Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đúng, tôi là người soạn nó

Phiên bản Dịch · 2110 chữ

Trang bức là một chuyện rất thần thánh.

Khúc dương cầm mà Lục Viễn biết nói thật rất ít.

Tới lui cũng có mấy bản, hơn nữa ban đầu là vì theo đuổi nữ thần khi còn đi học.

Hắn đã từng tưởng tượng một ngày nào đó mình có thể làm một bạch mã hoàng tử cực kỳ ưu nhã, khuynh đảo ngàn vạn thiếu nữ, sau đó nữ thần liếc mắt ra hiệu ôm ấp yêu thương.

Đáng tiếc, khúc dương cầm học xong rồi, hơn nữa khi đàn thoạt nhìn có vẻ rất chuyện nghiệp đấy.

Nhưng

Nữ thần lại rời đi.

Lục Viễn nghèo.

Lục Viễn là người thành thật, sẽ không hoa ngôn xảo ngữ, nói câu nào với nữ thần đều sẽ khẩn trương.

Hai cái này là nhược điểm trí mạng để hắn trên hành trình theo đuổi nữ thần ăn đủ loại lạnh lùng.

Ít nhất trước khi Lục Viễn xuyên qua là một người như vậy.

Cho nên, sau khi xuyên việt, hắn cảm thấy mình nhất định phải thay đổi, nhất định phải trở thành một 'bad boy', nói dối không chớp mắt.

Nhưng thay đổi cần thời gian.

Lục Viễn biết chuyện này cho nên không ép buộc mình trong chớp mắt biến thành một người đàn ông kim quang bắn ra bốn phía.

Thế nhưng, dù sao sinh hoạt vẫn cần một chút cảm giác nghi thức. Hoặc là nói cảm giác thiêng liêng thần thánh.

Đi đến một thế giới giống như đã từng quen biết nhưng lại hoàn toàn khác biệt cũng là như thế.

Ví dụ như lần đầu tiên đánh đàn dương cầm.

Trong nhà vệ sinh tỏa ra mùi hoa lan nhàn nạt, Lục Viễn xịt một ít nước rửa tay không biết tên, hết sức chăm chú rửa xong dơ bẩn trong tay, sau đó dưới ánh mắt đầy hứng thú của Vương Vĩ Tuyết, hắn đi về phía sân khấu dưới lầu một.

"Xin lỗi, có thể để cho tôi đàn một bài không?"

Quán cà phê trang trí rất đẹp, từng đôi tình lữ, từng người vận âu phục giày da vừa nhìn liền biết rất có tiền, ngẩng đầu nhìn Lục Viễn.

Khúc dương cầm phía dưới dừng lại.

Thiếu nữ nhìn Lục Viễn.

Nhìn với ánh mắt rất kỳ quái.

Cho tới bây giờ, chưa từng có ai đến chen ngang khi cô đang diễn tấu.

Điều này khiến cô rất không thoải mái.

"Đây là một cây đàn dương cầm rất tốt, người bình thường không thể đụng vào, xin thứ lỗi."

Trái lại, thiếu nữ cũng không lộ ra vẻ bất mãn, mà là lễ phép trả lời Lục Viễn.

"Thật sao, thế thì.." Lục Viễn hiểu hắn bị từ chối nhã nhối.

"Để hắn thử một chút." Vương Vĩ Tuyết cũng theo xuống lầu, nhìn thiếu nữ.

"Chị, chị là" Thiếu nữ sững sờ nhìn Vương Vĩ Tuyết, khi nhận ra Vương Vĩ Tuyết, thiếu nữ lập tức kích động.

"Để hắn thử một chút." Vương Vĩ Tuyết lặp lại lời vừa rồi.

"Vâng." Thiếu nữ vội vàng gật đầu rời khỏi đàn dương cầm.

Lục Viễn nhìn người chung quanh một chút, sau đó có thở ra một hơi.

Nói thật, hiện tại hắn cảm thấy hơi luống cuống.

Đây là lần đầu tiên hắn đánh đàn trước đông người như thế.

Nhưng mặc kệ khó khăn hay luống cuống hơn nữa cũng phải làm.

Dù sao

Hắn cảm thấy đây là bước thay đổi đầu tiên của mình.

Có bước đầu tiên sẽ có bước thứ hai, đường về sau càng dễ đi hơn.

Lục Viễn chỉnh sửa lại quần áo của mình, soi vào tấm gương bên cạnh, khi xác định tất cả đã ổn, hắn ngồi xuống.

Hắn nhắm mắt lại.

Hắn đang tìm cảm giác.

Vương Vĩ Tuyết nhìn bóng lưng của Lục Viễn, khóe miệng hơi lộ ra một tia đường cong.

Cô cảm thấy Lục Viễn đang tự tiến vào hố của mình.

Lời nói lúc trước của Lục Viễn dưới cái nhìn của cô chính là khoác lác.

Từ nhỏ đến lớn, cô, Vương Vĩ Tuyết là một thiên tài.

Đồng thời, tạo nghệ dương cầm của cô rất cao.

Bản nhạc "Thiếu nữ sông Nile" cũng là một khúc dương cầm hiếm có, để sáng tác bản nhạc này cô đã hỏi thăm rất nhiều danh gia dương cầm, lần lượt sửa đổi, lần lượt thiên chuy bách luyện, lần lượt bổ sung yếu tố mới, lúc này mới thành công.

Khúc dương cầm này cô đã tốn hao rất nhiều tâm huyết.

Rất không dễ dàng.

Cho nên, tiếp theo Lục Viễn chỉ có hai lựa chọn.

Một là đàn một ca khúc gốc ưu mỹ hơn "Thiếu nữ sông Nile"

Hai là tạo nghệ trên dương cầm cao hơn cô.

Mới có thể khiến cho cô công nhận hắn.

Chỉ có như vậy, Lục Viễn mới thắng lợi trên chiến trường nhưng không tính là chiến trường này.

Nhưng rất rõ bất kể là trước hay sau đều rất khó khăn như lên trời.

Khóe miệng Vương Vĩ Tuyết vạch ra một tia đường cong.

Hiện tại, cô rất hiếu kỳ tiếp theo Lục Viễn sẽ kết thúc như thế nào. Dù sao, mọi người đều ngồi ở đây ít nhiều gì cũng có trình độ thưởng thức dương cầm nhất định.

Muốn dùng thủ pháp mèo ba chân để lừa dối tuyệt đối không thành công.

Đại sảnh im phăng phắc tựa hồ tất cả mọi người đang nhìn hắn.

Lục Viễn biết mình đã bị mình bức lên Lương Sơn nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.

Cho nên, hắn chỉ có thể đàn.

Lục Viễn mở to mắt, dùng ngón tay nhẹ nhàng sờ soạng phím đàn.

"Đinh "

Tiếng đàn dương cầm âm cực kỳ ưu mỹ, ít nhất cho tới bây giờ Lục Viễn chưa từng đánh cây đàn nào tốt như vậy.

Giá cả chắc rằng sẽ không quá rẻ đây.

Vương Vĩ Tuyết nhìn Lục Viễn đánh xuống nốt thứ nhất, cô hơi lắc đầu.

Rất không chuyên nghiệp, hơn nữa âm cũng không chuẩn. Một động tác, một chi tiết có rất nhiều tì vết trong đó.

Xem ra tên này phải mất thể diện rồi.

Vương Vĩ Tuyết đột nhiên cảm thấy hơi tẻ nhạt vô vị.

Toàn bộ cảm giác trêu chọc mới mẻ trước đó dường như lúc này đã không thấy nữa.

Té ra chỉ là một bao cỏ.

Vương Vĩ Tuyết quay đầu.

Thế nhưng.

"Đinh đinh đinh "

Vài giây đồng hồ qua đi, sự tình dường như chuyển hướng.

Lục Viễn bắt đầu đàn nhanh hơn, ban đầu hơi khẩn trương, sợ mình đánh sai nhưng sau đó Lục Viễn lại tìm được cảm giác đàn tấu nào đó.

Thầy dạy nhạc của hắn từng bảo hắn có năng khiếu âm nhạc.

Mặc kệ là ghita hay dương cầm, hắn đều có thể học rất dễ dàng.

Nhưng lại có hai điểm đáng tiếc nhất, điểm thứ nhất là động cơ học âm nhạc không thuần, điểm thứ hai là tuổi tác hơi lớn, chú định không thể có thành tựu gì.

Âm nhạc là phải đối đãi bằng sự thành kính.

Lục Viễn rất đồng ý với lời nói của thầy mình.

Cho nên hắn rất thành kính.

Trái lại, hiện tại Lục Viễn rất cảm kích thầy mình, cũng cảm ơn nữ thần kia.

Nhớ tới nữ thần, Lục Viễn nghĩ tới quá khứ của mình.

Nếu không có nữ thần sẽ không có mình hiện tại, nếu không có mình hiện tại

Tốt.

Thế giới này không có giả thiết.

Một năm kia, bông hoa rất đẹp.

Một năm kia, ánh nắng tươi sáng.

Một năm kia, mới biết yêu.

Một năm kia

Rất rất nhiều hồi ức mãnh liệt ùa về như làn nước.

Lục Viễn đột nhiên nhắm mắt lại.

Hắn thực sự quá thuần thục khúc dương cầm này rồi, thuần thục đến mức hắn hoàn toàn có thể chơi nó theo bản năng.

Thiếu nữ đánh đàn dương cầm ban nãy đã đứng cách xa mấy mét, đột nhiên ngây ngẩn cả người.

Cô rõ ràng thấy Lục Viễn nhắm mắt lại.

Vương Vĩ Tuyết dừng bước lại, xoay người.

Vương Vĩ Tuyết có chút khó tin.

Cô thực sự chưa từng nghe qua bản dương cầm này, nhưng dựa vào tiết tấu, bản nhạc này tuyệt đối không phải đánh bừa.

Bóng lưng Lục Viễn rất cao và thẳng, thoạt nhìn có hơi quật cường.

Đây là một người thanh niên quật cường.

Mới vừa đầu, kỹ thuật của hắn vẫn chưa lưu loát, không thuần thục, thậm chí còn chút rung âm, nhưng theo thời gian lâu dài, hắn lại chầm chậm bắt đầu thuần thục, cuối cùng như nước chảy mây trôi.

Tốc độ đàn cũng bắt đầu tăng lên.

Nắng ngoài cửa sổ rất đẹp.

Ánh đèn trong quán cà phê nhẹ nhàng.

Lục Viễn cười rất xán lạn.

Có đôi khi cảm giác là một thứ rất kỳ quái.

Khi hắn rơi vào cảm giác này rồi, hắn phát hiện trong đầu của mình thật không có những ý niệm khác nữa.

Không có khẩn trương, không có tự ti, không có thở dài, khó chịu.

Không có gì cả, chỉ có bản nhạc, chỉ có giai điệu, còn có một trái tim quật cường muốn thay đổi.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, nhanh đến nổi bản thân hắn cũng cảm thấy kỳ quái.

Tiếng xầm xì bàn tán trong quán cà phê đã ngừng lại từ lúc nào.

Mấy thiếu nữ lấy điện thoại di động ra, quay Lục Viễn đang chơi đàn dương cầm.

Một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da nhìn Lục Viễn như có điều suy nghĩ, nghe say sưa.

Trong một góc hẻo lánh, một ông già khi thì gật đầu, khi thì cảm khái, khi thì nhắm mắt.

Mặc dù

Hành động của mọi người đều khác nhau nhưng tất cả đều yên lặng lắng nghe.

Như thể đều đang thưởng thức, đắm chìm trong đó.

Giai điệu trước nay chưa từng có, chưa từng nghe vờn quanh bên tai mọi người.

Chẳng lẽ, mình sai rồi sao?

Vương Vĩ Tuyết đột nhiên nghiêm túc

Có lẽ, hắn nói thật?

Hắn, thực sự hiểu dương cầm?

Người biết chơi dương cầm vì sao có thể nói không hiểu chứ?

Sẽ đánh đàn dương cầm người, vì cái gì có thể nói không hiểu đâu?

Tiếng dương cầm vang lên hết đợt này đến đợt khác, từ mở đầu, đến ở giữa, sau đó dần dần đến hồi cuối.

Tất cả mọi người đều không muốn bản nhạc này kết thúc nhanh như vậy.

Họ còn muốn nghe.

Vương Vĩ Tuyết cũng giống vậy.

Nhưng trên đời không có tiệc vui nào không tàn.

Chung quy là phải kết thúc.

Đến lúc cuối cùng, khi một nốt nhạc dừng lại, Lục Viễn đứng lên mở to mắt nhìn Vương Vĩ Tuyết.

Hắn hơi mệt, rất lâu rồi chưa chơi dương cầm, không nghĩ tời lần biểu diễn lần này lại tốt như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu.

"Tôi biết chơi dương cầm." Lục Viễn nói ra từng chữ một.

Rất đơn giản.

Không có thứ gì lòe loẹt.

Hơn nữa lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

"Khúc nhạc này tên gì?" Vương Vĩ Tuyết nhìn chằm chằm Lục Viễn, cũng lộ vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có.

"Fur Elise!" (1)

"Tác giả?"

"Nếu các người chưa từng nghe bản nhạc này, như vậy người soạn ra nó tên là Lục Viễn, lục trong địa lục (đất đai), viễn trong viễn phương (Xa xăm), nghĩa là đạp trên đất chậm rãi đi về phương xa." Lục Viễn lưu loát nói ra lời trang bức đã nhẫn nhịn bấy lâu.

Sau khi hắn nói xong thì nhìn vào mắt của mọi người.

Hắn thấy được trong mắt của họ dường như có gợn sóng, đăm chiêu hoặc như lọt vào mê mang.

Hắn cảm thấy rất hài lòng!

Hắn cảm thấy mình trang bức thành công!

Giả vờ vui vẻ!

Cảm giác này rất thoái mái.

Nếu ngươi cảm thấy ta đạo nhạc.

Ngươi tìm chứng cứ báo cảnh bắt ta à!

Vô sỉ?

Trong thế giới của người có văn hóa, có thể gọi vô sỉ sao?

----

(1) Fur Elise: bản nhạc nổi tiếng dành cho piano của Beethoven,

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 18

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.