Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trò Chơi Tử Vong

Phiên bản Dịch · 1638 chữ

Chương 16: Trò Chơi Tử Vong

Người dịch: Linhbun

Sau 24 giờ, khi mà hầu hết quái vật trên đảo đã bị chém giết không còn, thì di vật truyền thừa của ta cũng sẽ xuất hiện.”

“Nhưng, nếu sau 24 giờ không có người nào có thể đạt được truyền thừa, tất cả mọi người sẽ chết, ta không cho phép lấy việc chạy trốn làm thượng sách, các ngươi trốn cũng sẽ không thoát, đồng thời, vì để cho trò chơi này gia tăng thêm chút thú vị, từ giờ trở đi, tất cả mọi người sẽ có dấu ấn theo dõi, hiển thị vị trí của tất cả mọi người, đây giống như trò chơi cá lớn nuốt cá bé, mọi chuyện đều đơn giản như vậy.”

“Đậu xanh, đây là mạt thế mà, từ đâu lại chui ra cái trò chơi tử vong thế này, có thể để yên cho người ta sống có được không?”

Vương Thành trong lòng mắng to, không chỉ có hắn, mọi người nghe thấy tin tức này đều có cùng suy nghĩ như vậy. Lúc này, trước mắt Vương Thành nhìn thấy cách mười mấy mét trên đỉnh đầu Lâm Ngọc xuất hiện một bộ xương khô, vội vàng hướng tới chỗ nàng nói: “Lâm đại mỹ nữ, chạy nhanh đi, vị trí của ngươi đã bị phát hiện, còn nữa, đội ngũ các ngươi như một đám ngốc nghếch đi cùng nhau, khẳng định trở thành mục tiêu cho mọi người công kích, ngươi nên chạy nhanh trở về cứu bọn họ đi.”

“Cái gì, ta đã biết, Vương Thành, chính ngươi cũng nên bảo trọng, ta phải đi đây.”

Lâm Ngọc nghe vậy kinh hãi, bơi đi thật nhanh, may mắn chính là, tàu chở khách hiện tại đều đang nói về trò chơi tử vong, không ai để mắt tới, cho nên cũng không có ai phát hiện ra Lâm Ngọc.

“Đây là truyền thừa mà hệ thống nhiệm vụ nói đến sao, ha ha ha, rốt cuộc cũng đã tới, ta chờ lâu lắm rồi, bất quá không nghĩ tới hình thức là như vậy, thượng cổ Ma hồn, là lấy linh hồn làm chủ sao, như vậy cho dù ta tàn phế cũng tất sẽ có chỗ hữu dụng, nói đi cũng phải nói lại, Trương Vũ đích xác có khả năng rất lớn đạt được truyền thừa, hắn có đòn sát thủ trong người, hơn nữa ở trên tàu chở khách, hắn ắt có thêm được địa lợi……”

Đang lúc Vương Thành trầm tư, hắn đột nhiên cảm giác được tàu chở khách chuyển động, ý niệm vội vàng bay đến xem, nhìn thấy tàu chở khách nhanh chóng hướng tới đảo mà đi, vấn đề là, hiện tại mặt biển tĩnh lặng , không có gợn sóng, mà tàu chở khách sớm đã hỏng rồi, như thế nào mà có thể chuyển động như vậy?

“Chẳng lẽ đây là do thượng cổ Ma Hồn, cũng đúng, nếu Trương Vũ và đám người vẫn luôn ngây ngốc trên tàu chở khách, lợi thế quá lớn, thượng cổ Ma Hồn khẳng định không cho phép.”

Vương Thành hơi xoay chuyển ý niệm liền hiểu được, trong lòng đột nhiên vừa động: “Thượng cổ Ma Hồn nếu có thể khống chế tàu chở khách, nói vậy, chẳng phải là có thể khống chế tàu chở khách rời đi nơi này trở về thành phố X hay sao?”

“Sao lại thế này?”

“Thuyền như thế nào mà tự mình chuyển động?”

Trên tàu chở khách những người khác cũng phát hiện tình huống này, tức khắc kinh hoảng thất thố kêu lên, Trương Vũ tuy cũng có chút kinh sắc, nhưng lập tức quát: “Hoảng cái gì, thuyền lập tức sẽ đụng phải bờ cát, hãy nhanh chóng nắm chặt thành tàu.”

Mọi người nghe vậy lúc này mới phản ứng lại, vội vàng chạy đi tìm thành tàu nắm lấy, Vương Thành từ bầu trời nhìn xuống thấy một màn này, đôi mắt hơi hơi nheo lại: “Xem ra làm lão đại một khoảng thời gian dài như vậy, Trương Vũ có chút tiến bộ, dần dần, những người khác có thể tìm được nơi an toàn giúp chính mình, còn ta phải làm sao bây giờ?”

Hiện tại,Vương Thành đang trong trạng thái tàn phế không tay không chân, căn bản không có khả năng bắt lấy cái gì, cho dù muốn dùng hàm răng cắn cũng không cắn được, chỉ có bất lực chờ đợi va chạm trong khủng hoảng.

Qua không bao lâu, tàu chở khách lao lên bờ cát, đầu tiên là kịch liệt chấn động, làm thân thể Vương Thành không ngừng bắn lên rơi xuống, rồi sau đó tàu chở khách cũng nhanh chóng giảm tốc độ rồi dừng lại, Vương Thành bay lên thật mạnh đập vào trên vách tường rồi lại rơi xuống, mỗi ngày đều ăn uống thiếu thốn, lại thường xuyên bị tra tấn, nên thân thể hắn sớm không được như trước, cho nên va chạm này làm hắn đau đớn lập tức hôn mê .

“Vương Thành, Vương Thành, ngươi không sao chứ, ngươi không sao chứ?”

Tiếng gọi nôn nóng của Lâm Ngọc làm Vương thành tỉnh lại. Vừa tỉnh lại, hắn lập tức cảm giác toàn thân đau nhức, hít sâu vài hơi, cơn đau nhức mới miễn cưỡng được áp chế dần nói: “Ngươi yên tâm ta không có việc gì, ngươi sao rồi, còn không mau về lo cho đội ngũ bên kia?”

Lâm Ngọc trả lời nói: “Ta thấy tàu chở khách đột nhiên chuyển động mạnh thực sự thấy lo lắng cho ngươi, nên ta quay lại xem như thế nào, thật may mắn khi ngươi không xảy ra việc gì, nếu không lão nương ta không trả được ân tình của ngươi”

“Đa tạ quan tâm.”

Trong lòng Vương Thành rất ấm áp, lúc này phía trên thuyền truyền đến một loạt âm thanh vô cùng thảm thiết, vì bị hôn mê một thời gian, ý niệm đang dần tiêu tán, hắn lại một lần nữa sử dụng Phân Niệm Thuật phân tán ý niệm lên trên thuyền, trên boong tàu là khung cảnh chiến đấu kịch liệt, khắp nơi đều là những quái vật đang lao tới.

“Giết chết những con quái vật đó cho ta, ta hao tốn đồ ăn nuôi các ngươi chính là để bảo hộ ta, hãy mau chóng giết hết những con quái vật đang bò tới đi.”

Trương Vũ mang theo mấy người thân cận tránh ở giữa trung tâm của tàu , tàu chở khách khá là cao, nhưng cũng không thể ngăn cản đám quái vật đang bò tới, Trương Vũ gào thét ra mệnh lệnh cho đám thủ hạ, trong không khí căng thẳng, đám thủ hạ người cầm rìu chữa cháy, người cầm vũ khí, liều mạng ngăn trở quái vật, đáng tiếc những người này không có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hơn nữa không có một người chỉ huy tốt, khung cảnh đang rất hỗn loạn, nếu không phải quái vật dần bị tiêu diệt phân nửa, nếu không phải có mấy cái phép thuật chống đỡ, chỉ sợ cả thuyền sớm đã tan tác, nguy hiểm đang rình rập khắp mọi nơi.

“Trên tàu sống quá an nhàn, muốn an toàn có an toàn, muốn đồ ăn có đồ ăn, Trương Vũ cho chúng hưởng thụ quá lâu, làm cho những người này không có tâm lý chiến đấu.”

Vương Thành cười lạnh, thanh âm Lâm Ngọc ở trong đầu hắn vang lên:

“Vương Thành, đối với tình huống hiện tại, chỉ sợ Trương Vũ thực sự sẽ chạy trốn, đến lúc đó ta sợ hắn sẽ không mang theo ngươi, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, lão nương nhất định sẽ cứu ngươi.”

“Nhiều quái vật như vậy Lâm Ngọc đều không sợ, còn nghĩ tới việc sẽ cứu ta, nữ nhân này quả thật là có nghĩa khí.”

Vương Thành hơi hơi mỉm cười, suy nghĩ rồi nói: “Không cần đâu, Lâm đại mỹ nữ, ngươi nhanh chóng đi tìm đồng đội của ngươi đi, ta sẽ không có nguy hiểm gì đâu, Trương Vũ nhất định sẽ mang theo ta cùng trốn, ngươi có thể yên tâm.”

“Mang ngươi cùng trốn, Trương Vũ hận ngươi tới tận xương tủy, sao có thể mang ngươi cùng trốn được?” Lâm Ngọc nói với giọng điệu đầy hoài nghi.

Vương Thành cười trả lời: “Bởi vì Trương Vũ còn cần dùng tới ta, cần ta giúp hắn chiến thắng trò chơi tử vong.”

“Ngươi có đang tự tin quá rồi không, Vương Thành, ta thừa nhận ngươi rất thông minh, nhưng cũng chỉ là người thường, Trương Vũ chưa chắc sẽ mang ngươi theo, một khi bọn họ chạy khỏi thuyền, thì ngươi gần như là chết chắc.”

“Trương Vũ đối với cổ trùng đã phóng ra là có cảm ứng, nói cách khác hắn có thể thông qua cổ trùng biết ta đã sống hay chết, cho dù hắn không mang theo ta, ngươi mạo hiểm cứu ta đi ra ngoài, chỉ cần Trương Vũ cảm ứng được ta vẫn sống, hắn sẽ giết ta ngay, cho nên ngươi cứu ta cũng vô dụng thôi, chạy nhanh đi, đồng đội của ngươi sống chết ra sao chưa rõ, hơn nữa ngươi ở chỗ này lâu, một khi bị Trương Vũ bọn họ phát hiện, chắc chắn sẽ rất phiền toái.”

“Cổ trùng…… Cổ trùng đáng chết, ta hiểu được, Vương Thành, ta nhất định sẽ cứu ngươi.” Lâm Ngọc mắng một câu, quyết đoán rời đi, Vương Thành thông qua ý niệm nhìn nàng rời đi, trong lòng dần thoải mái.

Bạn đang đọc Tại Mạt Thế, Ta Bất Tử (Bản Dịch) của Bạch Thái Lão Yêu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi linhbun
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật thangdaigia
Lượt thích 4
Lượt đọc 223

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.