Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trước sự kiện độ kiếp

Tiểu thuyết gốc · 1026 chữ

Trước sự kiện độ kiếp.

Đất Phương Nam.

Giáp với dãy núi Giang Cầm, nhân gian hùng vĩ. Khắp nơi đươc nhuộm bởi sắc thu vàng.

Dải bạc quanh co uốn lượn xuyên qua đỉnh núi tựa như sương mù kỳ thực là Vân Hà mang theo Thuỷ Thạch rơi xuống, mặt trời óng ả trải dài trên thềm lục địa, chiếu rọi muôn sắc muôn hoa.

Tuế Hương Lâu toạ trấn ngay giữa trung tâm lục địa, phù phiếm và mị hoặc.

Trong toà nhà cổ kính, thân ảnh một thiếu nữ đang an toạ trên ghế.

Thiếu nữ mặc một thân áo trắng, khoác lên mỹ phục hoàng kim, pha một chút nhàn nhạt màu nâu đất. Gương mặt thanh tú mở miệng nói trước: “Gặp qua tỷ tỷ.”

Mỹ phụ từ trên giường, đưa bàn tay ngọc ngà từng ngón. Hé ra màn vải mỏng, giọng ôn nhu : “Ừm…” Nàng dần dần triển lộ ra phía trước , thân thể mềm mại như mỡ đông. Một tia hồng hào in lên trước ngực, để lộ ra hàm răng trắng muốt như châu ngọc: “Đi thôi.”

Trước Đại Sảnh, cung điện to lên hầu như bao phủ cả một góc trời. Thanh âm nghị luận bàn tán inh ỏi.

Chính giữa bàn vị, hàng trăm vị trưởng lão từ nhiều môn phái lớn nhỏ sắc mặt nghiêm trọng, ai nấy cũng đều căng thẳng. Dường như đang chờ một ai đó tới chủ trì việc này, tất cả đều hội tụ nơi đây.

Vù…

Phong bạo chợt động, từng cánh hoa nhiễm một luồng khí tức thơm ngát tựa như hiệu ứng cánh bướm bay thẳng vào sóng mũi toàn trường, chỉ thấy Tuế Hương Cầm bước ra từ chính điện cùng với Cao Thanh Lan.

Làng vải ướt sủng thấm đẩm mồ hôi nhễ nhãi, che vội lên bầu ngực căng tròn gợi dục. Từng bước đi ôn nhu dịu dàng như chứa đựng vô tận mị hoặc mời gọi nam nhân tới húp, nàng lười biếng vuốt ve gò má, đẽo chiếc lưỡi thon dài liếm láp lên bờ môi.

“Ực.” Cả trường nuốt đi một ngụm nước bọt thèm thuồng, cặp mắt dáng chặt vào thân thể mỹ nhân như muốn ăn tươi nuốt sống.

Vài thiếu niên không thẹn với lòng, trốn vào một góc xa vài dặm, mãi mê tưởng tượng hình ảnh mỹ nhân mà trầm mê thuốc lú, toán lão gần đất xa trời, một nắm xương già yếu đuối đã từng trải qua bao nhiêu xuân sắc. Nhưng trước cảnh tượng này, sinh lực cũng tự nhiên tăng lên dồi dào. Tiểu đệ không kìm được mà lướt mắt biểu tình hung bạo muốn chiếm hữu thân xác ấy.

Mãi cho đến khi Cao Thanh Lan ho nhẹ một vài tiếng, cả đám người mới định hình được bản thân, lần này thật sự quá mất khêu gợi rồi, cho dù một nữ nhân khác khi chứng kiến Tuế Hương Cầm lắc lư bờ mông trước mặt cũng không khõi ghen tỵ thèm muốn.

“Xoẹt.”

Tuế Hương Cầm cười dâm đãng, Phong Hoả hệ song hành triển khai… từng sợi chỉ vải che đi bầu ngực hồng hào vội dính lấy lực lượng hoả hệ thiêu rụi biến mất trong một sát na, chỉ một khoản khắc nhỏ nhoi để lộ ra một ti tí ngực trần như muốn thách thức tất cả đám người này, tính tình nàng rất bạo. Càng muốn chiếm hữu, nàng lại càng muốn thách thức.

“Con mẹ nó ta không chịu được nữa rồi.” Thanh niên chưa trải sự đời, nhìn thấy cảnh này, lao vào như một con thú hoang thèm khát, hắn thề. Cái loại nhục dục như thế này, lần đầu tiên trong đời mới sinh ra phải trải qua. Đạo tâm không thể kìm được nữa rồi.

Tu Vi Trúc Cơ bộc phát, đứng trước tình cảnh này Tuế Hương Cầm chỉ nhẹ nhếch mép. Tâm thế vẫn bình thường cũng chẳng động đậy gì.

“To gan.” Thanh âm quát lớn, trong một khoẳn khắc vừa chạm gần tới Tuế Hương Cầm, Cao Thanh Lan Kiếm Ý xé gió xẹt ngang nghạnh khánh đối kháng trực tiếp vuốt trảo.

Phốc.

Tên thanh niên bay thẳng vào góc cột, máu tươi trào phúng.

“Làm sao có thể?” Hắn run lẩy bẩy, thở hổn hển vì mất máu, cánh tay bạo liệt bị xé nát, trong thê thảm vô cùng.

“Đụng vào Thánh Chủ? Chết.” Đôi mắt mày liễu đằng đằng sát khí, thật đáng chết mà! Trước mặt biết bao nhiêu người quan sát, ngươi dám làm ra cái hành động đó? Ngại mình sống chưa đủ lâu sao, đủ để biết Cao Thanh Lan tôn kính Tuế Hương Cầm đến chừng nào.

“Không đúng? Trước khi ngươi đánh nhau cũng phải nói ra tên chiêu thức chứ? Tại sao… lại nhanh tới như vậy… chiêu vừa rồi là gì?” Nam tử hán không cam lòng gào thét phẫn nộ, đôi mắt láo liết dò xét tu vi đối phương nhưng không thành, hắn chỉ vừa biết mình đã bại, cánh tay phê tâm liệt phế.

Cao Thanh Lan chuộng thế công hoàn mỹ đơn giản, một kiếm tận diệt là được. Hoa lệ, mỹ cảnh cũng chẳng giúp được gì, còn về việc khi đánh nhau phải hô to tên công pháp. Quá phiền phức rồi.

Một kiếm chém xuống trước mắt, bạo khí hội tụ một điểm nhắm ngày đĩnh đầu.

“Không thể.” Nam tử thi triển pháp thân cố gắng né tránh nhưng không kịp.

Ầm. ầm.

Trong khoản khắc đó, âm thanh phản chấn như muốn xuyên thủng toà Tuế Hương Lâu, bóng dáng một vị trung niên ẩn hiện ra trước một. Một tay tiện khều nhẹ chen ngang giữa cuộc chiến: “Thanh Lan, được rồi.” Tông giọng trầm ngâm như vang vọng khắp thiên địa.

Cao Thanh Lan nghiến răng nghiến lợi thu kiếm vào trong, lấp ló quay đầu nhìn về phía Thánh Chủ, thấy Tuế Hương Cầm cũng gật đầu, nàng mới yên tâm trở về vị trí.

Bạn đang đọc Tam Đại Quái Nhân Kính Vạn Hoa sáng tác bởi Tukisususu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Tukisususu
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 20

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.