Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 4.10

Phiên bản Dịch · 1540 chữ

Part 6

[4.10] (1)

Cứ như vậy, ngày này rồi ngày khác lại trôi qua.

Buổi tối ngày lễ noel, ở giữa sân thể dục trong trường có biểu diễn ca nhạc, Lâm không biết từ đâu lôi về một mớ gậy phát quang hay mấy thứ đại loại như thế, kiên quyết lôi kéo tôi cùng bán. Chậm chạp một ngày, rốt cuộc tuyết cũng rơi, hơn nữa, còn dày đặc ẩm ướt. Tôi cầm một bó gậy phát quang đứng tại cửa sân thể dục, nhìn đến tờ áp phích lớn, bên trên hiện ra một gương mặt quen thuộc, người đó mặc một bộ quần áo màu đỏ, nụ cười sáng lạn, bên cạnh viết tên của cô ấy: Tưởng Nhã Hy.

Tưởng Nhã Hy ?

Lâm ở bên cạnh tôi lớn tiếng rao bán hàng: “ Gậy phát sáng, vòng phát sáng, ủng hộ thần tượng đây. Ống nhòm, thấy được thần tượng đây! Gậy phát sáng, vòng phát sáng, ủng hộ thần tượng đây. Ống nhòm, thấy được thần tượng đây!” Nhìn thấy tôi đang đứng ngó cái áp phích đến ngẩn người, chị kéo tôi, nói: “Em sao vậy, Lý Nhị?”

Tôi chỉ vào cái áp phích: “Em nghĩ là em biết cô ấy.”

“Em nói Tưởng Nhã Hy?” Lâm nói, “Không thể nào, tối hôm qua cô ta có ở quán bar, không phải em đã nói không biết cô ta sao?”

Tôi nói: “Cô ấy là bạn học cùng trường với em.”

“Không thể nào.” Lâm nói, “Gần đây cô ta mới nổi tiếng, mới ra đĩa nhạc bán được rất khá, nghe nói cô ta lớn lên ở Hương Cảng, làm sao có thể là bạn học của em?”

Tôi quay lại nhìn tấm áp phích thêm lần nữa, ngắm nghía thật kỹ gương mặt được hóa trang xinh xắn kia. Tuyết rơi ngày càng dày đặc, che hết tầm mắt của tôi. Lâm cầm mấy cây gậy phát quang ở trong tay phấn khởi lắc qua lắc lại, màu sắc rực rỡ của nó khiến người ta có cảm giác mê hoặc, tâm trạng của Lâm đang tốt, chị càng không ngừng lắc mấy cây gậy phát quang: “Nhìn này, hôm nay bán rất khá nha. Cố lên nào, lễ Noel buôn bán thật là có không khí, Lý Nhị, chúng ta vào xem biểu diễn nhé?”

“Chúng ta không có vé mà.” Tôi nói.

Lâm nháy mắt mấy cái: “Tin chị đi, chị có cách.”

Lâm quả nhiên có bản lĩnh thần bí, chị gọi một cuộc điện thoại, cùng một người tán gẫu vài câu, liền giải quyết được vấn đề, 5 phút sau, một nam nhân từ khu biểu diễn chạy ra, dẫn chúng tôi vào sân thể dục, thuận lợi chen chân vào bên trong.

Tôi vừa đi vào liền thấy được cô ấy, cô ấy đang ở trên sân khấu nhiệt tình biểu diễn, khán giả ở bên dưới giơ cao gậy phát quang lắc qua lắc lại, tiếng thét chói tai dồn dập.

Thật lòng mà nói, cô ấy hát cũng không tệ.

Một bài hát vừa chấm dứt, cả sân khấu yên tĩnh lại. Cô ấy mỉm cười nói: “Tiếp theo sau đây, tôi sẽ vì các bạn hát một ca khúc mà chắc chắn các bạn sẽ thích, cũng là ca khúc giúp tôi thành danh, giai điệu khác với ca khúc vừa rồi, là một bài ca buồn êm dịu…”

Cô ấy vừa nói xong, dưới sân khấu khán giả đã hét lớn lên: “Sao băng tuổi 18”

“Đúng rồi.” Cô ấy nói, “Sao băng tuổi 18, tặng cho các bạn, hy vọng các bạn sẽ thích, hôm nay ngày lễ noel đầy tuyết, Nhã Hy mong ước mọi người đều có được một tình yêu ngọt ngào.”

Cô ấy tự xưng mình là Nhã Hy.

Phía dưới sân khấu, fan hâm mộ của cô ấy giơ lên mấy tấm ảnh chụp, lại bắt đầu lớn tiếng hét lên: “Nhã Hy Nhã Hy, chúng tôi yêu bạn, Nhã Hy Nhã Hy, mãi mãi là số 1!”

Cô ấy nở nụ cười sáng lạn. Ánh đến chiếu sáng gương mặt tuổi trẻ rạng ngời của cô ấy, vẻ đẹp của cô ấy khiến người ta lóa mắt. Lâm nắm tay tôi, kéo tôi hướng về phía sân khấu: “Chúng ta đến gần một chút để nhìn cho rõ, em nhìn xem cô ta có phải là bạn học của em không? Hy vọng là thật, để lấy chữ ký nữa!” Tôi thuận theo chị đi về phía trước, trên sân khấu bỗng nhiên tối sầm lại, vô số sao băng trên màn hình sân khấu lóe ra, cô ấy ngồi lên bậc thang, bắt đầu hát:

18 tuổi năm ấy

Tôi nhìn thấy một ngôi sao băng

Nó lặng lẽ nói với tôi

Tình yêu trên thế giới này không vĩnh viễn.

Người con trai tôi yêu

Anh đến bên cạnh tôi

Nhẹ nhàng hôn lên mặt tôi

Nói rằng sẽ yêu tôi cả đời

Không ai có thể biết

Vĩnh viễn có phải quá xa xôi.

Rồi sẽ có một ngày

Chúng ta không còn tin vào

Lời thề thiên trường địa cửu

Năm tháng sẽ giúp chúng ta quên

Khắc sâu vào bàn tay

Khiến ánh mắt mịt mờ

Khiến lệ tràn khóe mi

Quá khứ không vượt qua

Tương lai chưa chắc đến.

Xung quanh vắng lặng

Đã rất nhiều năm

Tôi luôn nghĩ đến

Ước nguyện năm xưa với sao băng

Người con trai của lòng tôi

Nay không còn bên cạnh

Nước mắt không ngừng chảy

Chuyện cũ tươi đẹp có phải mới hôm qua?

Không ai có thể biết

Vĩnh viễn có phải quá xa xôi.

Rồi sẽ có một ngày

Chúng ta không còn tin vào

Lời thề thiên trường địa cửu

Năm tháng giúp quên đi

Khắc sâu vào bàn tay

Khiến ánh mắt mịt mờ

Khiến lệ tràn khóe mi

Quá khứ không vượt qua

Tương lai chưa chắc đến.

Tôi nên nói thế nào

Người tôi yêu thương

Sẽ không bao giờ quên

Sẽ vẫn luôn luôn nhớ

Dưới ngôi sao băng 18 tuổi ấy.

Anh đã từng hôn tôi.

Lâm dẫn tôi đi, bất tri bất giác đã đến rất gần sân khấu. Tôi muốn nhìn rõ cô ấy, tôi nghĩ mình tuyệt đối không nhìn lầm, người con gái đang ca hát trên sân khấu kia, đúng là bạn học của tôi, là bạn gái của Trương Dạng , tên gọi Tưởng Giảo. Cô ấy bởi vì nhà giàu nên được học trường nổi tiếng, tôi nghĩ, mỗi một học sinh ở Thiên Trung đều biết cô ấy.

Nhiệt độ trên sân thể dục khá cao, Lâm đã sớm cởi áo khoác của chị ấy, còn tôi ngược lại khoác áo vào thật ấm, tôi nghiêng đầu, nói với Lâm tôi không được khỏe, muốn về trước. Lâm sờ trán của tôi một chút, nói: “Trời ạ, Lý Nhị, em không phải là bị sốt nữa đấy chứ?”

[4.10] (2)

Tôi cố gắng mỉm cười: “Sao có thể chứ? Tối qua em ngủ hơi muộn, bây giờ chịu không được. Chị cứ ở đây xem đi, đừng lo lắng cho em.”

Lâm lo lắng nói: “Không sao cả, nhưng chị không về với em được, chị còn phải bán hết chỗ gậy phát quang này.”

“Không sao đâu.” Tôi nói, “Em tự về được mà.”

Trước khi rời khỏi sân thể dục, tôi quay đầu lại nhìn về sân khấu một chút. Tưởng Giảo, à không, là Tưởng Nhã Hy, cô ấy mặc một cái váy dài màu tím, mái tóc dài hơi gợn sóng, giống như một công chúa cao quý. Tôi không dám nhìn phía dưới sân khấu, tôi sợ lại nhìn thấy người không muốn thấy, có một số chuyện, tôi hoàn toàn không muốn nhắc đến nữa. Đúng lúc này, tôi nhìn thấy một người vọt lên khán đài, người đó ôm lấy Tưởng Giảo, trong tiếng thét chói tai của người hâm mộ, người đó nhẹ nhàng hôn lên mặt cô ấy.

Lâm xoay người lại, quay đầu tìm tôi, tôi vội vàng trốn chạy thật nhanh.

Người tặng hoa cho cô ấy, chính là Hứa Dặc.

« Xem Chương Cũ Hơn

Chương 8 [END] Chương 7.6 Chương 7.5 Chương 7.4 Chương 7.3 Chương 7.2 Chương 7.1 Chương 6.9 Chương 6.8 Chương 6.7 Chương 6.6 Chương 6.5 Chương 6.4 Chương 6.3 Chương 6.2 Chương 6.1 Chương 5.9 Chương 5.8 Chương 5.7 Chương 5.6 Chương 5.5 Chương 5.4 Chương 5.3 Chương 5.2 Chương 5.1 Chương 4.14 Chương 4.13 Chương 4.12 Chương 4.11 Chương 4.10 Chương 4.9 Chương 4.8 Chương 4.7 Chương 4.6 Chương 4.5 Chương 4.4 Chương 4.3 Chương 4.2 Chương 4.1 Chương 3.10 Chương 3.9 Chương 3.8 Chương 3.7 Chương 3.6 Chương 3.5 Chương 3.4 Chương 3.3 Chương 3.2 Chương 3.1 Chương 2.14 Chương 2.13 Chương 2.12 Chương 2.11 Chương 2.10 Chương 2.9 Chương 2.8 Chương 2.7 Chương 2.6 Chương 2.5 Chương 2.4 Chương 2.3 Chương 2.2 Chương 2.1 Chương 1.10 Chương 1.9 Chương 1.8 Chương 1.7 Chương 1.6 Chương 1.5 Chương 1.4 Chương 1.3 Chương 1.2 Chương 1.1

Xem Chương Mới Hơn »

Bạn đang đọc Tai Trái của Nhiêu Tuyết Mạn
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.