Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 355: MƯU

Phiên bản Dịch · 2458 chữ

Trừng mắt nhìn Tiểu Tam một cái, lão tướng quân vừa tức vừa nói, “Hừ, đáng giận nhất là tên tiểu tử Nhược Thần kia, cư nhiên giấu diếm chúng ta nhiều năm như vậy, xem ra, về sau không thể để một mình hắn nắm giữ đầu mối tin tức ở Ly Quốc, bằng không, lại có mười đứa con trai, chúng ta cũng không biết, ít nhất phải phái sang vài người… Khụ khụ, chọn vài tên thân cận với chúng ta đi theo dõi hắn đi! Việc khác có thể mặc kệ, nhưng đây là chuyện chung thân đại sự, có liên quan huyết mạch a! Chúng ta nhất định phải theo dõi sát sao!”

Cả người Tiểu Tam nổi đầy da gà, uy vũ của lão tướng quân nếu dùng trên chiến trường nhất định có thể dọa chết kẻ địch, nhưng dùng vào việc tiêng thì có hơi… quá mức a!

Bỗng nhiên, Viên lão ngoắc ngoắc gọi Tiểu Tam lại, Tiểu Tam ngoan ngoãn đến gần, Viên lão hạ thấp giọng nói, “Ngươi đi chọn cho ta vài người, chọn tên nào thông minh một chút, trọng yếu nhất là phải tin được, bảo bọn họ đến Ly Quốc điều tra một chuyện.”

Tiểu tam hiểu rõ gật gật đầu, “Vâng, bất quá, việc này có nói với công tử không?”

Viên lão lại vỗ một cái vào đầu Tiểu Tam, “Ngươi ngốc a, ngươi mà nói cho hắn còn không bằng trực tiếp đập đầu luôn đi! Hừ, đều là do tên tiểu tử kia không chịu xuất lực, khiến ta dây dưa vài ngày rồi mà vẫn không thu phục được tiểu nha đầu! Tính ra ta đây là một cái lão tướng quân, dù là cậy già lên mặt, ta cũng khôn khéo hơn nàng a! Ai… thật sự là nghẹn khuất mà, nha đầu kia tuyệt không chịu nhượng bộ! Tức chết ta!”

Tiểu Tam nhìn lão tướng quân nhà mình thổi râu trừng mắt, trong lòng thầm nói, ngài định bắt đi con của người ta, chẳng lẽ không biết Ngự phu nhân cũng đau lòng con sao, vì con trai nhà mình, cho dù nàng không thông minh cũng bị ngài nhiễu thành thông minh a! Liếc nhìn Viên lão một cái, vuốt vuốt đầu nhích lại gần, “Lão tướng quân, vậy, nếu xác định đó quả thực là cốt nhục của công tử, chúng ta…”

“Xem tình huống rồi nói sau! Ít nhất cũng phải được nha đầu kia gật đầu, chúng ta cũng không thể cướp con nhà người ta a! Tuy rằng ta rất muốn cướp!!” Viên lão nói câu cuối cùng cơ hồ là cắn răng đau lòng.

“Vâng, vậy có cần tiện thể điều tra tên Nam Cung Tẫn kia luôn không?”

“Tra, đương nhiên phải tra, ta cứ cảm thấy kỳ quái, hắn sao có thể dễ dàng tha thứ phu nhân mình sinh ra con của người khác? Tuy rằng Nhược Thần ở bên kia xem như là biểu ca của hắn, bất quá, việc này liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân a, thật sự là tò mò! Cũng không thể không đề phòng hắn có mưu kế lâu dài.”

“Lâu dài? Lão tướng quân là chỉ phương diện nào?”

“Vô nghĩa, đương nhiên là chỉ việc hắn muốn lợi dụng tiểu thiếu chủ, để tương lai uy hiếp chúng ta a!”

Tiểu tam nghệch mặt hiểu ra, lĩnh mệnh đi tìm người, đương nhiên, việc này phải vụng trộm tiến hành, bằng không, hắn thế nào cũng bị công tử đá ra ngoài!

.

.

.

Trên đường cái, nhìn Ngự Thiên Dung hớn hở chọn mua đồ, Bùi Nhược Thần cực kì hối hận. Đúng vậy, hắn rất hối hận, nhưng hắn cũng không muốn hiện tại trở về nhận tràng pháo của Viên lão a! Mà hai gã sai vặt đi theo bọn họ đã sớm trợn to hai mắt, có cảm giác như mình không quen biết Bùi Nhược Thần, đương nhiên, họ không dám để Bùi Nhược Thần nhìn thấy vẻ mặt này của mình, bọn họ không muốn bị giận chó đánh mèo đâu!

Công tử đã cùng nữ nhân đó dạo phố gần một canh giờ rồi, thật sự là hiếm thấy a! Hơn nữa, bọn họ nhìn một đống đồ đạc mình đang ôm trong người cũng hết chỗ nói rồi, Ngự phu nhân mua sắm kiểu gì thế này?

“Uy, ngươi xem, cây quạt này thế nào?” Ngự Thiên Dung cười hì hì xòe mở cây quạt, quay sang hỏi Bùi Nhược Thần.

Đó là một cây quạt xếp bằng gỗ, khi mở ra còn tỏa ra mùi gỗ nhè nhẹ, mặt trên có khắc hình đại bàng giương cánh bay cao, khí thế sừng sững!

Bùi Nhược Thần nhìn thoáng qua, khẽ nhíu mày, hắn không không thích loại vật phẩm tục tằng phô trương này, tựa như chính hắn không thích bản thân quá mức hiển lộ.

Thấy hắn nhíu mày, Ngự Thiên Dung có chút hiểu rõ, lại chọn một cây quạt có hình hàn mai ngạo tuyết, trả tiền xong rồi đưa cây quạt đưa cho hắn, “Nè, cái này cho ngươi, coi như là lễ vật cảm ơn ngươi đã cùng ta đi dạo phố!”

Bùi Nhược Thần nhận lấy, mở ra nhìn nhìn, xong thu hồi để vào trong tay áo, nhẹ giọng nói vào tai nàng: “Đừng chơi nữa, còn có chuyện đứng đắn phải làm! Diễn trò như vậy là đủ rồi.”

Hai gã sai vặt ở phía sau không hẹn mà cùng dời ánh mắt, công tử thế này cũng quá phóng khoáng đi, trước mặt công chúng mà còn thân thiết như vậy… Bất quá, hai người lại rất ăn ý vụng trộm nhìn vài lần, xác định đúng là hai người kia thật sự là vô cùng thân thiết chụm đầu nói nhỏ với nhau.

Mà ở một góc đường cách bọn họ không xa, đang có hai ánh mắt nhìn chằm chằm bọn họ, nhìn đến độ một tên trong số hai người nhịn không được phun một ngụm nước miêng: “Phi, công tử cái gì chứ, còn không phải là sắc lang, giả vờ thanh cao làm gì, trong khung còn không phải giống nhau!”

“Thiết, ta nói Tiểu Mã Tử a, ngươi cũng đừng đố kỵ người ta, nếu ngươi coi trọng nữ nhân kia, chờ mọi việc thành công, cứ xin tiểu thư ban ả cho ngươi.”

“Hừ, ta mà đố kỵ cái gì, đừng nói lung tung!”

“Đừng có chối, tuy rằng kia nữ nhân luôn che mặt, nhưng chỉ nhìn dáng người thôi đã biết là một mỹ nhân, nam nhân phong lưu không phải sai, ngươi liền thành thật làm việc đi, nếu làm tốt, ta sẽ nói giúp ngươi.”

Nam tử tên Tiểu Mã Tử vẫn hừ lạnh, bất quá không có phản bác, người mà hắn nhìn thấy quả thật có dáng người của một mỹ nhân, tuy rằng che mặt, nhưng như vậy mới càng hấp dẫn a!

Đang lúc hai người bọn họ đang vụng trộm nghị luận, một đôi mắt lạnh lùng đảo qua nơi ẩn thân của bọn họ, chỉ là chợt lóe lướt qua, hai người bọn họ thậm chí còn chưa cảm thấy có gì không ổn thì ánh mắt kia đã ly khai.

Bùi Nhược Thần liếc nhìn hai gã sai vặt phía sau một cái, “Các ngươi, ai đem mấy thứ này về trước?”

Hai gã sai vặt nhìn nhau một cái, ai cũng không muốn đi về trước, khó có dịp được thưởng thức cảnh công tử nhà mình cùng nữ tử đi dạo phố, sao có thể bỏ qua được? “Quy tắc cũ, xìm xằm!” Cuối cùng một tên trong đó đề nghị.

Vì thế hai người ở trước mặt Bùi Nhược Thần vung tay xìm xằm, người nào thắng trước ba ván thì được ở lại!

Một lát sau, gã tương đối cao lớn hơn rất không cam lòng ôm đồ đi, cơ hồ là đi vài bước lại quay đầu nhìn, ánh mắt kia a, phải nói là rất đáng thương, còn kém không hô lên: công tử, giữ ta ở lại đi!

Bùi Nhược Thần lạnh lùng nhìn lướt qua, gã sai vặt kia lập tức xoát một cái, biến mất giữa đám người.

Ngự Thiên Dung cảm thấy người của Bùi Nhược Thần ở đây thật sự là rất thú vị, ai nấy tựa hồ rất thích xem chuyện bát quái của hắn, mà hắn đối với những người này tựa hồ cũng không có vẻ lạnh lùng.

Chẳng lẽ, nơi này mới là nơi tâm phúc của hắn?

“Phu nhân, chúng ta tìm nơi im lặng để đi dạo giải sầu đi!”

Ngự Thiên Dung nhẹ nhàng cười nhìn Bùi Nhược Thần, “Được, không biết tên kia đi làm gì rồi, cư nhiên còn không trở lại!” Được Bùi Nhược Thần ám chỉ, nàng hiển nhiên cũng biết có người theo dõi bọn họ, Bùi Nhược Thần đã muốn diễn trò, vậy nàng cũng nên đi theo chơi đùa một chút a!

Đến một bìa rừng nhỏ, nhìn quanh bốn phía, cơ hồ không có ai qua lại, Bùi Nhược Thần vừa lòng gật gật đầu, “Xem ra, đây là một nơi tốt a!” Đặc biệt thích hợp giết người bức cung!

Ngự Thiên Dung nhìn nhìn, cũng thấy nơi này không tệ, phong cảnh cũng rất đẹp a!

Gã sai vặt đi theo bọn họ đã tự động ẩn thân, miễn cho quấy rầy công tử nhà mình, bất quá, hắn hiện tại giống như một con khỉ núp trên một cây cổ thụ, hắc hắc, đương nhiên là một cây cổ thụ có tầm nhìn thoáng đãng. Hắn đã được lão tướng quân cẩn thận dặn dò, nhất định phải hảo hảo quan sát tiến triển tình cảm của công tử nhà mình và vị phu nhân này!

Ai… công tử thật đúng là bất cứ lúc nào cũng đều tuấn tú lịch sự a, nhìn đi, hai người đều mặt áo trắng, thoạt nhìn cứ như một đôi thiên tiên a! Khụ khụ, tuy rằng nữ tử này không phải tuyệt sắc giai nhân, bất quá, đám thuộc hạ bọn họ đều nhất trí cho rằng nữ tử này có khí chất rất xứng đôi công tử nhà mình a, như vậy đủ rồi! Vả lại, lão tướng quân còn vụng trộm nói cho hắn, công tử nhà mình đã có với vị phu nhân này một đứa con trai đó a, còn là một đứa con trai tám tuổi nữa! Chuyện này đối với bọn họ mà nói quả thực chính là tin tốt lớn a! Cho nên, hắn nhất định phải hảo hảo chú ý công tử… Khụ khụ, tiến triển tình cảm!

Đang lúc gã sai vặt còn mơ màng suy nghĩ, bỗng nhiên cảm giác có sát khí tới gần, tuy không nồng đậm, nhưng là vẫn có, xem ra công tử vô luận ở đâu cũng dễ dàng gây chuyện a! Gã sai vặt âm thầm thở dài, ánh mắt chuyển tới cánh rừng, ngoài ý muốn phát hiện cư nhiên chỉ là kẻ bình thường, bộ dáng lén lút, xem ra chính là kẻ theo dõi.

Gã sai vặt bất mãn liếc mắt đánh giá hai người nọ, bọn này đúng là không biết sống chết! Tiện tay rút ra hai thanh phi đao, chuẩn bị vung một phát chế phục, bên tai bỗng nhiên truyền đến thanh âm lãnh đạm của Bùi Nhược Thần, “Chờ xem biến.”

Gã sai vặt có chút đáng tiếc thở dài, đã lâu không được thay công tử giết địch a! Lòng hắn đang rục rịch a, công tử à, lát nữa đừng cản không cho ta giết a!

Mắt thấy hai người kia rón ra rón rén tới gần, gã sai vặt âm thầm lắc đầu, phái loại mặt hàng như vậy đến tìm hiểu công tử, thật sự là rất vũ nhục công tử!

Hai người kia chính là hai kẻ đã theo dõi trên đường cái, thấy Bùi Nhược Thần và Ngự Thiên Dung cư nhiên tự mình đi khu rừng ít vết chân người, trong lòng mừng thầm không thôi. Sau khi xác định chắc chắn hai bóng người trước mặt thật là người mà bọn hắn theo dõi, một người trong số đó liền ném ra một viên đạn khói!

“Khốn!” Gã sai vặt thầm mắng một ngụm, vừa nhảy từ trên cây xuống liền ra tay động thủ với hai người nọ. Bùi Nhược Thần thấy làn sương mờ dâng lên, không lại ngăn trở gã sai vặt ra tay giết người.

Bất quá, hắn vẫn nhẹ nhàng dặn dò một câu, “Hai con chuột nhắt cũng muốn nhúng chàm người của ta, hừ, quả thực là không biết sống chết! Hảo hảo tiếp đón bọn họ cho ta.”

Gã sai vặt nghe vậy, ngầm hiểu là hai tên thối tha này nổi lên sắc tâm với phu nhân. Mẹ nó! Chúng ta còn đang trông mòn con mắt chờ công tử và phu nhân tu thành chính quả, các ngươi còn dám cướp nữ nhân của công tử nhà ta! Hừ, không đánh chết các ngươi mới là lạ! Vì thế, kế hoạch vốn định dùng một đao chấm dứt bị gã sai vặt biến thành đánh từng quyền từng quyền một! Tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang ra…

“Hừ, làm cái gì thì làm, cũng đừng cản trở công tử chúng ta cùng phu nhân tâm tình!”

Ngự Thiên Dung nuốt nuốt nước miếng, liếc nhìn gã sai vặt kia một cái, hình như thủ hạ của Bùi Nhược Thần đều mắc chứng bao che khuyết điểm a! Quả thực chính là sát tinh, muốn người ta chết thì cứ ghim xuống một đao đi, ngươi cứ đánh từng quyền từng quyền như vậy, tội người ta lắm a!

“Đến rồi!” Bùi Nhược Thần nhìn lối mòn vào rừng, cười nhẹ, bỗng dưng vươn vai xoa bóp mấy ngón tay, “Đã mấy ngày rồi không được hoạt động các đốt ngón tay, bị Viên lão chỉnh suốt thực buồn bực, giờ vừa hay có chỗ để phát tiết!”

Ách! Nguyên lai hắn vẫn chịu đựng a! Bất quá ngẫm lại mấy thủ đoạn lợi hại hai ngày nay của Viên lão, Ngự Thiên Dung cũng thông cảm cho hắn, thậm chí là có chút đồng tình với hắn!

“Công tử thật là có nhàn tình a!” Một giọng nữ lạnh lùng truyền đến, đánh gãy dòng suy nghĩ của Ngự Thiên Dung.

Bạn đang đọc Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú của Vân Chi Uyển Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 17

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.