Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy luật sinh tồn trong phim ma 1

Phiên bản Dịch · 1139 chữ

Lúc này, đàn ông thành thục sẽ rất quan tâm đến mặt mũi của các cô gái, Liêu Văn Kiệt cũng không ngoại lệ, nếu qua điện thoại không nói rõ được thì gặp mặt nói, tính toán thời gian, vừa lúc có thể cùng đi ăn tối.

Sandy vui vẻ đồng ý.

Cúp máy chưa được mấy phút, hắn lại nhận được cuộc gọi từ A Lệ, A Lệ lớn gan hơn nhiều, mở miệng nói muốn ăn tối cùng nhau.

Không có vấn đề gì lớn, Liêu Văn Kiệt đã trải qua cảnh này rất nhiều, hôm nay tăng ca không có thời gian, uyển chuyển từ chối A Lệ.

Nhưng tăng ca thì vẫn tăng ca, không có thời gian ăn tối cùng nhau thì cũng không có nghĩa là không có thời gian xem phim cùng nhau.

Liêu Văn Kiệt sắp xếp thời gian lại một chút, tan làm xong thì đi ăn tối với Sandy, sau đó bắt taxi đến rạp chiếu phim để xem phim với A Lệ ...

Hắn cũng không biết phim gì, điều kiện trong rạp chiếu phim không tốt, trời tối đến nên không nhìn rõ được.

Bốn tiếng hai cuộc hẹn, Sandy và A Lệ rất hạnh phúc, bản thân Liêu Văn Kiệt thấy cũng không có gì, bọn họ vui là được.

Khi trở lại tiểu khu đã gần mười một giờ tối, hôm nay là bảy ngày của ông Lý, hắn đã hẹn với Lý Ngang để học hỏi kinh nghiệm bắt ma đầy tiên tiến này.

Vừa bước vào cửa, Liêu Văn Kiệt đã choáng váng, bàn ghế, tủ trong phòng bảo vệ rộng như thế đều bị chuyển đi hết, có thể dùng câu “Nghèo rớt mồng tơi” để miêu tả, chỉ có một cái lồng sắt lớn được đặt ở giữa.

Cái loại mà nhốt chó ấy.

Thứ chó bị nhốt bên trong không phải ai khác, chính là chuyên gia bắt ma Lý Ngang.

Nhìn thấy Đội trưởng Lư và những người khác ngồi thành vòng tròn xung quanh lồng sắt, trong tay cầm gậy, dao xích sắt, Liêu Văn Kiệt bước lên hỏi: "Đội trưởng Lư, tình hình gì đây? Chẳng lẽ mọi người không phải là người mình sao?"

"Người của mình? Chúng tôi điên mới nhận cái tên thần kinh này alf người của mình!"

Trên cổ Thiết Đảm treo chiếc máy cố định, nghe vậy liền giành trước chửi ầm lên, chỉ sợ chậm một bước thôi sẽ không tới phiên mình.

"Căn bệnh thần kinh này ngày nào cũng hành hạ chúng tôi, không hề coi chúng tôi là con người, huhu..."

"Tôi đã nghĩ thông rồi, ông Lý thích thế nào thì thế đó, nhưng cái cái tên thần kinh này nhất định phải chết!"

"Đúng vậy, chúng tôi đã viết xong di chúc rồi, tối nay tôi sẽ đứng về phía ông Lý, đồng vu quy tận với tên khốn này."

"……"

Thiết Đảm vừa dứt lời, tất cả các nhân viên bảo vệ đều phấn khích, nhìn thấy dáng vẻ nghiến răng của họ, hận không thể muốn giết Lý Ngang ngay bây giờ.

Lý Ngang người trong cuộc đang nằm trong chuồng chó, hai tay gối lên đấu, đùi và hai chân co lại, ngâm nga một bài hát vô cùng thoải mái.

Liêu Văn Kiệt lắc đầu liên tục: "Đội trưởng Lư, đừng giằng co nữa, nhìn vào đức hạnh của Lý Ngang, anh ta không hề sợ hãi, nghe lời tôi, mọi người không thắng nổi anh ta đâu.”

"Không thử thì làm sao mà biết được, bảy người anh em chúng đồng tâm hiệp lực, không có lý gì mà không xử được tên thần kinh này!"

"Đội trưởng Lư, khi anh nói lời ra này thì bản thân cũng không khác gì thần kinh là mấy."

Liêu Văn Kiệt lẩm bẩm, vỗ vai Đội trưởng Lư, để ông ấy bình tĩnh lại trước rồi nói với mọi người: "Mọi người, tôi không tham gia trại huấn luyện luyện gan bảy ngày, nên không có tư cách bình luận gì cả, nhưng thân là một người qua đường, cảnh ngộ của mọi người trong mắt tôi. Trong tim rất đâu ... "

“Mẹ nói cậu bớt nói mấy lời châm chọc ở đó đi, Thiết Đảm tôi có thể thấy rõ , ngày nào anh cũng đi qua văn phòng đúng giờ, lần nào cũng cười nghiêng cười ngả!"

"Ơ…"

Nói một câu khách sáo thôi, sao lại tưởng thật rôig!

Nếu ngày nào tôi không đi qua thì còn có thể nói là người qua đường sao?

Liêu Văn Kiệt nghĩ trong lòng như thế, nhưng trên miệng lại nói: "Đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là sự tinh thần bền bỉ rất đáng để mọi người học hỏi, như tôi đã nói, bảy ngày bị hành hạ một cách vô nhân đạo đã qua rồi, qua hết đêm nay sẽ lấy lại được tự do, vì sao phải nghỉ quẩn chống đối với bản thân chứ?”

"Mọi người thử nghĩ xem, nhốt người bắt ma vào lồng, ai là người được lợi?"

"Đêm nay là đêm hồi hồn của ông Lý, Lý Ngang khó thoát khỏi cái chết, mấy người còn gặp xui xẻo theo anh ta, nói như vậy, bảy ngày qua không phải là vô ích sao?"

"Các vị, hãy nghe lời khuyên của tôi, lại nhịn hai tiếng nữa, đợi cho đến khi Lý Ngang bắt được hồn ma của ông Lý, sau khi mọi người được an toàn thì hành hình đại tạ tám khối* với anh ta cũng không muộn.”

"……" x7

(*Một cách hành hình ở thời xưa)

Nghe có vẻ cũng rất có lý, đmá người đội trưởng Lư nhìn nhau vài lần, cuối cùng lấy chìa khóa mở lồng sắt.

"Làm gì vậy, muốn thả tôi ra ngoài à?"

Lý Ngang không chịu, hai chân đjp một cái lăn sâu đến trong lồng sắt: "Nói cho mấy người biết, tôi ở trong này rất vui, hôm nay mấy người có mói gì tôi cũng không ra."

"Thật sự không ra?"

"Thật hơn cả vàng thật, có bản lĩnh gì thì cứ lấy ra hết đi, nếu chuyên gia bắt ma tôi mà nhíu mày một cái thì không phải là đàn ông."

"Được!"

Lý Ngang giơ ngón tay cái lên, chặn con dao đang đưa lên ở bên cạnh của đội trưởng Lư, nói với mọi người: "Ai có nước tiểu vàng, đi bắt hắn ra đây."

"A Kiệt, tên thần kinh kia ngay cả phân cũng không sợ, dùng nước tiểu ... quá trẻ con rồi, sợ không được!"

"Đúng vậy, lỡ như hắn vẫn cứ lì thì sao?"

Đội trưởng Lư nói xong, Thiết Đảm lo lắng nói thêm.

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 116

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.