Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tài khoản thương hiệu

Tiểu thuyết gốc · 2355 chữ

Sau khi Lý Thanh Long, tộc trưởng của Lý gia, một trong những gia tộc luyện chế phù lục lớn nhất Càn Nguyên Vương Triều, công khai tài khoản bookchat của mình và đăng những tin tức về các bảo vật và phù lục mới nhất của gia tộc, điều đó đã gây ra một cơn sốt trên bookchat. Không muốn bị bỏ lại phía sau, các thế lực gia tộc khác khác cũng nhanh chóng tạo cho mình các tài khoản bookchat và đăng những thông tin quan trọng muốn truyền đạt lên.

Ví dụ, nếu Lưu gia cần những tài liệu quý hiếm về luyện chế pháp khí, nhưng họ lại không có thì chỉ cần đăng một yêu cầu lên bookchat và sẽ có nhiều người trả lời và cung cấp cho họ. Hoặc nếu Lý gia muốn tuyển dụng những thiên tài luyện chế phù lục, họ chỉ cần đăng một thông báo lên bookchat và sẽ có nhiều người ứng viên biết đến và xin gia nhập.

Bây giờ trong lòng mọi người, Bookchat nghiễm nhiên đã trở thành một nền tảng trực tuyến mang lại lợi ích tuyệt vời, ngoài việc giao lưu kết bạn thì nó còn giúp cho việc truyền tải thông tin rồi thì mua bán các tài liệu luyện chế pháp khí, phù lục và các loại bảo vật khác trở nên đơn giản và tiện lợi hơn bao giờ hết. Không cần phải đi khắp nơi để tìm kiếm hay trả giá, chỉ cần một vài cú nhấp chuột là có thể giao dịch được với tất cả mọi người.

Tuy nhiên, có ưu điểm thì cũng phải có nhược điểm, đó là mỗi người chỉ được sở hữu một tài khoản duy nhất. Nếu tài khoản đó dùng để đăng những tin tức quan trọng của gia tộc, thì không thể dùng để đăng những chuyện riêng tư của bản thân được, vì sẽ khiến cho người khác nhầm tưởng hoặc phát sinh rắc rối.

Đa số những người đứng đầu các thế lực đều sẽ dùng tài khoản bookchat của mình để đăng tin tức thế lực mình, nên họ đã phàn nàn rất nhiều với triều đình về sự bất tiện này.

“Diệp Đế, Lão phu không muốn dùng tài khoản của cá nhân cho lợi ích của gia tộc.”

“Diệp Đế mau nghĩ cách xử lý đi, việc này thật bực mình.”

“Diệp Đế . . .”

Hàng chục hàng trăm cuộc gọi dồn dập liên tục đến người đứng đầu triều đình khiến hắn đau đầu không thôi. Chính vì vậy mà hắn cùng với các quan đại thần đã liên tục mở hội nghị nhiều lần nhưng không tìm ra cách giải quyết, nên cách đơn giản nhất là gọi Diệp Hàn đến và đẩy trách nhiệm này sang cho hắn với tuyên bố hùng hồn.

“Tiểu cửu của trẫm là vạn năng, không gì là không thể.”

Diệp Hàn nghe phụ hoàng khen ngợi mình như vạn năng, thì chỉ biết cười khổ, gật đầu cười ngượng ngùng, nhưng trong lòng thì đang thở dài không biết phải làm sao

Việc này không chỉ giải quyết cho các thế lực mà còn giải quyết cho cả triều đình nữa, hiện nay tài khoản của triều đình chính là của phụ hoàng, nếu hắn không mau chóng tìm ra cách giải quyết, phụ hoàng chắc chắn sẽ cho hắn một trận đòn vào mông thê thảm.

“Ôi trời! Nghĩ đi nghĩ lại mà không biết phải làm sao để giải quyết vấn đề.”

“Đầu óc như nổ tung, như nổ tung a.”

Đúng lúc này, Linh Nhi bước tới với một cái đĩa trên tay. Trên đĩa là một cái đùi linh vỹ kê nướng vàng ươm, tỏa ra mùi thơm ngon. Cô cười khẽ và đặt đĩa xuống bàn trước mặt hắn nói: “Điện hạ, gà nướng ăn mày thơm ngon đây.”

Hắn nhìn thấy cái đùi linh vỹ kê nướng vàng ươm, mũi ngửi thấy mùi hương thơm phức, không chần chừ mà với tay lấy cái đùi kê, há miệng cắn một ngụm để xua tan nỗi buồn bực, mùi vị ngon tuyệt lan tỏa khắp khoang miệng.

“Linh Nhi nhà ta quả là tài giỏi, làm món này ăn siêu ngon luôn.”

Hắn nhìn điện hạ nhà mình cắn cái đùi kê như đang trút giận, liền cười khẽ nói: “Điện hạ, ngài còn loay hoay với những rắc rối của các thế lực à.”

“Ài! Bọn người này cũng quá phiền phức đi. Họ muốn đăng những tin tức của gia tộc lên bookchat, nhưng lại không ai sẵn sàng từ bỏ tài khoản bookchat của bản thân.”

“Đúng là một vấn đề nan giải mà.”

“Thật là khó khăn, nếu là Linh Nhi thì cũng không muốn cho ai dùng chung tài khoản của Linh Nhi đâu. Nếu không ai muốn cống hiến tài khoản của mình, sao điện hạ không tạo cho mỗi thế lực một tài khoản riêng? Như vậy không phải sẽ giải quyết được vấn đề sao?”

Diệp Hàn nghe Linh Nhi nói, liền sáng mắt lên. Đúng a, hắn có thể tạo ra những trang thương hiệu cho bọn họ, giống như những gì các mạng xã hội đã làm như còn ở Lam Tinh.

Suy nghĩ một chút hắn quyết định cho các thế lực dùng linh thạch để mua tài khoản thương hiệu. Mỗi thế lực muốn có một tài khoản thương hiệu riêng của mình để đăng các thông tin trên bookchat thì phải bỏ ra mười viên trung phẩm linh thạch mỗi tháng.

Hắn nghĩ ý tưởng này rất hay, vừa có thể giải quyết vấn đề của mọi người, lại vừa có thể kiếm được nhiều linh thạch.

“Đúng là nhất tiễn trúng song điêu.”

Diệp Hàn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Linh Nhi, thấy trong đó có sự thông minh và tinh tế. “Cảm ơn muội, Linh Nhi.” Khuôn mặt xinh đẹp, thân hình mảnh mai khiến hắn không kìm được, đột ngột vươn tay ôm chặt eo, rồi kéo cô vào lòng mình.

Linh Nhi hoàn toàn bất ngờ trước hành động của điện hạ nhà mình, từ phía sau cổ tai cô cảm nhận được một luồng hơi thở ấm nóng bỏng không ngừng phả vào, làm thân thể cô run lên từng đợt. Lúc này, khuôn mặt cô đã đỏ như gắc chín, vùng vẫy giãy dụa để thoát khỏi vòng tay của Diệp Hàn.

“Điện hạ, Linh Nhi chỉ là nói ra suy nghĩ của mình thôi.” Cô nói với giọng ngượng ngùng rồi quay người chạy trốn.

Diệp Hàn nhìn theo bóng dáng Linh Nhi, mái tóc đen dài bay theo gió, thân hình mảnh mai như liễu, trong lòng càng nghĩ càng thấy cô gái này đáng yêu, miệng hắn khẽ cong lên nụ cười hài lòng.

Ngay sau khi Linh Nhi rời đi hắn liền lấy ra “Vô Tự Thiên Thư” trong không gian hệ thống. Ngay lập tức, một cuốn sách lớn xuất hiện trước mặt. Hắn mở cuốn sách ra và nói: “Tạo ra bản beta cho tài khoản thương hiệu của triều đình và đặt tên là Càn Nguyên Vương Triều”.

Một luồng ánh sáng chói lòa phát ra từ cuốn sách, rồi biến thành một chiếc máy tính bảng. Hắn nhìn vào màn hình, thấy có một logo hình con rồng màu vàng kim uốn lượn trên nền xanh lá cây. Dưới logo có dòng chữ: “Càn Nguyên Vương Triều”. Nhìn một lúc lâu hắn vẫn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, một thứ dùng để phân biệt các cấp bậc thế lực nhất lưu, nhị lưu.

Suy nghĩ một lúc thì Diệp Hàn vỗ tay cười nói: “Thêm tích kim cương vào đằng sau tên Càn Nguyên Vương Triều, như vậy mới xứng tầm.”

“Còn đối với các thế lực nhất lưu nhị lưu, hãy dùng các tích màu đen và vàng để phân biệt. Và tích xanh dành cho tất cả các thế lực cá nhân còn lại.” Hắn cười khẽ, hài lòng với kết quả mình tạo ra. Hắn nghĩ rằng, với tài khoản thương hiệu này, hắn sẽ có thể thu hút được nhiều người ủng hộ.

“Vô Tự Thiên Thư, cập nhật bản beta lên bookchat, nâng cấp bản bookchat lên phiên bản 1.3”.

Ngay sau đó hắn liền cầm chiếc smart phone lên, mở ứng dụng bookchat ra, đã thấy có một thông báo mới.

“Phải công nhận hiệu xuất làm việc của Vô Tự Tiên Thư rất cao.”

“Chào mừng chủ nhân đến với phiên bản 1.3 của bookchat. Phiên bản mới này mang đến nhiều trải nghiệm mới và thú vị. Giờ đây, bất kỳ gia tộc hay thế lực nào cũng có thể mua tài khoản thương hiệu để tự do đăng tải và chia sẻ thông tin của mình cho thiên hạ.”

Diệp Hàn cười tươi rồi truy cập vào tài khoản Càn Nguyên Vương Triều, viết một bài tin tức ngắn gọn: “Chào mọi người, đây là tài khoản thương hiệu của Càn Nguyên Vương Triều, nơi triều đình sẽ công bố những thông tin quan trọng cho thiên hạ. Mọi người hãy theo dõi và cập nhật thường xuyên.”

Trong khi đó, rất nhiều người đang dùng bookchat đều bị đẩy ra khỏi ứng dụng và yêu cầu đăng nhập lại. Mọi người đều không hiểu chuyện gì xảy ra. Sự việc này cũng xảy ra một lần khi có bản cập nhật đầu tiên cho bookchat, lên mọi người suy đoán lần này cũng có thể là một bản cập nhật mới?

Khi mở trang chủ bookchat, mọi người đều bị thu hút bởi một bài đăng của một tài khoản có tên Càn Nguyên Vương Triều. Không phải là tên riêng của ai, mà là tên của cả một triều đại. Ảnh đại diện là một con rồng vàng uy nghi uốn lượn trên nền màu xanh. Bên cạnh tên Càn Nguyên Vương Triều có một dấu tích kim cương chói lọi.

Mọi người đọc xong bài thông báo thì nhận ra rằng đây là tài khoản thương hiệu chính thức của triều đình, như những gì bookchat đã thông báo. Bài đăng của Càn Nguyên Vương Triều nhanh chóng thu hút hàng triệu lượt xem và bình luận.

“Có ai biết làm thế nào để sở hữu tài khoản thương hiệu không? Gia tộc tại hạ cũng muốn có một cái?”

“Tại hạ là tán tu có thể sở hữu tài khoản thương hiệu sao? Tại hạ cũng muốn có một tài khoản thương hiệu riêng để bán linh dược hái được.”

“Ai đó chỉ lão phu cách tạo ảnh avata đẹp như của Càn Nguyên Vương Triều được không?”

“Tại sao đằng sau chữ Càn Nguyên Vương Triều lại có một dấu tích màu kim cương lấp lánh vậy?”

Diệp Hàn cảm thấy đầu óc như nổ tung khi nhìn vào bình luận. Hàng triệu người hỏi đi hỏi lại vài câu, làm sao để có được tài khoản thương hiệu cho gia tộc hay thế lực của họ. Rồi thì ta là cá nhân, có thể có tài khoản thương hiệu sao v.v…

Diệp Hàn như muốn gào thét lên, bookchat đã có hướng dẫn rõ ràng về tài khoản thương hiệu và cách sử dụng rồi. Sao không ai chịu đi tìm hiểu và đọc nó vậy?

May mắn thay, không phải tất cả mọi người đều là người không có não. Có một số người nhạy bén đã nhận ra rằng trên trang bookchat của họ có một mục riêng về tài khoản thương hiệu. Họ vào đó và đọc kỹ các hướng dẫn chi tiết về cách đăng ký, sử dụng và quản lý tài khoản thương hiệu.

Sau đó, họ quay lại bình luận dưới bài đăng của triều đình và nói với mọi người.

“Các vị, hãy vào trang bookchat của mình và xem mục tài khoản thương hiệu. Ở đó có tất cả những thông tin mà mọi người cần biết.”

Nghe thấy vậy, mọi người mới chịu im lặng và đi tìm hiểu cho kỹ. Diệp Hàn cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy khu bình luận dần yên ắng. Hắn nghĩ dù là ở thế giới nào, dù là tu chân hay phàm giới, thì luôn có những người thiếu kiến thức và ham hỏi.

Họ không chịu bỏ chút công sức để tìm hiểu những thứ mới mẻ mà chỉ biết đi hỏi người khác. Hắn thấy đây đúng là một thói quen xấu, rất xấu không có lợi cho bản thân.

Diệp Hàn đang đắm chìm trong suy nghĩ thì smart phone bất ngờ reo lên.

“Chủ nhân phụ hoàng gọi, chủ nhân phụ hoàng gọi, hãy nhanh nghe máy, hãy mau nghe máy." Hắn nhanh chóng mở máy và nói: “Phụ hoàng nhi thần nghe, ngài gọi nhi thần có việc gì không?" Ngay lập tức, hắn nghe thấy giọng phụ hoàng hưng phấn nói.

“Tiểu cửu, con đúng thật là thiên tài, có thể nghĩ ra tài khoản thương hiệu, vừa giải quyết được vấn đề của mấy lão già đó, lại còn kiếm thêm được một mớ linh thạch.”

“Phụ hoàng quá khen, quá khen.” Diệp Hàn khiêm tốn cười nói: “Đúng rồi phụ hoàng, nhi thần đã cấp toàn bộ quyền tài khoản thương hiệu cho phụ hoàng quản lý, ngài có thể toàn quyền sử dụng nó như tài khoản cá nhân.” Hoàng thượng nghe xong rất hài lòng và khen ngợi Diệp Hàn, hai người trao đổi thêm chút nữa thì hoàng thượng cười to một tiếng rồi tắt máy.

Diệp Hàn vươn hai cánh tay hít một hơi thật sâu rồi thở một hơi thật dài, cảm thấy thân thể thật nhẹ nhõm và thư thái. Cuối cùng cũng xong việc phiền phức, bây giờ là lúc để hắn nằm xuống nghỉ ngơi dưới ánh nắng mặt trời và hưởng thụ cuộc sống của một người tu chân.

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 156

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.