Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhân quả?

Phiên bản Dịch · 1479 chữ

Trần Phong buồn cười, đang muốn đi đến bên cạnh Thục Tiểu Uyển, thì cánh cửa nhà tranh đột nhiên mở ra.

Người xuất hiện chính là Gia Cát Đằng Long.

Bóng dáng nho nhỏ, nhìn qua thực mỏng manh gầy yếu.

Sau khi biết về thứ trên người cậu nhóc, Trần Phong có chút đồng tình, người nhà hẳn cũng biết thứ đó có tác hại ra sao đi.

Mắt thấy Gia Cát Đằng Long tới gần, Thục Tiểu Uyển lập tức đứng dậy, “Tiểu Long, Gia Cát lão tiền bối muốn gặp chúng ta sao?”

Gia Cát Đằng Long nghe vậy, từ trong túi móc ra một cái cái chai, đưa cho Thục Tiểu Uyển, “Chị Tiểu Uyển, lão tổ đã dùng nửa năm công lực, điều chế ra lọ thuốc này, đến rạng sáng hôm nay mới hoàn thành. Anh Tiểu Bảo bệnh là từ trong bụng mẹ mang đến, lão tổ không dám bảo đảm thuốc này có thể phát huy tác dụng với anh ấy, sau khi anh Tiểu Bảo ăn vào, sẽ có xác suất 70% thành công, nhưng cũng có 30% khả năng bệnh tình càng trở lên xấu đi, cho nên, chị phải giải thích rõ với người trong nhà, suy nghĩ thật kỹ rồi hãy cho anh Tiểu Bảo dùng!”

Nghe Gia Cát Đằng Long nói xong, Thục Tiểu Uyển không chần chừ duỗi tay lấy về, nhưng giữa đường lại bị Trần Phong ngăn lại.

Phải biết rằng, lòng bàn tay của Gia Cát Đằng Long có tà vật tồn tại, Trần Phong sẽ không để cô chạm vào.

Mang theo vài phần phòng bị, Trần Phong đem chai thuốc cầm về, lúc này mới đưa qua cho Thục Tiểu Uyển.

Hành vi kỳ lạ của Trần Phong, Thục Tiểu Uyển không rõ lý do, nhưng cô cũng không có tâm trạng tìm hiểu, bởi sự chú ý bây giờ của cô đã dồn hết vào lọ thuốc, vội vàng nâng niu lọ thuốc, như sợ nó bị biến mất đến nơi.

“Cảm ơn Gia Cát lão tiền bối!”

Thục Tiểu Uyển hướng về phía nhà tranh chắp tay thật sâu hành lễ, đối với cô mà nói, có thể xin được thuốc cho em trai, cho dù là đợi mấy đêm, đều đáng giá!

Không ai đáp lại.

Lúc này, Gia Cát Đằng Long lại nói, “Chị Tiểu Uyển, thuốc đã lấy được, chị mau chóng về đi thôi.”

Thục Tiểu Uyển liên tục cảm ơn, gọi Trần Phong và Thục Tiểu Hiệp cùng nhau chuẩn bị ra về.

Trên núi đằng đẵng một đêm, cả người toàn là sương sớm, Trần Phong đã sớm không muốn nán lại, Thục Tiểu Hiệp cũng vội vội vàng vàng muốn trở về tắm rửa. Bẩn thỉu một đêm, thật không chịu nổi.

“Anh tên Trần Phong đúng chứ?”

Mới vừa xoay người, sau lưng truyền đến giọng nói của Gia Cát Đằng Long.

Ba người ngạc nhiên, Trần Phong gật đầu, “Đúng vậy, có chuyện gì sao?”

“Lão tổ nói, mời anh ở lại, người có chút việc muốn thương lượng với anh!” Gia Cát Đằng Long tường thuật.

“Ồ?”

Ba người nhìn nhau, Trần Phong khó hiểu, mình thì có chuyện gì để thương lượng a?

Không phải là tối hôm qua ăn vụng hai con cá, nên bây giờ bảo mình chịu phạt nha.

“Tiểu Long……”

Thục Tiểu Uyển lưỡng lự.

Gia Cát Đằng Long giải thích, “Chị yên tâm, lão tổ không có ác ý, mọi người trước tiên cứ xuống núi đi, một mình anh Trần Phong ở lại là được!”

Một câu, đem lời nói của Thục Tiểu Uyển nghẹn lại.

Cô lo lắng nhìn Trần Phong, với thân phận Gia Cát Thăng Long, tại sao lại muốn gặp Trần Phong, khẳng định không đơn giản như vậy.

Trần Phong lòng cũng buồn bực.

Nhưng nhìn sắc mặt lo lắng Thục Tiểu Uyển, hắn đành trấn an, “Mọi người cứ về trước đi, không cần chờ, em trai cô còn đang đợi thuốc về, tôi cùng lắm chỉ ăn có hai con cá, Gia Cát lão tiền bối sẽ không nhỏ mọn mà để bụng đâu!”

Thục Tiểu Uyển vừa nghe, không nhịn được bật cười thành tiếng, lấy điện thoại Trần Phong lưu vào một dãy số, “Khi nào trở về nhớ gọi điện cho tôi!”

Nói rồi thả điện thoại lại vào túi Trần Phong.

Trần Phong cười cười, thoải mái gật đầu.

……

Nhìn theo bóng dáng Thục Tiểu Uyển cùng Thục Tiểu Hiệp rời đi, Trần Phong xoay người, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt trong vắt của Gia Cát Đằng Long, đôi mắt ấy như chứa đựng tò mò. Trẻ nhỏ chính là như vậy, sao có thể hiểu cái gì là tình a?

Đang định xoa xoa cái đầu nhỏ, lại bị Gia Cát Đằng Long né tránh.

“Trên người anh có thứ gì đó, tới gần em rất khó chịu!” Gia Cát Đằng Long nói.

Trần Phong dừng một chút, duỗi tay đem vòng cổ lấy ra ra, “Em nói cái này sao?”

Đúng là Tam Tạng Pháp Liên!

Gia Cát Đằng Long ngay lập tức lùi lại phía sau, trên mặt cực kì đề phòng.

Trần Phong cười, quả nhiên Tam Tạng Pháp Liền đối tà vật vẫn có tác dụng.

Nhưng Minh Vân Khôn đã nói qua, Tam Tạng Pháp Liên chỉ dùng để bảo hộ, với thứ tà vật độc ác như này, năng lực có hạn.

Cầm Pháp Liên cất đi, sắc mặt Gia Cát Đằng Long mới tốt lên một ít.

“Tiểu Long, mang cậu ấy vào đi!”

Lúc này, trong nhà tranh truyền đến một giọng nói già nua, chính là của Gia Cát Thăng Long.

“Dạ!”

Gia Cát Đằng Long đáp lời, ngay sau đó mở cửa nhà tranh, dẫn Trần Phong đi vào.……

......................

Trong nhà, không gian khá rộng.

Từng hàng giá gỗ chỉnh tề lối tiếp, trên đó bày rất nhiều loại chai lọ, giống hệt một phòng thí nghiệm nhưng mạng phong cách cổ xưa.

Trên tường treo vài bức tranh chữ, tác giả đều là Gia Cát Thăng Long, có vẻ đây là tác phẩm do Gia Cát Thăng Long làm khi rảnh rỗi.

Giữa gian nhà có một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên bàn có mấy cái chén, hẳn là đồ ăn thừa hôm qua.

Gia Cát Thăng Long ngồi bàn gỗ bên cạnh, râu bạc trắng bay bay, ánh mắt thâm thúy nhìn Trần Phong.

Đừng nói, chỉ cần cái liếc mắt này thôi, đã đủ cho người đối diện chịu phải áp lực.

Áp lực nữa cũng không đến mức làm Trần Phong sợ hãi.

“Vãn bối Trần Phong, xin chào Gia Cát lão tiền bối!”

Tuy rằng ở bên ngoài đợi suốt một đêm, Trần Phong trong lòng cũng có chút oán niệm, nhưng tốt xấu gì người ta cũng là bậc trên mình, hắn không thể mất đi lễ phép.

Gia Cát Thăng Long đánh giá trên dưới Trần Phong vài lần, đôi mắt kia, dường như muốn đem Trần Phong xuyên thấu.

Một lát sau, ông chậm rãi vuốt râu, hơi hơi gật đầu, “Con cháu thằng nhóc Sở gia, quả thật tuấn tú lịch sự, còn nhớ ông ngoại cháu năm đó cũng sáng lạng ngời ngời như này đây!”

Trần Phong nghe vậy, xấu hổ cười, “Lão tiền bối biết ông ngoại cháu sao?”

Gia Cát Thăng Long chỉ chỉ sang ghế bên cạnh, Trần Phong hiểu ý, không khách khí, trực tiếp đi qua, ngồi đối diện Gia Cát Thăng Long.

Nghe Gia Cát Thăng Long nói, rõ ràng là biết ông ngoại Trần Phong, hơn nữa tiền bối còn gọi ông ngoại là thằng nhóc. Xét về tuổi của Gia Cát Thăng Long thì xưng hô vậy đúng là không sai.

“Đương nhiên biết!”

Gia Cát Thăng Long thản nhiên cười, ánh mắt vẫn không ngừng đánh giá Trần Phong, “50 năm trước, tên nhóc đó đã từng lên Thanh Thần ở một thời gian, ta với ông cháu cũng coi như tình nghĩa thầy trò!”

“Ồ?”

Trần Phong hơi ngạc nhiên, nhưng kỳ thật không lạ, Gia Cát Thăng Long địa vị gì, người thế giới này muốn được ông chỉ bảo không phải ít.

50 năm trước, tuy rằng nghe có vẻ xa xôi, nhưng chỉ sợ khi đó Gia Cát Thăng Long đã sớm nổi danh.

“Tiền bối, sao người cứ nhìn cháu như vậy?” Trần Phong bị ánh mắt Gia Cát Thăng Long làm mất tự nhiên!

Gia Cát Thăng Long lúc này mới thu hồi ánh mắt, nho nhã cười, “Cháu đối với chuyện nhân quả cảm thấy thế nào?”

“Nhân quả?”

Trần Phong kinh ngạc nhìn Gia Cát Thăng Long, “Tiền bối, dị năng giả cũng bàn nhân quả sao?”

Bạn đang đọc Ta Từ Thiên Giới Du Học Trở Về ( dịch) của Quỷ Cốc Tiên Sư
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MaiHalala
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.