Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Học Viện Chiến Thần

Tiểu thuyết gốc · 2663 chữ

“Ting!”

“Triều đình trân trọng thông báo mở cuộc thi tìm kiếm những thiên tài xuất sắc nhất cho Học Viện Chiến thần, nơi đào tạo những chiến tướng vĩ đại nhất của Vương triều. Cuộc thi dành cho tất cả những ai có khả năng và mong muốn trở thành học viên của Học Viện.”

“Thời gian tổ chức dự kiến một tháng sau.”

Một thông điệp bất ngờ từ tài khoản truyền thông xã hội của Càn Nguyên Vương Triều khiến cho tất cả những người đang có mặt trong đại sảnh đều kinh ngạc.

“Phụ thân, Học viện chiến thần là nơi nào, sao nhi tử chưa bao giờ nghe nói đến?” Văn Thế Bảo vừa mừng vừa hoài nghi khi đọc thông báo của triều đình.

“Đúng vậy phụ thân, triều đình xây dựng Học Viện Chiến Thần khi nào? Nữ nhi tưởng chỉ có Càn Nguyên Học Phủ mới là nơi giáo dục quan trọng?” Văn Gia Hân cũng bối rối hỏi.

“Đại công tử, nhị tiểu thư, đây cũng không phải là tin tức bí mật gì.”

“Gần đây, trong dân chúng có đồn đại rằng triều ta sẽ mở thêm một hai học viện mới, trong đó Học Viện Chiến Thần chỉ chọn những thiên tài xuất sắc nhất trong vương triều, không phân biệt gia thế hay địa vị.” Đại quản gia nói với khuôn mặt nịnh hót.

“Giờ Thế Bảo đã khác xưa rồi, từ phế vật biến thành thiên tài. Nhà chúng ta cũng lên đăng ký một suất dự thi Học Viện Chiến Thần xem sao.” Văn Thanh Gia cười tươi nói.

Văn Thế Bảo đứng một bên nghe hai từ phế vật khóe mắt lại giật giật.

“Vậy, vào Học Viện Chiến Thần có gì hay ho? Chúng ta muốn học gì cũng có thể mua ở Tàng Thư Các. Từ võ kỹ công pháp đến phương pháp luyện đan luyện khí chẳng thiếu thứ gì cả.”

Đại quản gia nghe xong mau chóng đến bên cạnh Văn Gia Hân rót trà cho cô nói: “Tiểu thư có điều không biết, lão nô đã thám thính được một chút tin tức từ chỗ Vệ thành chủ. Ngài ấy nói rằng, nếu tốt nghiệp Học Viện Chiến Thần sẽ được triều đình ban cho tước hiệu tướng quân, và hưởng lương bổng theo quan hàm tứ phẩm thậm chí là cao hơn.”

“Ngài có biết, quan tứ phẩm mỗi năm được nhận bao nhiêu linh thạch không? Một năm có thể đến hơn một ngàn linh thạch thượng phẩm, bằng cả thu nhập cực khổ của Văn Gia trong một năm đấy.”

“Nhiều nhiều như vậy sao?” Văn Gia Hân không khỏi nuốt nước bọt thay trà.

“Tiểu thư, đấy mới là quyền lợi cơ bản thôi. Nếu đại công tử mà vào được học viện thì tất cả chúng ta cũng được thơm lây.”

“Ca ca ta trở thành học viên của học viện thì có liên quan gì đến chúng ta?”

“Hân nhi, nếu ca ca con có thể đỗ kỳ thi này, triều đình sẽ ban cho nhà chúng ta một tòa phủ đệ ở Đế Đô. Con nói xem có phải chúng ta cũng được thơm lây không? Văn Thanh Gia vừa nghĩ đến cuộc sống sung sướng ấy thì cười ha hả.

Lý thị ngồi một bên liếc xéo phu quân mình mỉa mai: “Ông cười như vậy là có ý gí? Hay là đang tơ tưởng đến con nào?”

“Khụ!”

“Lão quản gia, bây giờ ngươi đến phủ thành chủ đăng ký tham dự cuộc thi cho công tử.”

“Thế Bảo, vẫn còn một tháng chuẩn bị trước khi kỳ thi bắt đầu, phụ thân sẽ truyền dạy cho con tất cả những kinh nghiệm chiến đấu và võ kỹ pháp thuật mà phụ thân có.”

“Đồng thời, con cần mua thêm võ kỹ riêng biệt dành cho cửu tự chân ngôn thì cứ nói với mẫu thân, chúng ta sẽ dành hết nguồn lực cho con.”

Và cứ như vậy, trong suốt một tháng trước khi kỳ thi diễn ra, không khí tu luyện sục sôi bao trùm khắp Càn Nguyên Vương Triều. Từ những người dân bình thường đến những quý tộc cao sang, tất cả đều cố gắng nâng cao thực lực của mình để có cơ hội vào Học Viện Chiến Thần.

Chớp mắt đó mà một tháng đã trôi qua.

Sáng sớm tại đại sảnh phủ Văn Gia Vĩnh An thành, mọi người cực kỳ hồi hộp và lo lắng.

“Thế Bảo, thời gian con tiếp xúc với tu chân giới tuy ngắn, nhưng trong một tháng này con đã tiến bộ cực kỳ thần tốc.”

“Tuy nhiên con cũng không cần phải quá sức, năm nay nếu không được thì năm sau chúng ta thi lại.”

“Đúng đấy ca ca, huynh phải cẩn thận đừng để mình bị thương.”

“Nhanh lên nào, mọi người mau lên xe ngựa đi. Nếu chậm trễ thêm một chút nữa, chúng ta sẽ không kịp đến nơi để tham gia kỳ thi.” Lý thị lớn tiếng nhắc nhở.

Cuộc thi lần này được tổ chức tại quảng trường trung tâm của Vĩnh An thành, vì vậy mấy người ngồi xe ngựa mất khoảng mười năm phút là tới nơi.

“Ai nha, đây không phải là xe ngựa của Văn gia sao? Chẳng lẽ nhị tiểu thư cũng tham gia?”

“Mặc dù Gia Hân tiểu thư là một thiên tài, nhưng mới tu luyện chưa đầy hai năm, bây giờ vẫn chỉ là luyện khí thất tầng. Sao có thể là đối thủ của tam đại thiên kiêu của tam đại gia tộc còn lại.”

“Chỉ tiếc cho Văn đại nhân, hổ phụ sinh khuyển tử.”

Vừa đi đến quảng trường, âm thanh bàn luận của mọi người không ngừng truyền vào trong xe ngựa, khiến cho Văn Gia Hân nổi xù tức giận nói: “Mấy tên khốn kiếp, dám nói ca ca ta là phế vật. Để xem bà đây có cho bọn hắn một trận không.” Nói xong, cô xắn tay áo lên, định nhảy xuống xe ngựa để dánh nhau với bọn họ.

Nhưng chưa kịp làm gì, cô đã bị một bàn tay mềm mại nhẹ nhàng nắm chặt vai, ép cô phải ngồi yên trên xe ngựa. Cô cố gắng vùng vẫy đứng dậy, nhưng không thể làm gì được.

“Ca . . “

“Được rồi muội muội, muội là nữ nhi mà cứ hở tý là động chân động tay thì còn ra thể thống gì nữa.” Văn Thái Bảo khuôn mặt tươi cười thái độ bình tĩnh nói.

Gia Hân cảm thấy ca ca mình có gì đó khác lạ, khi nhìn thấy thái độ của hắn. Từ khi bắt đầu tu luyện cửu tự chân ngôn, ca ca của cô không còn nóng nảy hay kiêu ngạo như trước, mà trở nên điềm tĩnh, tự tin, và luôn cười tươi với mọi người.

“Thật khiến cho người ta nhìn không thấu mà.”

Đúng lúc này giọng của đại quản gia vọng vào bên trong xe: “Lão gia phu nhân, chúng ta đã đến nơi rồi, mời hai người xuống xe ngựa.”

Ngay khi bốn người bước xuống xe, họ đã bị choáng ngợp bởi sự náo nhiệt và đông đúc của cuộc thi. Hàng ngàn người không ngừng xô đẩy nhau để tiến vào khu vực quảng trường.

Một tên thị vệ phụ trách giữ gìn sự an toàn và trật tự cho cuộc thi tiến về phía bọn họ cúi đầu cung kính nói: “Văn đại nhân, mời ngài theo chúng ta lên trên kia ngồi cùng các vị đại nhân. Còn lệnh công tử muốn tham gia cuộc thi thì mời sang bên các thí sinh chờ đợi.”

“Được rồi, Thế Bảo hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt.” Nói xong thì vỗ vai nhi tử một cái thì quay người bước đi về hướng khán đài trên cao.

“Bảo nhi hãy nhớ bảo trọng, an toàn là trên hết.”

“Ca ca cố lên.”

Sau khi nói tạm biệt với mẫu thân và muội muội thì Văn Thế Bảo theo tên thị vệ đi đến khu vực thí sinh chờ đợi.

“Ai đây ai đây, ta không có nhìn nhầm chứ, mỏ quạ đen thành chúng ta cũng đến tham dự kỳ thi tuyển chọn học viên này.”

“Một tên phế vật không sợ chết mà thôi.”

“Ha ha ha.”

Dù bị đám đông chỉ trỏ và xì xào về mình, Thế Bảo vẫn tỏ ra bình thản và tươi cười. Hắn bước đi vững vàng về phía khu vực dành cho thí sinh để chuẩn bị cho cuộc thi.

Điều này khiến một số người cảm thấy bực bội và khó chịu.

Một tên công tử ăn mặc lịch lãm, tay cầm quạt mở ra che trước ngực, nói với giọng chế nhạo: “Quạ đen phế vật, ngươi có biết mình đang ở đâu không? Đây là nơi tranh tài của những người thiên tài nhất của Vĩnh An thành chúng ta, không phải sân chơi của trẻ con như ngươi.”

“Ngươi, nên về nhà bú sữa mẹ đi, đừng ở đây làm mất mặt thế gia chúng ta.”

“Ha ha ha.”

“Lớn đến chừng này mà vẫn còn bú sữa mẹ, đúng là không biết xấu hổ.”

Đám người xung quanh nghe vậy thì lại được một trận cười to hả hê.

Văn Thế Bảo thấy vậy thì nghiêng đầu nhìn về phía người phát ra âm thanh, hắn có chút nhận biết người này. Tên này là nhị công tử của Khương gia, cũng là một trong tứ đại gia tộc của Vĩnh An thành. Thường ngày ỷ vào mình là người của Khương gia mà đi khắp nơi làm xằng làm bậy, ức hiếp con gái nhà lành.

“Một con kiến hôi.” Lẩm bẩm vài câu thì tiếp tục bước đi.

Âm thanh phát ra từ Văn Thế Bảo tuy bé nhưng một số người ở đây tập trung chú ý thì vẫn có thể nghe rõ hắn vừa nói cái gì.

Thật trùng hợp là tên có gương mặt như chuột, với đôi mắt sâu thẳm và đầy toan tính, đứng rất gần Văn Thế Bảo. Hắn nghe được câu lẩm bẩm liền cười khẩy, lộ ra những chiếc răng vàng ố như những hạt ngô mà chạy đến bên Khương nhị công tử, ghé vào tai thì thầm to nhỏ.

“Khốn kiếp.”

“Khương An lập tức bắt lấy và đánh gãy hai chân chó của tên Văn Thế Bảo cho bản công tử.”

Khương nhị công tử đứng trước mọi người với khuôn mặt tức giận, ra lệnh đánh gãy chân đại công tử nhà Văn gia, khiến mọi người xung quanh cảm thấy ngạc nhiên.

Không hiểu tên chó săn vừa mới nói gì với Khương nhị công tử mà khiến hắn tức giận đến như vậy.

"Có kịch hay để xem rồi." Một người trong đám đông thích thú nhận xét.

"Suỵt! Nói nhỏ thôi, đừng kéo ta vào chỗ chết." Một người khác cắt ngang, cố gắng tránh việc dính líu vào cuộc xung đột giữa hai gia tộc.

Mấy người đứng xem mặc dù rất thích thú với cảnh này, nhưng dù là Khương gia hay Văn gia thì bọn họ cũng không thể đắc tội nổi.

Đột nhiên, một tiếng hét vang lên: "Aaa..."

Một gã to lớn, cơ bắp cuồn cuộn, trên gương mặt để lộ một vết sẹo khủng khiếp chạy dọc theo má. Hắn gào thét một tiếng rồi vung đao khổng lồ bổ tới phía Văn Thế Bảo.

Những người đứng quanh đều sợ hãi và ngạc nhiên, nhanh chóng lui xa khỏi hiện trường. Không hiểu hôm nay Khương nhị công tử có chuyện gì mà điên cuồng như vậy. Bốn gia tộc dù có mâu thuẫn nhưng cũng chưa bao giờ gây sự đến mức này, vừa vì danh dự, vừa vì sợ vi phạm lệnh cấm của triều đình về việc các thế gia không được tùy tiện đánh nhau.

Với ba bước chạy nhanh, gã đại hán đã vung đao lớn nhảy cao lên trời, định chém đứt đôi người Văn Thế Bảo. Nếu Văn Thế Bảo không kịp tránh né, hắn ta sẽ chết không thể nghi ngờ.

Rõ ràng gã đại hán không chỉ muốn làm bại liệt người thiếu niên trước mắt, mà thật sự muốn lấy mạng của hắn.

“Tiểu tử, đi chết đi.”

Tên đại hán thấy đao cách người thiếu niên chỉ tầm mười năm tấc thì đã có thể tưởng tượng ra cảnh máu me, thân hình bị chặt làm đôi mà hưng phấn cười to.

“Ha ha ha.”

Khương nhị công tử đứng nhìn tràng cảnh trước mắt thì khuôn mặt trở lên dữ tợn. Cho dù trong trường hợp như thế này đừng nói là một phàm nhân, ngay cả là luyện khí kỳ viên mãn cũng không thể nào có thể né được nhát đao bổ từ đằng sau này của Khương An. Còn về mỏ quạ đen, không sao hắn đã có phòng bị, hắn đã cho Khương An một cái bịt tai tốt nhất rồi.

“Chính vì vậy Văn đại công tử chắc . . . chắn . . . phải . . . chết.”

Trong khi mọi người nhắm mắt lại không muốn chứng kiến một cảnh ghê tởm sắp diễn ra, thì đột nhiên một tiếng hét to thảm thiết vang lên, tiếng hét này khàn khàn như tiếng nói của người trung niên, khiến cho bọn họ cực kỳ kinh ngạc.

Ngay khi mở mắt ra, thì thấy bốn chi của tên trung niên đều đang bị bốn thanh hỏa trường thương đâm xuyên qua, ghim chặt vào mặt đất. Máu tươi không ngừng tuôn ra từ những vết thương, nhưng không kịp chảy xa đã bị lửa thiêu rụi thành tro bụi. Mùi thịt cháy khét lẹt lan tỏa khắp nơi, khiến ai nấy đều phải che mũi và lui xa.

“Có người đang âm thầm bảo vệ Văn đại công tử.”

“Chắc thế, nếu không một phế nhân như hắn làm sao có thể né được, thậm chí còn phản công giết ngược lại đối phương.”

“Không! Ta không nghĩ người vừa ra tay là người từ bên ngoài đâu. Ta đã đăng video lên rồi, các ngươi cứ vào xem sẽ rõ.”

Đám người nhìn vào lão già chống gậy, một tay đang cầm smart phone run rẩy thì ngạc nhiên, trong trường hợp như vậy mà lão vẫn có thể bình tĩnh lấy smart phone ra quay lại được.

“Đúng là gừng càng già càng cay.”

Cảm thán thì cảm thán, bọn họ vẫn không quên lên bookchat, mở video mà lão giả vừa đăng ra xem. Thật đúng như những gì lão đã nói, bốn cây trường thương đột nhiên từ không trung xuất hiện phi thẳng vào người của đàn ông trung niên.

Quan trọng nhất là trong suốt quá trình chiến đấu ngắn ngủi đó, không có ai có thể cảm nhận được một chút sóng linh khí từ trên người Vạn công tử phát ra.

“Rốt cuộc, chuyện vừa rồi là như thế nào?”

Lúc này, đứng giữa khoảng không chiến trường, nhân vật chính của chúng ta Văn Thế Bảo quay người lại nhìn về phía người đàn ông trung niên đang nằm hấp hối trên mặt đất, khuôn mặt vẫn mỉm cười nói: “Một phế vật luyện khí kỳ mà cũng đòi giết ta, đúng là không tự lượng sức.” Nói xong thì tiếp tục quay người đi về chỗ dành cho người dự thi.

Chỉ một trận giao tranh nhỏ lẻ tại quảng trường rộng lớn, đã khiến đám người đột nhiên trở lên phấn khích cuồng nhiệt hơn bao giờ hết.

“Tiếp sau chính là trận chiến của những thiên tài, trận chiến chính thức sắp được bắt đầu.”

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.