Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mời Rượu

Phiên bản Dịch · 1159 chữ

"Hai vị sư phụ, mời!"

Đêm đó, Phương Tịch thiết yến khoản đãi hai vị võ sư Mộ Phiêu Miểu và Xà Lôi.

Hắn mặc một thân cẩm bào, mang theo ngọc quan, mặc dù dáng người hơi có vẻ gầy yếu nhưng lại có một cỗ khí thế phiêu dật xuất trần, để cho Mộ Phiêu Miểu nhìn thấy mà trong lòng thầm khen và vội vàng uống một chén.

"Mời!"

Một ngụm thanh lương tửu dịch xuống bụng làm Mộ Phiêu Miểu không khỏi giật mình: "Khà…Rượu ngon!”

Xà Lôi thì càng cảm thấy ngạc nhiên, nói: "Chẳng lẽ cái này là rượu Thu Lộ Bạch của Bách Lý tửu trang? Tương truyền chủ nhân của tửu trang này chỉ dưỡng ra mười tám vò rượu trong một năm, mỗi một vò rượu được cất vào hầm trong vòng ba năm, giá trị lên tới cả trăm lượng mỗi vò."

Phương Tịch rót cho mình một ly rồi cảm khái nói: "Ha ha ha, ta là người thích uống rượu ngon, thích ăn đồ ngon, thích ở bên mỹ tỳ, thích chơi đồ cổ, thích ở biệt thự, thích kỳ dâm kỹ xảo, đủ các thứ… Ta từng nghe qua một câu, nam nhi tại thế gian nên leo núi cao nhất, uống rượu mạnh nhất, xuất kiếm nhanh nhất, cưỡi ngựa tốt nhất, ở bên cô nàng đẹp nhất, đấu với hạng người tàn nhẫn nhất."

Tại tu tiên giới Phương Tịch không dám nói ra mấy lời này, nhưng ở thế giới này hắn ngược lại là có thể làm ra một cái mục tiêu nhỏ cho nhân sinh để phe pha một chút.

"Ha ha ha. . . Tuổi trẻ thật tốt!" Xà Lôi lặng lẽ uống một ngụm rượu Thu Lộ Bạch và bỗng nhiên có ảo giác tìm về tuổi trẻ.

Hắn cũng từng là thiếu niên giang hồ có mơ ước, thẳng đến khi trên đầu gối bị trúng một đao.

"Ở bên cô nàng đẹp nhất sao...” Mộ Phiêu Miểu nghe vậy mà đỏ mặt lên, nàng vô thức che lại cổ áo và thầm mắng một tiếng tiểu sắc quỷ, nhưng lại có chút tâm động.

Dù sao những nữ võ sư đều nghèo rót mùng tơi nên không thể không bán nhan sắc, đây là sự tình mà nàng đã từng nghe qua rất nhiều. Mà vị Phương công tử này quả thật tuổi trẻ tiêu sái, lại có nhiều tiền, thực sự có thể xem là một người phối tốt.

Xà Lôi xoay chuyển ánh mắt, thấy được rương gỗ trong đại sảnh mà cười nói:

"Không nói đến những cái khác, riêng ngày hè chói chang mà ở trong phòng lại không có mảy may nóng bức. Thực sự khó được, thực sự khó được."

"Thứ kia tất nhiên cũng là một trong các kỳ dâm kỹ xảo mà Phương thiếu gia nói đến đúng không?”

"Tất nhiên, đây chính là máy điều hoà không khí, có thể làm cho gian phòng đông ấm hè mát, từ đó làm vui cho thiên hạ.” Phương Tịch khoát tay áo nói.

Hắn kết hợp pháp thuật tu tiên và kinh nghiệm kiếp trước thì việc làm ra máy điều hoà không khí là sự tình mà hắn đắc ý.

Chỉ là hắn lười nhác mở rộng để kiếm tiền, hết thảy chỉ để cho chính mình thuận tiện và hưởng thụ mà thôi.

Bởi vì hắn đã có lực lượng siêu phàm mà còn đi làm thương nhân trong thế giới phàm tục để làm gì?

. . .

Hôm sau, trên giáo trường, Mộ Phiêu Miểu không có mặt, chỉ có một mình Xà Lôi.

Mặc dù võ quán chỉ cần đưa tiền liền dạy, nhưng còn muốn coi trọng ngày giờ.

Biểu lộ của Xà Lôi cũng biến thành nghiêm túc hơn rất nhiều nói: "Hồng Xà Thối của võ quán Hồng Xà chúng ta lấy thối pháp làm chủ, ngay từ đầu phải luyện tập bộ pháp, đứng tấn trên cọc gỗ để luyện tập,… Đợi đến hậu kỳ còn phải tăng thêm tải trọng. Ta sẽ biểu diễn một lượt cho công tử xem trước."

Ở phía trên giáo trường sớm đã đánh mấy hàng cọc cao thấp chập trùng, Xà Lôi nhẹ nhàng nhảy lên bên trên cọc gỗ, hành tẩu như bay, nói: "Thân như tùng, chân như rắn, trong lúc hành tẩu thân động mà tâm bất động."

Sau khi diễn luyện một phen, ông ta mới nhảy xuống cọc gỗ, cười nói: "Luyện võ tiêu hao quá lớn, tốt nhất nên phối hợp với dược liệu. Ngay từ đầu có thể nhờ y sư cho chút đơn thuốc bổ dưỡng khí huyết, đợi đến khi lĩnh ngộ khí huyết chi bí về sau thì liền cần đến bí dược chuyên môn của võ quán."

Phương Tịch nghe vậy mà giật mình, hắn nghĩ đến mục đích thứ hai của mình: "Bí dược sao? Khí huyết chi bí là cái gì?”

Phương Tịch đi từng bước xuống dưới thì tất nhiên sẽ có thể thu được con đường bí dược của võ quán, bởi vậy hắn cũng không quá gấp gáp.

Xà Lôi giảng giải: "Khí huyết chính là sự phân cấp đối với võ giả chúng ta. Ví dụ võ quán Hồng Xà của ta đệ tử ngay từ khi nhập môn đều phải luyện tập Xà Hành Bát Pháp này, đợi đến khi bọn hắn có thể nắm giữ khí huyết thì nghĩa là khí huyết đã thuế biến, từ đó có thể làm đệ tử nội môn. Khí huyết thuế biến lần 1 thì lực lượng hai chân đại tăng, gân cốt cũng sẽ trở nên càng tráng kiện hơn, một cước đá gãy cọc gỗ là không thành vấn để. Khí huyết nhị biến thì tại trong võ quán cũng là một tay hảo thủ, về phần khí huyết tam biến thì. . . Đó chính là truyền nhân y bát!"

"Thì ra là thế!” Phương Tịch gật đầu nói.

Sau đó hắn nhảy lên cọc gỗ và bắt đầu luyện tập Xà Hành Bát Pháp.

Hắn mặc dù có tư chất thân thể không được tốt, nhưng tu tiên giả lại có tai thính mắt tinh, đọc sách đều là hơi đọc mấy lần liền có thể đọc thuộc lòng được.

Xà Lôi rất hãi nhiên khi phát hiện vị công tử nhà giàu này mặc dù có tư chất thân thể không quá tốt, nhưng chỉ cần dạy một chút liền biết, thử một lần liền hiểu.

Mặc dù tốc độ của Phương Tịch có chút chậm, nhưng chỉ làm lần thứ nhất mà liền đi hoàn chỉnh cả bộ pháp. Lúc làm đến lần thứ ba thì hắn đã không có lỗ hổng.

Nguyên Hợp sơn lần này sợ là nhìn lầm rồi!

Trong lòng Xà Lôi nói nhỏ một câu, thần sắc cũng trở nên trịnh trọng hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 125

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.