Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3655 chữ

Thẩm Hoài An và Cốc Thu Vũ xuống núi, dọc theo đường đi, hai người vẫn luôn nắm tay nhau, chỉ là đầu đều quay sang hướng khác nhau.

Tay nắm lấy nhưng người vẫn thẹn thùng, đều ngượng ngùng nhìn đối phương.

Thẩm Hoài An là người trưởng thành, thân hình của hắn thon dài đĩnh bạt, mặc bộ y phục đen tuyền, ngũ quan lạnh lùng, khí chất lạnh thấu xương. Không biết từ bao giờ đã trưởng thành thành một thiên chi kiêu tử được người khác ngước nhìn.

Khí chất của hắn thiên về lạnh lẽo, ấy vậy mà thực tế lại ngược lại, là thiếu niên cực kỳ ngây thơ. Trong tay nắm lấy ngón tay mềm mại không xương của sư muội là có thể khiến lỗ tai của Thẩm Hoài An ửng đỏ vẫn luôn không tan đi.

Thực ra Cốc Thu Vũ cũng hơi ngượng ngùng nhưng tính cách của nàng hoạt bát hơn nên khi ngẩng đầu lên nhìn thấy lỗ tai đỏ lựng của Thẩm Hoài An thì lập tức trong lòng muốn trêu cợt.

“Thẩm Hoài An!” Nàng gọi.

Thẩm Hoài An muốn cúi đầu xuống theo bản năng thì cảm thấy cánh tay nóng rần lên, Cốc Thu Vũ dán sát tới, nàng ngẩng đầu nhìn hắn một cách quang minh chính đại.

Cánh tay truyền đến cảm giác ấm áp mềm mại của nữ hài tử, Thẩm Hoài An bị nàng làm cho cả người cứng đờ, ánh mắt của hắn nhìn loạn khắp nơi, nhìn trời nhìn mây nhìn cây cối nhưng lại không cúi đầu nhìn nàng.

Vốn dĩ hai người đang cầm tay nhau, sau khi Cốc Thu Vũ dán sát tới liền ôm lấy cánh tay của Thẩm Hoài An, mặt cũng muốn dựa gần.

Nàng ngẩng đầu cười nói, “Thẩm Hoài An, sao huynh lại không nhìn muội vậy?”

Lông mi của Thẩm Hoài An chớp chớp vẻ hoảng loạn, giọng nói của hắn cứng đờ, “Tiểu Cốc, đừng náo loạn…… Chút nữa có người thấy đấy.”

“Thấy thì làm sao?” Cốc Thu Vũ hỏi vặn lại, “Sư huynh cảm thấy muội không thể thấy người?”

“Huynh không có ý đó……”

Thẩm Hoài An cúi đầu theo bản năng thì nhìn thấy nụ cười xinh đẹp duyên dáng của Tiểu Cốc, đáy mắt của nàng còn ánh lên ánh sáng đùa giỡn thì biết nàng lại đang cố ý trêu cợt.

Nhìn thấy ánh mắt bất đắc dĩ của Thẩm Hoài An, lúc này Cốc Thu Vũ mới cười khúc khích.

Thẩm Hoài An ngẩng đầu để xác định xung quanh không có người, hắn thừa dịp Cốc Thu Vũ không chú ý bỗng nhiên cúi xuống ôm lấy nàng từ sau lưng, một tay khác cù vào chỗ ngữa bên hông nàng làm Cốc Thu Vũ hét lên.

Nàng giãy giụa không thành công lại còn bị chọc cười mãi không ngừng bèn vội vàng liên tục nói xin tha, ngày thường Cốc Thu Vũ chưa từng gọi Thẩm Hoài An là sư huynh, hiện tại cả sư huynh đều gọi, Thẩm Hoài An mới chịu buông nàng ra.

Cốc Thu Vũ hít thở để lấy lại hơi rồi giơ tay lên đánh Thẩm Hoài An, ai ngờ Thẩm Hoài An đã dự đoán từ trước nên né tránh rất nhẹ nhàng, làm Cốc Thu Vũ bực đến nỗi phải lấy ra ám khí thì lúc này hắn mới ngoan ngoãn quay trở về chịu đánh.

Hai người vừa đi vừa đùa giỡn, cuối cùng lại nắm tay nhau. Với người tu tiên quãng đường vốn chỉ vài bước chân nhưng cố tình bọn họ đi mất một canh giờ.

Chờ đến khi cổng thành bên hông của Vân Thành ở ngay trước mắt, hai sư huynh muội mới buông tay nhau ra rồi chỉnh trang lại y phục, làm bộ như chưa từng có chuyện gì mới đi vào Vân Thành.

Bá tánh Vân Thành luôn có quan hệ tốt với Tinh Thần Cung, nhìn thấy bọn họ thì đều thi nhau chào hỏi, hai người cũng đáp lễ.

Rõ ràng lần này một mình Thẩm Hoài An làm nhiệm vụ mua sắm, hắn mua hồ lô ngào đường cho Tiểu Cốc; Thẩm Hoài An đi đằng trước vào các cửa tiệm còn Cốc Thu Vũ thảnh thơi vừa đi theo hắn vừa ăn hồ lô.

Chưởng quầy và tiểu nhị cũng có giao tình với Tinh Thần Cung từ xưa, mọi cửa tiệm đều sẽ để phần chút quả khô thơm ngon hoặc đồ dùng hàng ngày chờ người của Tinh Thần Cung tới là đưa cho họ.

Thẩm Hoài An đi trước mua đồ đạc, Tiểu Cốc đi phía sau nhận được rất nhiều sự quan tâm, được người nhét đồ này đồ kia, chờ đến khi Thẩm Hoài An quay đầu lại thì trên tay Cốc Thu Vũ đã ôm rất nhiều đồ, đều là lòng nhiệt tình của bá tánh nơi đây.

Từ sau khi Tinh Thần Cung tới, Vân Thành trở thành thành trấn được Tinh Thần Cung che chở, không chỉ đồ đệ môn phái tu tiên có tố chất kém vơi bớt rất nhiều mà ngay cả du côn vô lại cũng không dám gây sự ở Vân Thành.

Bởi vì tất cả mọi người đều biết Tinh Thần Cung sẽ không nuông chiều kẻ làm chuyện xấu ở Vân Thành. Đấy là chưa nói đến mười mấy năm nay Tinh Thần Cung vẫn luôn cứu tế người dân nơi đây, các bá tánh đều rất cảm kích.

Vẫn luôn từ chối lòng tốt của người dân Vân Thành thì có vẻ quá mức tạo khoảng cách, quá không thông tình đạt lý, cho nên Ngu Sở từng nói với các đệ tử rằng nếu đưa một số đồ ăn vặt hoặc những đồ vật ít giá trị thì nhận nhưng những đồ quý trọng thì không thể lấy.

Dần dà các bá thành đều biết rõ Tinh Thần Cung không lấy đồ vật quý giá, nhà ai có rau dưa trái cây đã chín, cửa tiệm nhà ai mua nhiều quả khô thì đều để lại cho bọn họ một phần, mọi người đều vui vẻ hòa thuận.

Cốc Thu Vũ được xem như độc tu nhưng học về độc dược thì cũng tinh thông y thuật nên rất có danh tiếng ở Vân Thành.

Đi được nửa đường, có người dân tới đây mời Cốc Thu Vũ đi vào nhà bà xem giúp nữ nhi đã bị mắc bệnh nửa tháng, Cốc Thu Vũ tạm biệt Thẩm Hoài An rồi đi cùng bà.

Bên này, Thẩm Hoài An hoàn thành nốt việc mua đồ.

Hắn đang nói chuyện với chưởng quầy ở cửa tiệm trước mặt thì nghe được bên cạnh có tiếng động lạ, hình như có người vọt vào trong tiệm, đặc biệt đến là vì hắn.

Thẩm Hoài An có tu vi cao như vậy thì đương nhiên không có khả năng bị người bổ nhào vào. Hắn nhanh chóng quay người lại trực tiếp tránh né, bóng người kia không ôm được đến người nên lăn vào trong tiệm, lưng bị va vào ngăn tủ làm khách trong tiệm hoảng sợ.

Sau khi Thẩm Hoài An tránh thoát được, hắn nhíu mày nhìn người nọ được tiểu nhị nâng dậy.

Sau lưng người nọ nhìn có vẻ rất gầy yếu, như là một nữ tử. Chờ đến khi nàng ta quay đầu lại thì quả nhiên đó là một nữ tử mặc y phục hơi rách nát nhìn khá chật vật.

Hình như nàng ta cũng chỉ mới mười chín đôi mươi, tuổi không lớn, có một khuôn mặt thanh tú ưa nhìn, nhìn thuần khiết nhưng hơi tái nhợt, đôi môi trắng bệch, vẻ cực kỳ yếu ớt.

“Cô nương, cô nương không sao chứ?” Chưởng quầy đi ra khỏi quầy hàng, ông lo lắng hỏi: “Sao bỗng nhiên bị ngã vậy, có phải không được ăn cơm hay không?”

Người Vân Thành đều rất thuần phác và nhiệt tình, nếu gặp được người xứ khác cần sự giúp đỡ thì cũng sẽ ra tay tương trợ. Thẩm Hoài An bỏ đồ đã mua vào túi trữ vật rồi xoay người muốn rời đi.

Không nghĩ tới nữ tử này nhìn thấy Thẩm Hoài An liếc nhìn nàng ta một cái liền không xem nàng ta nữa, hơn nữa sắp rời đi lập tức nóng nảy lên. Cũng không màng chưởng quầy và tiểu nhị đang quan tâm mà cất bước thất tha thất thểu đi ra ngoài.

“Chờ, chờ một chút!” An Linh Nhi sốt ruột gọi.

Tương lai đệ nhất Kiếm Tôn của Tu Tiên giới Thẩm Hoài An mà nàng ta mong nhớ đang ở ngay trước mắt, vẻ ngoài lạnh lùng tuấn dật của hắn giống y như miêu tả trong sách.

Từ khi An Linh Nhi đi vào Tu Tiên giới đến nay, Thẩm Hoài An là nam tử anh tuấn nhất mà nàng ta từng gặp. Hắn đi trên đường phố Vân Thành thì những người còn lại ở trên đường trở nên ảm đạm nhạt nhòa, ngay cả nàng ta cũng nhìn đến ngây người.

Trong phút chốc Thẩm Hoài An nhìn lướt qua, trái tim của An Linh Nhi đập liên hồi, gần như muốn nhảy ra khỏi ngực. Nhưng không nghĩ tới ánh mắt của hắn lại lạnh nhạt đến vậy, giống như đảo mắt nhìn một người qua đường rồi sau đó xoay người rời đi.

Nghe thấy nàng ta gọi, Thẩm Hoài An dừng bước, hắn quay đầu rồi nghi hoặc hỏi, “Ngươi đang gọi ta?”

An Linh Nhi cho rằng nhất định là vừa rồi mình quá chật vật nên hắn không thấy rõ.

Nàng ta cào cào tóc, thất tha thất thểu bước vài bước tới gần Thẩm Hoài An rồi cười yếu ớt, “…… Vị tiên trưởng này, ngài có thể giúp ta hay không? Ta, ta quá đói bụng……”

Thẩm Hoài An kỳ quái, “Chẳng phải vừa rồi chưởng quầy muốn giúp ngươi hay sao?”

An Linh Nhi lắc đầu, nàng ta cắn môi rồi ra vẻ đáng thương nói, “Ta cũng là đệ tử tu tiên, chỉ là bị môn phái đuổi đi. Một đường bôn ba lao khổ này đã nếm hết chua xót, cũng không dám dễ dàng tin tưởng phàm nhân nữa. Thật vất vả gặp huynh cũng là người tu tiên, cầu xin huynh cứu lấy ta……”

Với lời giải thích này nàng ta rất thuần thục, trên đường đi mỗi khi cầu xin các đệ tử tu tiên khác thì An Linh Nhi vẫn luôn nói như vậy.

Những người tu tiên nhìn thấy nữ tu có bộ dáng đáng thương lại yếu đuối như nàng ta cũng sẽ cảm thấy để phàm nhân giúp nàng ta cũng không ổn nên nổi lên lòng thương hại bèn giúp đỡ một chút.

Chẳng qua những người tu tiên tự mình giúp đỡ nàng ta phần lớn là thấy nàng ta còn trẻ tuổi xinh đẹp nên mới nguyện ý dây dưa với nàng ta.

Thẩm Hoài An vẫn là thẳng nam, hắn nói, “Ngươi không cần lo lắng, bá tánh Vân Thành luôn thuần phác, tiền này cho ngươi, chính ngươi đi ăn đi.”

An Linh Nhi nhận lấy tiền, cả người nàng ta đều choáng váng.

Dù trong sách Thẩm Hoài An rất cao ngạo nhưng cũng không đến mức lãnh đạm như vậy. Thái độ lạnh nhạt thờ ơ của hắn thật giống như đối xử với một người qua đường…… Tốt xấu gì nàng ta cũng là nữ chính, sao ngay cả một bữa cơm mà hắn cũng không muốn ăn cùng nàng ta?

“Nhưng, nhưng mà……” An Linh Nhi lắp bắp, nàng ta miễn cưỡng đè nén cảm xúc rồi ra vẻ đáng thương, “Sư huynh, sư huynh có thể đi cùng muội được không? Muội sợ hãi……”

Một câu này của nàng ta làm Thẩm Hoài An nổi cả da gà.

An Linh Nhi không ngừng nói chuyện, thân mình nàng ta mềm nhũn đổ người về hướng Thẩm Hoài An, giống như không còn sức để chống đỡ được nữa mà muốn bắt lấy cánh tay của Thẩm Hoài An.

Nếu là nam tu có suy nghĩ nhạy bén thích tình thú một chút thì có lẽ cũng mượn cơ hội này ôm lấy nàng ta. Ai ngờ Thẩm Hoài An lại nghiêng người tránh thoát bàn tay của An Linh Nhi một cách hoàn mỹ.

Thẩm Hoài An đứng lại, hắn nhíu mày hỏi, “Cái người này, sao ngươi lại như vậy?”

An Linh Nhi vồ hụt, suýt chút nữa thì té ngã, trong lòng vốn ai oán không thôi, đang suy nghĩ sao Thẩm Hoài An lại máu lạnh như thế thì không ngờ tới hắn nhanh trước một bước chỉ trích nàng ta??

Đây là một một cuốn tiểu thuyết nam phụ nên đối xử với nữ chính như vậy sao?

Quãng đường nhấp nhô đi vào Vân Thành, tinh thần của An Linh Nhi sắp sụp đổ, nhìn thấy Thẩm Hoài An vốn đã có được một tia hy vọng nhưng không nghĩ tới Thẩm Hoài An lại tuyệt tình như thế.

Chẳng lẽ y phục nàng ta mặc khó coi hay bởi vì nàng ta không cứu mạng hắn như trong sách cho nên Thẩm Hoài An mới không để ý nàng ta như thế?

“Sao ngươi lại có thể máu lạnh như thế?” An Linh Nhi lên án, “Ta là nữ tử yếu đuối gặp khó khăn cần ngươi hỗ trợ, ngay cả đi cùng ta một chặng đường ngươi cũng không chịu. Ngươi làm như vậy còn được coi là nam nhân sao? Mất công ta nghe nói ngươi là người có lòng hiệp nghĩa, xem ra cũng chỉ như thế mà thôi!”

Thẩm Hoài An càng nhíu mày chặt hơn.

“Ngươi cãi nhau vẫn còn có sức lắm, không nhìn ra được bộ dáng yếu ớt đâu.” Hắn đáp.

“Ngươi!” An Linh Nhi nghẹn lời.

“Còn nữa, nếu ngươi đã là người tu tiên, lại không phải bá tánh bình thường trói gà không chặt thì còn nói cái gì mà nữ tử yếu hay không yếu?” Thẩm Hoài An lạnh lùng nói, “Có yếu cũng là vấn đề của ngươi, sư tôn sư muội của ta đều rất mạnh. Có sức đi chỉ trích người khác đối xử không tốt với ngươi thì còn không bằng tìm núi rừng chăm chỉ tu luyện vào.”

An Linh Nhi không nghĩ tới bản thân sẽ bị Thẩm Hoài An mở miệng châm chọc. Cả người nàng ta tức đến run rẩy, vào lúc này lại nhớ tới trong nguyên tác Thẩm Hoài An cũng là thiên chi kiêu tử, thiên tài kiếm tu vạn năm khó gặp.

Thiên phú của hắn dị bẩm, cực kỳ kiêu ngạo, mà hắn chán ghét nhất đó là hạng người nhỏ yếu lại không chịu vươn lên.

An Linh Nhi không biết trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện sai lầm gì, chỉ biết hào quang nữ chính dường như không hề có tác dụng với Thẩm Hoài An.

Đã không có nhất kiến chung tình và lực hấp dẫn không lý giải được của nàng ta đối với hắn, vậy thì hiện giờ trong mắt Thẩm Hoài An nàng ta chính là kiểu người hắn ghét nhất sao?

…… Nàng ta lao lực trăm cay ngàn đắng tìm tới Vân Thành, lần đầu tiên thấy mặt đã đắc tội Thẩm Hoài An?

Môi An Linh Nhi run rẩy, còn chưa nghĩ ra được làm thế nào vãn hồi cục diện thì nghe thấy một giọng nữ trẻ tuổi vang lên.

“Trừ điều này ra thì nàng ta còn biết huynh là ai.” Giọng nói kia cất lên, “Nàng ta nghe ai nói huynh có lòng hiệp nghĩ thế, một khi đã như vậy thì đây cũng không được coi là ngẫu nhiên đi bên đường gặp mặt mà là có mưu đồ khác đúng không?”

An Linh Nhi ngẩng đầu thì nhìn thấy một nữ hài trẻ tuổi nhìn có vẻ lớn hơn nàng ta một hai tuổi đang đi ra từ đám người đang tụ tập xung quanh.

Cốc Thu Vũ mặc y phục màu hồng phấn yêu kiều mà không diễm tục, ngược lại còn tôn lên làn da trắng nõn như mỡ đông cùng với khuôn mặt xinh đẹp.

Nhìn góc độ tướng mạo và thần sắc thì biết được nàng là người lợi hại. Một ánh mắt của Cốc Thu Vũ liếc nhìn nàng ta, An Linh Nhi cảm thấy như bị nàng cởi hết y phục xem kỹ bèn không nhịn được cắn chặt răng.

Lúc tiểu thuyết nguyên tác còn nổi tiếng thì đúng là đang lưu hành nữ chính tiểu bạch đơn thuần, gần như tất cả nữ chính là người đơn thuần không làm ra vẻ khiến người thương tiếc. Bất kỳ nữ phụ nào có chút sắc đẹp có thể lên sân khấu thì đều là đồ lẳng lơ đê tiện.

Hiện giờ thế giới này trở thành sự thật, gía trị nhan sắc của An Linh Nhi ở trong nữ tử bình thường còn có thể cạnh tranh, mang cảm giác tiểu thư khuê các, nhưng đặt giữa nữ phụ vai ác trong nguyên tác là Ngu Sở, Cốc Thu Vũ và Hà Sơ Lạc thì đúng là không thể so sánh nổi.

Cốc Thu Vũ xinh đẹp nhưng vẻ đẹp của nàng rất có tính công kích. Vốn dĩ Ngu Sở cũng là phong cách này, chẳng qua trải qua tang thương, cả người trầm ổn, khí chất bình đạm thong dong nên cảm nhận của người khác về vẻ đẹp của nàng cũng thay đổi theo.

Tiểu Cốc lại không phải như thế, hiện tại nàng còn trẻ tuổi, khí phách hăng hái, một ánh mắt liếc nhìn cũng mang tới cảm giác áp bách.

Trong nguyên tác nàng là ma nữ, hiện ở lớn lên trong chính đạo nên không còn xấu xa như vậy, An Linh Nhi không nhận ra Cốc Thu Vũ là ai.

An Linh Nhi cắn chặt răng, nàng ta ấm ức ra vẻ đáng thương, “Là, là ta hiểu lầm sư huynh. Nhưng ta không phải cố ý, vị tỷ tỷ này, ngài hà cớ gì hung dữ với ta như thế?”

“Ta cũng không phải sư huynh của ngươi, ngươi đừng có gọi lung tung!” Thẩm Hoài An nhíu mày.

Hắn và Cốc Thu Vũ nhìn nhau. Thẩm Hoài An không muốn trêu chọc phiền toái này, ý nghĩ thoát thân rất mãnh liệt. Nhưng Cốc Thu Vũ lại tương phản hoàn toàn, nàng rất tò mò nữ tử đối diện này muốn đi nước cờ gì, không nghĩ cứ thu tay lại như vậy.

Mới chỉ qua mấy giây hai người không nói gì mà An Linh Nhi ở đối diện đã bắt đầu khóc nức nở.

Dáng vẻ này của nàng ta thật sự đáng thương đến làm người đau lòng, người dân Vân Thành đang vây xem không nhịn được mở miệng nói mời nàng ta ăn miễn phí, An Linh Nhi làm bộ không nghe thấy.

Nàng ta giương mắt lên nhìn Thẩm Hoài An với vẻ đáng thương, nhìn chăm chú đến mức làm Thẩm Hoài An dựng cả tóc gáy, không nhịn được trốn ra phía sau lưng Tiểu Cốc.

Hai người lại nhìn nhau, Cốc Thu Vũ vẫy vẫy tay tỏ ra khinh thường, ý bảo Thẩm Hoài An tránh xa một chút.

Thật là một nam nhân vô dụng!

Nhìn thấy Thẩm Hoài An lui lại như trút được gánh nặng, An Linh Nhi theo bản năng cất bước đi theo hắn, không nghĩ tới Cốc Thu Vũ nhấc chân lên chặn nàng ta rồi nở nụ cười.

“Nếu muội muội cần người tu tiên giúp đỡ thì để tỷ tỷ giúp muội cho.” Cốc Thu Vũ cười nói.

An Linh Nhi trơ mắt nhìn Thẩm Hoài An đi xuyên qua đám người rồi biến mất, lại bị Cốc Thu Vũ ngăn cản nên khó có thể đi tới trước một bước.

Bên kia, Thẩm Hoài An rẽ vào một con đường khác rồi lấy truyền âm pháp bảo trong túi trữ vật nhanh chóng liên hệ với những người khác.

Sau khi hắn và Cốc Thu Vũ xuống núi, bốn người khác và Ngu Sở ở trong thư phòng đọc sách cùng Ngu Sở.

Cảm nhận được truyền âm pháp bảo có tiếng nhắc nhở, mọi người hoang mang ngẩng đầu.

“Xuống núi đi Vân Thành mà thôi, sao Hoài An còn liên hệ chúng ta nhỉ?” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc.

Bên cạnh hắn, Lý Thanh Thành cầm lấy pháp bảo nói với vẻ chua chát, “Sư huynh, hai người này đi mua sắm còn có thể nhớ liên hệ chúng ta đúng là không dễ dàng.”

“Lý Thanh Thành, đệ đừng có mà ngắt lời, đây là việc đứng đắn.” Thẩm Hoài An nói, “Huynh ở Vân Thành gặp phải một nữ tu cực kỳ cổ quái, vẫn luôn quấn lấy huynh, nếu không phải Tiểu Cốc ngăn cản nàng ta thì hiện tại huynh còn chưa thoát thân được đâu!”

“Hài An, đệ đừng gấp, đệ từ từ nói đi.” Lục Ngôn Khanh nghi hoặc, “Vì sao nàng ta quấn lấy đệ vậy?”

“Đệ cũng không rõ lắm, nàng ta cứ nằng nặc đòi đệ phải đi ăn cơm cùng nàng ta, còn nói bản thân sợ hãi, thật sự là kỳ quái.”

Tạm dừng một chút, Thẩm Hoài An nghiêm túc nói tiếp, “Đệ biết rồi! Có khi nào nàng ta là ma tu nằm vùng hay không?”

Bạn đang đọc Ta Thu Các Tiểu Lão Đại Làm Đồ Đệ (Dịch) của Phù Đảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ThienChauVuNhien
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.