Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cái miệng tiên nhân này thật bẩn (1)

Phiên bản Dịch · 1402 chữ

Chương 1: Cái miệng của tiên nhân này thật bẩn.

Thành Phù Phong, dưới ánh hoàng hôn.

Trần Tù mặc một thân vải gai, vẻ mặt ngơ ngác nhìn về phía cổng thành không xa, nơi đó có một tông môn tên là "bang Tạc Thiên” đang rộng rãi thu nhận đệ tử, một nam nhân mập mạp tự xưng là trưởng lão ngoại môn đang cầm một chiếc loa gỗ ra sức gào thét.

"Đại hội thu nhận đệ tử một năm một lần của bang Tạc Thiên đã bắt đầu!"

"Đi ngang qua, đi ngang qua đừng bỏ lỡ!"

"Ngày thành tiên chính là lúc này!"

"Chỉ cần gia nhập tông môn, lập tức tặng ngay 100 văn!"

...

Hắn tên là Trần Tù, không lâu trước đây hắn đã xuyên không.

Hôm nay là ngày thứ 31 kể từ khi xuyên không, vất vả đốn củi ba mươi ngày, cuối cùng cũng tích cóp được hơn 2000 văn, đủ để hắn thuê một căn nhà nhỏ của riêng mình trong thành thị xa lạ này.

Đốn củi là một công việc nặng nhọc.

Chủ nhà thu mua chỉ đích danh "Thiết mộc", loại cây này cực kỳ cứng, đốn chặt rất tốn sức, hơn nữa khu vực sinh trưởng của loại cây này đều bị một số hương bá độc chiếm, muốn đốn củi trên địa bàn của bọn họ thì cần phải nộp một khoản phí vào cửa.

Hắn đã mất trọn 29 ngày, chỉ có thể ở một số góc nhỏ mà hương bá không để ý, tranh giành với dân làng một số "Thiết mộc" mọc rải rác, mỗi ngày chỉ thu được hơn chục văn, không đủ no bụng.

Hắn có phần đần độn, thật sự không học được cách chặt củi.

May thay, đến ngày thứ 30, hắn đã học được cách chặt người.

Nhờ vậy mới thu được một khoản tiền nhỏ.

...

Vì hôm qua khai trương nên hôm nay tâm trạng khá tốt, hắn cho mình nghỉ một ngày, bỏ ra 300 văn thuê một căn nhà nhỏ, ban ngày đi dạo khắp nơi, lại bỏ ra mấy chục văn mua cho mình chút thịt đầu heo, đậu phộng, nửa cân rượu mạnh rồi chuẩn bị về nhà ăn mừng cho ra trò.

Hôm nay nghỉ một ngày, mai lại đốn củi.

Hắn rất mong chờ bữa tiệc lớn này, đây là bữa tối thịnh soạn nhất của hắn kể từ khi xuyên không.

Thoạt nhìn chỉ là một bước nhỏ.

Nhưng lại là một bước tiến lớn giúp hắn đứng vững trong thế giới xa lạ này.

Trên đường đi, tâm trạng hắn khá tốt, thậm chí còn nghe nói có một đoàn hát từ kinh thành sắp vào thành, hắn còn cố tình đến xem cho vui, trước đó, tâm trạng hắn vẫn rất tốt, cho đến khi nghe thấy ba chữ "bang Tạc Thiên".

Hắn bắt đầu có hơi hoang mang.

Cảm giác vừa quen vừa lạ này khiến hắn có ảo giác như mình không phải xuyên không mà là đang ngủ.

Hắn biết thế giới này có tiên nhân.

Nhưng hắn hiếm khi nảy sinh ý định tu tiên, hắn chỉ muốn sống sót, nếu có thể xa xỉ hơn một chút thì đó là bữa nào cũng có thịt đầu heo và giết người không bao giờ bị bắt, dù sao thì ngay cả việc ăn no cũng khó, làm sao dám tu tiên chứ.

Hơn nữa, tông môn "bang Tạc Thiên" này cho hắn cảm giác quá kém, dù sao cũng là một trưởng lão ngoại môn, là một tiên nhân, sao lại rao hàng thô tục như thương nhân chứ.

Những người xung quanh cơ bản chỉ lướt qua một lượt rồi bỏ qua, lâu như vậy rồi mà không có một ai dừng lại, chẳng lẽ người ở thế giới này khao khát tu tiên thấp đến vậy sao?

Trần Tù lắc đầu, không nán lại lâu, có lẽ chỉ là trùng tên thôi, mà lúc này đoàn hát kia cũng đã tiến vào thành trong sự vây quanh của đám đông ồn ào.

Địa vị của con hát trong thế giới này không cao.

Nhưng không thể ngăn cản được việc đoàn hát này có một ca kỹ nổi tiếng ở kinh thành, chỉ bán nghệ không bán thân, nghe nói trước đây có một viên quan lớn ở kinh thành dùng 3 viên linh thạch để mua một đêm xuân nhưng bị từ chối thẳng thừng, tự nhiên có không ít người muốn xem nữ nhân trị giá 3 viên linh thạch này trông như thế nào.

Hắn kiễng chân nhìn một cái, cũng tạm, xem ra người ở thế giới này cũng không ăn được gì ngon.

...

Hóng chuyện xong Trần Tù không nán lại nữa mà quay người đi vào thành.

Ngay lúc này——

Có lẽ là do hắn dừng lại quá lâu hoặc là do hắn đi ngược dòng người trong đám đông, tóm lại là trưởng lão ngoại môn của "bang Tạc Thiên" đang rao hàng kia đã chú ý đến hắn, sau khi gào lên một tiếng thì nhanh chóng chạy về phía hắn.

"Đạo hữu, xin dừng bước!"

"…"

Trần Tù khẽ giật khóe miệng, xách theo thịt đầu heo bọc giấy dầu và bình sứ đựng rượu mạnh trên tay, không chút do dự quay người bỏ đi.

"Đạo hữu, xin dừng bước."

Tiếng nói phía sau cũng ngày càng lớn hơn.

Bước chân của hắn cũng ngày càng nhanh hơn.

Nhưng dù sao cũng là tiên nhân nên chạy vẫn nhanh hơn hắn, rất nhanh đã thở hồng hộc chạy đến trước mặt hắn, chống nạnh thở hổn hển nói: "Mẹ nó ngươi chạy cái quái gì thế?"

Mồm mép tiên nhân này bẩn thật chứ.

Vì chạy không lại, Trần Tù cũng không giãy giụa nữa, mà đổi sắc mặt thành vẻ sợ hãi, cúi người khom lưng cẩn thận nói: "Tiên nhân thứ tội, tiểu nhân vừa nãy không biết tiên nhân gọi tiểu nhân, không biết tiên nhân có gì phân phó?"

Chỉ là ở nơi nam nhân không nhìn thấy, mày hắn hơi nhíu lại.

Đây là tiên nhân đó à?

Tiên nhân chạy mấy bước mà có thể thở hồng hộc như vậy? Vậy thì tiên nhân này cũng quá phế rồi?

"Đừng giả ngu nữa!"

Nam nhân mập mạp này chỉ vào mũi Trần Tù mắng: "Ta là trưởng lão ngoại môn của "bang Tạc Thiên.", phụ trách tuyển chọn đệ tử ở thành Phù Phong, có muốn tu tiên không, một câu thôi!"

Một tiên nhân thô lỗ và yếu đuối.

Xem ra chỉ cần hai nhát đao là có thể giết chết.

Trần Tù vô thức sờ vào con dao chặt củi trong lòng nhưng sắc mặt vẫn cung kính đứng thẳng người giải thích: "Bẩm tiên nhân, từ nhỏ ta đã không có tư chất tu tiên nên chưa từng nghĩ đến việc bước chân vào con đường cầu tiên..."

"Thôi, không sao."

Nam nhân thở hổn hển vài hơi, đang định mở miệng nói thì sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ: "Anh bạn, vừa nãy ngươi nói gì? Tư chất tu tiên?"

Trần Tù hơi ngạc nhiên, nhất thời không biết trả lời thế nào, tiên nhân ở thế giới này thân thiện vậy sao? Nói chuyện với người phàm mà lại dùng từ anh bạn?

Dù có chút khó hiểu nhưng vẫn vô thức nói: "Đúng vậy."

"Ha ha ha!!"

Nghe vậy, nam nhân mập mạp đầy mồ hôi này lau mồ hôi trên trán, giật lấy miếng thịt đầu heo trên tay Trần Tù, không thèm để ý đến hình tượng mà xé giấy dầu, nhai ngấu nghiến tỏ vẻ rất phấn khích: "Tốt lắm, tốt lắm!"

"…"

Nhưng nam nhân không nhìn thấy.

Sắc mặt Trần Tù đã lạnh đi trông thấy, miếng thịt đầu heo này là thứ hắn đã mong đợi cả một tháng, là chuyện có thể khiến hắn hạnh phúc nhất kể từ khi xuyên không, tất cả những việc hắn làm hôm nay đều là để chuẩn bị cho việc thưởng thức miếng thịt đầu heo này.

Mà giờ đây...

Miếng thịt đầu heo của hắn lại bị nam nhân béo ú trước mặt cướp mất, mối thù này còn hơn cả cướp vợ.

Bạn đang đọc Tại Loạn Thế Ta Tu Tiên Bằng Dòng Thuộc Tính (Bản dịch) của Trung Thế Kỷ Đích Thố Tử
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hạ_Mộc_Nguyên
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.