Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tiếp sứ nhà Hán

Tiểu thuyết gốc · 2617 chữ

Công việc đắp đê bao, nạo vét dòng chảy, đào các kênh dẫn nước, lắp các guồng xe nước đã được Lạc cho triển khai từ đầu xuân, đương nhiên vẫn là lao động tập trung. Muốn giảm thiểu thiệt hại của lũ thì có hai cách là nâng cao nền đất hoặc đắp đê bao. Số người đổ về Giao Chỉ đã đạt mức trước chiến tranh nên lúc này Lạc mới có đủ nhân lực tiến hành. Cũng chưa phải một hơi làm hết, trước mắt tập trung thêm cả quân đội hỗ trợ, đắp đê quanh những vùng trọng điểm canh tác trước. Quân đội lúc này của Lạc ngoài một sư đoàn chủ lực thì những trại lính tân binh cũng buông hạ xuống rất nhiều nơi theo chính sách quốc phòng toàn dân, hắn dự tính sau mùa gặt sẽ tổ kiến thêm hai sư đoàn và bắt đầu đóng tàu, tạo binh chủng mới.

Antonius hạ chiếc cuốc xuống, nhìn lên trên bờ đê đông nghìn nghịt người. Vèo một cái, chàng đã ở Đại Việt được bốn tháng. Cuộc sống lúc mới tới của những binh sĩ nước ngoài có vẻ hơi nhàm chán, ngày ngày các chàng được học tiếng Việt và truyền hóa tư tưởng. Thi thoảng mới đi diễn luyện và tập huấn. Tuần môt hai lần lại được ra lao động đắp đê với nhân dân như thế này.

Mới đầu có nhiều gã ngứa ngáy lắm, nhất là mấy ông Celt hay Aryan bởi như có ít nô lệ được sống chính quy như quân La Mã, mà có cũng chẳng phải đi học, hay đi làm thế này. Cũng may có nàng Chân tọa trấn chứ không có khi là loạn cào cào, vì hải quân chưa lập nên nàng cũng đang rảnh rỗi. Hơn nữa là tướng lĩnh, sĩ quan cũng làm cùng chứ không đứng chỉ tay năm ngón.

Điểm sáng duy nhất là những đêm văn nghệ, hội này hóa ra lại thích nghe hát Chèo. Nhiều lúc chưa sõi tiếng thì sĩ quan tiếng Việt kể lại câu chuyện cho họ, lúc ấy mới có hào hứng học thêm tí tiếng Việt chỉ để lần sau nghe hát. Bộ thông tin cũng bắt sóng được, nhờ Lạc soạn ra mấy vở chèo mới với nội dung tây hóa, xu hướng anh hùng hơn, có cả những nét tây phương trong đó. Mấy ông tây ngố đã sõi tiếng còn được làm diễn viên luôn, mà hài cái là mấy ông này chỉ thích nhận vai hề chèo.

Binh sĩ bình thường ở thời đại này không có văn công văn nghệ như thế, hầu hết là họ bắt nữ nô để giải trí. Hoặc như một số quân đội còn thành lập cả những khu gái điếm trong doanh trại, bóc bánh trả tiền đoàng hoàng. Nhưng thế mất thuần phong mỹ tục quá, đi theo hướng hiện đại hóa là văn công và thể thao thì sạch hơn.

Nhìn thấy mấy cô văn công xinh đẹp thướt tha thì ông nào cũng hau háu, nhưng đen cái thứ đầu tiên được học là luật. Chưa được sự đồng ý mà làm càn thì hậu quả sẽ là rải đi bêu riếu khắp nơi xong mới chặt đầu, nghĩ đến nhục thế nên ông nào ông nấy cố nhịn. Hết thời gian tân binh, trải qua tiểu đoàn trưởng đánh giá đạt chuẩn mới có ba ngày nghỉ phép trong một tháng.

Đại Việt không cấm quan hệ tình dục trước hôn nhân, nhưng có cô nào mà chịu thế, đang phong kiến quen. Tóm lại ông muốn ấy, thì ông phải xác định với con nhà người ta, triều đình có chính sách hỗ trợ hôn nhân cho những người không cùng tộc. Đương nhiên với sự nhập cư ngày càng nhiều sau này thì lối sống sẽ dần thay đổi, nhưng mấy ông đi đầu này thì vẫn phải chịu thôi. Lạc cũng cho người âm thầm theo dõi lúc đầu, định bụng thằng nào lơ ngơ thì đập luôn làm gương, cây gậy và củ cà rốt phải đi cùng nhau, ấy thế mà thần kỳ cái là chưa ông nào ho he gì, thôi thế cũng tốt, về sau có đập cũng không muộn.

Nhưng càng ở lâu, tính khí họ càng trầm lại. Tiếp xúc nhiều với người dân, họ chẳng tỏ ra sợ sệt hay khúm núm gì mà rất vui vẻ khi thấy những người lính nước ngoài. Thi thoảng ra đắp đê hay đào ao cho dân thì người ta quý lắm, còn cho trứng gà với chuối để ăn. Nhất là mấy ông nào mắt xanh, da trắng điển trai thì hay được chị em cho đồ, thích phổng cả mũi.

Của ít lòng nhiều, con người có một bản năng rất mạnh mẽ đó là được phản ánh cuộc sống của bản thân, được công nhận. Họ đã từng là những người chiến binh mạnh mẽ, nhưng không phải ai chiến đấu cũng có lý tưởng.

Chính sách mưa dầm thấm lâu của Lạc dần dần bắt đầu có hiệu quả, những câu chuyện về tình người, về sự gắn kết trong thần giáo bắt đầu nhen nhóm trong họ. Một số người theo Shaman giáo như tộc Scythia ( gần như cúng cô đồng ấy) thì gần như đã cải giáo gần hết.

Đỉnh điểm là đêm giao thừa năm nay, lúc các binh sĩ đang cầu nguyện dưới ngôi sao vàng thì cả trăm đứa trẻ đại Việt xuất hiện. Mỗi đứa cầm một bó hoa dại, tiến lên tặng cho các binh sĩ cả tây lẫn ta.

Khối ông khóc tại chỗ khi nghe những đứa trẻ đồng thanh hô cảm ơn các anh hùng bảo vệ đất nước. Những người lính đã từng đi xâm lược, hoặc chinh chiến vì được hô hào tự do và vinh quang bị đánh gục bởi những đứa trẻ ngây thơ ở Đại Việt. Họ đến đây chưa làm được gì, chưa đánh được ngày nào nhưng những người lính ở đất nước này thì luôn được coi là anh hùng. Họ bắt đầu suy nghĩ tại sao trước kia mình lại chiến đấu, tự do và vinh quang ở đâu? Lúc buông xuống thanh kiếm thì cũng là lúc gông xiềng xích vào tay.

“Uống nước, uống nước”.

Một cô gái trẻ ở Đại Việt vừa đưa cho hắn bát nước chè vừa lấy tay đưa trên miệng ra hiệu cho Antonius.

“Cán òn, cám òn”. Antonius gật đầu đáp lại bằng giọng nói còn hơi ngọng.

Cô gái đỏ mặt gật đầu rồi chạy đi. Chàng khẽ nhấp ngụm nước rồi nhìn lên bầu trời trong xanh, phía trên bờ đê những người dân, người lính cũng đang tốp năm tốp ba, vừa nghỉ ngơi vừa nói cười vui vẻ.

Tháng hai âm lịch ở Lãng Bạc, nơi đóng quân của sư đoàn Sao Vàng. Ngày hôm ấy cả một quân khu rộng lớn phá lệ nghiêm trang và cẩn mật. Những lính bộ binh hạng nặng không xuất hiện, thay vào đó là những lính hạng nhẹ mặc giáp mây, họ còn bần đến mức cầm kiếm đồng.

Hai hàng người dài đứng thẳng tắp đón lấy đoàn người Hán sang sứ. Trưởng đoàn sứ giả lần này là Vũ Trí, một quan viên thuộc phe Đậu Dung, trong triều đình nổi tiếng tham lam nhưng rất khôn lỏi, được cử sang để đàm phán việc trao trả tù binh và hòa đàm.

Bữa tiệc tổ chức trong một gian gian điện bằng tre mới tạo trong doanh trại. Sau những khi thức xã giao, cả hai bên tổ chức ăn uống vui vẻ như chưa hề có chiến tranh vậy. Lạc cũng không vội, hắn đang giả nghèo giả khổ, chờ xem bọn này ý gì đã.

Một hồi lâu, Vũ Trí âm thầm làm hiệu cho tên phó sứ, gã này thì bản tính ngông nghênh quen, thuộc thành phần cà khịa trong đoàn. Từ khi mới vào nhìn thấy quân đội sơ sài, hắn đã coi thường rồi, đương nhiên tình báo về quân Đại Việt rất mơ hồ, bởi thất bại lần này gần như triệt để, đặc biệt mấu chốt ở trận đánh Cấm Khê là dân chúng nên các quan trong triều Hán vẫn có cái nhìn khinh thị về Đại Việt.

“Quốc vương Lĩnh Nam, lần này chúng tôi sang sứ có mấy việc muốn nói với ngài”. Gã nọ ngạo nghễ đứng dậy chắp tay.

“Vị sứ thần này, mời nói”. Lạc khiêm tốn đáp lời.

“Vốn dĩ lần này, triều đình muốn cử đại quân sang. Nhưng bệ hạ nhân từ, thượng thiên có đức hiếu sinh, ngài chẳng muốn động việc binh đao. Nhưng ngặt nỗi hai ả đàn bà ngoan cố, u ngôn hoặc chúng, xúi giục dân lành chống lại triều đình”.

Nói đến đây các tướng ngồi trong điện đã bắt đầu nóng máu, Lạc cũng hơi nheo mắt lại.

“Nay các ả đã chết, nếu Lĩnh Nam biết ăn năn hối cải, tiếp nhận quy phục triều đình, người người các ngài đều phong hầu bái tướng. Nếu còn cả gan chống lại, bệ hạ chỉ cần phất tay một cái, trăm vạn hùng binh sẽ san phẳng Lĩnh Nam. Các ngài nghĩ những tên ô hợp ngoài kia có thể chống lại đại Hán ta hay sao?”.

Lạc chậm rãi đứng dậy, từ từ đi đến trước mặt gã nọ.

“Vậy theo ngươi, Lĩnh Nam ta phải làm gì đây?”.

Gã kia vẫn không nhận ra cách xưng hô của Lạc đã thay đổi. Lạc biết đây chỉ là viên đá dò đường, mẹ kiếp, mõm thì nó cũng vừa vừa. Nuôi được trăm vạn quân viễn chinh thì Lưu Tú lại chả sớm đánh sang tận châu u. Nhưng tồi tệ hơn là thằng này đã phạm phải tối kỵ của người Việt, đó là xúc phạm anh hùng dân tộc.

“Thứ nhất, trao trả những binh sĩ đại Hán ta, không được phép ngược đãi họ. Thứ hai, dâng lễ bồi tội và đền bù tổn thất cho triều đình. Thứ ba, hai ả kia phải bị đào mộ, lấy roi quật xác...hự..ự..ự”.

Gã kia đang hào hứng nói thì trợn tròn mắt lên, cả phái đoàn nhà Hán cũng tái mét mặt. Lạc chậm rãi ngoáy con dao vẫn cắm trong cổ họng hắn rồi rút ra. Máu phun tứa lưa trên mặt và quần áo của hắn. Gã nọ vẫn chưa dám tin hắn chết nhảm như vậy. Các tướng ngồi đó thì âm thầm mở cờ sung sướng trong bụng, chỉ có nàng Nội hiểu, đây vẫn là bài Lạc sắp xếp từ trước, có phần hơi bị quá thôi.

“Ngươi, ngươi dám….”.

Một tên trong đoàn định lên tiếng thì bị Vũ Trí bịt mồm lại. Mấy thằng ngu này, lũ man là lũ cục súc, hành sự không theo lẽ thường. Vừa thua xong, ở địa bàn nhà người ta mà nói năng hống hách, sỉ nhục vua của họ thì chết không oan. Xem ra đá dò đường này, khuấy lên sóng to quá. Nhưng dẫu sao gã kia cũng là quan viên, không thể hiện một tí thì oai nghiêm đại Hán để đâu.

Vũ Trí ung dung đứng dậy chắp tay.

“Hai quân giao chiến, không chém sứ giả. Hà cớ gì, ngài lại giết hại sứ thần, đây là muốn tuyên chiến với đại Hán ta hay sao?”.

Lạc nhoẻn miệng cười, máu vẫn đang chảy ròng ròng trên mặt hắn khiến nụ cười của hắn có phần rất man rợ. Hắn khẽ vẫy tay, bên ngoài những binh sĩ khiêng vào rất nhiều hòm vàng bạc. Ánh sáng từ những viên ngọc trai và những thỏi vàng phát ra làm bầu không khí nhất thời dịu đi nhiều.

“Vị sứ giả này là tới Đại Việt rồi bệnh mà chết, chúng tôi cũng vô cùng tiếc thương”.

Cả lũ người Hán há hốc mồm, chưa từng gặp thằng nào vô sỉ như thằng này. Nhưng nhìn lại những hòm châu báu thì lại nghĩ, sự vô sỉ này cũng không đến nỗi nào.

“Tôi cũng có lời, phiền ngài chuyển tới Hán đế”.

“Thứ nhất là tố cáo tội ác của Mã Viện, khi tới đây lão ta đã giết người vô số, vơ vét của cải, hiếp đáp dân lành, đi ngược với sự nhân từ của hoàng đế, bởi vậy người dân mới phản kháng”.

“Thứ hai, các ngài đã hiểu lầm. Các ngài xem, chúng tôi vũ khí rách nát, giáp mũ tả tơi, sao có thể bắt tù hàng vạn binh sĩ người Hán được. Chuyện giữ tù binh là đặt điều hết, nếu chúng tôi bắt được cả vạn người, cớ gì Mã Viện còn về nước được?”.

“Thứ ba, chúng tôi vẫn nguyện ý thuần phục nhà Hán. Nhưng việc thuế má xin bẩm lại, bởi người dân mới trải qua binh đao, lại bị Mã Viện cướp bóc, thực sự là sắp chết đói cả rồi. Hoàng đế là người nhân từ, tôi tin ngài ấy sẽ hiểu. Qua vài năm, người dân có ăn, nhất định chúng tôi sẽ cống tiến bù lại”.

“Đây là chút sản vật, chiêu đãi các sứ thần đi sứ xa xôi. Lễ vật cho Hán đế, chúng tôi cũng chuẩn bị một ít. Nơi nghèo khó, của ít lòng nhiều, mong các ngài chớ chê cười”.

Lạc biết trong lịch sử Mã Viện từng bị phe ngoại thích tố cáo tham nhũng ngọc trai và sừng tê. Được viết lại là hiểu nhầm do Mã Viện thích ăn hạt bo bo, trông giống ngọc trai. Thật hay không thì hắn chả quan tâm, sự thật là cũng không ít người phe ngoại thích đang tố cáo Mã Viện. Tuy chỉ là lời nói nhưng cũng phải làm cho nhà Hán không có cớ mà đánh.

Đương nhiên cũng không huyễn thế, muốn đánh thì chẳng thiếu gì cớ, nhưng hoãn được ngày nào hay ngày ấy. Còn chuyện tù binh à, đang thiếu lao động đây, cho tiền cũng không trả. Lễ vật á, nói cho vui mồm thế, còn lâu mới đưa, dân đang thiếu ăn bỏ mẹ, mấy ông Hán thì đòi hỏi nhiều nó thành cái lệ rồi. Kéo dài hai ba năm ổn định, sang đây hắn sẵn sàng chơi khô máu.

Cách ăn nói điềm đạm và lưỡi dao vẫn còn rỉ máu trên tay Lạc làm những sứ thần cảm thấy rất thuyết phục. Không ai có ý kiến gì nữa, Vũ Trí cũng đành ngậm miệng ăn tiền, hắn là trưởng đoàn, quan đi sứ chết hoàng đế hỏi tội cũng không hay.

Chỉ có một lão già râu tóc bạc phơ trong đoàn sứ thần từ đầu đến cuối ngồi yên lặng quan sát. Lão chính là vị đã từng ngồi bàn bạc với Lưu Cương ở Lạc Dương. Chiều hôm ấy, lão đích thân tới bái phỏng, chuyển cho Lạc một phong thư, nói rằng Đông Hải vương phương bắc có lời nhắn. Đoàn sứ thần cũng khởi hành về nước ngay hôm sau đó.

Sau khi tiễn đoàn, Lạc ngồi lặng lẽ trong soái trướng. Hắn trầm ngâm không nói, đưa bức thư của Lưu Cương cho nàng nội. Nàng Nội cũng trầm ngâm khẽ đọc.

“Mừng tân vương, năm nay đốt ba đụn khói, năm sau đốt năm đống lửa. Lễ vật từ từ đưa tới”.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.