Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CÁI CHẾT CỦA BÀ THỤC

Tiểu thuyết gốc · 2003 chữ

Bên bờ thủy trại Hợp phố, dưới bầu trời đầy những quạ và diều hâu đang bay lượn, chúng đang ngắm nhìn mâm thức ăn khổng lồ của chúng là cả ngàn xác chết bên dưới. Mặt đất như gồ ghề thêm vì từng gò xác chết, mùi máu len lỏi qua kẽ rừng làm vô số dã thú thi thoảng lại gầm rú lên vì kích thích. Trận chiến thành Hợp phố làm hán quân mất đi hơn hai ngàn quân, bộ binh thì đa số là quân Hàn Vũ, nhưng nặng nề nhất là vẫn thủy quân, hơn ngàn người bao gồm cả Đoàn Chí. Đây là một diễn biến mà Mã Viện không hề ngờ tới, hắn bực đến nỗi đếu Đoàn Chí vẫn còn đầu ở đây thì hắn phải bổ ra xem trong đó có đất hay không.

Đoàn Chí còn sống chắc cũng khóc vì uất ức mất thôi, ai biết mới tới Lĩnh Nam đã gặp ngay chủ tịch cơ chứ. Ai mà biết thần thánh lại đựng thuốc độc vào chiếc bình đẹp đẽ như vậy. Thủy quân mất đi nữa sức chiến đấu nên quân Hán muốn tiến sâu thì tốc độ chậm hơn rất nhiều. Lương đạo vốn đã dài nền Mã Viện buộc sẽ phải xin viện binh và chỉnh đốn lại sách lược cho phù hợp. Bắt buộc phải bình định giao chỉ trước vụ cày mùa xuân, nếu không thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi khi gần triệu dân nơi đây đói điên lên. Lĩnh Nam quân thì gần như toàn bộ bỏ mình, trừ 500 người gồm cả Đào Kỳ và 60-70 đào gia quân lên thuyền mà rút lui. Nàng Lê Chân cũng mất đi 500 chị em, giờ này họ có lẽ đang men theo bờ biển mà về Khúc Dương.

Mã Viện hành quân tới nơi thì cuộc chiến đã gần tàn, nhưng hình ảnh hai chiến tướng Lĩnh Nam khiêu vũ giữa biển người và những cơn mưa máu phun ra từ những chiếc đầu bị chém rụng và cánh tay cụt vẫn còn hằn trong tâm trí lão. Kinh qua nhiều chiến trường, lão ngày càng khẳng định lần dẹp loạn này không chỉ có công huân mà còn có vô số trắc trở. Lão kính nể mà nghiêm lệnh không nhục mạ xác hai chàng, đương nhiên thì đầu vẫn phải ngắt lấy mà gửi về triều đình nhưng cũng được lão cho vào hai hộp gỗ bọc lụa cẩn thận. Nhưng những binh sĩ Lĩnh Nam thì không may mắn như vậy, xác họ bị đóng lên cả ngàn chiếc cọc tre. Cánh rừng xác chết như một lời cảnh tỉnh cho những kẻ dám chống lại đại Hán.

Quét tước chiến trường xong xuôi, Mã Viện không nghỉ ngơi mà lập tức phân binh, số quân của Hàn Vũ được bổ sung thêm đủ số 1 vạn và đóng tại Hợp Phố. Mã Viện thì thân chinh dẫn hơn 5000 quân bộ và 2000 kỵ binh tiến về nam phục kích. Qua cái chết của Đoàn Chí, Mã Viện quyết tâm phải đặt vững nền móng tại Hợp Phố. Hắn giờ này không muốn mất thêm một binh nào. Số Hán quân còn lại hắn không thể để thiệt hại thêm nữa. Lão sai người phong thưởng cho lũ Hán thương giúp mở thành, dán chiêu an dân trong thành rồi cấp tốc lên đường ngay chiều hôm ấy.

Do rút lui quá mau nên hai cánh quân thủy bộ Lĩnh Nam đã mất đi liên hệ, bà Thục cùng gần ba ngàn quân vẫn đang tiến bước tới hiểm nguy mà không hề hay biết. Sau khi Mã Viện rời thành hai ngày thì lúc này quân của bà Thục chỉ cách Hợp Phố chừng 50 dặm, cả đoàn quân đang mau chóng tiến qua một thung lũng, hai bên là những rừng cây âm u đầy tử khí. Linh cảm của một vị tướng cầm quân làm lòng bà không yên, bà liên tục phái ra trinh sát và thúc giục quân sĩ tiến nhanh qua khe núi. Bà tính vượt qua khe núi, tìm kiếm điểm hạ trại rồi bắt liên lạc với quân trong thành.

Bà Thục thở phào nhẹ nhõm khi đội quân vượt qua được khe núi hiểm trở, qua được khe núi thì vùng đất trước mặt lại rất thoáng đãng, chừng hai dặm về phía trước đất đai bằng phẳng. Bà đang định cho binh sĩ tìm điểm dựng trại thì từ phương bắc dấy lên khói bụi mịt mù. Bà Thục biết mình đã rơi vào mai phục, nhưng tại sao chúng không mai phục trong khe núi chứ, chẳng phải nơi đó sẽ có lợi hơn hay sao.

Rất nhanh chừng 3000 quân Hán đang cấp tập mà tiến tới, khi nhìn thấy cả đoàn kỵ binh đen kịt đang lao tới thì bà đã hiểu. Mã Viện không chỉ tới phục kích, mà là tận diệt nhánh quân này. Như đáp lại suy nghĩ của bà thì từ phía những rừng cây phía sau nổi lên tiếng kèn hiệu. 2000 lính Dương Việt, Sơn Việt phía sau xuất hiện rồi điên cuồng mà bắn tên vào đội quân Lĩnh Nam còn chưa kịp định thần. Nói về độ hiếu chiến và chinh chiến trong rừng núi, hai bộ Sơn và Dương Việt thậm chí còn vượt trội hơn u Việt, Lạc Việt nên Mã Viện đã sớm lênh cho chúng ém binh trên đỉnh núi. Tụi này giỏi ẩn nấp, ngụy trang di chuyển trong rừng nên quân của bà Thục nhất thời khó tìm.

Đường lui đã bị đoạn, hy vọng duy nhất chính là xông phá đội hình trước mặt mà bắt lấy Hán tướng, nếu không thì toàn quân bị diệt chỉ là nháy mắt. Đó là con đường duy nhất, vì Hán quân đã phục binh tận đây thì thành Hợp Phố còn hay mất là dấu hỏi cực lớn. Nhưng nói thì dễ, gần 3000 quân nhưng toàn là bộ binh, đối diện thì Hán quân có tới 2000 kỵ binh. Nhưng không còn lựa chọn nào khác, bà Thục quả quyết tập hợp điểm sáng duy nhất là 15 con voi chiến làm mũi nhọn, truyền lệnh quân bộ nương theo hình mũi tên mà công phá lên sau.

“Giết, báo nợ nước, trả thù nhà”. Tiếng voi gầm ré theo tiếng hô của bà Thục, 15 con voi như 15 cỗ xe tăng lù lù mà tiến tới. Mã Viện cũng động, từ hai cánh 2000 kỵ binh tách ra mà xông tới, nhưng chúng không hề va chạm trực diện, mà hoạt động theo từng đội chừng hơn 200 người, chúng miên man như sóng biển mà vỗ vào hai bên cánh quân Lĩnh Nam. Không ngừng cấu rỉa hai cánh, rồi lại rút lui, lại tiếp tục cấu xé. Lũ Sơn Việt, Dương Việt đằng sau thì nhàn hạ đuổi theo mà bắn tên về phía hậu quân. Từng người Lĩnh Nam ngã xuống, cả quãng đường xông tới chỉ chừng 400 bộ nhưng không ngừng có người ngã xuống. Những chiến binh Lĩnh Nam vô tuy cùng dũng cảm mà xông lên, có nữ chiến binh thậm chí còn dùng cả người làm khiên thịt hòng cắm lấy mũi kiếm vào cổ ngựa, còn có người bị chém cụt cả cánh tay mà chẳng hay biết, họ cứ thế lao lên cho tới khi mắt tối sầm lại mà gục xuống. Bà Thục nén nước mắt mà tiếp tục xông tới, bà vốn nghĩ dùng sức mạnh của voi để mở đường mà giảm thiệt hại quân sĩ, nhưng Hán quân lại chỉ tỉa hai bên cánh mà mặc cho bà xông tới. Đoàn quân của bà cứ thế xông lên như một quả cầu tuyết đang lăn, nhưng quả cầu ấy không để lại bụi tuyết, mà để lại những vệt dài máu và xác chết của những chiến binh Lĩnh Nam.

Mắt thấy tầm quân Hán chỉ cách còn một tầm cung tiễn, Lĩnh Nam quân đã thương vong gần nửa nhưng lúc này lại tràn trề hy vọng, chỉ cần một chút nữa thôi, họ đang khao khát được thấy cảnh bầy voi sẽ xé toang đội hình bộ binh mỏng manh kia của Hán quân. Nhưng đúng lúc này, cờ hiệu trong trận quân Hán phất lên, cả một mảng tên lửa phóng ra từ quân trận, bãi cỏ phía trước trận Hán quân tẩm đầy dầu bùng lên cháy dữ dội. Bầy voi chiến nhất thời mà khựng lại, thiên tính của động vật vốn là sợ lửa, chúng mặc cho nài tượng kêu gào mà không chịu tiến.

Phước bất trùng lai mà họa vô đơn chí, trận khiên trước của Hán quân tách ra thành nhiều mảng, để lộ ra chừng hai chục cỗ sàng nỏ. Vốn là vũ khí có từ thời Tần, dù khá cồng kềnh và tốc độ chậm, nhưng bù lại thì uy lực của chúng là cực lớn. Chỉ cần 2 lượt bắn thôi thì lúc này cũng là thứ vũ khí hủy diệt với 15 con voi phía trước. Bà Thục bỗng thấy trước ngực đau nhói, bầy voi co cụm lại chẳng khác gì những bia bắn khổng lồ, không những thế 1000 cung thủ của Mã Viện bắn chụm liên tục vào bầy voi. Đúng là đám quân của Mã Viện trước mặt sẽ tan nát nếu để bầy voi chạm vào, bởi lúc này đội hình của lão chủ yếu là cung thủ. Nhưng cơ hội để làm điều đó, thì không còn nữa rồi.

Những cỗ sàng nỏ nhả ra những mũi lao to như ngọn giáo mà xuyên thẳng về chúng. Với tầm bắn này thì độ chính xác và xuyên giáp là không cần nói. Lại thêm cung nỏ cùng phát,nên đội tượng binh rất nhanh bị toàn diệt. Bà Thục nén đau quên đi ngực mình đã bị trúng tên, bà cắn răng lắp tên mà ngắm về phía lão tướng già đứng ở trung quân là Mã Viện, toàn bộ sức lực và tâm trí bà dồn cả vào mũi tên đồng nhỏ bé. ”Vụt”, mũi tên rời dây cung mà đi mang theo chút hy vọng cuối cùng của bà, nhưng lũ cận vệ đâu để bà như ý, mũi tên cắm phập vào chiếc khiên to lớn của mấy tên hộ vệ mà dừng. Mã Viện cũng chẳng tỏ ra sợ hãi, lão vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng.

Bà Thục buông thõng tay ngửa mặt lên nhìn bầu trời xanh ngắt. Bà thấy một cánh đồng lúa vàng trải dài bất tận, bà thấy mùi lúa xộc vào mũi, thấy lũ trẻ đang nô đùa náo nức,thấy nụ cười từ những hàm răng đen sì của những người dân chất phác. Mọi thứ lại nhạt nhòa đi, rồi bà lại thấy mình đang trên lưng chiến tượng, bà nhìn thấy xung quanh những vị Lạc tướng từng cùng bà chiến đấu gật đầu mỉm cười. Họ cầm trong tay binh khí, người cưỡi ngựa, người trên lưng voi xung phong theo hai người phụ nữ tuyệt đẹp cưỡi trên chiến tượng to lớn đang đè bẹp những khuôn mặt khiếp đảm của Hán quân. Hình ảnh lại nhòa đi lần nữa, bà thấy một gốc đa cổ thụ bên đồng lúa chín vàng ngút tầm mắt. Dưới gốc cây ấy có một người đàn ông cao lớn, khôi ngô, khuôn mặt quen thuộc ấy mỉm cười rồi chìa tay ra muốn đón lấy bà.

Bà Thục buông tay, trút đi hơi thở cuối cùng với khuôn mặt bình thản. Xung quanh bà mặt đất đã nhuộm đầy máu của những chiến binh Lĩnh Nam. Lá cờ Lĩnh Nam đổ xéo trên lưng chiến tượng, nó rũ xuống vì sức nặng của những giọt máu.

Bạn đang đọc Ta Trở Về Thời Hai Bà Trưng sáng tác bởi tunglamsk209
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tunglamsk209
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 245

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.