Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Zero cost – Marketing.

Tiểu thuyết gốc · 2272 chữ

Diệp Hàn đang mơ màng về việc mình sẽ có được một cây thế giới thần thụ, một cây có thể tạo ra một thế giới riêng biệt. Nhưng khi hắn đang vui sướng, Thương Hy bỗng nhiên nói một câu làm hắn tỉnh ngộ: “Ký chủ, muốn trồng thế giới thần thụ không phải là chuyện đơn giản. Đầu tiên là cần phải chuẩn bị đất tốt để trồng, đất này phải là Thiên Cổ Thổ Nhưỡng một loại thổ nhưỡng có từ thời viễn cổ chứa đựng vô số nguyên tố cổ xưa. Ngoài Thiên Cổ Thổ Nhưỡng, ký chủ cũng phải dùng tiên thạch hoặc tiên dịch để làm phân bón cho hạt giống, càng cao cấp hơn nữa là dùng hỗn độn thạch để trồng. Chỉ có như vậy, hạt giống mới có thể nảy mầm và trở thành cây thế giới thần thụ.”

Diệp Hàn nghe Thương Hy nói xong, cảm thấy như bị tạt cho một gáo nước lạnh. Hắn không thể tin được mình cần phải có những thứ quý hiếm và đắt đỏ như vậy để trồng thế giới thần thụ. “Thiên Cổ Thổ Nhưỡng? Tiên thạch? Tiên dịch? Hỗn độn khí? Đây là những thứ mà hắn chưa bao giờ nghe thấy hay nhìn thấy. Hắn biết rằng trong thương thành có bán những thứ này, nhưng giá của chúng chắc chắn không phải là cái giá mà hắn có thể mua được với tài sản hiện tại của mình.” Hắn nhìn lại hạt giống trong tay, cảm thấy buồn rười rượi.

Hắn quyết định bỏ qua ý định trồng thế giới thần thụ, cất hạt giống vào nhẫn trữ vật rồi gọi vọng ra ngoài phòng: “Tiểu Lý tử, ta muốn xuất cung ngươi chuẩn bị một chút rồi đi cùng ta?”

“Điện hạ, người muốn đi đâu?”

“Đi đến Thiên Hương Lầu, chỉ có ở đây mới có thể nghe được những tin tức nhanh nhất.”

Sau khi rời khỏi hoàng cung, Diệp Hàn và tiểu lý tử đi bộ một quãng đường để đến Thiên Hương Lầu. Đây là một trong những tửu quán lớn nhất Đế Đô, nơi mà người qua lại tấp nập, không bao giờ vắng vẻ. Vừa bước vào Thiên Hương Lầu, Diệp Hàn liền kêu to: “Tiểu nhị, cho hai người một cân nữ nhi hồng và đưa lên tất cả các món ngon nhất của quán.” Sau khi gọi món xong, hai chủ tử bọn họ ngồi xuống một chiếc bàn rồi quan sát mọi động tĩnh xung quanh.

Lúc này, tại đại sảnh tầng một của Thiên Hương Lầu, một nhóm người đang ngồi uống rượu bên một bàn lớn. Họ đều mặc áo choàng sang trọng và đắt tiền, trên tay cầm những chiếc smart phone có nhiều màu sắc và kiểu dáng khác nhau, đang nói chuyện vui vẻ về những công cụ kỳ diệu trên smart phone.

Một tên có mái tóc bạch kim nói: “Các huynh đệ, smart phone thật là một phát minh tuyệt vời của nhân gian. Ta đã có thể liên lạc với thê tử của ta dễ dàng hơn, không cần phải dùng đến truyền âm phù hay phi kiếm truyền tin.”

"Đúng thế, smart phone này thật thần kỳ.” Tên có mái tóc đỏ rực đang ngồi ăn lạc bên cạnh nghe vậy cũng nói phụ họa theo.

Một người ngồi bàn bên cạnh nghe bọn họ bàn tán về smart phone, liền quay sang ngạc nhiên hỏi: “Các vị đạo hữu đang nói về công năng của smart phone à? Ta cũng có mua một cái nhưng sao không có công năng như của các vị đạo hữu nhỉ?”

“Có lẽ là do ngươi mua phải hàng giả rồi. Ta đã phải tốn mười linh thạch trung phẩm mới có thể sở hữu được chiếc smart phone này đấy.”

“Đúng thế. Nhưng ta cảm thấy mười viên linh thạch trung phẩm hoàn toàn xứng đáng với công năng mà Smart phone này mang lại.”

Người ngồi bàn bên cạnh nghe xong, mắt trợn trừng, miệng há ra: “Hàng giả, sao có thể là hàng giả được?”

“Vậy ngươi mua nó ở đâu? Nếu là mua ở Càn Nguyên Lâu thì không thể có hàng giả được.” Một người đàn ông có mặt sẹo ngồi im lặng từ nãy đến giờ quay sang hỏi.

“Càn Nguyên Lâu? Ta mua nó với giá một linh thạch trung phẩm ở luyện khí công hội. Luyện khí công hội sao có thể lừa chúng ta được!” Một tên đeo đao trên lưng ngồi bàn bên cạnh nghe vậy cũng thốt lên nói.

Người có mái tóc đỏ rực vẫy tay lắc đầu nói: “Thế thì ta không rõ. Ta được một vị bà con xa cho biết chỉ có thể mua smart phone của triều thì mới có thể có công năng liên lạc. Nghe nói là do triều đình sử dụng một loại pháp bảo đặc biệt nào đó để kết nối các chiếc smart phone lại với nhau. Nếu không sử dụng smart phone có pháp bảo đó, thì smart phone chỉ là một món đồ chơi vô dụng thôi.”

Mấy người mua smart phone của luyện khí công hội lập tức hét lên nói: “Khốn kiếp thật. Không ngờ luyện khí công hội lại lừa chúng ta. Đi chúng ta đi tìm luyện khí công hội đòi lại công đạo.” Họ nổi giận đứng dậy, cầm theo smart phone vô dụng của mình, hướng về phía cửa quán.

“Dừng lại.” Người có mái tóc bạch kim thấy bọn họ nổi giận muốn đi đòi công đạo, liền gọi lại: “Các ngươi đừng hấp tấp. Luyện khí công hội là một trong những tổ chức luyện khí mạnh nhất tại Nam Bộ Châu. Nếu các ngươi mà đi đụng đến họ, chỉ sợ sẽ gặp phải họa sát thân. Các ngươi nên suy nghĩ kỹ trước khi hành động.”

“Ta không quan tâm.” Người thanh niên tuấn tú nói với ánh mắt kiên quyết: “Ta đã bị lừa mất một viên linh thạch trung phẩm. Đó là toàn bộ tài sản mà ta đã tích góp được bằng cả tính mạng của mình.”

“Đúng thế.” Người đàn ông vác dao trên lưng nói với giọng oán trách: “Ta cũng không thể tha thứ cho kẻ lừa đảo.”

“Luyện khí công hội nói smart phone này được luyện chế giống hệt như những chiếc smart phone của triều đình. Ta vốn định đến Càn Nguyên Lâu mua, nhưng nghe bọn họ bán rẻ hơn chỉ mất một linh thạch trung phẩm, ta nghĩ mua đâu cũng được, mua ở luyện khí công hội rẻ hơn nhiều mà cũng sở hữu công năng liên lạc. Bảo sao mấy ngày hôm nay ta cố gắng sử dụng smart phone này mà không thấy nó có phản ứng gì. Ta thật không ngờ được nó lại là một cái smart phone rỗng tuếch.”

“Vậy thì chúng ta cùng đi.” Người thanh niên tuấn tú nói: “Chúng ta phải đòi lại công đạo cho bằng được.”

“Chúng ta không thể để cho luyện khí công hội tiếp tục lừa gạt những người tu sĩ khác như chúng ta.”

“Được.”

“Chúng ta cùng đi.”

Và cứ như vậy họ cùng nhau rời khỏi tửu quán, đi dọc theo con đường dẫn đến trụ sở của luyện khí công hội.

Diệp Hàn ngồi một bên nghe bọn họ nói chuyện, hắn nở một nụ cười chông có vẻ hởi bỉ ổi, nhưng đừng có mà nghĩ linh tinh nha, Diệp Hàn nhà ta là một chính nhân quân tử đó.

“Điện hạ, xem ra có việc hay để xem rồi, chúng ta có lên đi theo không.” Tiểu lý tử với khuôn mặt béo ục ịch vừa ăn vừa nói.

“Đi! Dĩ nhiên là phải đi rồi, màn kịch hay như vậy không đi thật là uổng phí.” Nói xong Diệp Hàn để một viên linh thạch hạ phẩm lên bàn liền rời khỏi Thiên Hương lầu.

Luyện khí công hội nằm ở trung tâm Đế Đô. Nó cao chót vót, như một ngọn tháp chọc trời, tòa lâu được xây dựng bằng những tài liệu luyện khí quý giá, có những trận văn trận pháp phức tạp được khắc trên bề mặt.

Diệp Hàn đến gần luyện khí công hội thì thấy có rất đông người đứng trước cửa, có vẻ như đang có chuyện gì xảy ra. Hắn nghe thấy tiếng ồn ào của những người đang cãi nhau. Diệp Hàn nhìn qua thì thấy một bên là những người mua smart phone của luyện khí công hội, một bên là chấp sự, đệ tử của luyện khí công hội. Hai bên đang tranh luận gay gắt về công năng của smart phone.

“Luyện khí công hội, các ngươi là những kẻ lừa đảo, mau trả lại linh thạch cho chúng ta.”

Một vị chấp sự nói to: “Lừa đảo? Các ngươi nói có căn cứ không. Chúng ta đã bán cho các ngươi smart phone với giá rẻ nhất. Các ngươi đã tự nguyện mua nó, chúng ta cũng không có ép buộc hay gạ gẫm gì cả.”

“Giá rẻ? Các ngươi bán cho chúng ta một cái smart phone rỗng tuếch mà còn gọi là giá rẻ? Các ngươi biết smart phone của triều đình có công năng gì không? Nó có thể liên lạc với nhau, dù là không gian trận pháp cũng không bị ảnh hưởng. Còn smart phone của các ngươi thì sao? Nó không có một công năng nào cả, không nói đến liên lạc dù dùng nó làm một pháp bảo tấn công hay phòng ngự cũng đều không được. Nó còn không bằng một cái hạ phẩm pháp khí thông thường.” Một đệ tử có ánh mắt vàng, mái tóc cũng màu vàng nói với giọng điệu giận dữ, phình má trợn mắt.

“Smart phone của triều đình? Vậy thì các ngươi đến đó mà mua. Ngay từ đầu trưởng lão của chúng ta đã nói là luyện chế y hệt theo smart phone của triều đình, bây giờ nó không có công năng gì thì phải đi tìm triều đình đòi công đạo chứ đến chỗ chúng ta làm gì.”

Một tên trưởng lão thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng liền đứng ra nói: “Các vị các vị, lão phu biết hiện tại mọi người đang rất bức xúc, nhưng hãy nghe lão phu nói một câu công đạo.”

Mọi người đưa mắt nhìn sang nơi phát ra âm thanh, đó là một lão giả có mái tóc bạc phơ, râu dài đến ngực. Mắt sáng như ngọn lửa, khí thế hùng hậu. Lão giả ăn mặc trang phục của luyện khí công hội, một bộ áo choàng màu xanh lam, có những hoa văn và ký hiệu của luyện khí công hội trên ống tay và cổ áo. Trên ngực lão giả đeo một huy chương thất tinh, có bảy ngôi sao sáng chói trên nền kim loại. Đó là biểu tượng của cấp bậc trưởng lão, chỉ có những người đạt đến trình độ luyện khí sư thất tầng mới có thể được phong tặng.

Mọi người đều lắng tai nghe lão giả nói, dù sao người ta cũng là trưởng lão của luyện khí công hội, không thể không tôn trọng.

Lúc này, lão giả thấy mọi người đã im lặng bèn nói: “Các vị đạo hữu, chúng ta luyện khí công hội không có ý định lừa gạt các vị. Mỗi chiếc smart phone chúng ta đều luyện chế theo các mẫu của triều đình bán ra, lên chúng ta cũng không thể khẳng định nó có công năng liên lạc như lời đồn đại không. Nhưng với kinh nghiệm là một luyện khí sư thất tầng, lão đây cũng xin nói rõ với các vị là không có pháp bảo nào có công năng liên lạc kỳ diệu như vậy, đừng nói là hạ phẩm pháp khí cho dù là đạo khí cũng không thể làm được như vậy.”

“Vậy các ngươi nói phải làm sao? Chúng ta cũng đã mất một viên linh thạch trung phẩm cho cái pháp khí ngớ ngẩn này” Một người lên tiếng hỏi.

“Việc này ta nghĩ các ngươi lên đến Càn Nguyên Lâu để hỏi, dù sao mọi chuyện cũng từ họ mà ra. Nếu là bọn họ không tung ra smart phone, nếu bọn họ không đứng ra giải thích là smart phone của bọn họ có công năng kỳ diệu, liệu các ngươi có đến chỗ chúng ta mua không. Chúng ta cũng có thể là người bị hại.” Một vị chấp sự của luyện khí công hội đứng ra nói.

Đại hán mắt chột ngẫm nghĩ rồi nói: “Hay chúng ta đến Càn Nguyên Lâu để làm rõ thực hư tin đồn, dù sao chúng ta cũng cần bọn họ một lời giải thích cho rõ ràng.”

Vậy là tất cả mọi người lại lũ lượt kéo nhau đến Càn Nguyên Lâu, trong số đó làm sao có thể thiếu những người ăn dưa quần chúng được.

Tiểu lý tử đứng bên ngoài nghe mà nghiến răng nghiến lợi nói: “Điện hạ, đây đúng là kiểu vừa ăn cướp vừa la làng mà.”

“Không! Không! Không! Tiểu lý tử ngươi sai rồi.”

Diệp Hàn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cười khẽ một tiếng rồi nói thì thầm “Đây chính là điều ta muốn, ở Lam Tinh người ta gọi là Zero cost marketing.”

Bạn đang đọc Ta Xuyên Không Tặng Kèm Hệ Thống Thương Thành sáng tác bởi TheSunGod
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TheSunGod
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 170

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.