Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người so với người, tức chết người 2

Phiên bản Dịch · 1131 chữ

“Nực cười, sát thủ số một đội Phi Hổ mà cũng phải cầu xin tôi à?”

“Giang hồ cấp cứu, nếu hôm nay em mà khó xử thì phía A Mẫn cũng không biết nói với cha mẹ cô ấy thế nào.”

“Không có tiền mà còn học theo người ta kiếm bạn gái à? Anh mượn biên lai tiền gửi của tôi thì chẳng thà để tôi thay anh đi gặp cha mẹ A Mẫn luôn, như thế mới gọi là không có chút sơ hở nào.”

“Á à, biết ngay cậu là một tên biến thái, nhất định không có ý tốt gì mà. Hôm nay tôi liều mạng với cậu!”

...

Cơm no rượu say, đấu võ mồm bất phân thắng bại, ba người ai về nhà nấy. Liêu Văn Kiệt vừa mới về đến dưới lầu thì bỗng nhiên một chiếc bình gốm từ trên trời giáng xuống, rầm một tiếng...

Rơi xuống cách hắn hơn mười mét.

“Nhà nào vô văn hóa thế hả, đêm hôm khuya khoắt mà ném đồ loạn xạ, nhỡ ném trúng người bọn trẻ con thì phải làm sao!”

Liêu Văn Kiệt ngẩng đầu nhìn lên những tầng trên, may mà vận khí của hắn không tồi, nếu đổi lại là hai người xui xẻo Tào Đạt Hoa hoặc Châu Tinh Tinh thì nói không chừng đã ném trúng đầu rồi, không chết cũng bị thương.

“Thần kinh à, ném loạn đồ đạc nhỡ đập trúng người đi đường thì làm sao?”

Một tiếng chửi rủa từ xa vang đến, là đội trưởng Lư, bên cạnh còn là người đồng nghiệp hay đi cùng ông ấy- Thiết Đảm.

“A Kiệt, sao lần nào gặp cậu cũng là vào ban đêm thế... Không đúng, cậu không sao chứ?”

Là đội trưởng đội bảo vệ của tiểu khu này, Lư Hùng đúng là không chê vào đâu được: Tận tâm với công việc, nhiệt tình, lấy chuyện giúp người làm niềm vui, chỉ là nói hơi nhiều, cũng rất thích hóng hớt.

“Tôi không sao, nhưng ném đồ lung tung thế này quá nguy hiểm. Đội trưởng Lư, tốt nhất là ông điều tra rõ xem nhà nào ném, nếu không điều tra được thì gọi điện báo cảnh sát. Chuyện này nếu như rơi xuống đất thì không sao, nhưng nếu rơi đúng đầu thì đúng là chết oan chết uổng.”

“Bây giờ tôi sẽ đi điều tra ngay, không nói chuyện với cậu nữa.”

Đội trưởng Lư chạy được vài bước thì xoay người lại nói: “Suýt nữa thì quên, A Kiệt, thang máy của tiểu khu đang gặp trục trặc, bởi vì là hàng nhập khẩu nên nguyên vật liệu sửa chữa chưa có đủ. Mấy ngày này cậu chỉ có thể đi cầu thang bộ.”

Nhập khẩu? Nói đùa hay thật vậy? Không biết tiểu khu này nhập khẩu từ đâu loại thang máy rách nát này không biết.

Liêu Văn Kiệt khẽ phàn nàn một câu, sau đó chỉ có thể đi leo cầu thang bộ. Chín tầng thôi mà, hắn leo được.

Chưa kể leo thang bộ còn mát mẻ hơn so với đi thang máy.

Liêu Văn Kiệt leo lên đến tầng chín, nhìn thấy trong góc tường đặt một bức di ảnh. Trong ảnh là một bà cụ nhìn rất hiền lành tốt bụng, trước di ảnh là ba chiếc bát màu trắng đựng trái cây, bánh bao và gà quay.

Không cần nghĩ cũng đoán được bà lão sáng nay được xe cấp cứu chở đi đã thăng thiên rồi.

Liêu Văn Kiệt đột nhiên cảm thấy trong lòng có một nỗi buồn vô cớ. Vất vả nhọc nhằn mấy chục năm, rất ít người có thể sống đến ba chữ số. Cho dù có sống lâu trăm tuổi thì cuối cùng cũng chỉ còn lại một nắm đất vàng!

Sinh mệnh, nói cho cùng vẫn không thể thoát khỏi năm tháng!

Hắn mang theo tia cảm khái, mở cửa vào nhà, lại tiếp tục mỗi ngày luyện tập Thiết sa chưởng một tiếng.

Bởi vì tâm tư quá nặng nên Liêu Văn Kiệt nằm trên giường trằn trọc hồi lâu mới tiến vào mộng cảnh để tu luyện.

Quản lý Cao đúng là không để Liêu Văn Kiệt phải thất vọng, sáng hôm sau hắn đã nhận được điện thoại của bộ phận nhân sự. Bộ phận nhân sự thông báo thủ tục từ chức của hắn đã chuẩn bị xong hết, chỉ chờ hắn đến ký tên nữa là xong.

Tuy nhiên, đừng nghĩ đến chuyện nghỉ phép một tháng được hưởng nguyên lương.

Buổi sáng Liêu Văn Kiệt đến công ty gặp bộ phận nhân sự một chút, buổi chiều A Lệ chủ động liên lạc tới, vẫn là câu chuyện cũ, muốn rủ hắn đi xem phim, địa điểm không thay đổi.

Liêu Văn Kiệt đồng ý ngay tức thì, bây giờ không giống khi xưa nữa, hắn có công việc ổn định, còn có cả tiền tiết kiệm. Bây giờ là thời gian thích hợp nhất để tìm bạn gái, điều hòa cuộc sống một chút.

A Lệ cũng không tệ, ngoại hình xinh đẹp, lại còn rất ngây thơ. Mẫu người này rất thích hợp với những người đàn ông độc thân chưa có nhiều kinh nghiệm sống, sợ bị lừa tiền sợ bị lừa sắc như hắn.

Còn về chuyện tính cách có phù hợp hay không, sau này có chia tay hay không thì chưa biết được. Bây giờ còn chưa bắt đầu yêu đường, không thể biết trước kết quả như thế nào.

Liêu Văn Kiệt biết rõ, thời điểm này mình nhất định phải lạc quan, không thể bởi vì sợ chia tay đau lòng mà từ chối yêu đương. Nếu xét theo hướng tích cực thì có thể hiểu là coi như tích lũy kinh nghiệm dần dần từ bây giờ.

Nghe thấy Liêu Văn Kiệt đồng ý, A Lệ vô cùng vui vẻ, trang điểm ăn mặc xinh đẹp, hào hứng tới trước cửa rạp chiếu phim.

Vẫn là rạp chiếu phim u ám hẻo lánh đó, vẫn là A Lệ tấm lòng không đổi, vẫn là Liêu Văn Kiệt âm thầm tiếp nhận.

Cứ như thế, liên tục ba ngày chín bộ phim điện ảnh, tất cả lời kịch trong những bộ phim đó, Liêu Văn Kiệt đều...

Không hề ghi nhớ.

Vớ vẩn, A Lệ lúc nào cũng ở bên cạnh quấy rối, hắn có nghiêm túc mà xem phim được sao!

Bởi vì là nữ theo đuổi nam, mà Liêu Văn Kiệt cũng đã âm thầm chấp nhận, thế nên mối quan hệ của hai người thân thiết lên rất nhiều, cũng đụng chạm tương tác càng lúc càng nhiều.

Bạn đang đọc Ta Trở Thành Truyền Thuyết Ở Hồng Kông (Bản Dịch) của Phượng Trào Hoàng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Miraxi1
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 140

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.