Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CHƯƠNG 339: ĐỊNH DỤ DỖ

Phiên bản Dịch · 1201 chữ

“Tiểu tử, ngươi thật quá ngông cuồng, có năm người lão phu ở đây, không ai có thể nói đi là đi! Hơn nữa, ngươi nếu tự tin có thể thắng chúng ta, việc gì phải bảo nha đầu kia đi trước?” Lão giả áo bào tím ôn hòa nói, ánh mắt nhìn Bùi Nhược Thần có chút thưởng thức. Lão xưa nay đều thích người trọng tình trọng nghĩa, tiểu tử này tuy giết người của Mê Huyễn Cung, bất quá, điểm ấy vẫn là đáng giá thưởng thức!

Bùi Nhược Thần lạnh nhạt nhìn sang, lại liếc mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái, ý bảo nàng tìm được cơ hội chạy trước đi, miễn cho trở thành trói buộc của hắn.

Ngự Thiên Dung nhìn ra được ý tứ của hắn, vừa tức lại vừa lo lắng, người này sao lúc nào cũng thích đả kích nàng vậy? Nhưng, nếu ngay cả hắn cũng thấy lo lắng, như vậy những người này thật sự rất khó đối phó, nàng sao có thể bỏ lại hắn mà chạy a!

“Tiền bối nói sai rồi, ta chỉ là không hy vọng nàng nhìn thấy quá nhiều huyết tinh thôi, về phần có thể thắng các ngươi hay không, vãn bối tin tưởng ngay cả không thể thắng, ta cũng có cách an toàn trở lui.” Nói xong còn có ý vô tình liếc nhìn Ngự Thiên Dung một cái.

Ngự Thiên Dung hiểu được ý của hắn, nhưng, vẫn là lo lắng nha. Thôi kệ, Bùi Nhược Thần quyết định hẳn là không sai. Ngự Thiên Dung nhíu nhíu mày rốt cuộc lắc mình ly khai.

Lão giả áo bào tím nháy mắt ra dấu với hai lão giả khác, lập tức liền có một lão giả áo bào xanh và một lão giả áo bào đen đuổi sát theo. Bùi Nhược Thần rút trường kiếm khỏi vỏ, đánh thẳng vào bọn họ định ngăn lại, lại bị lão giả áo bào tím tung chưởng ngăn lại, “Ngươi cần gì phải lo lắng, ta bất quá chỉ là nhờ các sư đệ mời cô nương kia trở lại. Ta thấy nàng bất quá chỉ mới hơn hai mươi, tóc lại là bạch ba ngàn, thật sự khiến người ta tiếc hận. Ha ha, ta nghĩ, nàng hẳn là dùng loại dược thảo nào đó để giải độc, kết quả lại xuất hiện ngoài ý muốn!”

Bùi Nhược Thần chấn động, nhìn lão, “Ngươi biết?”

Lão giả áo bào tím ha ha cười, “Lão phu tung hoành giang hồ hơn mấy mươi năm, đã gặp vô số người, tuy rằng không dám xưng là mọi sự thông, nhưng cũng có thể nhìn ra được một ít huyền cơ. Mà kia nguyên nhân chứng bệnh của nữ oa kia, ta đã từng gặp qua người tương tự nên mới biết.”

“Nói như vậy, tiền bối có biết cách nào cứu vãn?”

“Ha ha, đương nhiên biết, bất quá, nếu đối tượng là địch nhân, thì sẽ không rất lạc quan.” Lão giả áo bào nói xong hai chữ ‘địch nhân’, trên mặt liền trở nên lạnh nhạt, một chút cũng không thấy động dung, tựa hồ không thèm để ý nếu người kia thực sự chết.

Ánh mắt Bùi Nhược Thần chợt biến đổi, “Phải làm thế nào mới không xem là địch nhân?”

“Ha ha, rất sảng khoái! Nói cho ta biết thân phận của các ngươi, vì sao đến quấy rối Mê Huyễn Cung, sau đó ta sẽ suy nghĩ một phen, nếu không phải đại địch của Mê Huyễn Cung, ta sẽ rất vui vẻ thành toàn cho các ngươi!”

Ánh mắt Bùi Nhược Thần trầm xuống, lão già này tính toán thật là kỹ a!

“Lão gia gia, lời này của ngươi đúng là quá thông minh!” Thanh âm ôn nhu truyền đến, đánh gãy cuộc đối thoại của bọn họ.

Bùi Nhược Thần có chút sửng sốt nhìn thân ảnh đã đi mà quay lại, lập tức trừng mắt nhìn Ngự Thiên Dung một cái. Ngự Thiên Dung vô tội nhún nhún vai, “Đừng trừng ta, ta cũng không có biện pháp a, hai lão gia gia đó cứ đuổi theo ta mãi, ta làm thế nào cũng không cắt đuôi được, đành phải vòng trở về!”

Nàng vừa dứt lời, hai trưởng lão vừa rồi đuổi theo cũng trở lại, đầu tóc có chút hỗn độn, quần áo cũng có chút dấu vết, thoạt nhìn giống như vừa đi xuyên quay bụi rừng gai. Hai người nhìn về phía lão giả áo bào tím, ánh mắt đều có chút xấu hổ, “Đại sư huynh, nha đầu kia rất ranh ma, dẫn chúng ta vào cánh rừng gai kia…”

Lão giả áo bào tím quay sang đánh giá Ngự Thiên Dung, thấy nàng toàn thân chỉnh tề, chỉ là tóc có điểm loạn, bất quá, nàng vốn là tùy ý cột đầu, rối loạn một chút cũng không có gì đặc biệt. “Không thể tưởng được tiểu nha đầu cũng là một cao thủ, xem ra mấy người chúng ta lâu không ra giang hồ, đã trở nên ốm yếu nông cạn a! Nha đầu, lúc nãy ngươi nói lão phu như vậy, vì sao?”

“Hừ, ta thấy ngươi tuổi lớn nên gọi ngươi một tiếng lão gia gia, nhưng bàn tính kia của ngươi quả thực rất tinh, nếu để ngươi biết thân phận của chúng ta, nói không chừng Mê Huyễn Cung các ngươi làm xong màn hủy thi diệt tích, sẽ làm tiếp một hồi tru di cửu tộc!”

Ách! Lời này rất xem thường nhân cách của bọn họ! Lão giả áo bào tím cũng không có tức giận, “Tiểu nha đầu có muốn khôi phục tóc đen?”

“Hứ, đừng nói khích ta, ta nói thật cho ngươi, ta thích tóc trắng, ba ngàn sợi bạch, rất có ý thơ a!”

Cáp! Ý thơ, nữ nhân này thật đúng là khác loại, lão sống lâu như vậy, chưa từng nghe qua có nữ nhân nào không để ý đến dung nhan của mình.

“Nếu không thích, trước kia ta sao lại chọn một nam tử tóc bạch kim làm tình nhân của ta chứ!”

Gì? Tình nhân tóc bạch kim? Người của Mê Huyễn Cung bên này thiếu chút té xuống đất, ánh mắt năm vị lão giả lại nhất tề nhìn chằm chằm Bùi Nhược Thần, “Tiểu tử, tóc ngươi màu bạch kim?”

“Đừng lầm, không phải hắn!”

Gì? Chẳng lẽ nàng không chỉ có một tình nhân? Năm vị trưởng lão cảm thấy mình thật sự là bế quan lâu lắm, nữ nhân này cư nhiên không để ý gì hết, hừng hực khí thế nói ra chuyện riêng của mình, lại còn nói trước mặt tình nhân mới!

Bùi Nhược Thần cũng nhịn không được giật giật khóe mắt mấy cái, nữ nhân này, không thể nói ra câu nào dễ hiểu hơn một chút được sao? Bất quá, nàng lựa chọn Tịch Băng Toàn chẳng lẽ thực vì cái đầu tóc bạch kim kia? Không thể nào, nếu thực như vậy cũng quá khiến người ta hết nói nổi!

Bạn đang đọc Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú của Vân Chi Uyển Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.