Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông nội cháu gọi ta đến

Phiên bản Dịch · 1754 chữ

Bọn họ chưa từng nhìn thấy gương mặt nhếch miệng cười quỷ dị của ông nội tôi trước khi đóng quan tài, bọn họ chỉ nhìn thấy nụ cười thản nhiên của ông hai ngày đầu mà thôi. Nhưng chuyện này không phải là trọng điểm vấn đề. Bởi vì thầy cúng ngã vào nước giãy dụa, như vậy biểu lộ của ông trước khi chết đáng lý ra chắc chắn là rất dữ tợn mà không phải là gương mặt mỉm cười mới đúng.

Sau khi nghe xong chuyện của bọn họ kể xong, tôi vẫn âm thầm cầu nguyện thầy chúng chết đi gương mặt đừng có xuất hiện nụ cười. Ông ấy chết ở trong hố huyệt đào cho ông nội tôi đã khiến cho người khác đồn đoán. Nếu trên mặt hắn còn mỉm cười giống như là ông nội tôi thì…

Tôi không dám tiếp tục suy nghĩ nữa, trong đầu giống như là bã đậu, ngay cả việc đi lên núi thế nào tôi đều quên hết, chỉ biết khi đi đến nghĩa đị của ông nội, nhìn thấy thi thể của thầy cúng nằm ở bên cạnh hố mộ huyệt, vài người đứng ở đó mặt mày lo lắng chờ đợi chúng tôi.

Sau khi thấy chúng tôi đến, trên mặt bọn họ rõ ràng là thở ra một hơi nhẹ nhõm hơn. Nhưng khi tôi nhìn thấy biểu cảm trên mặt thầy cúng, tôi lại cảm thấy hít thở không thông, trên ngực giống như là bị đấm một cú nặng nề, đánh tôi liên tục lui ra phía sau rồi trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.

Trưởng thôn khôn tin, liên tục gọi: “Thầy cúng Trần.”

Cuối cùng cũng giống như tôi, đặt mông ngồi dưới mặt đất, từ trong túi móc ra điếu thuốc lá, hút hết hơi này đến hơi khác.

Không biết qua bao lâu, hắn mới đứng lên một lần nữa, đối với những người khác nói:

“Đem người khiêng trở về, nếu có người hỏi đến thì bảo là bệnh tim phát tác, nhớ chưa?”

Mấy thanh niên kia hai mắt nhìn nhau, sau đó lại nhìn tôi cuối cùng gật nhẹ đầu. Tôi biết, bọn họ đồng ý giữ bí mật một phần là quyền uy của trưởng thôn mà phần nhiều là sợ hãi ông nội của tôi.

Tôi ngơ ngơ ngác ngác cùng bọn họ xuống núi, vừa vào trong thôn, trưởng thôn đã để bọn họ đi đến nhà thầy cúng dựng linh đường, mà bác ấy thì đưa tôi về nhà.

Lúc sắp đến nhà, tôi và trưởng thôn cùng nghe được tiếng từ trong sân truyền ra từng đợt từng đợt nặng nề ngột ngạt. Chúng tôi liếc nhau một cái rồi cùng nhìn thấy trên mặt nhau sự sợ hãi tột cùng. Chúng tôi nghe ra âm thanh này chỉ có thể là va đập với quan tài gây ra.

Chẳng lẽ đèn trường minh lại tắt rồi?

Tuy rằng sợ hãi nhưng tôi cùng trưởng thôn vẫn chạy một mạch vào trong sân viện, sau đó chúng tôi nhìn thấy một màn vô cùng kinh hãi. Một bác nông dân gù, tay đang cầm rìu cậy nắp quan tài của ông nội tôi.

Chẳng đợi tôi kịp nổi giận, khi nhìn thấy cảnh này bác trưởng thôn đã nhanh chóng bắt được tay của bác nông dân kia, trưởng thôn nói như khóc:

“Vương tiên sinh, cuối cùng ông cũng đến rồi, nếu ông không đến tôi cũng không biết còn có chuyện gì xảy ra nữa!”

Tôi không biết người này, cũng chẳng biết tại sao trưởng thôn tại sao lại cung kính với ông ta như thế, chỉ biết ông ta định cạy nắp quan tài của ông nội tôi, tôi và ông ta không đội trời chung.

Vương tiên sinh khoát tay một cái, thở dài một tiếng rồi hỏi một câu:

“Trần Cốc Tử đâu?”

Trần Cốc Tử là tên của thầy cúng Trần, đây là về sau tôi mới biết được.

Trưởng thôn nghe thế thì nhìn tôi một chút, sau đó thấp giọng nói với Vương tiên sinh:

“Hắn… hắn xảy ra chuyện rồi.”

Tôi nhìn thấy Vương tiên sinh sửng sốt một chút sau đó hỏi trưởng thôn hỏi:

“Chết đuối ư?”

Nghe nói như thế, cả tôi và trưởng thôn đều cùng nhau sửng sốt. Chuyện của thầy cúng Trần chỉ có ít người chúng tôi biết, sao một người ở nơi khác như ông ta lại biết được?

Thấy chúng tôi không nói chuyện, Vương tiên sinh lại thở dài một tiếng, lại nói một câu:

“Haizzz tới chậm một bước rồi.”

Trưởng thôn hỏi ông ấy:

“Không phải thầy Trần lên thị trấn mời ông đến à? Tại sao hai người lại không về cùng nhau?”

Tôi hiểu ý của trưởng thôn, nếu như hai người cùng nhau trở về thì nói không chừng thầy cúng Trần có thể sẽ không xảy ra chuyện. Vương tiên sinh nghe nói như thế thì cứng người tại chỗ, nói:

“Ông ấy tìm tôi lúc nào? Tôi cơ bản là chưa gặp được ông ấy.”

Oanh!

Tôi cảm giác đầu óc của mình giống như bị sét đánh trúng, nháy mắt nổ rung, đầu óc quay cuồng.

Tôi và trưởng thôn còn tưởng là Vương tiên sinh được thầy cúng Trần mời đến, kết quả ông ấy lại nói chưa gặp được thầy cúng Trần.

Phải biết, trong thôn chúng tôi căn bản là không có tín hiệu điện thoại, chỉ có nhà trưởng thôn có máy điện thoại riêng dùng để liên lạc đến bên ngoài, nhưng trưởng thôn lại xác định, thầy cúng Tần về cơ bản là chưa từng gọi điện thoại.

Nhưng nếu là như thế, Vương tiên sinh kia sao lại đến thôn chúng tôi, mà thời gian còn trùng hợp vi diệu như vậy?

Vương tiên sinh thở ra một tiếng, nói:

“Tôi được ông nội cháu gọi đến.”

Ầm ầm!

Lại một tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên trong não hải tôi, đầu óc tôi lúc này trống rỗng.

Ông nội của tôi đã chết vài ngày rồi, làm sao ông có thể đi lên thị trấn gọi Vương tiên sinh đến? Hau là nói, chuyện tối hôm qua tôi nhìn thấy căn bản không phải là nằm mơ, mà là ông nội của tôi thật sự từ trong quan tài bò ra ngoài, sau đó đi một mạch lên thị trấn, nói với Vương tiên sinh?

Vừa nghĩ đến nụ cười tái nhợt quỷ dị của ông nội, đi trên con đường nhỏ trong đêm dài đen đặc, da đầu tôi tê dại cả lên.

Vương tiên sinh nói:

“Sáu ngày trước, ông nội của cháu lên trên trấn tìm ta, gọi ta bảy ngày sau thì đến thôn các ngươi, có việc thương lượng cùng ta. Ta nghĩ nên đến sớm một ngày, không ngờ tới lại vẫn là chậm rồi.”

Sáu này trước, không phải trước một ngày khi ông nội của tôi chết sao? Ông tìm Vương tiên sinh làm gì? Chẳng lẽ ông sớm biết mình sẽ chết? Mà lại là sau khi chết sẽ xảy ra chuyện ư?

(Nguồn: Dạ Nguyệt Thanh Khâu dịch)

Vương tiên sinh kể xong, không để ý đến sự kinh hoảng của tôi và trưởng thôn mà cầm rìu lên chuẩn bị tiếp tục cậy quan tài ra.

Tôi vừa định tiến lên ngăn cản thì chỉ nghe thấy ông ấy hừ lạnh một tiếng, quay về phía tôi nói:

“Có phải cháu muốn tiếp tục ngủ trên quan tài nữa không?”

Lời này ở trong đầu tôi nổ tung khiến tôi đầu váng mắt hoa. Tôi vội vàng nhìn về phía trưởng thôn, không chờ tôi mở miệng, bác ấy đã nói trước:

“Chuyện này chỉ có hai bác cháu biết, bác chưa từng nói với bất luận người nào.”

Nếu như không phải trưởng thôn nói với tôi, vậy tại sao bác nông dân này lại biết?

Vương tiên sinh chẳng để tâm đến vấn đề của tôi mà dùng rìu cùng với chùy sừng dê kết hợp với nhau, thuần thục đem tất cả những cái đinh trên nắp quan tài rút ra. Nhìn dáng vẻ dễ dàng đơn giản của ông, thật sự giống như là chỉ nhổ những cái đinh đóng ở trên cát vậy.

Nhổ xong tất cả những chiếc đinh xong, ông ấy kéo trưởng thôn đến một chỗ, sau đó nhìn tôi nói:

“Mở nắp quan tài.”

Chuyện ông nội tôi lên núi rồi phải xuống núi đã khiến tôi bị giày vò dằn vặt rồi, hiện tại lại còn phải mở nắp quan tài thêm một lần nữa? Từ xưa đến này, chỉ những người bị quất xác người mới bị người ta mở nắp quan tài một lần nữa, tôi làm sao có thể đồng ý cho ông ấy mở nắp quan tài ông nội tôi? Đây chính là một sự sỉ nhục tổ tiên, không tôn trọng.

Trước đó ông ấy rút đinh quá nhanh nên tôi không kịp ngăn cản, hiện tại có nói thế nào tôi cũng không để cho ông ấy mở nắp quan tài.

Vương tiên sinh hừ lạnh một tiếng nói:

“Đừng đợi trong thôn các người có thêm người chết nữa, tranh thủ thời gian mà mở quan tài đi.”

Tôi nghe mà không hiểu được lời nói của ông ấy có ý gì, trưởng thôn cũng giống thế, trơ mắt nhìn Vương tiên sinh ngóng đợi ông ấy giải thích.

Vương tiên sinh nói:

“Chú Hựu lên núi trở về, Trần Cốc Tử thằng ngốc kia lại để người ta đào trước sau chín cái hố. Mà nếu như ta đoán không lầm thì hắn ta chết ở trong cái hố huyệt thứ nhất đi, cái chỗ này, các người có hiểu không?”

Thấy trưởng thôn lắc đầu, ông ấy tiếp tục nói:

“Việc này ý nghĩa chính là tám người đào mộ còn lại, mỗi người tiếp một người, đều phải chết!”

Người đào mộ chính là những người khiêng quan tài, tôi rất rõ ràng, bọn họ không nhiều không ít, vừa đúng tám người.

========

Nếu yêu thích đừng ngại để lại bình luận dưới các chương truyện của mình nha. FB mình là Dạ Nguyệt Thanh Khâu, rất hân hạnh được kết bạn! https://www.facebook.com/tranthom1995/

Nhóm đọc truyện của mình trên fb: https://www.facebook.com/groups/1066847937217483

Bạn đang đọc Tam Thi Ngữ 2 của Lạc Tiểu Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi danguyetthanhkhau
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.