Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự Tình Tiết Lộ

Phiên bản Dịch · 1814 chữ

Chương 7: Sự Tình Tiết Lộ

Người dịch: Linhbun

Ở một đầu khác của tàu chở khách. Vương Thành nhìn Trương Vũ mặt mũi sưng vù, hỏi: “Không có việc gì chứ ?"

" Cũng không phải chưa từng bị đánh, có thể có việc gì chứ. Bất quá ngươi không nhất thiết xen vào việc này, bị đuổi việc mà nói, công sức làm công nửa tháng coi như vứt đi.”

Trương Vũ nhún vai, vẻ mặt không sao cả, nhưng sau lưng lại thấy chua xót, thân là hạ tầng trong xã hội, bị người khi dễ, bị khinh bỉ đều là chuyện bình thường , Trương Vũ lúc mới ra xã hội cũng đã từng phản kháng, bất quá theo thời gian, tính cách dần thay đổi, dần hình thành thói quen, hoặc là nói chết lặng.

“Không có gì ghê gớm, lại không chết được người.”

Vương Thành lắc lắc đầu, dặn dò nói: “Đột nhiên phát sinh tai nạn như vậy, tâm tình mọi người khẳng định không tốt, tương đối táo bạo, ngươi cẩn thận một chút, đừng phạm phải chút sai lầm gì, bị người đánh cũng chỉ khổ bản thân.”

“Đã biết.”

Trương Vũ gật gật đầu, tiếp theo hắc hắc cười nói: “Mới vừa rồi sự việc không phải lỗi của ta, là nữ bí thư kia quần bơi rách một cái lỗ không nhìn xem thì chẳng phải tự xin lỗi chính bản thân mình sao, hắc, dám đánh ta, ta liền không nói cho nàng biết, cho nàng ta tiếp tục xấu mặt.”

“Chính ngươi chú ý chút đi.”

Hàn huyên vài câu, Trương Vũ bị quản lý kêu đi làm việc, Vương Thành đã từ chức, hiện tại không cần làm cái gì, chỉ là nhớ tới sự tình vừa rồi, lại nhớ đến Lâm Ngọc, hắn trong lòng rất là buồn bực.

Thân là một cô nhi, có thể vào đại học này trong đó cũng phải trả giá ít nhiều vất vả cùng mồ hôi công sức, chỉ có chính bản thân Vương Thành biết, hắn sở dĩ muốn vào đại học, trừ việc có tỷ tỷ ở cô nhi viện chờ đợi, còn bởi vì hắn muốn mượn chuyện này thay đổi vận mệnh, không muốn mãi là người dưới tầng đáy xã hội nữa, hắn phải làm người đứng trên đỉnh của kim tự tháp, muốn tôn nghiêm có tôn nghiêm, muốn nữ nhân có nữ nhân.

“Tuy rằng trong đại học, nhưng sinh viên thời nay đầy rẫy, không đáng giá tiền, cách mộng tưởng của hắn còn xa lắm.”

Nghĩ đến cái gì đó, Vương Thành không nhịn được mà bật cười: “Tận Thế sao, nếu thực là Tận Thế thì tất cả mọi người đều bình đẳng.”

……

Cứu viện, cứu viện, người trên tàu chở khách đang mỏi mắt chờ đợi cứu viện, nhưng ngày đầu tiên sau khi mặt trời xuống núi cứu viện không có tới, ngày hôm sau Thái Dương dâng lên cứu viện vẫn như cũ không có tới, chờ Thái Dương lại rơi xuống, cứu viện vẫn không có tới, chỉ chớp mắt tới ngày thứ tư, một chút bóng dáng của người cứu viện cũng chưa nhìn thấy.

Bởi vì cứu viện chậm chạp không tới, trên tàu chở khách mọi người tâm tình càng ngày càng nôn nóng, hơn nữa ở trên tàu chở khách hoàn toàn không có việc gì làm. Xung đột càng ngày càng nhiều, trên thuyền đều phát sinh rất nhiều lần đánh nhau, mà bởi vì sự tình quản chế đồ ăn, người trên thuyền đối với Lâm Ngọc các nàng rất là bất mãn, đã khởi xướng qua vài lần kháng nghị, bất quá đều bị Lâm Ngọc cường thế áp xuống.

Sự tình tới ngày thứ tư bắt đầu có biến hóa, ngay từ đầu, người giết qua quái vật, biết đến trong người có mạt thế hệ thống đều không tin thật sự sẽ đến thời kỳ mạt thế, nhưng theo thời gian, cứu viện chậm chạp không đến, đại bộ phận tâm lý mọi người đều bắt đầu dao động, thậm chí trong đó một nữ nhân tin rằng mạt thế đã đến, sau đó nàng gần như hỏng mất, tuyệt vọng, đem sự tình rêu rao khắp nơi trên thuyền.

Lúc này trên tàu đành mở một cuộc họp, mọi người hùng hổ chất vấn Lâm Ngọc có phải mạt thế là sự thật hay không, Lâm Ngọc thấy không còn cách nào dấu diếm được nữa, chỉ có thể đem sự tình chân tướng nói ra, bất quá nàng lần nữa nhấn mạnh rằng mạt thế không phải thật sự. Chỉ là có một bộ phận người đều quyết tin vào việc mạt thế thật sự tiến đến, nếu không phải như vậy, giải thích thế nào về việc vì cái gì cứu viện chậm chạp không đến, những cảm xúc tuyệt vọng, điên cuồng ảnh hưởng bao trùm lên mọi thành viên trên tàu, đại loạn đã xảy ra.

Có người thừa nhận không được chuyện này trực tiếp nhảy xuống biển rộng kết thúc sự sống bản thân mình, có người cướp đoạt một chiếc thuyền chạy bằng điện muốn thoát đi, còn may bị Vương Thành kịp thời ngăn cản, càng nhiều người lại gây gổ, đánh nhau, tỷ như Trương Vũ mấy ngày trước cùng với trung niên nam nhân không ngừng ẩu đả, thậm chí có người tính toán đối với nữ nhân dùng sức mạnh cưỡng ép, Lâm Ngọc mang theo những người khác dọn dẹp, trấn an, phí thật nhiều công phu mới làm tàu chở khách khôi phục bình tĩnh.

Mặt ngoài là khôi phục bình tĩnh, nhưng không khí hoàn toàn bất đồng, trước kia không khí tuy rằng ngưng trọng, nhưng luôn là có hi vọng, mà hiện tại lại là tuyệt vọng, áp lực, làm người ta ở tại trên thuyền đều cảm thấy khó chịu.

Trong tàu chở khách, phòng ngủ phân phối đều là theo thân phận trước Tân Thế, Vương Thành thân phận tự nhiên là kém cỏi nhất, giờ phút này ở trong phòng, hắn đang ở cạnh Trương Vũ xoa rượu thuốc, một bên xoa một bên tức giận nói: “Mấy ngày hôm trước không phải không có việc gì sao, như thế nào lần này lại xúc động như vậy?”

“Mấy ngày hôm trước ta là không biết là Tận Thế, tên trung niên kia còn không phải là có tiền sao, hiện tại là Tận Thế, tiền còn có tác dụng cái rắm, lão tử đương nhiên muốn trả thù.”

Trương Vũ đúng là nhóm bộ phận người tin tưởng mạt thế đã đến, hắn cũng là người đánh nhau sớm nhất, sau đó bị người đánh thực thảm, bất quá hắn một chút cũng đều không cho rằng chính mình sai, còn thở phì phì nói: “A Thành, ngươi nếu sớm biết rằng Tận Thế đến, vì cái gì không còn sớm nói cho ta biết? Nếu là ta sớm biết, ai còn làm cái người phục vụ, chịu khổ, chịu nhục, ngậm đắng nuốt cay phục vụ bọn chúng.”

“Không phải vì ổn định sao, ngươi xem hiện tại đi, tàu chở khách thành cái dạng gì, còn có vài người đã chết.” Vương Thành thở dài.

Trương Vũ vẫn như cũ thập phần khó chịu, lại oán giận hai câu, nghĩ đến cái gì, đôi mắt tỏa sáng nói: “A Thành, ngươi giúp ta giết một con quái vật đi, nói không chừng ta sẽ có năng lực rất mạnh, đến lúc đó cái tàu chở khách này liền do hai huynh đệ chúng ta cùng làm chủ, những người đó bình thường cao cao tại thượng đều sẽ phải nịnh hót lấy lòng chúng ta, nữ nhân đều là của chúng ta, thích như thế nào liền chơi như thế đó, dù sao hiện tại là mạt thế, cũng sẽ không có người quản, ai mạnh hơn thì người đó sẽ là đạo lý, nói không chừng ta sẽ giống những nhân vật chính trong tiểu thuyết không gì không làm được, oa, thật sướng.”

“Tỉnh đi, đừng mộng tưởng hão huyền, ngươi cho ta là thần sao, quái vật là cá trên thớt sao, còn tùy tiện giết một con quái vật, cho dù thật sự có thể giết, ngươi cũng chưa chắc có thể có năng lực tốt, cho dù có, ngươi cũng không phải là đối thủ của Lâm Ngọc các nàng, vạn nhất thật sự có năng lực siêu cường, ngươi cũng không thể làm xằng làm bậy như vậy.”

Vương Thành dùng sức xoa xoa cánh tay Trương Vũ giúp bắn đánh tan máu bầm, đồng thời giội Trương Vũ một chậu nước lạnh, hy vọng làm mất đi ý nghĩ biến thái của hắn,bất quá Trương Vũ lại chưa từ bỏ ý định, một mực cầu xin Vương Thành giúp hắn giết con một con quái vật, tuy rằng Vương Thành không có năng lực đặc thù gì, nhưng Trương Vũ biết, chỉ cần hắn đáp ứng, tuyệt đối có biện pháp giúp hắn kích hoạt mạt thế hệ thống.

Lúc Vương Thành không còn kiên nhẫn nữa thì bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa, hắn buông rượu thuốc, đứng dậy mở cửa, nhìn thấy Lâm Ngọc mặc một chiếc quần jean, áo thun thoải mái thanh tân, trang điểm xinh xắn đứng ở bên ngoài, thấy Vương Thành nàng nói thẳng: “Vương Thành, có chút việc tìm ngươi thương lượng, có thể gặp mặt một chút hay không?”

“Lời mời của lâm đại mỹ nữ mỹ lệ, bất luận là chuyện gì, một người nam nhân chân chính nhìn thấy ngươi tới đều sẽ không rảnh biến thành có rảnh.”

Vương Thành cười nói, Lâm Ngọc hì hì cười, đi vào trong nhà ở, nhìn thấy Trương Vũ ở trong, lông mày liều nhíu lại, gia hỏa này là hôm nay dẫn đầu đánh nhau với mấy người, nàng tự nhiên sẽ không cho hắn cái thái độ tốt.

Tuy rằng Trương Vũ rất muốn lưu lại nơi này nghe xem có chuyện gì, nhưng hắn cũng coi như thức thời, tự mình đứng lên, nói: “Các ngươi nói chuyện đi, ta đi ra ngoài có chút việc.”

Nói xong, Trương Vũ cầm rượu thuốc đi ra khỏi phòng, chỉ là nắm tay lại gắt gao nắm thật chặt, vì cái gì tất cả mọi người đều coi trọng Vương Thành, trước kia ở cô nhi viện là tỷ tỷ, hiện tại lại là Lâm Ngọc, nàng mới quen biết Vương Thành bao lâu a, vì cái gì tất cả mọi người đều làm lơ hắn, đều cảm thấy hắn không bằng Vương Thành?

Bạn đang đọc Tại Mạt Thế, Ta Bất Tử (Bản Dịch) của Bạch Thái Lão Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhbun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật thangdaigia
Lượt thích 7
Lượt đọc 231

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.