Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 367: THAM SỐNG OÁN

Phiên bản Dịch · 2417 chữ

“Phu nhân.”

Tiểu Đào xuất hiện trước mặt mọi người, Hạ Duyệt có thâm ý nhìn nàng một cái, âm thầm lắc đầu, mặc kệ nàng ta có mục đích gì, cũng không nên vội vã cầu kiến phu nhân như vậy.

Ngự Thiên Dung ngước lên đánh giá Tiểu Đào, “Là ngươi, Hạ Duyệt đã nói chuyện của ngươi cho ta, ngươi muốn lưu lại thì lưu lại đi, ta coi như mời thêm một người làm công.”

“Đa tạ phu nhân thành toàn!”

“Bất quá, ta nói trước, ta đối với người của phủ tướng quân không có cảm tình tốt, cũng cảm thấy lo lắng, cho nên, mặc kệ là lúc nào, ngươi đều phải tận lực tránh tiếp xúc với Duệ Nhi.”

Tiểu Đào khẽ sửng sốt, nàng không ngờ Ngự Thiên Dung sẽ nói trắng ra như vậy, “Vâng, nô tỳ xin ghi nhớ lời phu nhân nói.”

“Ừ, vậy ngươi đi làm việc đi.”

“Vâng, phu nhân.” Tiểu đầu cúi thấp đầu, ánh mắt ẩn hàm khó chịu, nhưng khi ngẩng đầu lại khôi phục vẻ cung kính.

Lôi Thiên Kiều vẫn luôn quan sát Tiểu Đào, lúc này thấy nàng ta sắp đi, bỗng nhiên mở miệng gọi lại, “Tiểu Đào cô nương, ngươi nói nàng là nữ nhân bị Hộ Quốc tướng quân hưu, như vậy, ngươi lại đây báo ân gì?”

Tiểu Đào cung kính nhìn sang Lôi Thiên Kiều, “Phu nhân là một người tốt, nàng đã cứu nô tỳ.”

Lôi Thiên Kiều khẽ nhướng mày, “Người như ả mà lại cứu ngươi? Ngươi đừng bị ả lừa!”

Ngự Thiên Dung nghe lời này, mày chợt nhíu lại. Vị cô nương Lôi Thiên Kiều này vốn chẳng có giao thiệp gì với mình, vì sao vừa gặp mặt liền tỏ ra rất bất mãn mình a?

Tiểu Đào liếc nhìn Lôi Thiên Kiều một cái, bộ dạng tựa hồ có chút kinh hoảng, “Lôi cô nương đừng nói như vậy, phu nhân tuy rằng đã vô tâm cứu nô tỳ, nhưng xác thực đã cứu nô tỳ một mạng, nếu không phải tướng quân nể mặt phu nhân, có lẽ đã giết nô tỳ.”

Lời này nghe vào lỗ tai Lôi Thiên Kiều lập tức trở thành Tiểu Đào vì Ngự Thiên Dung nạp tội, cuối cùng tuy rằng vì Ngự Thiên Dung mà được cứu, nhưng rõ ràng là do Ngự Thiên Dung làm hại! Cho nên bất mãn trong lòng Lôi Thiên Kiều lại nhiều lên, ánh mắt nhìn về phía Ngự Thiên Dung cũng thêm một phần địch ý, “Ngự Thiên Dung, không ngờ ngươi cư nhiên còn là một tiểu nhân tâm ngoan thủ lạt dối trá!”

Ngự Thiên Dung không thèm nhìn tới nàng, ngược lại nhìn thoáng qua Tiểu Đào, khẽ cười, “Nha hoàn xuất thân từ phủ tướng quân quả nhiên bất đồng, chỉ nói hai ba câu liền có thể biến ta thành một kẻ xảo trá, thật sự là lợi hại, Tiểu Đào a, công phu này của ngươi là học từ đâu vậy?”

Tiểu Đào lập tức bùm một tiếng quỳ xuống, “Phu nhân tha mạng, nô tỳ không có ý như vậy, thật sự không có. Nếu có, nô tỳ xin không chết tử tế được!”

“Tiểu Đào cô nương, ngươi đừng sợ ả, để ta giúp ngươi ra mặt!” Lôi Thiên Kiều càng nhìn càng tức, lúc này đã đem chuyện Triển Cảnh vứt sang một bên, nàng hiện tại chỉ muốn đánh ả nữ nhân đáng giận Ngự Thiên Dung này một trận!

“Lôi cô nương, phu nhân đã nể mặt tiếp chuyện ngươi, hy vọng ngươi có thể hiểu lễ nghĩa, cũng không phải cho ngươi làm náo động!” Triển Cảnh thấy sắc mặt Ngự Thiên Dung biến đổ, hảo tâm nhắc nhở một câu. Hắn biết khi phu nhân tức giận, dù là ai cũng không khuyên được!

Lôi Thiên Kiều ai oán nhìn Triển Cảnh, “Triển đại ca, ngươi nhất định là bị ả mê hoặc, ta mấy ngày nay đã nghe không ít chuyện của ả, đều là những chuyện đồi phong bại tục!”

Đồi phong bại tục? Ánh mắt Ngự Thiên Dung nheo lại, liếc nhìn sang Tiểu Đào một cái, Tiểu Đào nhất thời cảm thấy thấy một cơn lạnh rùng mình xuyên thấu ngực, thực lạnh! Chẳng lẽ ả nhìn ra cái gì? Không có khả năng, mình căn bản không có nói một câu nào châm ngòi Lôi Thiên Kiều, Lôi Thiên Kiều cũng không nói là nghe ai nói, ả dựa vào cái gì trách tội mình? Nếu thật sự trách tội không có bằng chứng, như vậy ả sẽ đánh mất lòng của hạ nhân, xem ả còn có thể đắc ý như thế nào!

“Triển Cảnh, ta nể tình ngươi có lỗi với nàng, hãy tha thứ cho nàng lần này đi. Bất quá, nếu còn xảy ra một lần nữa, ta cũng không dám bao dung. Ngươi hãy nhanh chóng tiễn nàng rời đi! Bằng không, nếu chết thì đừng oán ai.”

“Phu nhân, là ta gây phiền toái cho ngươi, ta sẽ —— “

“Ngự Thiên Dung, ngươi muốn giết ta!” Lôi Thiên Kiều ngắt lời Triển Cảnh, trợn mắt trừng trừng nhìn Ngự Thiên Dung.

Ngự Thiên Dung nhìn nàng một cái, “So với việc để ngươi trở thành công cụ giết người trong tay kẻ khác, không bằng để ta tiễn ngươi về Tây thiên sớm một chút, miễn chết rồi phải rơi vào địa ngục, thế này không phải là đối đãi nhân từ với ngươi sao?”

Cái gì? Lời nói như vậy mà ả cư nhiên có thể lạnh nhạt nói ra miệng, khó trách người khác nói ả là một nữ nhân ngoan độc! Lôi Thiên Kiều cảm thấy nếu mình giết nữ nhân trước mắt chính là vì dân trừ hại! Nghĩ như thế, ánh mắt nàng nhìn về phía Ngự Thiên Dung bỗng thêm vài phần vẻ suy tính, tay phải chậm rãi hướng về phía thanh kiếm bên hông…

“Lôi cô nương, ta khuyên ngươi hãy thành thật một chút đi, bằng không, chỉ cần tay ngươi vừa động, còn chưa đụng tới phu nhân thì đã bị chúng ta giết chết rồi!”

Lôi Thiên Kiều nhìn sang Phượng Hoa, chính là tên này đã đến phá hủy hôn lễ của bọn họ, nếu không phải hắn, Triển Cảnh sao có thể bỏ rơi mình mà đi? Ngoại trừ Ngự Thiên Dung, nàng hận nhất chính là hắn! “Hừ, ngươi chính là chó săn của ả, nếu ta đoán đúng, ngươi cũng là một trong những nam nhân bị ả câu dẫn đúng không? Hừ, đúng là hạ lưu, cư nhiên còn ra sức giúp đỡ thứ nữ nhân không biết thấy thẹn này!”

“Chát chát ——” hai tiếng tát thanh thúy vang lên, thân ảnh Phượng Hoa chính là thoáng lung lay một chút, khiến người khác nghĩ rằng hắn chỉ là không thoải mái giật giật thân mình, nhưng, lúc này trên mặt Lôi Thiên Kiều đã có rành rành hai dấu bàn tay.

Lôi Thiên Kiều vuốt vuốt mặt, không tin nổi nhìn Phượng Hoa, “Ngươi dám đánh ta?”

Phượng Hoa lấy ra một khối khăn tay, chà lau lòng bàn tay, “Ừ, thực không thể không ra tay, làm phiền ta dơ tay, còn phải rửa, thật phiền toái!”

“Ngươi —— ta muốn giết ngươi!”

Lôi Thiên Kiều vẫn luôn được phụ thân nâng niu trong lòng bàn tay, chưa từng chịu qua vũ nhục, thế nên rất tức giận, rút kiếm xông lên, muốn giết Phượng Hoa trút giận. Triển Cảnh nhíu mày, nhưng không ra tay ngăn đón, Phượng Hoa lãnh liệt cười, né tránh Lôi Thiên Kiều công kích, nhưng không tung đòn phản kích.

Thẳng đến khi đã né tránh ba mươi chiêu, hắn mới tung một chưởng ra, ở một tư thế không thể tưởng tượng được đánh vào sau lưng Lôi Thiên Kiều, khiến thân thể Lôi Thiên Kiều bay thẳng ra ngoài. Mắt thấy nàng sắp bị rơi xuống, thân ảnh Triển Cảnh chợt lóe, đưa tay giữ chặt lấy nàng, chậm rãi đỡ xuống đất, “Lôi cô nương, hy vọng ngươi tự trọng, đừng gây chuyện nữa!”

Phốc ——

Lôi Thiên Kiều vốn đã bị một chưởng của Phượng Hoa làm cho trúng nội thương, lúc này lại nghe Triển Cảnh nói như vậy, nhất thời khó thở công tâm, nhịn không được liền phun ra một ngụm máu tươi, “Ngươi, ngươi… Cư nhiên đối đãi ta như thế!”

Triển Cảnh trầm mặt xuống, “Lôi cô nương, nếu không phải nể tình chúng ta trước kia, người ra tay làm ngươi bị thương sẽ không phải là Phượng Hoa, ta cũng không thể dễ dàng tha thứ bất luận kẻ nào vũ nhục phu nhân! Nếu một kiếm lần trước không đủ để cho ngươi nguôi giận, như vậy, ta lại cho ngươi một lần nữa. Trong vòng năm mươi chiêu, ta sẽ không hoàn thủ, ngươi có thể giết ta, làm ta bị thương, ta đều không hoàn thủ. Sau năm mươi chiêu, ta và ngươi sẽ còn nợ nhau nữa! Ta không ngại nói thật, ta vốn vô tình, nếu không phải vì phu nhân, ta căn bản sẽ không cảm thấy rằng mình thua thiệt ngươi!”

Lôi Thiên Kiều nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Triển Cảnh, biết hắn nói lời này đều là lời nói thật, trong lòng không khỏi bi thương, vì sao? Vì sao hắn lại duy hộ một nữ nhân thất đứa như thế, không chịu nhận tình ý của mình? “Vì sao? Ta không cam lòng!”

“Không cần lý do, trên đời này, có rất nhiều chuyện, rất nhiều người đều không cam lòng, nhưng kết cục không phải đều không thể thay đổi đó sao!” Ánh mắt Triển Cảnh toát ra trùng trùng lãnh ý, còn có một chút thô bạo.

Triển Cảnh như vậy thực xa lạ, Lôi Thiên Kiều vẫn nghĩ nam tử trước mắt tuy rằng tính tình có chút lãnh trầm, nhưng thủy nhưng vẫn là một nam tử ôn hòa, cũng sẽ là phu quân của cả đời nàng, nay xem ra, nàng căn bản chưa từng chân chính hiểu biết hắn! Ha ha, thật sự là đáng buồn!

“Triển Cảnh, gọi nha hoàn đỡ nàng đi dưỡng thương đi, sau khi thương thế lành rồi, ngươi đưa nàng trở về!”

Triển Cảnh trầm mặc gật gật đầu, phiền toái hắn gây ra đương nhiên phải tự mình thu dọn!

“Tránh ra, ta không cần ngươi giả mù sa mưa, ngươi cái gì đều nghe lời nàng, ngươi là rối gỗ sao? Triển Cảnh, ngươi vì sao lại như vậy? Vị đại ca ôn hòa mà ta biết đi đâu rồi?”

Triển Cảnh mặt không chút thay đổi nhìn nàng, “Kia chỉ là ngụy trang mà thôi, Lôi cô nương không cần ghi tạc trong lòng!”

“Ngụy trang? Ha ha… Việc xảy ra đến nước này, ngươi lại nói với ta là ngụy trang, ngươi không thấy là ngươi rất vô tình sao?”

Triển Cảnh nghiêm túc nhìn nàng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, ta vốn là người vô tình!”

“Ngươi —— phụ thân ——” Lôi Thiên Kiều bỗng nhiên khiếp sợ nhìn lên, mà Triển Cảnh cũng cảm giác được có một cỗ lực bỗng nhiên đánh úp lại.

Bang bang phanh ——

Liên tục vài tiếng va chạm ở giữa không trung vang lên, cỗ lực bị đánh tan, văng ra vách tường, cư nhiên đem vách tường kia dập nát! Hạ Duyệt và Phượng Hoa cùng thay đổi sắc mặt, nhất là Phượng Hoa, hắn vốn đã từng giao thủ với Lôi Chí Tôn, nhưng khi đó công lực của lão hẳn là không thâm hậu như vậy!

Triển Cảnh thấy Ngự Thiên Dung khinh phiêu phiêu rơi xuống đất, trong lòng cực kì kinh hãi, vội vàng chạy qua, “Phu nhân, ngươi thế nào?”

Thiên Dung mỉm cười, “May thật, không ngờ Hội Họa Viên chúng ta hôm nay khách tới không ngừng a! Còn là một vị so với một vị càng quý giá a!”

Triển Cảnh áy náy nhìn Ngự Thiên Dung, “Thực xin lỗi phu nhân, đều là lỗi của ta!”

“Xú tiểu tử, muốn chết!” Lôi Chí Tôn vốn định tung một chưởng đánh hôn mê hắn, sau đó sẽ vác về chữa trị, nào ngờ nửa đường lại có kẻ chặn đường, còn là một kẻ có thực lực không sai. Đợi đến khi lão nhìn thấy rõ ràng người đó cư nhiên là một nữ oa, điều này khiến lão có chút kính nể, người trẻ tuổi có thể cản được ba chưởng của lão cũng không nhiều. Nhưng nay thấy Triển Cảnh khẩn trương lo lắng nàng, còn gọi nàng là phu nhân, lão liền nổi giận!

Nữ nhi của lão còn ở đây đó nha, thoạt nhìn hình như còn bị thương, tiểu tử này cư nhiên buông tha nữ nhi của lão, chạy tới quan tâm nữ nhân khác! Không thể nhịn được!

Phượng Hoa lắc mình cản lão tiến công, “Lão nhân, già ăn hiếp trẻ, rất khó coi nha!”

“Hừ, tiểu tử, ngươi còn muốn bị đánh sao!”

“Nào có a, chính là ngươi muốn giương oai trong nhà của phu nhân chúng ta, chúng ta là hộ vệ, sao có thể phóng túng a!”

Lôi Chí Tôn trợn mắt trừng trừng, “Hảo tiểu tử, chúng ta hãy đến đánh một trận đi!”

Ngự Thiên Dung nhìn hai người xông vào giao chiến, lại nhìn thoáng qua Lôi Thiên Kiều còn nằm trên mặt đất, “Triển Cảnh, ông ấy chính là phụ thân của Lôi Thiên Kiều?”

“Vâng, ông ấy tên là Lôi Chí Tôn, là Thiên Trúc Thần Y.”

“A, thân thủ tốt lắm.” Thiên Dung nhẹ giọng nói một câu, đồng thời đưa ta xoa xoa ngực mình, lúc nãy liên tiếp đỡ ba chưởng của lão, lồng ngực bị chấn có hơi đau, thực lực của vị đại thúc này thực không thể khinh thường a!

Triển Cảnh thấy nàng như thế, lo lắng hỏi: “Phu nhân, ngươi thế nào? Có bị thương không?”

“Không sao, không sao, ngươi nếu trêu chọc thêm vài hoa đào đến nữa thì ta quả thực chịu không nổi.”

“Thực xin lỗi, phu nhân, Triển Cảnh sẽ mau chóng giải quyết chuyện này.”

Bạn đang đọc Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú của Vân Chi Uyển Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.