Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thăm Dò

Phiên bản Dịch · 1016 chữ

Có lẽ do giọng nói ôn hoà của Đỗ Cách, cũng có thể là do hắn đứng ở phía đối lập của Thiết Chưởng bang bên khi dân chúng đối mặt với hắn thì lá gan lớn hơn rất nhiều, căn bản không coi hắn là Thiên Ma, cứ hi hi ha ha mà nói đùa như bình thường.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đại đa số người vẫn xoay người đi không nhìn nữa.

Phùng Trung cũng quay đầu trở về, hắn và Phùng Thất gặp mặt ở khoảng cách gần như vậy, hắn sợ bị Phùng Thất nhận ra.

Nhưng ngay trong lúc hắn xoay người thì một trận gió từ phía sau thổi tới. hắn vẫn còn chưa kịp phản ứng thì đã bị người tóm lấy sau gáy, tiếp đó là một lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo kề vào cổ hắn, thanh âm Phùng Thất vang lên.

“Bắt được ngươi rồi.”

Phùng Trung cảm thấy trái tim lạnh ngắt, hắn thống khổ nhắm hai mắt lại.

Xong rồi!

Từ khóa của tên này tuyệt đối không phải là ‘bảo vệ’, ‘bảo vệ’ không thể có kỹ năng tấn công sắc bén như vậy.

Xoạt!

Đám người nhanh chóng tản ra.

Bọn Liễu Thành vốn định nhân lúc Đỗ Cách đi vệ sinh rồi đánh lén hắn, khong ngờ lại được chứng kiến cảnh Đỗ Cách đi đánh lén người khác.

Tốc độ bộc phát trong chớp mắt của Đỗ Cách khi đó khiến cho bọn chúng thay đổi sắc mặt.

Bọn chúng chỉ cảm thấy hoa mắt một chút, Đỗ Cách đã đi đến sau lưng của người nọ. khinh công nhanh nhất trong võ lâm sợ rằng cũng không nhanh như vậy!

Giờ này khắc này, họ bỗng nhiên hiểu được vì sao võ công bang chủ tốt như vậy, nhưng vẫn không tránh được sự tập kích của Phùng Thất.

Khoảng cách gần như vậy, tốc độ nhanh như vậy, sợ rằng chỉ có Vũ Thánh nhân Kiều Hòa mới có thể né tránh!

Tốc độ như vậy, họ thật sự có thể đánh lén Phùng Thất sao?

Nói là đi chịu chết thì nghe còn có lý hơn...

......

Đỗ Cách không có giết hắn, trong lòng Phùng Trung không khỏi dâng lên một tia hy vọng, hắn vội nói.

"Thất ca, có chuyện muốn nói. Chẳng phải ngươi đang cần người giúp đỡ sao? Ta có thể tham gia cùng ngươi. Ta cam đoan ta còn thành thật hơn cả Vương Tam nữa. Ba người chúng ta liên hợp, nhất định có thể đào thải tất cả mọi người ra ngoài..."

“Từ khoá của ngươi là gì?”

Đỗ Cách hỏi.

“’xúi giục’, từ khoá của ta là ‘xúi giục’.”

ở Hưng Ngọc Lâu, Phùng Trung đã chứng kiến thủ đoạn của Phùng Thất đối phó Vương Tam, hơn nữa hắn từng bán đứng Phùng Thất, vì muốn sống, hắn hạ thấp giọng, dứt khoát nói từ khóa của mình ra, sợ Đỗ Cách không tin, hắn còn chủ động giải thích.

“Kỹ năng thức tỉnh của ta là Lưỡi Thị Phi, chỉ cần là tin tức ta truyền thì đối phương nhất định sẽ có hứng thú, cũng tiến hành việc xác minh. Cho nên sau khi Khâu Nguyên Lãng đọc thư của ta thì lập tức phái ngươi đến Hưng Ngọc Lâu để thăm dò. Nếu không một tên gian xảo như Khâu Nguyên Lãng lại có thể dễ dàng tin tưởng mấy chuyện hư ảo như Thiên Ma?”

Xúi giục: Hành vi kích động bằng lời nói, cử chỉ, vật chất hoặc bằng bất cứ thủ đoạn nào nhằm làm cho người khác thực hiện các hành vi theo ý mình.

Trong đầu Đỗ Cách nhanh chóng hiện ra nghĩa của từ khoá, đồng thời khoé miệng cũng hơi giật giật. một tên tâm thần, một đứa nhiều chuyện, còn có một con quỷ ham ăn. Thế giới mô phỏng chẳng lẽ không cho được từ khoá nào tốt à?

So với bọn chúng, ‘bảo vệ’ của bản thân quả thật là một từ khoá ưu tú.

Nếu không chỉ với từ ‘đánh lén’ thì hắn thật sự không thể chơi lớn như bây giờ.

“Ngươi có tác dụng gì?”

Đỗ Cách nhỏ giọng nói.

“Ta có thể dẫn quái.”

Trước mặt sự sống và cái chết, đầu óc Phùng Trung hoạt động nhanh chóng, hắn nói.

"Ngươi có thể phát huy tác dụng gì?"

Dug thì thầm.

"Thất ca, lưỡi thị phi của ta có thể khiến thiên hạ loạn lên nhanh chóng. Từ khoá của ngươi là bảo vệ, thiên hạ càng loạn, ngươi càng phát huy được từ khoá của mình!”

“Vô tích sự! một mình ta cũng đủ để thiên hạ này loạn rồi.”

Đỗ Cách nói.

“Tốt nhất là vẫn nên chém chết ngươi, ngươi bán được ta lần đầu thì cũng có thể bán được ta lần thứ hai.”

“Thất ca, ta có ích thật mà! Ngươi làm loạn thiên hạ, khiến sự việc vượt khỏi phạm vi khống chế, còn hấp dẫn ánh mắt của những kẻ khác về mình. Nhưng nếu như có lưỡi thị phi của ta thì có thể điều chỉnh lại tiết tấu, khống chế sự hỗn loạn này ở một phạm vi mà chúng ta có thể tiếp nhận.”

Phùng Trung nói.

“Về việc phản bội, thật sự là oan cho ta quá. Lúc đó chúng ta còn chưa quen biết nhau, ai mà chẳng muốn xử lý đối thủ của mình chứ! Đây vốn là chuyện thường tình của con người, cũng là quy tắc của thế giới mô phỏng.”

Đỗ Cách vừa định nói chuyện thì nơi xét xử vụ án đột nhiên bạo loạn, dân chúng to gan dựa vào kêu oan kiếm tiền đều đang thét chói tai chạy trốn.

Ngay sau đó, giọng nói cuồng loạn của Vương Tam vang lên:

"Lão già, ta yêu ngươi như vậy, vì sao đối xử với ta như vậy, vì sao lại phản bội ta? Nói đi, ngươi nói đi..."

Bạn đang đọc Tại Mạt Thế, Mọi Người Thay Phiên Nhau Diễn Kịch của Miên Y Vệ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 241

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.