Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2: Bất lực

Phiên bản Dịch · 638 chữ

Mở miệng, nhẹ nhàng kêu một tiếng, "Duệ Nhi." "Mẫu thân --" Duệ Nhi kích động nhìn nàng, đây chính là lần đầu tiên từ khi mẫu thân tỉnh lại kêu tên hắn.

Ngự Thiên Dung giãy dụa đứng lên, đau lòng nhìn hắn một cái, "Chúng ta đi thôi." A? Đi? Duệ Nhi khó hiểu nhìn nàng, "Nương, chúng ta đi đâu?" "Tùy tiện đi, rời đi ngôi miếu đổ này là được." Ngự Thiên Dung trầm ngâm nhìn thoáng qua mảnh phá bố quấn trên tay coi như chỉnh tề, đó là đứa nhỏ băng bó cho nàng, tuy rằng không có dược, nhưng tựa hồ cũng có thể giảm bớt một chút thống khổ.

Tay đứt, ruột xót, toàn thân chỗ nào cũng đau, lúc tỉnh lại, không có ngón tay nào không đau, chỉ có khi ngủ mơ mới giảm bớt một chút thống khổ, bất quá, nàng không thể cứ ngủ mãi.

Ngự Thiên Dung dắt Duệ Nhi đi ra ngôi miếu đổ, đi vào một hộ nông gia, nhìn thấy trong viện quần áo vải thô máng trên gậy trúc phơi nắng, Ngự Thiên Dung đối đứa nhỏ bên người mỉm cười: "Duệ Nhi, con giúp nương đi gõ cửa được không?" "Dạ." Tuy rằng không hiểu, Duệ Nhi vẫn thực ngoan ngoãn bước tới gõ cửa.

Chỉ chốc lát, một cái nông phụ đi ra, mở cửa đánh giá các nàng, mày hơi hơi nhăn lại: "Các ngươi -- " "Đại thẩm, ta muốn đổi vài thứ với thẩm." Ngự Thiên Dung giành mở miệng trước, nàng biết, bộ dáng hiện tại của mẹ con nàng trong mắt người khác nhất định là hai kẻ ăn mày nghèo túng.

Đổi? Không phải xin này nọ? Phụ nhân kia mày hơi giãn ra một chút, đầu năm nay, cuộc sống không tốt quá, nàng một nhà năm miệng ăn chỉ có thể miễn cưỡng qua ngày, cho nên không phải nàng không có biết đồng tình, mà thật sự không còn khí lực đi đáng thương người khác a! "Không biết cô nương muốn đổi cái gì?" Xem bộ dáng các nàng, quần áo tuy rằng rách nát, thân thể cũng rất kém cỏi, có lẽ là cái tiểu thư gặp rủi ro đâu!

Ngự Thiên Dung thực ôn hòa đối phụ nhân kia khẽ gật đầu hành lễ, "Đại thẩm, không biết thẩm có thể cho chúng ta vào trong rửa mặt? Bộ dáng ta như vậy sợ làm thẩm chướng mắt." Phụ nhân nhìn các nàng gật gật đầu, thật sự cũng không có gì, dù sao nước là không cần tiền, cho nên nàng ta cũng không ngại, mở cửa đem các nàng đưa vào, dùng bàn gỗ bưng tới nước trong, còn lấy đến một khối vải thô. Phụ nhân nhìn Ngự Thiên Dung trên tay quấn băng gạc, lạ inhìn nhìn tiểu nam hài, bất quá mới bốn, năm tuổi, thật sự là đáng thương, nhất thời mẫu tính tràn ra, liền chủ động giúp Duệ Nhi rửa mặt rửa tay...

Này vừa rửa xong, làm nàng trừng lớn mắt, tiểu hài tử này thật đúng là tuấn a! Dù là ai nhìn thấy cũng sẽ yêu thích, phụ nhân kia vẻ mặt đầy thương tiếc, "Ai nha, như thế nào tuổi còn nhỏ liền chịu tội đâu?" "Cám ơn đại thẩm, tay của ta bị thương, nếu đại thẩm nguyện ý, hy vọng ngươi giúp ta rửa mặt chải đầu một phen, về phần thù lao, liền tính bằng vòng tai ta mang theo đi." Phụ nhân giương mắt nhìn đôi vòng tai trên tai nàng, trong lòng cả kinh, vội vàng lắc đầu, "Làm như vậy không được, ta tuy rằng là người bình dân, nhưng cũng nhìn ra được đây là vòng tai kim ngọc..."

Bạn đang đọc Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú của Vân Chi Uyển Trứ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amycola
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 49

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.