Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Diệp Hàn gặp nữ thích khách

Tiểu thuyết gốc · 2323 chữ

Những kẻ mê ăn dưa quần chúng không thể nén được sự phấn khởi khi nhìn thấy chiếc smartphone của triều đình. Họ đều ao ước có thể sở hữu được một chiếc như vậy để khám phá và trải nhiệm những điều kỳ diệu bên trong. Trong số những người đến hóng chuyện, biểu cảm của mọi người đều khác nhau, một số thì đầy ghen ghét và đố kỵ, một số thì thở dài tiếc nuối, cuối cùng có một người tai thỏ không nhịn được nữa. Hắn thấy mọi người đều phấn khích và hài lòng với smart phone của triều đình, nên cũng muốn có một chiếc cho mình. Đang định bước lên xin mua một chiếc smartphone, thì bị người mặt đen bên cạnh kéo lại hỏi: “Ngươi có smartphone rởm để trao đổi à?”

Người có đôi tai thỏ thấy thế thì khó hiểu, nhưng vẫn lắc đầu nói: “Ta không có smart phone rởm.” Nói xong lại định tiến vào Càn Nguyên Lâu.

“Ngươi không có thì ngươi định đi vào đó làm gì.”

“Chính vì không có để đổi lên ta định vào trong để mua một chiếc smart phone của triều đình.”

"Huynh đệ ngươi bị ngu ngốc à?”

“Ngươi nói ai ngu ngốc? Ngươi có biết smart phone của triều đình có những công năng gì không? Nó có thể liên lạc với bất kỳ ai ở bất kỳ nơi nào. Nó là một pháp bảo kỳ diệu mà ta chưa từng thấy trước đây. Ta dùng mười linh thạch trung phẩm để mua nó thì có gì sai?”

“Không phải vậy sao? Ngươi dùng mười linh thạch trung phẩm để mua, trong khi chỉ có mất một linh thạch trung phẩm là đã có thể sở hữu được rồi. Như vậy không phải là ngu ngốc thì là cái gì?”

Một linh thạch trung phẩm, những người bên cạnh sau khi nghe đoạn hội thoại của hai người thì đều vác chân lên chạy nhanh về phía luyện khí công hội. Người có đôi tai thỏ chỉ kịp nhìn thấy những bóng dáng vụt biến trong gió, thì cảm thấy hoang mang và bối rối. Hắn không biết mình đã làm gì sai lầm mà khiến mọi người phản ứng như vậy. “Chuyện gì đang xảy ra?”

Người mặt đen lập tức nhìn về phía tên tai thỏ tức giận quát: “Ngươi còn đứng đây làm gì? Mau chạy đi mua smart phone rởm đi. Nếu không ngươi sẽ không có cơ hội sở hữu smart phone của triều đình với giá một linh thạch trung phẩm đâu.” Mặc dù người có đôi tai thỏ vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng cũng không dám chậm trễ mà vội vã theo sau người mặt đen. “Vù vù vù như những cơn gió lốc.”

Tiểu lý tử đang đứng một bên, cầm một miếng dưa chuột trong tay, vừa nhai vừa hỏi: “Điện hạ! Tên mặt đen nói thế là sao? Như vậy là có ý gì?” Diệp Hàn nhìn thấy tiểu lý tử ăn uống vô tội vạ, không khỏi bực bội. Hắn nhanh chóng vung tay đập vào đầu tiểu lý tử một cái “Phát!” Một tiếng nổ vang lên, khiến tiểu lý tử rớt miếng dưa chuột xuống đất, rên rỉ đau đớn.

“Ngươi chỉ biết ăn như heo, không biết suy nghĩ gì hả. Ngươi không thấy hắn nói rõ ràng sao?” Nói xong thì Diệp Hàn trừng mắt nhìn tiểu lý tử một cái.

Tiểu lý tử thấy điện hạ nhà mình nổi giận như vậy thì vừa hỏi vừa cười hì hì: “Điện hạ, vậy hắn rốt cuộc là nói cái gì?”

Diệp Hàn lắc đầu thở dài, cảm thấy mệt mỏi khi nói chuyện với những người có chỉ số IQ thấp. Hắn nói lại một lần nữa cho tiểu lý tử một cách rõ ràng: “Ý của tên mặt đen là ngươi có thể mua một chiếc smartphone rởm với giá một linh thạch trung phẩm ở luyện khí công hội, rồi mang đi đổi lấy chiếc smartphone của triều đình. Như vậy là ngươi có thể tiết kiệm được chín linh viên thạch trung phẩm. Ngươi đã hiểu chưa cái tên đầu heo này?”

Tiểu lý tử nghe vậy thì gật đầu, cũng hiểu sơ sơ: “Vậy ra là thế. Nhưng mà điện hạ, bọn họ làm như vậy không phải đang gian lận à? Họ không sợ bị chúng ta phát hiện và trừng phạt họ sao?”

"Gian lận cái gì? Đây là triều đình cố ý để kích thích bọn họ dùng smart phone, dù sao việc này chỉ kéo dài có ba ngày thôi. Như vậy bọn họ phải quyết định nhanh chóng, không là sẽ không mua được smart phone giá rẻ đâu.”

“Được rồi! Chúng ta hồi cung thôi.” Nói xong Diệp Hàn và tiểu lý tử lập tức rời khỏi Càn Nguyên Lâu, đi thẳng về phía hoàng cung. Nhưng mà đi được một đoạn, đột nhiên một bóng người đứng chắn ngang trước mặt họ. Người này là một cô gái tầm mười sáu tuổi, mái tóc đỏ như lửa, dáng người cao ráo, thon thả. Mặc một bộ y phục đỏ tươi, khoe trọn đường cong quyến rũ của cơ thể. Trên tay phải thì cầm một thanh kiếm sáng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng đỏ rực, trên mặt hiện lên vẻ oán giận.

Diệp Hàn nhìn về phía thanh kiếm thì xoa cằm lẩm bẩm: “Nhìn như có vẻ là một thanh trung phẩm pháp khí, nghèo như vậy mà cũng học đòi đi làm thích khách.” Nói xong hắn bĩu môi khinh thường một cái rồi tiếp tục nhìn sang chủ nhân của nó mà không hiểu chuyện gì xảy ra, hắn nhớ là không có quen biết cô gái này. Trong khi hắn đang miên man suy nghĩ thì tiểu lý tử sợ hãi kêu lên: “Có thích khách, có thích khách, điện hạ mau chạy đi.” Khiến hắn giật mình, hắn không chút do dự đạp vào mông tiểu lý tử một phát rồi nói: “Chạy cái đầu ngươi mà chạy, ngươi có mắt mà không biết dùng à? Không thấy cô gái này tu vi chỉ là trúc cơ sơ kỳ sao? Còn không mau ra tay bắt giữ cô gái này lại?”

Nghe điện hạ nhà mình nói vậy thì tiểu lý tử quay đầu nhìn lại, thấy cô gái đúng là chỉ có tu vi trúc cơ sơ kỳ thì thở phào: “Làm ta sợ muốn chết.” Hắn nhìn cô gái trước mặt giận giữ nói: “Tiểu cô nương, ngươi là ai mà dám đến đây hành thích điện hạ, ngươi không sợ chết hay sao?”

Khuôn mặt tức giận, ánh mắt như giết người. Nữ thích khách không nói năng gì liền phóng ra một luồng kiếm khí đỏ thẳm về phía tiểu lý tử, hắn không những không sợ hãi mà còn hưng phấn nói: “Một tên trúc cơ kỳ mà dám đánh nhau với ta? Ta sẽ cho ngươi biết sự chênh lệch giữa chúng ta!” Nói xong, hắn liền dùng hai ngón tay phóng ra một luồng kiếm khí xanh lam, hướng thẳng vào kiếm khí của nữ thích khách.

Khi hai luồng kiếm khí va chạm với nhau, tạo ra một tiếng nổ lớn. Kiếm khí của nữ thích khách bị kiếm khí của tiểu lý tử đánh tan tành, và tiếp tục bay về phía hướng của nữ thích khách. Lúc này, khuôn mặt của nữ thích khách trở lên hoảng sợ, muốn nhảy sang bên cạnh để tránh né. Nhưng tốc độ kiếm khí quá nhanh, nó nhanh đến mức cô không kịp nhấc chân né tránh thì nó đã xoẹt qua mái tóc đỏ rực của cô rồi. Vừa thở dài may mắn thoát được một kiếp, thì cô liền cảm thấy thân thể như bị một sức hút kéo mạnh về phía trước, cô nhanh chóng bị tiểu lý tử tóm và dùng càn khôn võng trói lại.

Tiểu lý tử lập tức cười ha hả với chiến lợi phẩm trước mặt mà nói: “Điện hạ, lên xử lý cô gái này như thế nào.”

“Tạm thời mang trở lại cung rồi thẩm vấn tiếp, hiện tại trời không còn sớm, nếu không trở về trước khi hoàng cung đóng cửa thì ta và ngươi chỉ có đường ngủ bên ngoài.” Nói xong hắn nhanh chóng chạy về hoàng cung, trên vai tiểu lý tử còn không quên vác theo cô gái.

Nữ thích khách bị tiểu lý tử dùng càn khôn võng trói chặt và vác lên vai, thì cảm thấy vô cùng xấu hổ và tức giận hét lên: “Thả ta ra! Ngươi mau thả ta ra! Ngươi định làm gì ta?” Tiếng la hét của cô dọc đường đi khiến mọi người đều nhìn Diệp Hàn với ánh mắt quái dị, nhưng tất nhiên sẽ không có ai ngu tiến lên cản đường. Ngươi không thấy ngay cả thống lĩnh ngự lâm quân cũng mắt nhắm mắt mở mặc kệ sao, bây giờ ai ngu đứng ra làm anh hùng cứu mỹ nhân thì chỉ có rước họa vào thân mà thôi.

Mất một lúc để hai người trở lại trước khi hoàng cung đóng cửa, vừa về đến tẩm cung tiểu lý tử liền vứt cô gái xuống đất cười ha hả, nói: “Tiểu cô nương! Ngươi là ai? Ngươi có thù hận gì với điện hạ chúng ta sao?”

Trong khi đó thì Diệp Hàn đi xung quanh nhìn cô gái, vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì xảy ra. Hắn nhìn cô gái từ đầu đến chân, rồi nói: “Ngươi nói đi, tên họ là gì? Tại sao ngươi lại muốn hành thích ta? Ta có nợ ngươi tiền hay gì à?”

Nghe vậy, cô gái mặt lập tức đỏ bừng như một quả cà chua: “Ta không phải kẻ thích khách! Ta chỉ muốn tìm ngươi đòi lại công đạo.” Cô gái nói xong, liền giãy dụa trong càn khôn võng, muốn thoát ra. Nhưng càng khôn võng càng chặt, khiến cô gái đau đớn kêu lên.

“Công đạo gì? Ngươi và ta có quen biết nhau đâu? Ta cũng chưa bao giờ gặp ngươi trước đây. Ngươi nói rõ cho ta nghe, ngươi rốt cuộc muốn đòi lại công đạo gì với ta?”

Lúc này cô gái vẻ mặt như sắp khóc, nước mắt lưng tròng: “Các ngươi là lừa đảo! Các ngươi nói công năng smart phone thì hay lắm, đến khi chúng ta mua thì các ngươi lại bán cho chúng ta đồ bỏ đi không thể dùng được! Hai viên linh thạch trung phẩm là toàn bộ số linh thạch mà hai huynh muội chúng ta vào sinh ra tử tích góp được! Chúng ta muốn trả lại smart phone và lấy lại linh thạch, nhưng luyện khí công hội lại không chịu trách nhiệm, nói chúng ta đi mà đòi triều đình! Khi hai huynh muội chúng ta đến Càn Nguyên Lâu để nói lý lẽ, thì các ngươi nói chúng ta mua phải hàng rởm của luyện khí công hội thì các ngươi cũng không chịu trách nhiệm. Không còn biết đi đâu để nói lý, lên chỉ có thể ra hạ sách này.”

Nghe xong câu chuyện, Diệp Hàn mới hiểu được cô gái này là vì smart phone mà đến. Nhưng hắn lại có một thắc mắc không hiểu liền hỏi: “Các ngươi phải biết mỗi vị hoàng tử đều có người hộ đạo. Hai huynh muội các ngươi không sợ sao? Các ngươi không lo bị người hộ đạo phát hiện và bị giết chết sao?”

“Tất nhiên là bọn ta biết, lên đại ca ta mới dụ người hộ đạo của ngươi đi, để ta ra tay bắt ngươi để đòi lại linh thạch. Nhưng thật không ngờ tên thái dám béo ú này lại có tu vi cao như vậy.” Cô gái nói với vẻ tức giận, mím môi căm tức nhìn về phía tiểu lý tử.

“Cô nói là đại ca cô dẫn dụ người hộ đạo đi, không xong tiểu lý tử ngươi…” Diệp Hàn chưa nói hết câu thì một tiếng bịch vang lên trước mặt mọi người. Khói bụi tan đi thì hắn nhìn thấy một thiếu niên đang bị trói nằm trên mặt đất. Người hộ đạo của hắn từ trong không gian bước ra nói: “Điện hạ, người này giao cho điện hạ xử lý.” Nói xong lại biến mất nhanh như một cơn gió, khiến cho hắn không kịp phản ứng gì. Bây giờ hắn mới chú ý đến tên tiểu tử đang nằm dưới đất, mặc dù bị bắt nhưng lúc này trên người lại không có chút vết thương nào cả, hắn suy đoán người này chắc là đại ca của cô gái đã bị người hộ đạo của hắn bắt được khi đang cố gắng chạy trốn.

“Đại ca, đại ca. Huynh không có sao chứ.”

“Tiểu muội, là đại ca đã hại muội rồi.”

Diệp Hàn nhìn thấy tình cảm của hai huynh muội mà thở dài nói: “Tiểu Lý Tử, ngươi mau cởi trói cho bọn họ.” Mặc dù Tiểu Lý Tử hắn không hiểu điện hạ nhà mình nghĩ gì, nhưng điện hạ đã ra lệnh thì hắn liền đưa tay ra thu hồi Càn Không Võng và tiến lên cởi trói cho người thiếu niên.

Lúc này, hai huynh muội nhìn nhau không hiểu Diệp Hàn đang muốn làm gì: “Điện hạ, ngươi…ngươi không muốn trừng phạt chúng ta sao?”Cô gái hỏi ngơ ngác nhìn Diệp Hàn.

“Chung quy các ngươi cũng đều là người bị hại. Ta không có lý do gì để trách phạt hai huynh muội các ngươi cả.”

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 157

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.