Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thức thần thảo (2)

Tiểu thuyết gốc · 1170 chữ

Lại kéo thêm hơi thuốc, gã vuốt vuốt mấy sợi râu lộn xộn, rồi cất tiếng lần nữa.

“Dậy đi Mục tử, không phải mày nói hôm nay có gì quan trọng cần tính toán sao. Dăm ba hơi Thức Thần thảo, lần sau thì chừa chưa hả?”

Mục tử lướt ra khỏi hộc tủ, cánh thấp cánh cao xiêu xiêu vẹo vẹo, “miệng” vẫn đang ngáp dài trên màn LED. Nó liếc nhìn Lạc Thạch, nheo mắt dè bỉu trả lời.

“Khịt khịt, Thức thần thảo sao?” nói đoạn nó lại khịt mũi một cái, cái kiểu khịt mũi của lão quái ngàn năm khinh thường kiến thức của hài đồng. “Gọi thế cũng đúng a”, Mục tử lượn quanh điếu thuốc trên tay Lạc Thạch, ra chiều hít sâu mấy hơi, “nói thật ngay lúc thấy ngươi lần đầu châm điếu, Mục gia gia ngươi cũng hơi chút ngạc nhiên a.”

“Hơi chút ngạc nhiên ư?” gã lầm bầm, nhớ lại cái mặt Mục tử trên màn LED lúc lần đầu ngửi phải Thức thần thảo mấy ngày trước, môi gã bất giác trề ra, khinh khỉnh nói. “Mày lừa ai chứ, mặt mày lúc đó thật sự giống kiểu, đêm động phòng mới phát hiện vợ mày là chuyển giới ấy”.

Nói chuyện với Mục tử quả thật rất thú vị và sôi nổi. Một kho kiến thức khổng lồ, từ thường thức ngàn năm cho tới bí ẩn khoa học sâu xa nhất bị TUE che giấu, từ những manga cổ điển cho tới muôn vàn chân lý đại đạo, Mục tử đều có diễn giải hợp lý và cũng có những câu hỏi chất vấn hóc búa ngược lại cho gã, càng khiến gã cảm thấy nó còn “người” hơn cả những người ngoài kia. Lạc Thạch còn phát hiện, Mục tử cũng đang lén tìm hiểu Nhân loại, thông qua ngồi “chém gió” với gã.

“Ngồi chém gió” là một hành động cổ nhân miêu tả giống như nói chuyện phiếm quần trực tiếp ngoài đời thành nhóm nhỏ, thường là bạn thân. Gã thèm cái cảm giác “ngồi chém gió”, thoải mái ít phải cau có, mà từ khi gã sinh ra hiếm được tiếp cận. Thời đại này, có mấy ai rảnh mà ngồi chém gió với gã chứ, phương tiện liên lạc đã hiện đại đến mức độ chỉ cần nghĩ đến trong đầu là nói chuyện được với nhau, nên các cuộc nói chuyện đều không có cảm giác chân thật, cười trong câu chuyện nhưng mặt thì lạnh tanh. Thêm vào đó nữa, là với kẻ có chỉ số IQ và EQ đều cao như gã, lại nhận sự giáo dục đặc biệt, có mấy ai mà gã nói chuyện được cùng đây?

Mục tử học cách biểu cảm cũng cực kỳ nhanh chóng và thuần thục, khi gương mặt 8-bit cổ điển của nó càng ngày càng linh hoạt, cộng với tuy không thể nói thành tiếng nhưng lại có thể phát ra mấy âm thanh cố định mà nó tự tìm được trên mạng, như tiếng ngáy, tiếng chửi, hay cả tiếng cười khịt mũi khinh khỉnh đáng ghét đều khiến những câu chuyện với Lạc Thạch thêm phần hay ho. Mục tử, thực sự chẳng khác gì một thằng nhóc con tò mò nhân sinh của thế giới này, dù sống lâu hơn nữa thì nó cũng vẫn chỉ là một thằng nhóc.

“Tiểu Lạc lạc ngươi đã sử dụng cái này bao lâu rồi?”. Sau một hồi bay liệng, có vẻ Mục tử đã tỉnh ngủ.

“Gần mười năm”, gã nhẩm tính, “cái này vốn trong lịch sử Nhân loại đã được sử dụng rất rất lâu, chỉ là xuất hiện dưới những hình thức khác nhau thôi. Phổ biến nhất vào đầu thế kỉ 21, sau bị TUE quản lý gắt gao. Là một thứ cây đỏng đảnh, tốn thời gian chăm bón, nhưng tác dụng lại không thực sự rõ ràng ngoài việc giải trí, thế nên, nhất là trong thời kỳ này, thì chẳng còn ai quan tâm đến nó nữa.”

Như chạm phải nỗi khổ khó nói, gã thao thao bất tuyệt “Nhưng nghiên cứu sâu hơn thì nó vẫn là một bí ẩn tạo hoá, mơ hồ kích phát tiềm năng của con người. Mười hai năm trước tao vô tình đọc được trên sách giấy cũ trong văn phòng mẹ tao, cách nuôi trồng thứ đồ đã bị TUE cấm đoán từ hơn năm mươi năm nay. Mất hai năm thì mới hồi sinh lại thú chơi của các cụ, coi như lấy làm thú vui của bản thân mình, nuôi thêm cá, trồng thêm cây. Tuy ngay cả tao cũng phải thừa nhận là không thấy nó cải tiến cái gì đấy như lời đồn, nhưng quan trọng là rất vui đúng không, hoạt ngôn vô cùng luôn nhỉ, Mục tử”.

“Không không, nông cạn lắm. Loài người các ngươi bài thần chưa đủ, còn coi kết tinh mà Tri Tuyền ban cho Thế giới này là hạt giống, trồng lên thành cây cao, rồi châm hút như cái gì Mạn Đà Mộng Ảo, Linh Sa Dịch. Nói ngươi hay, mấy cái đó là thứ nhân tạo, là cái con người cứ luôn như con khỉ bắt trước pháp tắc chi đại đạo mà mô phỏng ra. Còn Tri Tuyền Kết Tinh hiếm có, đến mức nào thì ta không rõ, nhưng có thể khiến Tinh Hồn ta khôi phục, dù thập phần nho nhỏ, thì nó cũng đáng giá bằng đôi ba cái Vị diện này rồi a.”

Lời nói khó tin này, gã nghe đi nghe lại vài ngày là quen. Không phải gã không kinh ngạc, càng không phải vì gã thiếu hiểu biết, mà trí tuệ nhạy bén cho phép gã tiếp nhận mọi tri thức mới một cách dễ dàng hơn. Nếu cái tri thức mới đủ logic đến gã cũng không phản biện được, thì chấp nhận nó cũng là một cách để lý giải và hiểu những tri thức đó một cách sâu sắc nhất.

Có nhiều thứ trong cuộc đời này, con người buộc phải tin vào Đấng Sáng Thế nào đó trên kia, bởi tri thức con người cũng chỉ có giới hạn. Các vĩ nhân ngày trước chẳng phải rất tin vào thánh thần, những năng lực siêu nhiên nào đó sao?

“Nghĩ gì đó, tiểu tử kia?”. Thấy Lạc Thạch thừ người không nói, Mục tử cất tiếng hỏi.

“Ừm, cũng không gì. Nếu đúng như mày nói, thì chẳng phải cái “ván cờ” gì đó mày cứ lải nhải, đã bị mày chơi cho hỏng hết rồi còn đâu?”. Lạc Thạch cũng không nói ra thắc mắc thực sự trong lòng, mà chuyển đề tài.

“Hài dà, mấy ngày qua ta đã cực lực nghiên cứu, đào sâu hơn nữa vào cái mạng Internet gì đó, cuối cùng cũng rút ra đôi ba cái kết luận”.

Bạn đang đọc Tầm Thần Tuyệt Lộ sáng tác bởi Mundo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mundo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.