Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hòa nhập

Tiểu thuyết gốc · 2913 chữ

TAM GIỚI TRUYỀN KỲ TRUYỆN

Thể loại Xuyên Không, Huyền Huyễn, Dị Giới

Tác giả: Phong Kei

Thiên 1: DỊ GIỚI

Quyển 1: Sơ nhập dị giới

Chương 3: Hòa nhập

Thời gian thấm thoát đã được một tháng, Hải đã quen với nếp sống ở đây.

Không biết là do nước thuốc có công hiệu tốt hay do không khí ở đây trong lành mà thương thế của Hải đã gần như khỏi hẳn. Hắn cảm giác chỉ cần hít thở không khí thôi cũng làm cho cơ thể sảng khoái.

Chỉ còn cánh tay trái chưa khỏi hẳn vẫn còn bó nẹp cố định. Hải đã có thể phụ giúp Bà lão làm việc nhà, sửa sang lại nhà cửa, chăm sóc vườn rau.

Trong thời gian một tháng này, cũng nhờ có cô cháu gái bà lão mà Hải đã hiểu một phần ngôn ngữ ở đây.

-Anh Hải. Ra ngoài chơi với em đi. Anh em mình ra bờ suối câu cá nhé!

Cô bé đang vác trên vai hai cây cần câu trúc dài, trông chẳng tương xứng gì với vóc dáng nhỏ bé của nàng cả.

Hải mỉm cười gật đầu với cô bé. Hắn chỉ hiểu tiếng được tiếng mất, tuy vậy vẫn hiểu được đại ý bé gái muốn rủ mình đi câu.

-Đi thôi bé Lan.

Cô bé reo lên vui sướng. Chạy lại đặt vào tay Hải cần câu rồi tung tăng chạy trước.

Đi xuôi theo con đường đất hẹp giữa bộ lạc, Hải một lần nữa ngắm nhìn quang cảnh của bộ lạc thổ dân ở đây. Nhà cửa cực kỳ đơn sơ. Phần lớn đều dựng lên bằng tre, gỗ. Tường nhà được trét bằng bùn đất trộn với cỏ, rơm. Mái nhà lợp bằng các loại da thú hoặc lá cây rừng. Thật hiếm thấy căn nhà nào nhìn được nguyên vẹn.

Suy nghĩ mông lung một hồi, bất giác hai đứa đã đi đến cổng bộ lạc.

Bỗng nhiên Hải nghe được âm thanh xôn xao từ đằng xa. Có nhiều tiếng người nói chuyện, tiếng bước chân nặng nề. Hai đứa căng mắt ra mà nhìn xem chuyện gì.

-A! Ba! A Ba Ba và các chú các bác đi săn về rồi! A mọi người về rồi!

Bé Lan òa khóc. Vừa la hét, vừa cắm đầu chạy về hướng nhóm người.

Một vài phụ nữ trong bộ lạc nghe tiếng cũng chạy ra. Ánh mắt vui mừng chờ mong, nhưng lại có phần lo lắng nhìn ra cổng thôn.

Mấy con chó sủa inh ỏi, cũng mừng rỡ quẩy đuôi chạy hết tốc lực ra chào đón.

Hải chăm chú nhìn nhóm người.

Dẫn đầu nhóm người là một ông chú trung niên cơ bắp săn chắc, cao gần hai mét. Trên lưng vác một con lơn rừng to lớn cũng không kém bản thân là mấy. Mái tóc rậm rạp xõa dài qua vai, tuy vậy vẫn nhìn ra được một đôi mắt sáng, cương nghị trên gương mặt sắc sảo của mình.

Theo sau còn khoảng tám chín người nữa. Ai ai cũng cơ thể rắn rỏi, chất phác. Họ người thì vác chiến lợi phẩm săn được, người thì tay cắp bao bố to lớn, người lưng mang giỏ trúc lớn. Có vài người chân tay khập khiểng, được đồng bạn dìu đi.

Tuy vậy, không ai không nở nụ cười trên môi. Có vài thanh niên thậm chí rớm nước mắt, trông ngóng nhìn về.

Bé Lan chạy ào ra. Phốc một tiếng đã nhảy lên người người đàn ông dẫn đầu. Nước mắt nước mũi tèm len, mếu máo cười nói với ông.

-Ba về rồi, ba về rồi, ba về rồi….Hu hu cuối cùng ba cũng về rồi…

Ôm lấy bé Lan, ông không giấu được nét vui mừng. Rồi nhẹ nhàng xoa đầu, hôn lên cái má phúng phính của con.

-Mới cách có hai tháng mà con nặng hơn trước nhiều đấy. Ba sắp hết bế nổi rồi. Nào leo xuống nào.

-Không!

-Làm gì thế không biết, con lớn rồi chứ có phải còn nhỏ đâu. Nào nào leo xuống đi, không mấy chú mấy bác lại cười cho đấy.

Xung quanh là một tràng cười nói.

-Ha ha. Bé Lan sắp sửa lấy chồng được rồi đấy. Lớn lắm rồi.

-Nào! sắp lấy chồng rồi còn như con nít thế kia à. Ha ha ha

-Thôi thôi chú Nhân không chọc con nữa, lại sắp mít ướt đây mà. Ha ha

Một đường cười nói, chẳng mấy chốc đã về đến cổng bộ lạc, lũ trẻ ở từng nhà ùa ra gặp người thân, vợ ôm chồng, mẹ già ôm con… Không khí hạnh phúc lan tràn.

Trong phút chốc, Hải cảm thấy bộ lạc bừng bừng sinh cơ, khác hẳn với không gian buồn tẻ trước đây.

Bà lão nắm tay Bố Lan, ân cần hỏi:

-Chuyến săn này thuận lợi không Nghĩa? Có vẻ lần này các con về sớm hơn kế hoạch nhỉ!

-Dạ. chuyến này không biết vì lý do gì, thú rừng trước đây vốn trốn sâu vào dãy Thập Vạn Đại Sơn lại xuất hiện nhiều phần ở rìa ngoài. Chúng con không cần đi sâu vào rừng nữa. Cũng nhờ vậy mà lần săn này nhanh hơn và ít có thương vong mẹ ạ. Mẹ và mọi người ở nhà vẫn khỏe chứ ạ?

Bố Lan hồi tưởng lại, nhưng không nén được nét suy tư.

-Thôi có gì từ từ nói. Các con về nhà nghỉ ngơi đi. Không cần biết vì lí do gì, các con trở về bình an là chúng ta mừng lắm rồi.

-Dạ mẹ. Con cũng có nghi ngờ nhưng không có căn cớ nên thôi. Được ngày nào hay ngày đó là tốt rồi. Các chiến hữu nghỉ ngơi đi. Tối nay chúng ta lại theo thông lệ chứ nhỉ - các chiến hữu!

-Chắc ăn rồi anh Nghĩa. Quan tâm làm chi cho mệt. Tối nay anh em cần rượu cứ đến nhà tôi lấy!

-Được đấy lão Nhân. Đêm nay chúng ta phải chè chén một bữa!

Người nói chuyện là một trung niên Tóc đen nhánh, không bự con nhưng cơ thể bừng bừng sức sống.

Hai đứa thủ lĩnh của trận đánh nhau hôm trước đứng hai bên ông. Hải nhìn chăm chú, người đàn ông này cho Hải cái cảm giác áp bức rợn rợn người giống như đang nhìn thấy một con báo vậy.

-A! giờ mới để ý. Nhóc này là ai đây? Ăn mặc kiểu gì thế? Trước giờ ta có thấy nó bao giờ đâu?

Thấy Nghĩa bố Lan nhắc đến mình, Hải lễ phép cúi đầu chào. Bập bẹ giới thệu về bản thân.

-Dạ cháu tên Trần Hải, trước đây ở một nơi rất xa, không may gia cảnh bị hỏa hoạn, chỉ còn một mình sống sót, không may lưu lạc đến đây. Cũng may được bà nội và các dì cứu mạng. Ơn cưu mang không biết báo đáp sao cho đủ ạ.

-Ha ha. Tưởng gì. Sau này cháu cứ ở lại đây. Thêm người thì chỉ thêm cái chén với đôi đũa, có gì mà phải suy nghĩ chứ. Sau này cứ xem đây là gia đình mới của cháu. Cần gì cứ nói với chú nhé!

-Dạ. cháu xin cám ơn…mọi người…

Hải theo mọi người trở về nhà. Cất gọn cần câu vào góc nhà. Còn cây cần câu của Lan không biết con bé đã sớm vứt ở xó xỉn nào rồi.

Phụ giúp Bố Lan mổ con heo rừng, Hải học được cách sơ chế thịt để không hư. Hầu như bất cứ thứ gì của con heo rừng đều được tận dụng. Phần da, mỡ, răng nanh heo rừng được giữ lại. Lão Nghĩa bảo da tích trữ lại may áo ấm phòng cho mùa đông. Mỡ dùng làm chất đốt sưởi ấm, còn răng nanh sẽ làm cho bé Lan một bộ vòng trang sức.

Theo về còn có 3 chú heo con được lão Nghĩa bỏ trong bao bố. Hải giúp lão dựng một cái chuồng nhỏ bằng các thanh gỗ vụn ghép lại. Dự định sẽ dùng làm thực phẩm dự trữ. Cái chuồng tuy nhỏ nhưng khá vuông vức và chắc chắn.

Lão Nghĩa tấm tắc khen Hải khéo tay. Khác hẳn với mấy lão trong làng. Đến làm nhà mà còn xiêu xiêu vẹo vẹo. Hải cũng vui vì giúp ích được cho mọi người.

-Trước đây vốn gia đình cháu làm nghề Mộc, sau này công nghiệp hóa nên dần chuyển qua nghề cơ khí. Từ nhỏ cháu đã được tiếp xúc nên rành hơn một chút ạ.

Lão nghĩa nghe đâu được vài chữ, cũng ậm à ậm ừ gật đầu. Lão nói

-Cháu khéo tay với có kiến thức về nghề mộc như vậy, sau này rảnh rỗi phụ giúp chúng ta sửa sang, xây dựng lại nhà cửa nhé. Ở bộ lạc Vũ Đại chúng ta toàn mấy lão già tay chân khều khào, chỉ được cái có sức lực tốt thôi chứ chả được việc gì cả. Đấy – cháu xem có nhà cửa lão nào coi được đâu.

-Vâng ạ. Chỉ cần việc gì giúp được, cháu sẽ hỗ trợ hết mình.

Bất tri bất giác đã đến xế chiều. Không biết lão Nghĩa xách ở đây về được mấy bó củi to rồi chất đống ở bãi đất trống trung tâm bộ lạc. Một vài người phụ nữ mang thịt đã chế biến ra chuẩn bị làm món ăn.

Lão Nhân và 2 đứa con, mỗi người xách hai tay hai vòi rượu vào nhập hội.

-Rượu đây rượu đây. Hết tôi vào lấy tiếp. Cái gì chứ rượu nhà tôi không thiếu nhé!

-Rượu nhà chú Nhân là nhất rồi. Ơ cơ mà sao chú cứ lườm thằng Vũ, thằng Đạt hoài thế?

-Anh Nghĩa không biết đâu. Hai thằng trời đánh này nhân lúc tôi không ở nhà đã lén lấy rượu tôi cất đem ra uống. Thảo nào trưa nay tôi đếm đi đếm lại vẫn thấy thiếu một vò.

Lão Nhân vùa nói vừa khua khua tay làm điệu bộ sắp cho hai đứa nhỏ một trận nữa. Hai đứa nhỏ vội ôm đầu né ra.

Cả làng được một tràng cười. Hải cũng ôm bụng cười. Bầu không khí thoải mái lan tỏa. Thấy đã đông đủ, lão Nghĩa cười nói lớn:

-Mọi người cũng tập họp đủ rồi. Chúng ta cùng nhau ăn mừng nào. Bữa tiệc mừng chuyến săn thành công và bình an trở về!

Mọi người đồng thanh nhất trí.

Đủ loại thức ăn được bày lên. Nào là thịt lợn rừng, thịt dê núi, thịt gà rừng, thịt cáo, chồn, nai, rồi rau rừng chất đống.

Phụ nữ tập họp một bên vừa nấu nướng vừa nói chuyện phiếm, cánh đàn ông thì tập họp một bên, ăn thịt, uống rượu, nhắc lại kỷ niệm trong chuyến đi săn. Lũ nhóc trong làng cũng ngồi một bên ăn uống và nghe người lớn kể chuyện. Họ kể về hành trình săn lần này, khó khăn gian khổ ra sao. Khiến lũ nhỏ hồi hộp lắm lúc xuýt xoa.

Rượu qua được vài vòng, có người lên tiếng:

-Chuyến này cũng nhờ anh Nghĩa, chứ không tôi xong với con lợn rừng thành tinh đó rồi.

Lão Nghĩa không cho là phải, xua xua tay bảo.

-Coi kìa, ai trong trường hợp đó mà không làm như tôi.

Người kia nói:

-Chén này mời anh. Cám ơn anh rất nhiều. Không thì giờ này tôi đã không còn được ngồi đây với các anh em nữa rồi. Cạn nhé!

-Được. Cạn!

Hải được nghe kể về hành trình đi săn. Trong ký ức của mình, nó chưa bao giờ nghe kể chuyện mà say sưa như thế. Bất tri bất giác nó thốt lên:

-Các chú lần sau có đi săn thú cho cháu đi với nhé!

Thằng nhóc Vũ lớn nhất bọn lên tiếng:

-Thôi đi nhóc con. Ốm tong teo như mày vào đó có mà làm mồi cho hổ. ka ka

Mấy đửa nhỏ cười phá lên. Thằng Đạt lên tiếng:

-Bọn anh đây còn bị bắt phải ở nhà. Chú bớt ảo tưởng đi. Rảnh rỗi ra luyện tập trao đổi chiêu thức với bọn anh. Rồi ngày được đi rừng không còn xa đâu. Tất nhiên là vẫn phải đi sau bọn anh. Ka ka

Hải bị bọn nhóc cười cho thúi đầu. Tức tối phản bác:

-Có tin mai tôi đánh ngã các anh không? Tới đó đừng có ôm đầu chạy nha!

Mấy đứa nhóc lại cười ầm lên. Một lão trung niên hơi đứng tuổi lên tiếng:

-Thôi thôi om xòm quá. Kể chuyện cho chúng mày nghe là để chúng mày kính sợ với khu rừng. Trong đó đầy rẫy nguy hiểm, có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Muốn đi thì trước tiên hãy cai sữa đi đã.

-Đúng đấy. Việc các cháu cần làm lúc này là luyện tập quyền cước cho tốt, rồi phụ chăm lo việc nhà khi chúng ta đi vắng. Chứ không phải là lấy trộm rượu uống. Nhé.

Lão Nhân từ tốn nói. Nhưng chữ cuối lại nhấn mạnh, hai mắt híp lại ra vẻ nguy hiểm. Khiến hai anh em Vũ, Đạt lại xanh mặt.

Mọi người lại được một tràng cười. Hải chần chừ chút rồi nói:

-À. Hôm trước cháu có thấy một con Hoàng Kim Cự Long bay trên trời. Công nhận ghê bá cháy luôn!

Lão Nhân trả lời:

-Chài ơi nhóc con hai lúa ở đâu tới vậy. Ở đây rồng thiếu cha gì. Nhưng đặc biệt mấy con rồng lớn đó thì chỉ có Liên Minh Học Viện mới có thôi.

-Liên Minh Học Viện?

-Đúng rồi. Liên Minh Học Viện cách chúng ta rất xa về phía Bắc. Tuy vậy, vùng đất chúng ta đang ở đang nhận được sự bảo hộ của họ.

-Woa! Ghê vậy sao ạ!

-Tất nhiên rồi. Ta có nghe trưởng bối trong nhà kể rằng đó là một trong tứ đại thánh địa của nhân loại mà. Nhưng có vẻ ở đây xa quá nên họ bỏ quên ta rồi. Nói chung là gắng sức luyện tập đi. Biết đâu có một ngày mấy nhóc được đến đó học thì sao.

Lũ trẻ nghe đến đây nhiệt huyết sôi trào. Thầm mơ tưởng về tương lai cưỡi hoàng kim cự long ngao du rong ruổi khắp đại lục trông ngầu cỡ nào. Có đứa còn chảy cả nước dãi.

Còn Hải thì lâm vào trầm tư. Thầm nghĩ có lẽ đây không phải là thế giới trước đây mình sống nữa rồi. Hải thở dài.

Thấy phép khích lệ của mình có hiệu quả, lão Nhân vội chuyển chủ đề:

-À anh Nghĩa, anh vẫn còn suy tư về chuyện thú rừng đấy à?

Lão Nghĩa lúc này hạ giọng lên tiếng:

-Lần này thú rừng tràn ra ngoài, tôi có linh cảm không hay lắm.

-Ý anh là sao anh nghĩa?

-Dựa theo kinh nghiệm và suy đoán của tôi, tôi nghĩ phía sâu trong khi rừng có biến! Cũng bởi vậy mà bọn thú rừng mới di chuyển ra ngoài. Hoặc là suy đoán của tôi sai, chỉ đơn giản là bọn chúng sinh đẻ nhanh, tự mở rộng môi trường sống thôi. Cũng hy vọng là vậy.

Không khí bỗng chốc trầm xuống. Mọi người lâm vào suy tư, lũ nhóc cũng dỏng tai lên lắng nghe.

Một lão mặt đỏ lên tiếng:

-Nhắc mới nhớ. Trước đây lúc tôi còn nhỏ, tôi có nghe được thế hệ trước nói qua là sâu bên trong dãy Trường Sơn này là Thập Vạn Đại Sơn, tồn tại rất nhiều Yêu ma quỷ quái. Nhưng tôi không cho là đúng. Lúc đó tôi chỉ nghĩ là mấy chuyện ma quỷ người lớn bịa ra để dọa trẻ con không dám bén mảng tới mấy khu rừng thôi.

-Lúc nhỏ tôi cũng có nghe câu chuyện đó.

-Nếu thật sự có chuyện đó, chúng ta cần phải thiết lập hệ thống phòng thủ chắc chắn mới được.

-Đúng đúng. Tốt nhất nên như vậy.

Người một câu, ta một câu, mấy lão say xỉn cãi nhau đến nước miếng vung vãi. Lão Nghĩa chốt lại:

-Thôi được rồi. Mọi người không cần phải lo lắng. Bộ lạc chúng ta định cư ở đây đã mấy trăm năm. Theo tôi thấy nếu thật sự có yêu ma thì sớm đã đến rồi. Mọi người cứ thoải mái, đừng lo nghĩ. Nhưng để yên tâm thì các biện pháp phòng thủ là rất cần thiết. Ngay ngày mai chúng ta hãy suy tính các biện pháp phòng thủ rồi tiến hành luôn.

-Được rồi được rồi, để sang mai tính sớm đi. Giờ nhậu tiếp thôi anh em.

Không khí bắt đầu sôi nổi trở lại.

Mấy đứa trẻ không chịu về ngủ mà cứ đeo bám bữa tiệc, nghe hết chuyện Đông rồi đến chuyện Tây, mãi đến lúc đứa nào cũng gật gà gật gù. Nghe say sưa đến nỗi lăn ra ngủ lúc nào không hay.

Tiệc rượu hôm đó âm thanh vang vọng đến hừng sáng mới tàn.

Bạn đang đọc Tam Giới Truyền Kỳ Truyện sáng tác bởi phongkei125195

Truyện Tam Giới Truyền Kỳ Truyện tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi phongkei125195
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.