Lạc coi câu nói của Trình Hạo như lời cổ vũ, được đà lại nói thêm: “Nếu mà là em ấy à, em sẽ chia tay anh ta ngay. Người đàn ông này ngoài việc uy hiếp bạn gái ra thì còn biết làm gì? Lại còn cái anh Jack gì kia nữa, chắc cũng phải có duyên thầm gì mới khiến Tần My để ý chứ.”

“..” Trình Hạo không nói gì, nãy giờ anh cố ngủ lại mà không tài nào chợp mắt được, cứ lục ***c trong chăn khiến Tiểu Lạc cũng không sao ngủ được.

“Anh ơi, đêm hôm khuya khoắt thế này còn bắt em ăn “mì cá viên” à? Ăn khuya là dễ béo lắm...” Tiểu Lạc líu ríu bên tai.

“Đây là “mì thể dục”, ăn không sợ béo đâu…”

“Vậy… mình tiếp tục đi…”

“Vợ ơi, em nói khe khẽ thôi… phòng bên họ nghe thấy đấy…” Trình Hạo suỵt một tiếng rồi đặt mấy ngón tay lên môi cô.

Tiểu Lạc đang hưng phấn thì như bị rơi từ trên trời xuống. Lẽ nào cô cứ phải đóng vai người vợ thùy mị, đến ban ngày mới dám hô to nói lớn…

“Em nhất định phải mua căn nhà cho riêng chúng mình. Em không muốn động một tý lại bị chủ nhà dọa đuổi đi, càng không muốn lúc hai vợ chồng riêng tư mà cứ phải khép nép ý tứ.” Tiểu Lạc cắn môi phụng phịu, cố gắng để tiếng nói không vọng ra bên ngoài, trong lòng quyết tâm phải nhanh chóng mua cho bằng được.

Thứ bảy, Tiểu Lạc và Trình Hạo cùng nhau đi siêu thị mua đồ. Vì là ngày cuối tuần nên trong siêu thị người đông như kiến, mua xong họ còn phải xếp hàng để thanh toán.

“Đông thế này, biết đến bao giờ mới thanh toán được đây?” Tiểu Lạc buồn bã nhìn dòng người đang xếp thành một hàng dài phía trước.

“Hay là em cứ ra ngoài cho thoáng, anh đứng đây xếp hàng cũng được. Thanh toán xong, anh sẽ ra đó tìm em.” Trình Hạo thấy cô nhấp nhổm không yên liền nói.

“Dạ vâng.” Tiểu Lạc như được giải thoát, lập tức đồng ý luôn.

Bước ra khỏi siêu thị ngột ngạt, cô vươn vai hít thở bầu không khí trong lành rồi đưa mắt ngắm nhìn quang cảnh xung quanh. Ánh mắt cô chợt dừng lại ở một công ty bất động sản nhỏ nằm ngay cạnh siêu thị.

Tiểu Lạc lập tức dán mắt vào biển quảng cáo ngoài cổng, trên đó tô đậm giá của mấy căn hộ ngay gần đây. Cô bước tới gần để nhìn rõ hơn, “Khu ven hồ xx, một phòng lớn rộng 58m2, 780000 NTT, “Khu phía Tây xx, hai phòng ở, 64m2, 9200000 NDT”, “Khu phía Nam xx, hai phòng ở, 62m2, 8800000 NDT”… Toàn bộ khu này được gọi là “Khu vực Hoàng Kim”. Nhìn thấy bảng giá, cô vội nhẩm tính giá tiền một mét vuông.

Tiểu Lạc còn chưa nhẩm xong thì một anh đeo băng rôn quảng cáo trên đầu từ cửa công ty bước tới, hỏi rất lễ phép: “Chào chị, chị đang có nhu cầu tìm nhà đúng không ạ?”

“À… xem…” Tiểu Lạc trở nên lúng túng. Đúng là cô muốn mua nhà nhưng chưa biết liệu bây giờ mua có thích hợp không vì sợ chưa góp đủ tiền.

“Vậy mời chị vào tham quan công ty, trong này có đầy đủ thông tin hơn.” Anh chàng mang băng rôn trên đầu nhìn Tiểu Lạc, khuôn mặt tươi cười đưa lời mời mọc.

“… Ờ được.” Tiểu Lạc chợt nghĩ, giờ này Trình Hạo vẫn còn đang xếp hàng trong kia, mình cứ thử vào xem, vừa thư giãn vừa có thêm thông tin.

“Chị ơi, chị muốn mua căn hộ gần đây phải không? Chị có thể mua ở mức giá nào?” Anh chàng kia thẳng thắn đi vào vấn đề luôn.

Tiểu Lạc vội nhẩm lại, xem số tiền tích góp đủ trả trước khoảng bao nhiêu phần trăm.

“Khoảng dưới 8000000 NDT.” Nhà có giá này thì sẽ phải trước là 1600000 NDT, cô sẽ cố vay thêm bạn bè nữa may ra thì đủ.

“Mấy phòng ở ạ? Một hay hai?” Anh chàng này hỏi.

“Hai phòng.”

“Nếu là hai phòng ở thì gần đây rất hiếm, hai phòng cũng phải trên 60m2, mỗi mét vuông cũng khoảng 1400 NDT, tính vào cũng đã 8400000 NDT rồi.” Anh ta trả lời.

“Nếu trên 8000000 NDT một chút thì có thể chấp nhận được.” Tiểu Lạc chợt thấy mình hôm nay sao kì lạ, bình thường khi mua đồ ăn hay quần áo cô luôn mặc cả đi mặc cả lại, bây giờ mua nhà hơn những bốn vạn mà cô vẫn đồng ý. Nhưng quả thật không còn cách nào khác, nhà cửa là tài sản cố định, lại có giá trị lớn, sao có thể đem so sánh với mớ rau ngoài chợ được.

“Vậy chị cứ cân nhắc xem. À, chị muốn mua nhà hướng nào?”

“Nhà hướng Đông.” Tiểu Lạc và Trình Hạo đều rất thích hướng mặt trời mọc, giống như hoa hướng dương hễ gặp ánh mặt trời thì khỏe khoắn, rạng ngời, ngôi nhà càng có nhiều ánh sáng tự nhiên càng tốt.

Bạn đang đọc Tân hôn phòng của Hà Lạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.