Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuộc Chiến Kéo Dài (2)

Tiểu thuyết gốc · 1493 chữ

Chương 11

Minh Tu trực tiếp dùng hành động để chứng minh, hắn cầm một khẩu súng lục trên bàn lên, thuần thục tháo ra sau đó lắp ráp lại như làm ảo thuật, toàn bộ quá trình liền mạch lưu loát không quá năm giây, giờ hắn đã không còn là ma mới chỉ lắp mỗi khẩu súng lục cũng mất bốn mươi giây lúc trước rồi. Các kỹ năng giờ đã tăng mạnh nên tốc độ chế tạo và lắp ráp máy móc của hắn đã vượt qua phạm trù người thường.

Đám thợ sửa chữa lập tức đồng ý, thậm chí còn nôn nóng không đợi được nữa.

Việc sửa chữa vừa khổ vừa mệt, hơn nữa còn là lao động nghĩa vụ, giờ có người chủ động muốn làm cu li nên đám thợ sửa chữa chỉ ước có thể ném toàn bộ công việc sang cho kẻ đột ngột mọc lên này.

.....................

Rạng sáng, trước lúc hừng đông.

Atrox mang súng máy bị hư hỏng nặng đi vào khu vực hậu cần, tìm thợ sửa chữa quen biết để sửa.

"Kevin, giúp ta sửa súng máy này với."

Kevin là một người đàn ông trung niên gầy gò, mặc một bộ quân phục bạc màu, đang ngồi trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Nghe giọng Atrox, hắn chỉ mở mắt ra nhìn qua rồi tùy tiện bảo: "Ngươi đặt kia đi, đợi rảnh ta sửa sau."

"Phiền ngươi nhanh một chút, sợ là bất kì lúc nào cũng có thể thú triều công kích."

Kevin bực bội đáp: "Rồi, lát nữa ta sẽ sửa cho ngươi."

Atrox cau mài khó chịu nhưng vẫn đành phải bỏ đi, dù tính tình Kevin rất khó chịu nhưng lại là một lão làng trong chế tạo và sửa chữa súng ống, kỹ thuật cũng rất khá, để súng máy không bị hỏng trong lúc chiến đấu quan trọng nên hắn chỉ có thể tìm Kevin hỗ trợ.

Đợi Atrox đi rồi Kevin lại nhắm nghiền mắt, bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Khoảng năm phút sau, Kevin lại nghe thấy tiếng bước chân tới gần, gã bực mình mở mắt, thấy vẫn là Atrox thì gắt lên: "Ngươi vội gì chứ, đến giờ tự ta sẽ sửa cho, đừng làm phiền tanữa."

Thế nhưng Atrox lại lắc đầu, nói: "Trả súng máy lại cho ta, ta tìm người khác sửa."

Kevin cau mày, dù rất bực bội vì Atrox năm lần bảy lượt quấy rầy mình nhưng gã cũng không muốn vũ khí xảy ra vấn đề gì, nói thế nào thì gã cũng ở trong thành phố này, nếu thành phố thất thủ gã cũng chẳng còn đường để về, thế nên giọng điệu gã trở nên dịu hơn: "Kỹ thuật của người khác không ổn đâu, trời sáng ta sẽ bắt tay vào việc, nên đi đi."

Chẳng ngờ Atrox vẫn kiên quyết đòi lại súng máy của mình: "Không cần, kỹ thuật của người kia tốt hơn ngươi nhiều."

Kevin nghe thế thì khó chịu lắm, khu vực hậu cần chỉ lớn có chừng này, ai chẳng biết rõ nhau, những tên bảo trì  còn lại không giỏi bằng hắn, còn đám thợ sửa chữa kia thì càng không ra sao, tên này đang dọa ai chứ?

Bởi Atrox cứ khăng khăng như thế nên Kevin chỉ đành trả súng máy lại cho hắn. Thấy Atrox đi vào khu hậu cần bên cạnh, Kevin mới giật mình, vội vàng chạy theo, muốn xem thử còn giỏi hơn cả mình là ai.

Vừa tới nơi Kevin đã lắp bắp kinh hãi, hắn thấy đám thợ sửa chữa vô dụng kia đang vây xung quanh một người đàn ông mặc đồ đen, nhìn người đó gắt gao không rời với vẻ mặt vừa khiếp sợ vừa hâm mộ lại vừa hiếu học.

Kevin tập trung nhìn theo, lập tức ngây ra.

Chỉ thấy tốc độ tay của người đàn ông áo đen kia như làm ảo thuật, điều khiển các loại thiết bị cực nhanh, đồng thời tiến hành sửa chữa nhiều loại vũ khí một lúc như nước chảy mây trôi, lưu loát tới đáng sợ, căn bản không cần dừng lại suy nghĩ, kỹ thuật thế này tới giờ Kevin chưa từng được nhìn thấy.

Đám thợ sửa chữa vốn ôm ý tưởng ném hết công tác cho Minh Tu, nhưng khi thấy hắn bắt đầu làm việc thì kỹ thuật tay siêu nhanh của anh đã hút chặt ánh nhìn của họ. Họ cứ ngắm như mê như say, chỉ hận không thể lấy giấy bút ra mà ghi chép lại từng bước của Minh Tu, nhiều chi tiết đã cho họ linh cảm rất lớn.

Mà bên này Minh Tu cũng không ngừng thu hoạch lấy Exp, bên tai thanh âm hệ thống không dứt:

"Kí chủ sửa chữa thành công súng máy M249, Exp+45".

"Kí chủ sửa chữa thành công súng lục M1411, Exp+20".

"Kí chủ.........!"

Một đồng nghiệp có trình độ ngang ngửa với Kevin cũng đứng bên cạnh, mê mẩn nhìn Minh Tu.

Kevin phát hiện kỹ thuật của Minh Tu không có điểm nào để chê cả, nói đúng hơn là trình độ của chính hắn không đủ để nhận ra chỗ thiếu sót của Minh Tu. Lòng hắn vô cùng chán nản, định quay đầu rời đi nhưng bước chân lại chẳng chịu nghe lệnh, không tài nào dằn xuống mong muốn tiếp tục ở lại quan sát Minh Tu làm việc, trong lòng gã vô cùng rối rắm.

Không đề cập tới những suy nghĩ nhỏ nhặt của người ngoài, Minh Tu chỉ đắm chìm trong công việc sửa chữa, Exp vù vù tăng lên. Kỹ năng 《Sửa Chữa》 trung cấp có hiệu quả cao hơn 《Sửa Chữa》sơ cấp rất nhiều, hai cái cấp độ này không hề cùng đẳng cấp. Máy móc lẫn vũ khí cơ bản đều có thể sửa chữa rất nhanh, nếu không phải thiết bị quá đơn sơ thì hiệu suất còn có thể cao hơn nữa kìa.

Liên tục ba ngày Minh Tu ngoại trừ thời gian nghỉ ngơi thì đều chiến đấu và sửa chữa thiết bị, trong ba ngày tổng cộng có hai đợt tấn công của thú triều. 20, 30, 40 cấp đều có đủ, còn có một đám yêu thú Chuột Chũi định xâm nhập từ lòng đất ở phía Nam nhưng lại bị rada phát hiện rồi bị dùng địa lôi tiêu diệt.

Sức tấn công của yêu thú dần tăng lên, đến hết thứ hai thì Minh Tu nhanh nhạy phát giác có vẻ lực lượng phòng thủ của thành phố dần lực bất tòng tâm, sự mỏi mệt tích lũy do liên tục tác chiến cường độ cao trong nhiều ngày đã bộc lộ, bắt đầu xuất hiện sai lầm và thương vong trầm trọng.

Một ngày mới lại bắt đầu, Minh Tu mở ra mắt đôi mắt đón chào những tia nắng ban mai.

Kinh nghiệm từ nhiệm vụ và chế tạo ba ngày nay, cộng với kinh nghiệm giết địch được liền đạt 460.000 Exp, hiệu suất này có thể chấp nhận được.

Đang sửa soạn xuống giường, bất chợt bên tai Minh Tu thanh âm hệ thống phát ra:

[Yêu cầu nhiệm vụ thay đổi]

[Nhiệm vụ bảo vệ: đẩy lùi cuộc tấn công tiếp theo]

[Phần thưởng: 10.000.000 Exp]

"Mười...mười triệu Exp."

Minh Tu thốt lên, yêu cầu nhiệm vụ lần này khiến hắn cảm nhận được bầu không khí khác thường.

Kẻ thù tiếp theo e là sẽ rất lợi hại, 9 phần 10 khả năng sẽ không ngăn cản được.

Đùng đoàng!!!!

Giông tố mãnh liệt kéo tới, bầu trời đêm bị tia chớp chói lòa lần lượt xé rách, mưa tầm tã trút xuống.

Màn mưa khiến tầm nhìn trở nên hạn hẹp hơn, ảnh hưởng rất lớn tới độ chuẩn xác khi bắn. Vũ khí rất dễ bị nước vào nên đám lính canh chỉ có thể đội mưa rền gió dữ lao ra đắp bạt che mưa cho súng máy, sau đó lại chuyển tất cả đạn dược vào nơi khô ráo.

Mưa to phủ kín trời đất, bên tai tràn ngập tiếng mưa rơi, trong lô cốt cũng đầy hơi nước, Minh Tu tránh khỏi cửa sổ để đỡ bị hắt ướt, nhìn sắc trời bên ngoài, hắn nhíu mày lẩm bẩm: "Thời tiết xấu thế này rõ ràng là dự báo, kiểu này mà kẻ địch không thừa dịp tấn công nữa thì mình..."

Bép!

Mới nói một nửa Minh Tu vội ngừng tự vả miệng mình một cái, đùa à, chính mình sao có thể nói trước chuyện tự tìm chết thế này chứ.

Gầm gừ!!!

Một loạt thanh âm yêu thú kêu gào vang lên, lần này thế trận càng thêm hùng hổ kèm với sự góp mặt của không ít 40 yêu thú.

Bạn đang đọc Ta trở thành cơ khí sư (P2) sáng tác bởi AyanamiHiếu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AyanamiHiếu
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.