Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tàn Tích Đền Thờ Đại Thần

Tiểu thuyết gốc · 1898 chữ

Sáng ngày hôm sau…

Nhất Khống đưa cho Tam Khống 1 chiếc túi, và yêu cầu thuộc hạ dắt tới 1 con ngựa: Lão Tam ngươi cầm lấy ít bạc phiếu mà tiêu vặt dọc đường, hiện tại ta cũng chưa tìm được con ngựa nào tốt hơn ở đây, tuy không phải ngựa cực phẩm nhưng cũng là hạng thượng phẩm.

Tam Khống đưa lại cho nhất khống vài chục viên hồn thạch: ta không có thứ gì quý giá, lên chỉ có thể đưa cho lão thứ này thôi.

Nhất Khống: tạm biệt người anh em

Cả hai bắt tay chào tạm biệt Tam Khống cưỡi ngựa lên đường rời đi, trên đường Tam Khống kiểm tra chiếc túi mà nhất khống đưa cho, trong này ít cũng có mấy chục bạc phiếu, cùng chút đồ ăn mang theo, nhất khống thật chu đáo, số tiền này đủ để Tam Khống đi đến đền thờ Toàn Năng Giả.

Tam Khống phi liền 1 mạch như bay, hắn đi đến 1 phường thị giao dịch, ở đây người dân buôn bán rất nhiều những thứ đồ kỳ lạ khác nhau, hắn mua cho mình những dụng cụ dã ngoại cần thiết 1 bộ quần áo bình thường mùa đông tránh rét, cùng 1 lượng lớn đồ ăn dự trữ để lên đường.

Địa điểm đến lần này là đền thờ đại thần toàn năng, ở tại đỉnh núi toàn năng cao chót vót đóng băng quanh năm, Tam Khống phi ngựa 5 ngày đường, trên đường hắn không quên tu luyện gia tăng cấp độ mỗi ngày 1 đột phá 1 cấp. Tam Khống tiến đến thị trấn dưới chân đỉnh toàn năng bán con ngựa, sau đó hắn liền 1 mạch leo núi đang đi hắn chợt bắt gặp 1 tên kỳ lạ ngược đường.

Lương Mãnh Hổ: Ngươi đi đâu tên mạt hạng kia.

Tam Khống làm động tác ngó nhìn xung quanh, xem hắn hỏi ai, có vẻ như con đường rừng trống vắng chỉ có 2 người, Tam Khống chỉ im lặng đi tiếp không trả lời: ...

Lương Mãnh Hổ: 1 tên mạt hạng cấp 8 dám không trả lời ta.

Tam Khống tiếp tục im lặng đi qua Lương Mãnh Hổ…

Lương Mãnh Hổ: cái đền thờ đó chỉ là chuyện trong truyền thuyết.

Tam Khống: ta biết, trước khi đi ta đã tìm hiểu.

Lương Mãnh Hổ: ngươi đi không quá 3 rặm nữa cả chặng đường chẳng có gì ngoài tuyết trắng.

Tam Khống giơ tay lên cao, ra hiệu chào tạm biệt.

Lương Mãnh Hổ đứng nhìn Tam Khống dần rời đi xa mở một nụ cười nham hiểm.

Tam Khống tiếp tục trên con đường càng ngày càng vắng vẻ cây cối cũng càng ngày càng thưa thớt, bỗng một bóng đen xuất hiện từ đâu lao ra tấn công Tam Khống, nhận thấy nguy hiểm Tam Khống lập tức hô lên “ Hắc Kiếm”

Thanh hắc kiếm hiện ngay trên tay Tam Khống, bóng đen lộ diện là một tên ma sói hung dữ, loại ma sói này có chất độc trên dãi rất mạnh, nếu bị nước dãi của nó thấm vào máu sẽ dần bị biến dạng thành ma sói giống nó, hơn nữa ma sói có 1 khả năng hồi phục rất mạnh, nó có thể nhanh chóng hồi phục các vết chém bằng mắt thường có thể trông thấy nên việc giết hạ 1 ma sói có vẻ rất khó khăn, cũng may cấp độ của ma sói không cao sức mạnh thiên về thân thể cấp độ ở khoảng cấp 10.

Ma sói sử dụng móng vuốt lao vào tấn công Tam Khống, nhưng Tam Khống có vẻ không hề lo lắng gì về việc gặp phải ma sói, hắn chỉ lạnh lùng nhìn hướng ma sói đang dần lao tới tấn công hắn.

“3 bước, chém!” Tam Khống đợi chờ khoảng cách ma sói tiến gần hắn chỉ còn 3 bước hắn mới vung hắc kiếm chặn đánh, 1 kiếm đứt đôi cánh tay ma sói vừa vung ra tấn công, Tam Khống tiếp tục nhẩy lên đường kiếm thứ 2 đưa ra cắt bay đầu ma sói, khi Tam Khống vừa kịp chạm đất hắn tiếp tục chém cụt 2 chân ma sói.

Tam Khống tiến đến cạnh đầu ma sói thu thập nước dãi của ma sói 1 cách nhanh chóng bỏ vào 1 chiếc lọ.

Tam Khống: tuy cấp 10 mạnh hơn ta nhưng không phải đối thủ của ta, công pháp của lão già khiến ta mất hơn 10 năm củng cố ở cấp độ 1 nhưng sau đó ta có thể nhanh chóng tiến cấp mà không gặp khó khăn, hơn nữa so với đối thủ cùng cấp thì hồn lực đã được củng cố của ta mạnh hơn gấp 100 lần, còn về khả năng chiến đấu thì ta mạnh hơn 1000 lần.

Trong địa ngục tháp ta ở cấp 1 đã từng giao đấu với cấp 60 cùng đủ các loại quái thú, ma thú, 1 tên ma sói hơn ta 2 cấp thì ăn nhằm gì, kẻ dưới chân núi chắc chắn có liên quan tới chuyện này, nước dãi ma sói giữ lại sau này tất có chỗ hữu dụng, còn về tên đó sau khi xong chuyện sẽ sử lý sau.

Tam Khống rời đi về phía đỉnh núi, hắn liên tục leo trèo bay nhẩy tiến lên trên cao trong vòng 2 ngày sau đã có bước đột phá tới cấp 10.

Tam Khống trong 1 động băng nhỏ hắn tự đào, cái rét cắt da, cắt thịt nhưng không hề ảnh hưởng gì đến hắn, đối với cấp 10 những kẻ tu luyện có thể củng cố cho hồn lực của mình mạnh mẽ hơn, họ có thể sử dụng nhiều cách, là thu nạp hồn thú tăng sức chiến đấu, hoặc có sự thay đổi biến dạng của võ hồn mà hình thành lên 1 lớp khí mỏng trên người thủ hộ, cũng có nhiều dạng hồn lực khác, như sử dụng nguyên tố, ở cấp 10 đã thấy sự thay đổi rõ rệt, hay hồn khí 1 loại vũ khí bẩm sinh cùng linh hồn sinh trưởng bất kỳ mà gia tăng cho nó.

Đối với Tam Khống thì việc đến thế giới này hắn không có bẩm sinh võ hồn, hồn thú hay bất kỳ 1 dạng nguyên tố tự nhiên nào cả, hắn là hồn khí, hồn khí của Tam Khống ở đây không phải là 1 loại vũ khí công cụ nào đó, mà đơn giản đó chỉ là không khí.

Nhưng không có nghĩa hồn không khí là không thể chiến đấu, đối với hồn không khí hắn có thể sử dụng để làm đấu khí sử dụng, hồn khí cấp độ 10 hình thành 1 lớp khí bảo vệ cơ thể, cũng có thể hấp thụ hồn thú để gia tăng thực lực cho riêng bản thân. Nhưng đấy là cách làm của người thông thường, còn đối với Tam Khống thì khác, tạm thời hắn chưa nghĩ ra, truyền thừa cũng không hướng dẫn gì khác, hồn lực bẩm sinh của lão già vỗn dĩ là 1 loại hồn binh khí đao vô cùng hiếm có cho nên Tam Khống không thể so sánh được với lão về loại hồn lực bẩm sinh này.

Nửa tháng sau Tam Khống đã tới giữa núi toàn năng, tới đây Tam Khống giường như không thể lên cao hơn được nữa, kể từ đoạn đường này, mỗi khi lên được 1 mét núi, trọng lượng cơ thể như tăng cả trăm cân, cái lạnh cảm nhận rõ ràng buốt đến thấu xương, bỗng quần đen cùng áo choàng xuất hiện mặc trên cơ thể Tam Khống, trọng lượng cùng cái nặng hắn không còn cảm nhận thấy nữa, vật thể tự động hộ chủ, từ đấy Tam Khống mới tiếp tục có thể trèo lên tới đỉnh.

Từ đỉnh Tam Khống quan sát, hắn không thấy bất kỳ 1 cái đền thờ nào.

“quả nhiên là đền thờ này chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ở trên đỉnh núi băng giá càng ngày nhiều, mỗi lần có mưa nó khiến cho ngọn núi này càng ngày càng cao, băng đá càng ngày càng dày đặc, cho dù ta đã dùng hết tốc lực bay nhẩy cũng mất 1 tháng mới lên được đỉnh núi, đối với các cao thủ bậc cao chắc họ chỉ mất nửa ngày”.

Tam Khống đi dạo xung quanh đỉnh, nhằm múc đích tìm được dấu vết của đền thờ nhưng hắn không hề thấy, không biết phải làm bằng cách nào, hắn tọa tâm ngồi thiền mong cảm ngộ được điều gì đó, một phần cũng là để nghỉ ngơi.

Bỗng Tam Khống giật mình thức tỉnh, hắn bị những cơn gió lớn bất thường thổi rất mạnh, một cơn mưa tiến đến, hắn muốn trú tạm sau 1 hốc đá nào đó nhưng không kịp, hắn bị thổi bay ném xuống núi, hắn bay như 1 con kiến văng xa rất xa, cuối cùng hắn ngã xuống tuyết rồi tiếp tục rơi xuống 1 hố sâu tiến tới 1 tàn tích.

Tàn tích giường như đã có từ lâu, những gì còn sót lại ở tàn tích chỉ là những bức tượng đã bị phá hỏng, những cây cột đã đổ vỡ nứt nẻ trôi qua nhiều năm tháng, tàn tích cũng không có nóc, nó đã bị thổi bay đi đâu.

Tam Khống dò xét xung quanh 1 cách cẩn thận, hắn tiến tới 1 bức tượng ở phía trung tâm, bức tượng này phía dưới có ghi Đại Thần Toàn Năng, nhưng bức tượng không còn nguyên vẹn nó chỉ còn 2 cái chân.

Tam Khống suy luận 1 mình: vậy đây là tàn tích của đền thờ, tượng thần toàn năng đã bị phá hủy, xung quanh cũng không còn lại gì, ở đây chỉ có băng và đá.

Hắn tiếp tục dò xét kỹ càng xung quanh xem còn những gì sót lại, tất cả là những mảnh vụn của tàn tích, hắn tìm bên cạnh bức tượng trung tâm thì thấy cái đầu của tượng thần toàn năng.

“Đã lên đến đây thì không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy” Tam Khống tự nhủ.

Hắn ngắm nhìn đầu tượng thần cùng những mảnh vụn khác còn giữ được hình dáng, từ đó dùng hắc kiếm mài dũa các tảng băng, sáng tạo ra 1 bức tượng toàn năng thần theo cách của hắn.

Ban đầu những bức tượng còn xấu xí do Tam Khống chưa mài dũa khắc tượng bao giờ, nhưng ngày qua ngày kiếm pháp của hắn càng điêu luyện hơn, khắc băng càng thành thục cuối cùng cũng cho ra được bức tượng mà hắn cho là tuyệt đối.

Lần này hắn tiến đến những tảng đá thật, chém lên chúng tạo hình bước tượng thần toàn năng, bức tượng được tạo hình xong Tam Khống lại không có cách nào di chuyển nó tới vị trí bức tượng trung tâm. Cái đầu tượng giống hệt, kích thước cũng thế nhưng quá nặng, tượng đá hàng chục nghìn cân, một kẻ như hắn không thể dịch chuyển bức tượng.

Bạn đang đọc Tam Khống Xuyên Không sáng tác bởi ĐạiLongThần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiLongThần
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.