Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngưu tầm ngưu mã tầm mã

Phiên bản Dịch · 2027 chữ

Lục Viễn châm một điếu Hồng Lan rồi rít mấy hơi, sau đó phun một vòng khói về phía đường phồ Hoành Điếm sầm uất.

Vòng khói bốc thẳng lên rồi tan trong gió, hơi có chút cảm giác như bay thẳng lên mây xanh.

Giờ phút này, Lục Viễn nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng hắn đã nổi lên sóng to gió lớn từ lâu.

Hắn nhớ tới số tiền tiết kiệm trong tài khoản.

Một trăm mười vạn!

Đây có nghĩa là gì?

Mẹ nó!

Giàu to, giàu to!

Cả đời hắn chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy!

“Khụ, khụ, khụ.”

Có lẽ vì quá kích động nên hắn bị sặc thuốc lá.

Đường phố Hoành Điếm xa xa vẫn đông đúc.

Ánh nắng vẫn ấm áp và tràn đầy vô tận hy vọng.

Hai cô nàng Vương Vĩ Tuyết và An Hiểu đã cùng nhau rời đi, Vương Vĩ Tuyết uống rượu không thể lái xe nên An Hiểu lái thay.

Về phần đống hành lý cao như núi của An Hiểu cũng được cô đóng gói gửi cho vận chuyển.

Cũng không cần Lục Viễn làm công nhân bốc vác.

Cô đã đạt được mục đích của mình.

Về chuyến đi Thành Đô?

Đi nửa chừng vòng về vốn là vì cầu một bài hát, hiện tại Lục Viễn đã cho cô một bài hát rất ưng ý.

Cho nên An Hiểu có thể trở về Yến Kinh.

Lục Viễn đưa mắt nhìn hai người rời đi, xác nhận lại tiền trong thẻ. Sau khi hắn cất kỹ hợp đồng và hút nốt điếu thuốc thì ngựa không dừng vó chạy về nhà trọ của mình, không nói hai lời vận chuyển toàn bộ đồ đạc của mình về "Công ty Điện Ảnh Truyền Hình Viễn Trình". Đồng thời, trước đó hắn còn đặc biệt gọi ba bát mì thịt bò lớn mà trước giờ không nỡ ăn.

Trong ánh mắt kinh ngạc của chủ tiệm, Lục Viễn vỗ vỗ bụng, tiêu sái lưu lại một trăm tệ và nói một câu "không cần thối" rồi nghênh ngang rời đi.

Đây chính là cảm giác của kẻ có tiền.

Sau khi Lục Viễn nếm thử loại cảm giác này, hắn cảm thấy mình có hơi bành trướng.

Rất nhiều tiền mặt, rất nhiều thời gian!

Hắn thậm chí bành trướng đến nổi ung dung đi đến đoàn làm phim "Đô Thành" nhìn mấy cô diễn viên trang điểm lộng lẫy, nuốt nước miếng một cái.

Dù sao, bộ phim cũng phải được thực hiện, bất kể như thế nào hắn cũng phải quay để ứng phó với Vương Vĩ Tuyết.

Đây là một yêu cầu trong hợp đồng.

Hắn không thể phạm pháp.

Về phần doanh thu phòng vé...

Liên quan cái rắm gì đến hắn.

Sau khi quay ứng phó xong, hắn sẽ cầm số tiền còn lại về quê cưới vợ sinh con, tất nhiên trước đó nếu có thể cùng một tiểu minh tinh nào đó "tâm sự" một đêm thì vô cùng hoàn mỹ.

Người đều rất YY.

Một tên trọc phú như Lục Viễn tự nhiên cũng không ngoại lệ.

YY xong, bành trướng xong, Lục Viễn ném tàn thuốc xuống bãi cõ bên ngoài đoàn làm phim "Đô Thành", sau đó dùng ánh mắt hèn mọn liếc nhìn đạo diễn Thẩm Liên Kiệt đang ra sức hò hét ở phương xa, trong lòng ghen tỵ một phen, thuận tiện còn giơ ngón giữa lên.

Hắn và Thẩm Liên Kiệt cũng không có thù, nhưng những thằng đẹp trai nhà giàu vẫn luôn là đối tượng thù địch của Lục Viễn. Mà kẻ muốn phụ nữ có phụ nữ, muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn gia thế có gia thế như Thẩm Liên Kiệt thủy chung là đối tượng ghen ghét của người có lòng dạ hẹp hòi như hắn.

Cho nên, từ khi phim "Đô Thành" bấm máy, hắn rảnh rỗi liền đến đoàn phim kinh thường một phen để biểu đạt tâm tình của mình.

Ánh nắng ấm áp, sau khi ghen ăn tức ở và khinh thường xong, Lục Viễn vươn vai ngáp dài một cái.

“Phi!”

Ngay khi Lục Viễn chuẩn bị quay người rời đi thì nghe thấy một tiếng khạc nhổ vô cùng quen thuộc. Sau đó, hắn nhìn thấy một tên mập mạp phun một bãi đờm về hướng đoàn làm phim với vẻ mặt đầy khinh thường, rồi cực kỳ không có tố chất cởi thắt lưng, đón hướng gió về phía đoàn làm phim "Đô Thành" tè xuống một bãi. Còn tỏ ra vẻ lão tử tiểu vào ngươi rất uy phong!

"Nhìn cái gì, chưa từng thấy thủy yêm thất quân à!"

Tên mập mạp nhìn thoáng qua Lục Viễn, không biết xấu hổ chỉnh lại thắt lưng, thậm chí giọng nói có chút khinh thường.

"Không không...chẳng qua tôi cảm thấy tư thái của cậu thực sự là rồng giữa loài người, nghi thái vạn thiên [1], quả thực là hình tượng mẫu mực của thanh niên chúng ta, đặc biệt là bộ dáng "Nước bay thẳng xuống ba nghìn thước [2]", thực sự là làm người ta khâm phục!"

Lục Viễn vô ý thức đối vị ca môn này sinh ra lòng kính trọng, trong nháy mắt tuyệt kỹ miệng lưỡi trơn tru kích hoạt, kìm lòng không được giơ ngón tay cái!

"Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người vỗ mông ngựa trơn tru như cậu đấy. Cậu thật đúng là nhân tài."

Mập mạp bị lời nói của Lục Viễn làm cho sững sờ, không nói hai lời mặc lại quần đi về phía Lục Viễn.

"Không, tôi nói đều là thật, người có thể làm được điều này trong hoàn cảnh như thế thực sự là không tầm thường!."

Lục Viễn gật đầu.

"Muốn tôi dạy cho không?"

Mập mạp nghênh ngang nháy mắt ra hiệu với Lục Viễn.

“Được rồi, ca môn quá lợi hại, cấp độ quá cao.” Lục Viễn liền vội vàng lắc đầu, thuận tiện cho Bàn ca nhóm đưa một điếu thuốc.

“Tiểu hỏa tử có tiền đồ, tôi tên là Ngụy Vô Kỵ, cậu tên là gì?”

Mập mạp cầm điếu thuốc hút một hơi, rồi phun ra đầy thích thú.

“Lục Viễn, Lục trong lục địa, Viễn trong viễn phương.”

Lục Viễn cũng tự châm cho mình một điếu, hai người đứng trên ngọn đồi nhỏ bên ngoài đoàn làm phim

"Lục Viễn, tên rất hay. À, đúng rồi, kỳ thật tôi là một người văn minh."

Ngụy Vô Kỵ ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc giải thích với Lục Viễn.

"Thật sao?" Lục Viễn nhìn chằm chằm đoàn làm phim, vô ý thức phụ họa một câu.

"Ừ, mặc dù tôi là một người văn minh, nhưng tôi ghét tên bao cỏ Thâm Liên Kiệt."

"Ừ, thực ra tôi cũng không thích tên đó." Lục Viễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

"Mẹ nó, thằng đó cũng đoạt hôn thê của cậu à?"

Ngụy Vô Kỵ bỗng nhiên nhìn Lục Viễn, buộc miệng nói.

Sau khi nói xong Ngụy Vô Kỵ dường như nhìn thấy trên đầu Lục Viễn cũng mọc hai cái sừng giống như mình, nhưng sau đó nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của Lục Viễn, đột nhiên cảm thấy không đúng lắm.

"Khụ khụ, thời tiết hôm nay đẹp nhỉ?"

Lục Viễn không biết nên nói gì, cảm thấy mình vừa nghe được chuyện không nên nghe.

"Đúng, đúng, không tệ."

Ngụy Vô Kỵ đột nhiên thấy xấu hổ, cảm thấy cặp sừng trên đầu mình càng ngày càng dài.

"Khụ, khụ, cậu vừa nói gì? Tôi nghe không rõ."

Lục Việc

“Khụ, khụ, ngươi mới vừa nói cái gì tới? Ta không có nghe rõ” Lục Viễn đánh cái liếc mắt đại khái.

Hắn đối Thẩm Liên Kiệt chỉ là ghen tỵ, đơn thuần ghen tỵ.

Ghen tỵ Thẩm Liên Kiệt giàu hơn mình

Đẹp trai hơn mình.

Được phụ nữ chào đón hơn mình.

"Không có gì. À, đúng rồi, tôi nói tôi muốn đập Thẩm Liên Kiệt, đè xuống đất đập hắn đến cha mẹ nhìn không ra!"

Ngụy Vộ Kỵ lại phun ra một làn khói, ánh mắt nhìn phương xa che giấu vẻ xấu hổ.

Gã đột nhiên nổi lên đồng cảm cùng Lục Viễn.

Mặc dù gã thảm hơn Lục Viễn rất nhiều.

Nhưng xưa nay có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn.

Trái tim của hai con người xa lạ như xích lại gần nhau hơn.

"Đồng ý.""

Lục Viễn cũng nhất trí với ý kiến của Ngụy Vô Kỵ. Thoáng chốc, hắn nhìn đoàn làm phim "Đô Thành" càng cảm thấy ghen tỵ hơn.

Nhức cả trứng.

Mình cũng muốn đẹp trai như vậy.

"Tôi là một đạo diễn tài hoa, tương lai sẽ trở thành đại đạo diễn của Trung Quốc, tiếc là giờ nghèo quá!"

Sau khi nhìn thấy ánh mắt của Lục Viễn, Mập mạp Ngụy Vô Kỵ càng ngày càng thấy hai người là chiến hữu, thế là lại trịnh trọng đưa tay ra.

"Ồ, cậu là đạo diễn à? Thất kính thất kính."

Lục Viễn nghe được hai chữ đạo diễn thì vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng bắt tay Ngụy Vô Kỵ.

"Thất kính cái rắm, tôi còn chưa quay được phim nào, hiện tại trên người chả có cắc nào."

Mập mạp liếc hắn một cái.

"Cái này có là gì? Thật ra tôi là một diễn viên, cậu muốn hợp tác với tôi không?"

Lục Viễn cũng bắt đầu lộ vẻ mặt dối trá, nhiệt tình giới thiệu bản thân, đồng thời cầm tay Ngụy Vô Kỵ không buông ra.

Bộ dáng cực kỳ gay lọ.

Hắn nhìn mập mạp càng cảm thấy mình đã bắt được một con dê béo.

"Cậu làm gì, tôi không chơi gay!"

Mập mạp nhìn vẻ mặt của Lục Viễn, vô ý thức hất tay ra.

Đáng tiếc không thoát nổi.

Bầu không khí tràn đầy nhiệt tình này là cái quỷ gì?

"Tôi cũng không chơi gay!"

Lục Viễn vội vàng lắc đầu, nhưng vẫn không buông tay.

“Vậy chúng ta hợp tác thế nào, tôi không có kịch bản, không có tiền, dù cậu là ảnh đế, tôi cũng không có cách nào quay giống tên vương bát đản Thẩm Liên Kiệt kia, vừa vào nghề đã được vạn người truy phủng! Tôi nhổ vào” Nói xong ba chữ Thẩm Liên Kiệt, mập mạp đột nhiên lại muốn cởi quần tè một phát.

“Tôi có tiền, tôi có kịch bản!” Lục Viễn trở nên kích động.

Buồn ngủ gặp chiếu manh.

"Mẹ nó, cái này thật tốt làm sao!

"Đùa gì vậy anh bạn, mặc dù tôi không phải chê cậu nhưng trông cậu còn chẳng bằng đám diễn viên quần chúng, cậu biết muốn quay một bộ phim cần bao nhiêu tiền không? Ít nhất trăm vạn! Hơn nữa còn kịch bạn, cậu có kịch bản tốt không? Nếu muốn mua, ít nhất cũng cần mấy chục vạn."

“Tôi có!”

“Cậu có cái rắm! Buông tay!”

“Đi” Lục Viễn đột nhiên đứng lên, ánh mắt cực kỳ nóng bỏng.

"Làm cái gì đấy, tôi bảo tôi không chơi gay."

"Còn làm gì nữa, tôi dẫn cậu đi!"

"Mẹ nó, buông ra, hai thằng đàn ông lôi kéo như thế làm gì? Cậu khiến tôi sợ hãi đó!"

"Đừng nói lời vô dụng, tôi không lừa cậu!"

"Con mẹ nó, cậu buông tôi ra, đi đâu đây?"

"Đi công ty của tôi."

"Cái gì? Con mẹ nó cậu còn có công ty?"

"Đúng!"

"Buông ra!"

"Tôi không buông!"

"Này! Tôi vừa đi tè xong còn chưa rửa tay, cậu không cảm thấy ướt à?"

“Mẹ nó”

---

[1] Nghi thái vạn thiên: miêu tả tướng mạo, phong thái, các phương diện đều rất đẹp.

[2] Câu gốc là: Phi lưu trực há tam thiên xích, được trích trong bài Xa Ngắm Thác Núi Lư của Lý Bạch, miêu tả vẻ đẹp kỳ vỹ của thác nước.

Bạn đang đọc Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A (Bản Dịch) của Vu Mã Hành
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.