Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

NHỮNG TRẬN CHIẾN ĐẦU TIÊN

Tiểu thuyết gốc · 2577 chữ

Thế là bước đầu tính toán của Lạc đã thành công hơn sự mong đợi. Hắn hoàn toàn có thể vòng qua Khúc Dương thành nhưng hắn có nhiều lý do để ghé qua. Một phần vì tò mò nữ danh tướng lẫy lừng Lê Chân, một phần muốn nắm bắt được nhiều thông tin về Hán quân và lý do chính là đặt một dấu mốc trong tiếng nói chính trị của hắn ở Lĩnh Nam này. Rồi những thông tin về tôn giáo, quân đội của hắn sẽ đến tai hai vương, hắn muốn tiếp cận với hai vương theo cách này. Số nhọ có vẻ đã lùi vào kiếp trước, hắn không những thành công gây chú ý với hai vị danh tướng Lĩnh Nam. Tương lai có chị Lê Chân bảo kê thì hắn dẫu có thua be bét thì vẫn có thể khuyên bà gom người mà men theo bờ biển đi tìm chỗ an ổn khác. Giờ thứ hắn còn thiếu chính là những chiến thắng trong chiến dịch sắp tới.

Lúc này Quang vũ đế cũng đã phê duyệt xin tiếp viện cho Hán quân. Thêm 2 vạn quân thủy bộ Lấy từ các quận Trường sa, Linh Lăng, Quế dương sẽ được điều tới Hợp Phố trong vòng 2 tháng. Hán vũ đế muốn triệt để bình định 3 quận phía nam sông trước khi sang vụ cày mùa xuân. Nhưng đây có lẽ cũng là giới hạn, bởi nhận định rằng Lĩnh Nam vẫn chỉ là một cuộc nổi loạn, chứ không phải một nhà nước tự chủ. Thêm nữa là việc lãnh thổ rộng lớn cần đề phòng tứ phía, đất nước thì mới thống nhất nên sức sản xuất là có hạn và nội bộ còn chưa kịp quy tụ. Mà tiến quân từ tận trung nguyên xuống thì thôi khỏi phải nghĩ đi, đi tới nơi thì chắc hai bà Trưng đã xưng đế từ lâu. Ngoại thích cùng sĩ tộc cũng nhận thấy chỉ là cái chết của Đoàn Chí chưa đủ sức nặng để gây sức ép với tư mã Đặng Vũ nên gần như không có lực cản nào mà chỉ âm thầm nhét thêm các tướng lãnh trong phe phái mà thôi. Vả lại Quang vũ đế cũng là vị vua đi lên từ trận mạc nên đương nhiên phần ưu ái dành cho các tướng là không thể thiếu.

Mã Viện đương nhiên cũng chẳng ngồi không. Hắn tung quân ra bình định và đặt cơ sở phòng ngự thêm tại Lâm Nguyên và Chu Nhai. Từ trên cao huyện Chu Nhai nhìn xuống lúc này có thể thấy một dòng người đen kịt gồm toàn các dân phu hoặc nô lệ được bắt bớ về từ các bộ tộc. Họ đang chặt cây, san núi mở một con đường về phía nam, ai nấy đều hăng say làm việc dưới con mắt của những binh lính giám sát và những ngọn roi thi thoảng vang lên âm thanh chát chúa.

Một đạo 3000 quân do Lưu Long chỉ huy tiến tới Từ Văn rồi tiến vào Long Uyên theo hướng tây nam, mục đích chính là làm tan rã sự ủng hộ và lôi kéo các bộ tộc phía bắc nhằm tạo áp lực giả định phía sau bên sườn cho quân Lĩnh Nam. Một đạo 8000 quân khác thì lại giao cho Hàn Vũ làm tiên phong thọc sâu vào Ranh giới Long Uyên và Khúc Dương với mục đích thăm dò, bắt bớ thêm người lao động và đảm bảo an toàn cho lộ trình mở đường. Địa hình khu vực Long uyên giao tiếp với Khúc Dương chủ yếu là rừng núi, các dãy núi chạy dài theo hướng tây bắc-đông nam. Mở đường xuyên qua các khu vực rừng rậm tạm thời là bất khả thi nên Mã Viện quyết định tiến quân dọc theo bờ biển để tiện kết hợp với thủy quân và vận lương. Đường xá thì vẫn cần phải làm, ai biết lũ man này lúc nào lại không ngoan ngoan nghe lời lần nữa, nên chính sách chung vẫn là vững vàng Hợp Phố, khai thông con đường vào sâu Lĩnh Nam. Hiện tại Hàn Vũ đã tiến xa cách huyện Chu Nhai gần 200 dặm và hạ trại rồi, Mã Viện tọa trấn Hợp Phố sẽ tiến quân ngay sau khi viện binh hợp quân.

Một buổi sáng đầu tháng 9 âm lịch, trinh sát Hỏa Tước quân cuối cùng cũng dò xét được tin tức quân Hán. Lạc vừa đăm chiêu nhìn bản đồ da thú vừa trao đổi với tên tiểu đội trưởng trinh sát tên Nguyễn Ưng.

“Báo cáo thiếu úy, anh em quan sát được khoảng 150 Hán quân, tiến về phía tây nam, có vẻ mục tiêu là 3 bộ lạc gần đó. Chúng cách bộ Lạc gần nhất chừng 15 dặm”. Lạc dùng lông ngỗng thấm sơn gạch vào bản đồ rồi nói:”Báo cáo chi tiết, miêu tả lại địa hình xung quanh”. Tên Ưng lại đứng nghiêm nói tiếp:”Báo cáo, chủ yếu là bộ binh, cung thủ chừng 30, không có kỵ binh. Địa hình thì...”, rồi hắn bắt đầu chỉ tay vào địa hình mà miêu tả.

Lạc cẩn thận nhớ từng chi tiết, hắn lúc này đã cách xa Khúc Dương hơn 200 dặm. Do chiến thuật đề ra nên hắn trước tiên tìm hiểu vị trí các bộ lạc rồi âm thầm di chuyển xung quanh. Hắn đã đi qua hơn 20 bộ lạc rồi mà giờ mới gặp được Hán quân. Lại nói hắn cũng từng có ý định thuyết phục họ, nhưng thử qua vài lần thì họ cũng có tiếp đón vì Lạc tới trên danh nghĩa truyền giáo thôi, tuy rất bất ngờ về đội quân nhưng để các chiến binh tham gia kháng chiến cùng thì không. Cũng phải thôi, khu vực Long Uyên rộng lớn mà lại bị chia cách bởi địa hình các dãy núi, nên sự ảnh hưởng của Hán quân cũng như hai bà Trưng là rất hạn chế. Nếu để hắn yên ổn thì cũng chả hơi đâu mà đi lao đầu vào chiến tranh. Vả lại Lạc còn chưa có danh tiếng gì, quân số vẻn vẹn 80 người. Bất quá cũng không ảnh hưởng gì mấy, Lạc vốn dĩ đã lường trước được, hắn sẽ tuyệt đối không gượng ép hay mua chuộc làm gì. Không thuận theo thì hãy cứ để tiên loạn hậu trị, con đường đi tới một tư tưởng về quốc gia thống nhất đôi khi phải trả giá rất đắt. Về phần thương tâm thì đương nhiên hắn cũng là con người, tất nhiên có cảm xúc. Nhưng những thứ bạn cho đâu chắc đã là thứ người ta muốn, họ đã chọn con đường đau khổ vậy hãy để nó xảy ra thôi.

Ngay buổi chiều hôm ấy, bộ lạc gần nhóm Hán quân nhất bị hỏi thăm. Vị già làng ôm theo hy vọng an ổn, tiến lên giao tiếp với tên bách phu trưởng bằng tiếng Hán bập bẹ mà lão học được qua những lần đi nộp thuế cho bồ chính. Trước kia không phải chưa từng gặp Hán quan, nhưng họ chỉ đòi hỏi lương thực vả lại bộ lạc đâu có va chạm với Hán quân.”Thưa tướng quân, không biết tướng quân tới làng có việc gì?”. Gã bách phu trưởng cười hềnh hệch, vết sẹo trên miệng hắn đung đưa theo mỗi tiếng nói cất ra:”Đại hán thiên binh tới chinh phạt phản loạn, nếu không phải quân phản loạn thì mau sửa soạn. Toàn bộ thanh niên trong làng bất kể nam nữ, người già chưa phải chống gậy đều sẽ được phục vụ cho đại Hán”.

Lão già hoảng hốt nhìn Hán quân xung quanh đã lập thành trận thế thì bất giác lùi lại mấy bước, thanh niên trong bộ lạc thấy vậy thì cũng quơ lấy binh khi mà vào tư thế chuẩn bị. Vị già làng vội xua tay ngăn cản lũ thanh niên rồi nói với tên bách phu trưởng:”tướng quân có thể lấy lương thực, nhưng người đi hết rồi thì lấy ai săn bắt, người già trẻ con sẽ chết hết thôi.” Gã bách phu trưởng cười to, rồi nghiêm mặt lại nói:”Kháng lệnh, chết”.

“Kẻ nào chống cự, giết”. Mệnh lệnh được ban ra, từ trong trận cung thủ hán đồng loạt bắn, hơn chục thanh niên cầm vũ khí còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị tên găm đầy người. Thương binh lập trận bao vây vòng ngoài, còn lũ quân cầm đao thuẫn thì đã tách sẵn nhóm 5 người. Bị đánh bất ngờ, các chiến binh chỉ biết gồng mình tự chiến. Họ chẳng có đội hình hay chiến thuật gì, nên sau vài lượt xung kích bị tường khiên đẩy lùi thì rất nhanh họ bị hạ sát hoặc bị đánh cho thừa sống thiếu chết rồi trói gô lại. Chừng một nén nhang thời gian, đội quân Hán trả giá bằng vài thương vong nhưng bộ lạc kia thì ngược lại. Gần 200 người bị chia thành nhóm 5-6 người và trói gô vào những cây luồng và bị đẩy đi theo Hán quân. Sau lưng họ, già làng đang trợn mắt, khuôn mặt vặn vẹo nhìn những nóc nhà của bộ lạc đang bốc cháy ngùn ngụt, chừng hơn chục trẻ em và 7-8 người già đang khóc ròng bên vài chục chiếc đầu người đang bị cắm trên những cây cọc tre. Nhưng lão chẳng thể nói gì, cũng chẳng thể hối hận được nữa, vì đầu của lão hiện cũng ở trên 1 chiếc cọc như vậy.

Từ phía xa, một đám cây bụi nhúc nhích, rồi tách ra để lộ ra một chiến binh mặc giáp mây, ánh mắt hắn long lanh căm thù nhìn theo lũ Hán quân rồi quay đầu về phía khu rừng mà chạy.

Gã bách phu trưởng ngạo nghễ cưỡi trên ngựa, thi thoảng lại ngửa cổ nốc vài hớp rượu từ chiếc túi da bò. Hắn ngước mặt lên nhìn ánh sáng đang dần nhạt đi trên những tán cây rồi lắc đầu. Tướng quân đã ra lệnh chỉ hoạt động quanh doanh trại 20 dặm, nhưng lần này hắn đã trót đi hơi xa, hắn ước chừng đã đi thêm chừng 7-8 dặm nữa, với tốc độ này thì không thể về doanh trước khi trời tối được. Cũng may lần này hắn tìm được khu dân cư khá đông, cạnh bộ tộc này còn 2 bộ tộc nữa. Bắt người thì không bằng giết địch nhưng chung quy cũng là công.

Gã lệnh cho binh lính tiến nhanh ra bìa rừng rồi lập trại phía bên con suối trong thung lũng mà lúc đi qua chúng cũng dừng lại nghỉ ở đó. Quân hán tuy đánh nhau sơ sơ, nhưng lúc này cũng trải qua một ngày hành quân. Vừa đi chúng lại vừa phải chặt bớt cây nhỏ, bụi rậm lại phải đề phòng rắn rết ong ve thì nhiều như ruồi quanh đĩa mật nên đương nhiên là mệt. Chừng hơn 20 binh sĩ thì tiếp tục phía sau quất roi giục đoàn người uể oải lê bước. Còn lại hơn trăm Hán quân thì tiến nhanh hơn chút về phía bìa rừng.

Bỗng tên bách phu trưởng phun ra cả ngụm rượu, hắn định hô lên cảnh báo nhưng đã không kịp. ”vù ..phập..phập..”, Từ những cái cây trong rừng, liên tiếp cả chục cây luồng vót nhọn buộc thành từng mảng chông to chừng 1m2 bay thẳng vào hàng ngũ quân hán. Tiếng trống vang lên, từ những bụi rậm trong rừng bay ra cả trăm mũi tên, lao phóng thẳng về phía hán quân.

Liên tiếp tiếng la thảm thiết của Hán quân vang lên, gã bách phu trưởng giục ngựa mà thét:”mau, mau ra bìa rừng lập lại đội hình”. Thế là Hán quân vứt bỏ lại hết cả tù binh và vài chục đồng đội chúng kẻ chết kẻ thì đang vẫy vùng trong bãi máu mà chen nhau ra bìa rừng. Nhưng ra khỏi rừng cũng chưa phải là hết, lại một đợt tên lấy đi hơn chục tính mạng hán quân nữa, đội bộ binh legion đã đợi sẵn chúng ở đó. Gã bách phu trưởng thoáng sợ hãi, nhưng định thần lại thì quân số phía trước không nhiều, nhìn sơ thì lại toàn quân ô hợp. Hắn quyết định trước khi bị giáp công thì phải mau chóng vượt qua số quân cản đường này để thoát thân, chạy về hướng con suối thì sẽ chưa kịp lội qua thì đã bị bắn thành con nhím. ”Toàn quân xông lên, “giết”, hắn cắn răng dẫn đầu giục ngựa xông lên, gần trăm hán quân còn sót lại, cũng nhào lên theo tên bách phu trưởng hòng trốn đi những mũi tên và lao đang phóng ra từ cả khu rừng và phía trước. Khoảng cách dần ngắn lại, hai quân chỉ cách nhau chừng 20 bộ thì bỗng 5-6 tên lính đột nhiên kêu thảm, chúng mới dẫm phải bẫy chông.

Đứng giữa trận, Lạc bình tĩnh ra lệnh:”ném lao”. 50 người đội hậu cần vòng qua trận từ trước bắt đầu ném lao. Phải nói ở cự li gần thì sát thương ném lao là không cần bàn cãi. Quân Hán ngã rạp xuống cả mảng, 50 mũi lao đã lấy đi thêm 30 tính mạng của Hán quân bao gồm cả bách phu trưởng. ngựa của gã này đạp trúng một trong những hố bẫy mà Lạc đã chuẩn bị sẵn trước trận rồi hất văng hắn ra phía trước, còn không kịp đứng dậy thì ăn nguyên một mũi lao xuyên cổ họng. Những tên lính dương việt, sơn việt xung phong đi đầu rất lì lợm chúng có thể chịu được 1-2 mũi tên nhưng ăn cả ngọn lao xuyên người thì cũng đành buông tay lặng im. Phụ binh chỉ ném 1 lần duy nhất rồi nhanh chóng vòng qua đội hình mà về phía sau, để lộ ra đội hình bộ binh hạng nặng nghiêm cẩn xếp thành 1 hình vuông cạnh 6 người. 16 người đứng giữa vẫn ném tiếp 1 lượt lao rồi mới chia làm đội 4 dự bị về 4 cạnh.

“Giữ chắc...đẩy”, Nguyễn tâm hô lớn. Hán quân lúc này chỉ còn khoảng 50 người, vượt qua được đợt ném lao và những hố chông thì cũng chẳng còn đội hình mà cũng không còn lực xung kích. Từng lên lẻ tẻ va chạm với đội legion bị hất ngược lại hoặc kết liễu bằng những cú đâm lạnh lùng vào cổ họng hay mạng sườn. Đội phụ binh cũng chẳng đứng chơi mà tách thành tổ nhỏ vừa chạy vừa bắn xung quanh. Thương vong nhanh tới mức chẳng có kẻ nào kịp đầu hàng.

Những người nô lệ ra tới bìa rừng thì cuộc đụng độ đã kết thúc. Nhìn chằng chịt xác Hán quân,họ không nhịn được mà khóc rống lên. Vì hả hê, vì mừng rỡ, vì bất lực, hay vì những người thân đã chết? Không ai biết, chỉ có rừng cây đang lặng im nghe tiếng khóc của họ.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 330

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.