Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trúc Cơ Đan

Phiên bản Dịch · 1168 chữ

Tại phương phủ.

Sắc mặt Phương Tịch có chút khó coi mà trừng mắt A Phúc hỏi: "Cự tuyệt sao?”

A Phúc cúi đầu, tràn đầy tâm thần bất định nói: Lão nô hao phí trọng kim, tìm người môi giới, cũng hứa hẹn có thể lại thêm tiền, nhưng làm sao mà. . ."

Phương Tịch hít thật sâu một hơi.

Làm tu tiên giả thì hắn đâu khi nào nhận qua loại khuất nhục này?

Được lắm! Tại phường thị Thanh Trúc sơn ta thường xuyên nhận đủ loại khuất nhục đều mẹ nó nhanh chóng quen thuộc!

Quen thuộc liền tốt! Quen thuộc liền tốt!

"Thôi, xem ra là do ta có tư chất bình thường nên người ta mới không để vào mắt!” Phương Tịch nhún vai nói.

Làm tu tiên giả, cho dù là cấp độ thấp nhất thì đều có bản sự tai thính mắt tinh, đã gặp qua là không thể quên được.

Lúc trước tại thời điểm cử người đi, Phương Tịch đã cảm thụ qua một đạo ánh mắt theo dõi.

Nhưng rất hiển nhiên, khí huyết võ giả có cách phân biệt riêng về tư chất, cho nên đã không có cho hắn cơ hội biểu diễn một phen phi phàm về phương diện ghi nhớ và ngộ tính.

Thay lời khác mà nói, võ sư của vùng thế giới này có khả năng càng quan tâm đến tư chất thân thể hơn, chứ không phải là phương diện ngộ tính hay tư chất tinh thần. Khó trách tại sao nơi đây là dạng thể tu hạ đẳng.

Phương Tịch tự an ủi chính mình, sau đó hắn liền cười nói: "Thôi được rồi, nếu như Nguyên Hợp sơn không thu nhận ta thì ta liền đi võ quán vậy! Võ quán thu đồ đệ sẽ không đến mức nhìn tư chất a!"

Nói đến đây thì A Phúc cũng cười nói: "Thiếu gia nói đúng, võ quán có danh xưng là hữu giáo vô loại, chỉ cần có tiền thì liền thu nhận!”

Khóe miệng Phương Tịch lộ ra nụ cười hài lòng, nói: "Rất trùng hợp, vì ta rất có tiền!"

Vào buổi trưa, mặt trời dâng cao, tại hậu viện Phương phủ, Phương Tịch đang nằm trên chiếc ghế công tử, bên cạnh là một chén kem tươi hoa quả tự chế, nguyên lý không sai biệt lắm so với chính mình máy điều hoà không khí của hắn, đều là lợi dụng thủ đoạn của tu tiên giả để trải qua thời gian dễ chịu một chút.

Ngày mùa hè chói chang, nếu ăn một chén hoa quả làm lạnh thì quả thật là rất thoải mái.

Mà tại bên trong quảng trường diễn võ đang có mấy vị võ sư, phần lớn đều là trung niên, và cũng có mấy người già đang mang theo bộ dáng lấy lòng mà nhìn xem Phương Tịch.

Phương Tịch quay đầu ăn một miếng kem tươi do Nguyệt Quế đưa lên rồi phất tay.

A Phúc đi ra và ho khan một tiếng, nói: "Công tử nhà ta muốn học võ, các vị đều là trong người trong nghề võ cho nên có cái tuyệt học gì thì hãy diễn luyện một phen. Nếu như được công tử nhìn trúng thì tất có thường lớn. Còn ai không được chọn trúng thì sau đó cũng có một phần tạ lễ."

Nếu là kẻ có tiền thì đương nhiên sẽ không khổ bức đi võ quán học võ cùng đại chúng, mà sẽ xin mời võ sư dạy riêng.

Nghe đến đó thì những tên võ giả bắp thịt cuồn cuộn kia đều sáng mắt lên.

Nếu đã mở võ quán thì tự nhiên là vì kiếm tiền, nếu không có tiền sẽ bị làm khó dễ.

Mà vị Phương công tử này thế nhưng là một con dê béo rất nổi danh!

Một đám người liếc nhau rồi một lão đầu mặc áo đen liền không kịp chờ đợi mà đi tới ôm quyền nói: "Tại hạ là Xà Lôi thuộc võ quán Hồng Xà, am hiểu Hồng Xà Thối!"

Hắn đi vào một cây cọc gỗ phía trước, đùi phải bỗng nhiên nâng lên cao, từng khối cơ bắp trên đùi căng cứng, cái quần màu đen của ông ta gần như muốn bị xé rách.

Vụt!

Ngay sau đó ông ta một cước đá ra, đùi phải nguyên bản tráng kiện bỗng trở nên mềm dẻo không xương, biến hóa vô định, mang theo kình phong mãnh liệt hung hăng nện phía trên cọc gỗ.

Ầm!

Cọc gỗ thô to trong khoảnh khắc đã chia năm xẻ bảy, mảnh gỗ vụn bay tán loạn. Xà Lôi vênh vang giới thiệu: "Thối pháp của võ quán Hồng Xà chúng ta chủ yếu rèn luyện hai chân, học thành về sau không chỉ có uy lực cực lớn mà còn tăng cường tốc độ thân pháp. Thân pháp tốt thì tại bên trong quyết đấu tối thiểu có thể giữ cho mình ở thế bất bại.”

"Không tệ, không tệ!" Phương Tịch nhìn thấy mà ánh mắt sáng lên.

Mặc dù lực sát thương của Hồng Xà Thối này còn không bằng loại tiểu pháp thuật Canh Kim Thảo Thế Kiếm mà hắn nắm giữ, nhưng hắn chỉ là Luyện Khí sơ kỳ nên pháp lực trong thể nội có hạn, sẽ không thể duy trì sau mấy lần thi triển pháp thuật.

Mà nhìn thể lực đối phương thì tối thiểu còn có thể đá ra hai mươi đến ba mươi cước, như vậy món võ này có giá trị không tệ.

Quả nhiên giống như ta đã nghĩ, những thứ Khí Huyết Võ Đạo này có thể giúp ta luyện thành công pháp luyện thể của Luyện Khí kỳ. Chúng thật sự rất có giá trị, đồng thời nói không chừng sau khi học thành nó ta còn có có thể luỵen ra công pháp thể tu của Trúc Cơ kỳ!

Trong lòng Phương Tịch nóng như lửa đốt!

Trúc Cơ kỳ là mộng tưởng của tất cả tu sĩ cấp thấp. Nhưng cái ải này quá mức gian nan!

Chỉ với điều kiện trước 60 tuổi tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí đại viên mãn thì cũng đủ để cho đại bộ phận tán tu e è.

Nếu không trùng kích nổi Trúc Cơ thì liền chết, mà linh vật bảo đảm Trúc Cơ thành công chính là Trúc Cơ Đan lại bị những đại thế lực kia một mực nắm giữ.

Mặc dù Tư Đồ gia muốn thu hoạch được một viên Trúc Cơ Đan thì cũng cần thương cân động cốt một phen mới có được.

Do vậy tán tu phổ thông tầng dưới chót ngay cả ngửi một chút hương vị của Trúc Cơ Đan cũng đều là hy vọng xa vời.

Mà bây giờ Phương Tịch đã thấy được một con đường rẽ để vượt qua ải này!

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 141

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.