Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Toan tính (1)

Tiểu thuyết gốc · 1180 chữ

Sau cái ngày đập tay thề độc, đào hố kết bái, Lạc Thạch lại thêm một công việc bất đắc dĩ, là lập kế hoạch tiếp cận ‘Der Vater’. Quả là ý tưởng điên rồ, vì trong hơn nửa thế kỷ Chiến loạn, lãnh đạo cao tầng Phiến quân các nơi, các bộ óc chiến lược đỉnh cao, đều đang đau đầu tìm cách xâm nhập TUE-Zone và các khu vực tuyệt mật khác. Nhưng trong số những người đó lại không có Lạc Thạch, gã thờ ơ với thế cục và sách lược của tổ chức, hay nói đúng hơn là từ khi gia nhập Bộ Tổng Tham Mưu gã chưa bao giờ nghiêm túc đưa ra một ý kiến gì.

“Hệ thống cảnh báo chuyển động được giám sát bằng vệ tinh, cấp độ toàn cầu, xử lý và phân tích bởi Die Mutter. Bài toán khó giải của TUE, tất nhiên phải để tao tìm ra đáp án rồi”. Gã hít một hơi sâu, nhắm mắt dưỡng thần, ngẫm nghĩ, Job vẫn miệt mài ghi chép tư duy.

“Phiền rồi, không có cách nào có tỉ lệ thành công cao hơn một nửa, mà bị phát hiện thì chết chắc, tính sao giờ?!”.

Mục tử vẫn đang “bơi” trong làn khói đặc từ máy hoá hơi, nhỏm dậy ngó nghiêng, thấy vậy liền nói. “Ca, ngươi vẫn chưa có ý tưởng gì sao? Phần phi hành tiếp cận để Mục gia ta lo, dễ dàng hơn cho ngươi a”.

“Với mày thì đúng thế thật, trông mày vô hại quá mà?”. Gã lại nhắm mắt, giọng gỉ hoen hoét.

“Ây, phi hành chỉ là chuyện nhỏ, vũ kỹ cấp bậc phàm nhân, Mục gia ta còn có thể ...”

Không để Mục tử nói hết câu, gã ngắt lời. “Mày có cánh còn tao thì không? Tao thì cũng nhỏ bé quá cơ, nhưng cũng chỉ có một cái mạng để liều thôi?”

“Ý ngươi là, ngươi cũng đi cùng?”. Ánh mắt Mục tử cảnh giác liếc nhìn gã trai trước mặt, Lạc Thạch tốt vậy sao, làm gì có lý nào như vậy.

“Gì đây? Mày muốn tự mình đi trong TUE-Zone? Cái loại mày người ta làm lông trong nửa nốt nhạc. Tao không muốn chết vì lời thề độc, quá nhạt nhẽo!”. Gã đứng dậy, tự tay cuốn lấy một điếu Thức thần thảo, chậm rãi, đăm chiêu.

Mục tử yên lặng không nói, đúng là, cả thế giới này nó còn chả coi đáng giá cái đinh gỉ gì, nữa là TUE. Vấn đề duy nhất vẫn là Chân Nguyên, nó có ba vạn chín nghìn cách giải quyết TUE, nhưng sau một kích là sẽ vô dụng, không có Tu chân chi khí để bổ sung, nó đúng là sẽ rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục. “Ý ta là có thể mang đại ca ngươi phi hành, còn để né tránh cái gì Ra-đa thiên la địa võng trong thế giới này, đại ca ngươi chả phải giỏi nhất sao”. Một pha vuốt mông ngựa bẻ lái cực mạnh, khiến chính nó cũng không khỏi cảm thấy ngượng mồm.

“Bớt nịnh, nhưng mày được cái nói đúng”. Gã cười toe không chút xấu hổ, cái chữ “nhất” đúng là có sức mạnh kích thích hưng phấn. “Cách thì không phải không có, nhưng có vẻ sẽ là chơi hơi lớn rồi”. Gã thở hắt, lầm bầm.

“Cao tầng phiến quân có thể giằng co được với TUE tới tận bây giờ, là vì họ có vũ khí bí mật, Bom từ trường cao tần số. Nó đủ sức làm tê liệt hệ thống điện tử của Die Mutter, có thể mua cho chúng ta chút thời gian. Nhưng là lưỡng bại câu thương cho cả hai bên, bởi sóng E.M.P (#1) cũng sẽ làm tê liệt nốt hệ thống “Fog” của Phiến quân, theo tao ước tính, chỉ mười giây là cái Bất Trị Khu không số này sẽ bị dò ra sau khi kích hoạt Bom từ”.

Đối với hai lực lượng đối đầu trên Trái Đất lúc này, thì kích hoạt vũ khí bí mật đều không phải thượng sách, nên nếu không đến bước đường cùng thì hai bên đều ngầm hiểu với nhau mà cùng rơi vào thế giằng co. Thời gian càng dài, TUE càng có lợi, nên họ cũng không đẩy nhanh quá trình tiêu diệt Phiến quân. Người nắm trong tay thế chủ động, tất nhiên sẽ không đi thí mạng cùng kẻ chiếu dưới.

“Nhưng tao kệ thôi, vũ khí sản xuất ra nhưng không dám dùng, Cách mạng như thế này thật vô bổ”. Gã bỗng cười ngoác miệng, nếu để so thái độ biến thái khi nhắc đến công nghệ, gã chắc chắn là số một. Giọng gã hưng phấn hẳn, đoạn nói tiếp. “Tao sẽ kích hoạt E.M.P chơi chết con mẹ chúng nó. Hê hê hê”.

“Biến thái a, làm như vậy, không phải là kết thúc cho các ngươi sao?”. Mục tử ngạc nhiên.

“Là kết cục của “họ”, không phải của tao”, gã cười khẩy, “Cha tao bị bắt từ khi tao chưa ra đời, mẹ tao vì gánh lấy cao tầng Phiến quân mà áp lực nặng nề, hai mươi năm nay đã để tao sống cùng những đứa trẻ khác, chịu huấn luyện khắc nghiệt, gặp mặt cũng như cấp trên cấp dưới, máu mủ ruột già trong thời kỳ này là vô dụng. TUE hay Phiến quân thì như nhau cả thôi, chả liên quan gì đến tao.”

Giọng gã bất cần, nhưng mắt thì ánh lên thù hận, gã ghét tất cả các thứ thuộc cái thế giới mạt pháp này. Chiến tranh cấp độ toàn cầu để lại hậu quả quá nghiêm trọng, không phải sức một cá nhân hay tổ chức nào có thể gánh được. Cục diện đối đầu này có lẽ không kéo dài lâu nữa, phần thắng đang nghiêng về phía TUE, có thể sau đấy sẽ vẫn còn nhóm nhỏ tàn quân chiến loạn, nhưng không đáng kể. Từ đó, gã thà trở thành một bên thứ ba yên ổn sống còn hơn phải dằn vặt tranh đấu, nguỵ trang cho thân phận của chỉ một người tất nhiên dễ dàng hơn nhiều cho cả một cộng đồng. Không phải mang trên vai lý tưởng của bất kỳ ai, con đường Lạc Thạch đi, phải do chính dấu chân của gã dẫm lên.

“Với lại, TUE coi trọng các khoa học gia, dù có bị phát hiện thì cao tầng Phiến quân khả năng lớn sẽ được chiêu hàng, nên tính mạng chắc không phải lo lắng. Ít ra tao vẫn để lại cho họ một con đường lui”. Gã nhỏ giọng, thái độ đã lại bất cần như ban đầu. Con người mà, đến khi đối mặt với những quyết định máu lạnh, ai chẳng phải tự an ủi, cuối cùng thì cũng là lừa người dối mình mà thôi.

(#1): ElectroMagnetic Pulse: Xung Điện Từ.

Bạn đang đọc Tầm Thần Tuyệt Lộ sáng tác bởi Mundo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mundo
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.