Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương Đặc Biệt Phần 2

Phiên bản Dịch · 1486 chữ

Trong phòng quản lý Bar 316.

Âm thanh tĩnh lặng đến kì lạ, mùi sát khỉ tỏa ra từ hai vị quản lý nồng nặc

làm đàn em chỉ dám đứng ngoài cửa. Teki ngồi trên ghế sofa dài, khuôn mặt lạnh

lùng không chút cảm xúc, nhàn nhã cầm một ly rượu lắc lư, thờ ơ hỏi

-Hôm nay đến Bar tôi quản lý có chuyện gì thế?

-Ồ, vậy là Bar cậu quản lý thì tôi không được phép đến à? - Vicky gật gù, nhướn mày khinh thường.

-Cho là vậy. - Teki nhấp nhi ly rượu, hờ hững nói.

-CẬU NGÔNG CUỒNG QUÁ RỒI ĐẤY, TEKI - Vicky đột nhiên giận dữ xông đến túm chặt cổ áo của Teki hét lên.

Teki vẫn thản nhiên, đặt ly rượu xuống, không đếm xỉa sự giận dữ của Vicky,

-Sao thế? Đang nói chuyện mà cậu hành động quái gì vậy?

-CẬU BIẾT THỪA RỒI THÌ ĐỪNG GIẢ VỜ NỮA - Vicky càng phẫn nộ, căm giận nói.

-Sao nào? Nói nghe đi - Teki khó chịu đẩy mạnh vicky ra, chỉnh lại áo mình.

-Cậu - Vicky chỉ thẳng vào mặt Teki - cùng bang phái với tôi. Tôi vừa nể mặt anh chị vừa nể mặt cậu. Tuyệt đối không muốn gây mất hòa khí. Nhưng... - Vicky trừng mắt, gằn từng chữ nói tiếp - TRÁNH - XA - ROSE - RA.

  • Bốp *

Vừa dứt lời, Teki siết chặt hai tay, xông lên như con sói hoang đấm mạnh vào

mặt Teki khiến cậu loạng choạng về sau mấy bước.

-Mày lấy tư cách gì mà nói câu đấy? Tao không tránh thì sao nào? - Teki cười khẩy, lạnh nhạt nói.

-Thế chắc mày quên Rose yêu tao lắm nhỉ? - Vicky cũng không phải dạng vừa, thách thức đáp lại.

-Thì sao?

-Thì mày định làm kì đà cản mũi à?

-THẰNG KHỐN NẠN - Teki hét lên rồi liên tiếp xông lên đánh Vicky, Vicky cũng đáp lại không nhượng bộ. Nghe tiếng lịch xịch bên trong, đám đàn em đứng ngoài hoang mang, không biết xử lý thế nào. Hai quản lý ngang tài ngang sức, nếu cứ đánh nhau không chỉ bị thương, mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng bang Devil Phong, gây chiến nội bộ.

  • Hộc ... Hộc ...

Cả hai đã thấm mệt, trên người đều có vết thương, mồ hôi ướt đẫm chảy ra bết

cả vào tóc, Teki quệt vệt máu trên miệng, hừ lạnh.

-Tao phải nói với mày điều này, Vicky. Mày có đáng làm thằng con trai không? Mày có thấy bản thân mày hèn hạ không? Lúc Rose yêu mày, thì mày một mực hất cô ấy ra xa. Làm cô ấy tổn thương hết lần này đến lần khác. MÀY TƯỞNG KHÔNG AI BIẾT À? Hả? Hả?

Vicky chỉ biết siết tay thành nắm đấm chịu đựng. Đúng, Teki đã nói đúng. Cậu

không thể phản kháng. Cậu đúng là thằng tồi quá mà. Đúng là hèn hạ mà.

- Rồi sao nữa nhỉ? - Teki nhướn mày khinh khỉnh - Khi mà mày nhận ra Lina yêu

Teka, Lina không có tình cảm với mày. Thì mày quay lại với Rose như một đồ

thừa. Đáng tiếc, đáng tiếc - Teki vừa lắc đầu vừa vỗ tay - Rose bắt đầu yêu

tao thì mày đến gây sự với tao. Sao hả? Mày nói xem ai sai hả?

-Nhận ra lỗi sai của mình và sửa chữa thì có gì sai hả? - Vicky nghiến răng, nhìn thẳng vào Teki lớn tiếng.

Không ai biết lúc này, có một người con gái đang cố gắng cắn chặt môi đến bật

máu, người như bị hút hết sực lực đứng dựa vào tường. Khuôn mặt đau khổ hiện

lên từng nét rõ rệt. Tại sao lại xảy ra chuyện này, tại sao không cho cô được

hạnh phúc, bình yên mà cứ coi cô như đồ chơi, cần thì đến, chán thì đá. Đám

đàn em nhìn thấy như vậy thì e dè nhìn nhau, rồi cũng chỉ nhỏ nhẹ nói.

-Chị à, chị đừng hiểu lầm gì nhé.

-Chị không sao chứ ạ?

Cô gái lau sạch nước mắt, cố gắng gượng cười nhìn đàn em.

-Chị không sao. Các em đi làm việc đi. Ở đây chị sẽ lo nhé.

-Vâng ạ . Tụi em xin phép -Nghe nói thế, đám đàn em như trút được một gánh nặng, chỉ sợ hai vị quản lý kia xung đột thì họ cũng phải dao, búa, côn xông lên đánh chém lẫn nhau thôi.

-- Bên trong---

-Có quá muộn không? - Teki đanh mặt lại, nghiêng đầu hỏi, âm giọng càng lạnh lẽo.

- Tao không biết - Vicky chợt hạ giọng xuống, cúi thấp đầu trả lời.

- ĐỦ RỒI. - Cánh cửa bật tung ra, Rose đứng như trời trồng hét lớn lên.

-Rose? - Cả hai đồng thanh, nhìn khuôn mặt vốn diễm lệ đã nhòe đi vì nước mắt, khổ

sở, day dứt dày vò trái tim đến nỗi nhìn vào khuôn mặt cô cũng nhận ra.

-Sao em lại ở đây? - Teki ngạc nhiên hỏi. Không phải cô đã nghe hết rồi chứ?

Rose không nói được gì, chỉ biết bịt chặt miệng để không khóc thành tiếng,

nhìn Teki và Vicky một lúc rồi chạy đi thật nhanh. Cô không muốn bị tổn thương

nữa. Cô không muốn nữa. Đau lắm. Nó thực sự dày vò, cấu xé cô đến hơi thở cũng

khó khăn.

- ROSE - Teki gọi lớn, nhìn Vicky lần cuối rồi chạy theo cô...

Teki chạy một đoạn dài, liên tục nhìn hết bên này, đến bên kia, cố không để

mất dấu của cô. Lúc đánh nhau đã làm cậu mất không ít sực lực rồi. Cậu thở

phào nhẹ nhõm khi thấy cô đang ngồi ôm mặt không bên gốc cây trên vỉa hè vắng.

Teki từ từ tiến gần hơn, nghe rõ mồn một tiếng khóc của người con gái ấy mà

lòng cậu nhói lên từng đợt. Cậu với cô hoạt động ở Bar khác nhau, một tháng

gặp nhau 1 lần. Chỉ từ lần đi Nhật Bản, tính trẻ con, ngây ngô của cô cứ làm

tim cậu nhảy lên nhảy xuống. Lúc đầu chỉ muốn quát cô khi tự tiện thân thiết

với cậu. Về Việt Nam thì nhận được tin cô chuyển sang Bar cậu làm quản lý. Mặt

cậu méo xệch và biết thừa ý định đó của Dakie.

- Anh xin lỗi - Teki ôm cô vào lòng đầy nhu tình, yêu chiều, dỗ dành. Tìm

được điểm tựa, Rose thấy mình an toàn, được bảo vệ, được cảm nhận hơi ấm, càng

vì thế mà khóc lớn.

Nhìn nước mắt em đang rơi vì ai mà lòng anh cứ đau thắt lại giây phút ấy chỉ

muốn lại gần hơn để anh ôm lấy em và nói

Đừng khóc nữa hãy nín đi được không ? nhìn đôi mắt em đã sưng lên kìa chẳng

còn xinh xắn như lúc em cười đâu nào ngoan nhé nghe anh 1 lần thôi

Mọi chuyện buồn cũng sẽ qua thôi vì có anh ở đây rồi tựa vào vai anh đi em sẽ

thấy bình yên đừng bao giờ cảm thấy em lẻ loi trên nhân gian này bởi vì đằng

sau luôn có anh nhìn theo

...............

- Thiếu gia, Tiểu thư ra rồi kìa - Nhân viên viện ảnh áo cười hào hửng nói.

-Ra rồi, ra rồi. - Nhân viên khác phấn khích hét lên.

Kay khẽ lườm, cậu là hôn phu tương lai lòng cậu không hồi hộp, náo nức thì

thôi, cô ta là gì mà cứ loạn lên thế. Cậu cầm cuốn sách định cất lên bàn thì

nhỏ bước ra làm cậu sững người, đánh rơi luôn sách xuống đất.

-Ôi trời ơi, đẹp quá đi mất thôi.

-Tiểu thư giống như thiên sứ vậy đó.

-Tiểu thư, người là cô dâu đẹp nhất trong tương lai.

Sammy không nói gì chỉ mỉm cười cảm ơn, tiến đến chỗ Kay đang đứng hình. Nhỏ

chớp mắt hỏi

-Thế nào ạ?

1s

2s

3s

3s

5s....

- Vẻ đẹp của em ... - Kay mãi mới phát ngôn ra được 4 chữ

-Sao ạ? - Nhỏ lo lắng nhìn Kay, cô không đẹp sao?

-Không từ ngữ nào miêu tả nổi. EM TRÊN CẢ ĐẸP LUÔN ĐÓ SAMMY - Anh cười lớn, hạnh phúc bế nhỏ xoay một vòng. Nhỏ cũng hạnh phúc không kém. Đám nhân viên, vệ sĩ

nhìn vào cũng gật gù mỉm cười.

-Tiểu thư, thiếu gia, chúng ta chụp ảnh thôi nào.

-Được - cả hai đồng thanh.

Nhiếp ảnh gia vừa chụp vừa xuýt xoa, đây là chính là cái hồn , tâm huyết của

mình bao lâu năm mới tìm kiếm được. Ông ta khóc không ra nước mắt liên tục

chụp lia lịa.

Liệu họ có giữ được hạnh phúc này cho đến 3 năm sau hay không?

Bạn đang đọc Tam Công Chúa Kiêu Ngạo Và Tứ Hoàng Tử Đào Hoa của Vãn Dương
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật Cẩuca
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.