Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1508 chữ

Người dịch: Đồng Đạo Nhân

……

Bình thường Cố Quân Thiên không hay xem di động, nhưng sau khi gửi tin nhắn, hắn sợ giọng nói của mình quá lạnh nhạt sẽ làm Chu Thanh Hạo tổn thương, nên cứ một lúc lại xem di động.

Ông cụ Cố nhìn thấy, lộ ra nụ cười ý tứ sâu xa.

Sau khi biết cháu trai thích đàn ông, lại cảm thấy Trình Minh Nghiên không tệ, ông mới tác hợp một chút.

Trước kia cháu trai và Trình Minh Nghiên đều hùa nhau diễn kịch với ông, bây giờ lại đột nhiên không muốn diễn nữa, có phải đã thích ai đó rồi không?

Nếu như không có tình huống gì đặc biệt, cháu trai ông tuyệt đối sẽ không nhắn tin với người khác khi đang ăn cơm với ông, cũng sẽ không cầm di động chụp hình món ăn.

Nói không chừng ông sắp có cháu dâu rồi.

Ông cụ rất vui vẻ, lại âm thầm thở dài.

Ông biết đôi khi đầu óc mình sẽ hồ đồ một chút.

Ông không muốn làm cháu trai lo lắng, nên cũng cố gắng hết sức không để lộ trước mặt cháu trai.

Nhưng ông rất rõ ràng, thời gian của ông không còn nhiều.

Hy vọng đến lúc đó, bên cạnh cháu trai có thể có người bầu bạn.

Đúng lúc này, Cố Quân Thiên nhận được tin nhắn thoại của Chu Thanh Hạo.

Chu Thanh Hạo đột nhiên gửi tin nhắn thoại cho hắn, có phải có chuyện gấp gì hay không?

Cố Quân Thiên cầm di động, đi ra ngoài nghe tin nhắn.

Ca ca?

Ca ca?!

Chu Thanh Hạo dùng giọng nói mềm mại, gọi một tiếng “ca ca” làm Cố Quân Thiên cảm thấy một trận tê dại trào ra từ xương cụt xông thẳng lên đỉnh đầu.

Hắn hít sâu mấy hơi, rốt cuộc mới ổn định lại được, sau đó trả lời tin nhắn cho Chu Thanh Hạo.

Lúc viết tin, còn gõ sai chữ mấy lần: “Đừng gọi ca ca, sau này cậu vẫn nên gọi tôi là Quân Thiên ca đi.”

Thật ra hắn rất thích Chu Thanh Hạo gọi hắn là Quân Thiên ca, hắn cũng không biết sao lại như vậy.

Chu Thanh Hạo vẫn luôn xem di động.

Khung chat hiển thị “đang nhập” một lúc lâu, y mới nhận được hồi âm của Cố Quân Thiên, sau đó gửi lại biểu tượng cảm xúc meo meo ôm trái tim nói “được”.

Ừm, đã biết, Cố Quân Thiên thích y gọi hắn là ca ca.

Thế nhưng bình thường vẫn nên gọi là “Quân Thiên ca” thôi, lúc cần thiết mới gọi “ca ca”.

Ăn sạch miếng bánh bao trắng cuối cùng, Chu Thanh Hạo đột nhiên cảm thấy bánh bao trắng hôm nay đặc biệt ngon.

Y thật sự rất thích Cố Quân Thiên, càng ngày càng thích!

Trước đó, tuy rằng y yêu đương với Cố Quân Thiên, nhưng vẫn luôn cảm thấy không chân thật, thậm chí không biết phải ở chung với Cố Quân Thiên như thế nào.

Nhưng hôm nay, dường như Cố Quân Thiên không giống ngày thường, làm y cứ muốn đùa giỡn Cố Quân Thiên.

Lúc này, Cố Quân Thiên lại gửi đến một tin nhắn: “Nhận tiền đi!!!”

Chu Thanh Hạo nhận tiền, hồi âm: “Cảm ơn ca ca =3=”

Cố Quân Thiên nhìn chằm chằm biểu tượng cảm xúc kia một lúc lâu mới tắt di động quay lại ăn cơm.

Cái cậu Chu Thanh Hạo này, thật là, thật là……

Sao có thể gửi bậy loại biểu tượng này như vậy chứ?!

Chắc là y chưa từng gửi cho người khác phải không?

Cố Quân Thiên đỏ mặt, mặt không lộ cảm xúc mà ăn cơm chiều, sau khi ăn xong, hắn ở bên cạnh ông nội một lúc rồi mới đi thư phòng làm việc.

Cố Quân Thiên vẫn rất vừa lòng đối với hiệu suất làm việc của mình.

Ngày đầu tiên xuyên qua, hắn đã giải quyết xong Trình Minh Nghiên!

Đang cao hứng, Cố Quân Thiên nhận được điện thoại của bạn bè nguyên chủ gọi tới.

Người ở đầu dây bên kia nói chuyện rất nhanh: “Cố Quân Thiên, cậu sa thải Minh Nghiên thật sao? Sao cậu có thể đối xử với cậu ấy như vậy, cậu……”

Cố Quân Thiên không chút do dự ngắt cuộc gọi, thuận tiện kéo đen luôn.

Nhà họ Trình và nhà họ Cố ở chung trong một tiểu khu, ông nội Trình Minh Nghiên và ông cụ Cố, còn có chút giao tình.

Thật ra nguyên chủ và Trình Minh Nghiên đã quen nhau từ nhỏ, chẳng qua tuổi tác hai người hơn kém khá lớn, cho nên không mấy khi tiếp xúc.

Nhưng, vòng bạn bè của họ lại giao nhau không ít.

Nhiều năm trước, sau khi Trình Minh Nghiên thích nguyên chủ, chưa từng che giấu bao giờ, điều này làm cho rất nhiều người trong vòng ghép họ thành một đôi.

Trong cốt truyện nguyên bản, nguyên chủ dẫn theo Chu Thanh Hạo đi tham gia tụ họp với đám bạn, mấy người bạn của nguyên chủ cứ xét nét Chu Thanh Hạo đủ điều, lại ồn ào chuyện giữa nguyên chủ và Trình Minh Nghiên……

Cái người vừa mới gọi điện thoại cho hắn, chính là một trong số đó.

Người này vẫn luôn xem Trình Minh Nghiên như em trai, cảm thấy Trình Minh Nghiên tình sâu nghĩa nặng với nguyên chủ, chỉ có Trình Minh Nghiên mới xứng đôi với nguyên chủ.

Người này còn năm lần bảy lượt nói xấu Chu Thanh Hạo ở trước mặt nguyên chủ, nói Chu Thanh Hạo vì tiền của nguyên chủ mới đến với nguyên chủ.

Sau đó, khi nguyên chủ truy thê hỏa táng tràng, người này cũng đứng ở bên phía Trình Minh Nghiên mà chỉ trích nguyên chủ, cảm thấy nguyên chủ phụ bạc Trình Minh Nghiên.

Tuy rằng cùng nhau lớn lên với nguyên chủ, nhưng người này cũng không phải người thừa kế của xí nghiệp gia tộc, chỉ là một tên phú nhị đại dựa vào hoa hồng được chia sống qua ngày.

Cố Quân Thiên cảm thấy mình không cần thiết phải duy trì mối quan hệ bạn bè với người này, nếu đã thế, kéo đen sớm một chút càng bớt việc.

Sau khi kéo đen người nọ, Cố Quân Thiên lại cài đặt chế độ miễn làm phiền, sau đó chú tâm làm việc.

Bên kia, trong quán bar nào đó, Trình Minh Nghiên và bạn bè của gã đều trợn tròn mắt.

Bọn họ không ngờ tới, Cố Quân Thiên lại vô tình như vậy, kéo đen Trình Minh Nghiên thì thôi, còn kéo đen cả bạn bè nhiều năm.

Người vừa bị Cố Quân Thiên kéo đen nói với Trình Minh Nghiên: “Lão Cố thật quá đáng! Theo tôi thấy, cậu ta đã bị tên Chu Thanh Hạo kia làm mụ mị đầu óc rồi, cho nên mới đối xử với cậu như vậy!”

Trình Minh Nghiên thích Cố Quân Thiên nhiều năm như vậy, Cố Quân Thiên thì sao? Cũng chỉ thích cái đồ bạch liên hoa không biết từ đâu chui ra kia.

Bọn họ đều đau lòng thay Trình Minh Nghiên, lúc này cũng bởi thế mà bất bình cho Trình Minh Nghiên.

“Cậu là vị hôn phu của Cố Quân Thiên, sao cậu ta có thể đối xử lãnh đạm với cậu như vậy!”

“Minh Nghiên, cậu ta không đáng để cậu trả giá nhiều như thế!”

“Minh Nghiên cậu đừng thương tâm, Cố Quân Thiên đối xử với cậu như vậy, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ phải hối hận!”

……

Trình Minh Nghiên cầm lấy một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, ý đồ mượn rượu giải sầu.

Gã thật sự rất thích Cố Quân Thiên, thích rất nhiều rất nhiều năm.

Sau khi trở thành vị hôn phu của Cố Quân Thiên, gã đã vui vẻ biết bao nhiêu! Nhưng trong mắt Cố Quân Thiên chỉ có mỗi Chu Thanh Hạo.

Cố Quân Thiên từ chối gã đến gần, bởi vì Chu Thanh Hạo hãm hại, Cố Quân Thiên còn hiểu lầm gã……

Nhớ lại, ở trước cửa văn phòng Cố Quân Thiên vào buổi trưa hôm nay, Cố Quân Thiên nắm lấy cánh tay gã, ánh mắt khi nhìn gã đầy vẻ căm giận, trong lòng Trình Minh Nghiên vô cùng chua xót.

Người bên cạnh Trình Minh Nghiên nhìn thấy Trình Minh Nghiên như vậy, cũng rất không dễ chịu: “Minh Nghiên, tôi giúp cậu đi tra cái thằng họ Chu kia!”

“Đúng vậy, điều tra thằng đó đi.”

“Tôi từng thấy thằng đó một lần, cũng không biết Quân Thiên làm sao, vậy mà lại đi thích một người như thế.”

“Minh Nghiên, chỉ tại cậu quá lương thiện, mới có thể bị thằng đó hãm hại.”

Bạn đang đọc Ta thật sự chỉ muốn làm sự nghiệp của Quyết Tuyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐồngĐạoNhân
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.