Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tên Bịt Mặt

Phiên bản Dịch · 1105 chữ

"Kẻ này đang muốn tìm hiểu bí mật tại sao ta luôn biến mất cùng với chỗ giấu vàng bạc sao?" Vẻ mặt Phương Tịch hoàn toàn lạnh lung tự hỏi.

Loại chuyện này chỉ cần im lặng, sau đó cẩn thận điều tra thường xuyên thì cái kim trong bọc cũng dần phải lòi ra thôi!

Huống chi dùng thủ đoạn của tu tiên giả thì cho dù nội gian có muốn che giấu nhưng cũng không thể che giấu được!

"Hy vọng không phải mấy người kia." Phương Tịch thì thào một tiếng và bỗng nhiên thở dài.

Thế gian này luôn luôn có rất nhiều quấy nhiễu, bởi vậy có người khi tu tiên đã lựa chọn vong tình, cả đời vứt bỏ tình yêu, chỉ cầu đại đạo.

Hắn thì hơi khá hơn một chút, nhưng trên phương diện tình cảm cũng có chút đơn bạc.

Mấy ngày sau, vào ban đêm, tại cửa sau của Phương phủ, một đám mây đen không biết từ đâu mà đến che khuất ánh trăng.

Trong bóng tối, cửa sau chậm rãi mở ra và lóe lên một thân ảnh thần bí.

Bóng người này sau khi nhìn kỹ mọi thứ chung quanh và xác nhận không ai phát hiện ra hắn thì lập tức cúi thấp xuống men theo góc đường bên hẻm mà đi.

Thân ảnh này trong phút chốc đã đi đến một khúc ngoặt và chui vào một gian nhà dân.

"He he he... lão Phúc, ngươi rốt cục đã tới!" Trong một gian phòng nhỏ, ánh đèn dầu hắt lên làm hiện ra một tráng hán che mặt, thân hình cao lớn đang nhìn Phúc quản gia mà cười lạnh nói.

"Lão phu đã làm theo lời của các ngươi, tôn nhi của lão phu đâu?" Phúc quản gia mang vẻ mặt gượng gạo hỏi.

Nếu không phải cháu trai yêu quý của ông ta bị bắt làm con tin, vậy ông ta tuyệt đối sẽ không phản bội Phương Tịch.

"Hừ, chuyện ta giao cho ngươi tìm hiểu về nơi mà hắn đến trong khoảng thời gian biến mất đã làm được chưa? Còn chỗ vàng bạc kia hắn giấu ở nơi nào?” Tên bịt mặt hỏi.

Phúc quản gia thở dài một tiếng, nói: “Ta đã tiến vào phòng của hắn vài lần nhưng đều không thu hoạch được gì. Ngươi mau trả lại tôn nhi của ta đi, lão nhân ta muốn cao chạy xa bay khỏi nơi này!"

A Phúc tuy rằng không biết lai lịch của Phương Tịch, nhưng nhìn đồ vật đối phương sử dụng đều là tinh phẩm xa hoa, ăn uống thịnh soạn thì cũng biết rằng hắn có lai lịch tuyệt đối không nhỏ, nói không chừng chính là tiểu công tử của thế gia vọng tộc!

Mà ông ta phản bội gia chủ như vậy mà chiếu theo đại hình của Đại Lương thì chính là tử tội, gia chủ được đánh chết thả sông!

Tên bịt mặt mắng mỏ: "Hừ, lão già, ước định lúc trước của chúng ta là ngươi phải tìm hiểu được những tin tức hữu dụng thì mới được. Ngươi quá vô dụng, khó trách lúc trước ông cháu ngươi thiếu chút nữa thì chết đói!"

"Đúng vậy, ngay cả ta cũng không nghĩ ra được lão Phúc! Lúc trước ông cháu ngươi suýt chút nữa chết đói ở ven đường, may là ta đã cứu các ngươi, cho các ngươi ăn no mặc ấm, vậy mà kết quả ta nhận được lại như thế này sao?" Lúc này từ ngoài cửa sổ đột nhiên truyền đến một giọng nói.

"Ai?" Lão Phúc cùng tên bịt mặt đều kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa phòng.

Ầm!!!

Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, Phương Tịch nghênh ngang đi vào.

"Giả thần giả quỷ! Đi chết đi!" Trong chớp mắt tiếp theo, tên bịt mặt nhảy lên thật cao, bắp chân hắn dựng thẳng giống như một thanh khai sơn cự phủ mà mạnh bạo nện xuống.

Tên này ứng biến cũng rất nhanh, sau khi phát hiện có người lạ xông vào thì lập tức đưa ra lựa chọn động thủ.

"Quả nhiên là Hồng Xà Thối!" Phương Tịch cười to và đánh ra một chưởng.

Một chưởng này của hắn hậu phát chế nhân, dù phát ra sau thối pháp nhưng lại tới trước. Chưởng ảnh giống như một bức tường rắn chắc đón đỡ lấy thối pháp của đối phương.

Ầm!!!

Chưởng ảnh và thối ảnh va chạm vào nhau, ngay sau đó tên bịt mặt trực tiếp bay ngược ra sau phá vỡ một cánh cửa sổ.

"Hay cho oắt con dùng Bạch Vân Chưởng!" Một giọng nói khàn khàn truyền đến, Phương Tịch chạy tới cửa sổ thì liền nhìn thấy tên bịt mặt kia đã nhanh chóng đi xa, trong nháy mắt liền biến mất ở góc đường.

Phương Tịch cũng không đuổi theo mà xoay người nhìn lão Phúc, lúc này sắc mặt ông ta đang lúc đỏ lúc xanh.

Lão Phúc đột nhiên quỳ trên mặt đất dập đầu liên tục, nước mắt giàn giụa nói: "Công tử, là lão nô không xứng đáng với sự tin tưởng của ngài! Đều do cái tên giấu mặt kia đã bắt cóc đứa cháu của ta. Vì quá bức bách không biết làm như thế nào nên lão nô mới phải làm ra cái việc đáng chết này..."

Phương Tịch thản nhiên nói: “Lão Phúc, ta đương nhiên biết được ngươi đang làm quản gia cho ta tốt như vậy, nếu như không phải bị người cưỡng ép thì làm sao sẽ phản bội ta được? Chỉ là phản bội chính là phản bội, tôn chỉ của ta khi dùng người là một lần bất trung thì vạn lần bất tín. Haizz, lão Phúc, ngươi cũng nên chết đi thôi!"

"Cái gì? Công... Công tử!" Lão Phúc đột nhiên ngẩng đầu mang vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ.

Vô luận như thế nào ông ta cũng không nghĩ tới, vị công tử ngày thường luôn luôn tươi cười, nói chuyện hòa nho nhã mà lại có một mặt lãnh khốc như thế.

Nhưng mà ông ta đã không kịp nói thêm cái gì, bởi vì đã có một bàn tay đen nhánh lặng lẽ đặt ở trên đỉnh đầu ông ta.

Trong nháy mắt, trên mặt lão Phúc đã bị bao phủ bởi một tầng hắc khí, thân thể ông ta lập tức ngã xuống đất, sau khi vặn vẹo vài cái thì liền biến thành một cỗ thi thể.

Bạn đang đọc Tại Yêu Võ Loạn Thế Cẩu Thành Tiên Đế - Dịch của Văn Sao Công
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Trinhthám369
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 55

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.