Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một người qua đường hảo tâm như tôi, thật sự không nhiều đâu 2

Phiên bản Dịch · 1056 chữ

Tuy nói như vậy, Tiểu Long sẽ rất thảm, nhưng mặc kệ có ý hay vô ý, làm chuyện sai thì là làm chuyện sai, một người đều phải có trách nhiệm với hành động của mình.

Theo Liêu Văn Kiệt, đây đã là kết cục tốt nhất rồi, vợ chồng Lý thị còn có hội để làm người một lần nữa, chân tướng vụ án rõ ràng cũng có thể làm tan biến áp lực trong lòng, tránh cho bọn họ cả ngày nơm nớp lo sợ, nhìn ai cũng nghĩ rằng người ta biết, cuối cùng tinh thần suy yếu mà hãm hại nhưng người khác.

“Dạo này, người qua đường có lòng hảo tâm như tôi, thật sự không nhiều đâu. Nếu hệ thống không thể hiện một chút, ông trời sẽ không coi được đâu…”

“Aaaaa----”

Phịch!!

Sau âm thanh kêu gào thảm thiết thì một tiếng của vật giò đó rơi từ trên cao xuống.

Liêu Văn Kiệt cứng đờ tại chỗ, khoe miệng giật giật, quay người lại, cách đó 10m, ông Lý nằm bất động.

“Không phải chứ, anh hai à, không phải anh ở bệnh viện sao?”

Hắn sụt sịt cảm thán cách xa mấy bước, đè trá tim lại, chống nạnh đứng đó, ngảng đầu nhìn mái nhà.

Nếu đoán không lầm, chút nữa bà Lý cũng sẽ rơi xuống.

“Aaaaaa-----”

Phịch!!

Sau khi tiếng rơi vang lên, tiếng kêu gào im bặt, cô Lý mặc áo đỏ, nằm bên cạnh người chồng cách đó không xa.

Cảnh tượng quá mức dọa người, Liêu Văn Kiệt quay người sờ túi, lúc này, hắn chỉ muốn rút điếu thuốc ra để hút giải sầu.

Sau một lúc cũng không mò đươc, lúc này mới nghĩ lại là bản thân không hút thuốc.

“Tránh xa, không được cản tôi cứu người!”

Lý Ngang xông ra hành lang, chân lướt như bay đến bên cạnh vợ chồng Lý thị.

Hồn ma của anh Lý đã thoát ra khỏi cơ thểm hoàn toàn không cứu được, nhưng bà Lý thì vẫn có thể cứu.

Sự việc không được chậm trễ, anh ta lấy ra một cây búa, đập loạn một trận bên cạnh thi thể, xem ra là muốn đánh cô Lý tỉnh dậy.

“Lý Ngang, anh…”

“Không được làm phiền tôi, đang vội.”

Rất thái quá.

Liêu Văn Kiệt châm chọc trong lòng, nín thở tập trung bước lên để quan sát, rất muốn biết cây búa có thể gõ gãy xương cốt đó sẽ làm một người chết tỉnh lại như thế nào.

Đùng đùng đùng!!

“Tỉnh! Tỉnh cho tôi, không được chết----”

Lý Ngang nện vài cái, dường như cán búa quá ngắn không thuận tiện nên đã lấy ra một thần khí là chiếc ghế gập từ trong vali xách tay, sau đó lại tiếp tục đánh.

Liêu Văn Kiệt nhìn rất lâu cũng không hiểu, rất muốn nói đánh như vậy cũng không sống lại được đâu, nhưng, cô Lý lại bị đánh đến sống lại rồi.

Bà ta thở mạnh, ôm ngực ngồi dậy, toàn thân đầy máu, một màn này khiến bác sĩ cũng phải lờ mờ.

“Cậu cứu tôi làm gì, sao không để tôi chết!”

“Cô Lý, có vấn đề gì thì mọi người từ từ ngồi xuống bàn bạc, không cần phải biến thành ác quỷ khoa trương như vậy, cô nói xem có đúng không?”

Lý Ngang tận tình khuyên bảo: “Cô cảm thấy biến thành ác quỷ rất ngầu, nhưng cô có biết không, ma quỷ hâm mộ con người biết bao nhiêu, bọn chúng hận không thể chết một lần nữa…”

“Im miệng, chồng tôi đã chết rồi, tôi muốn các người phải đền mạng.”

“Chết chồng thôi mà, không cần quá nghiêm trọng.”

Lý Ngang sờ sờ cơ thể, vươn hai tay ra, nói: “Cô nhìn tôi đi, mấy ngày rồi chưa cắt móng tay, cũng không đi tìm đường chết!”

“Khốn nạn!”

Ánh mắt cô Lý hung ác nhìn xung quanh, nhìn thấy cây súng lộ ra bên ngoài áo khoác của Lý Ngang, bước lên nắm lấy.

Bốp!

Một bàn tay đột nhiên xuất hiện, chế trụ vững vàng cổ tay của cô Lý.

Liêu Văn Kiệt nhấc chân đá Lý Ngang, tên thần kinh này không biết lấy súng từ đâu ra, giết địch không được, ra sức đánh đồng đội bằng một cú đá, thật sự nếu để cô Lý lấy được, bằng bằng vài cái, mọi người cũng xong đời theo.

“Làm gì vậy, cậu lại là ai nữa?”

“Cô Lý, tôi cũng ở lầu 9, mới dọn đến không lâu, mọi người miễn cưỡng cũng tính là hàng xóm.”

Liêu Văn Kiệt buông tay ra, thở dài nói: “Đời người không có hai lần, cô có rồi thì nên trân trọng mới đúng, tội gì tự tìm cái chết.”

“Cậu biết cái gì, chồng tôi chết rồi, sau này tôi phải làm sao, còn không bằng tôi chết luôn cho xong.”

“Nói rất hay, chồng cô chết rồi, nếu cô cũng chết, vậy con trai Tiểu Long của bà phải làm sao?”

Câu nói này của Liêu Văn Kiệt đã đánh vào tử huyệt của cô Lý, cô ta ngẩn người ngồi tại chỗ, sự hung ác trên gương mặt lập tức biến mất hơn nửa phần.

“Nghĩ kỹ lại, cô cũng không tệ, cách ăn mặc trang điểm cũng là một người đẹp, kẻ ngốc bây giờ đầy đường, sợ gì không gả được nữa?”

Liêu Văn Kiệt tận tình khuyên bảo: “Thừa dịp còn vài năm thanh xuân cuối cùng, tìm một người thành thật có tiền rồi gả đi, Tiểu Long cũng có thể sống những ngày tháng thoải mái, cho dù không tìm được, thế giới chỉ có mẹ là tốt nhất, đối với Tiểu Long mà nói, có cô thì mới coi như là có cả thế giới, đừng khiến thằng bé trở thành cô nhi.”

Cô Lý nghe, ôm mặt khóc nức nở, không còn ý muốn chết nữa.

“A Kiệt, thật sự có cậu mới có thể khuyên được.”

“Anh im miệng, đừng nói chuyện.”

Liêu Văn Kiệt trừng mắt nhìn Lý Ngang: “Anh là chuyên gia bắt ma, không phải chuyên gia giết người, mang theo hung khí trên người để làm gì?”

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.